Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 89

Một người đàn ông thường xuyên làm việc với cô, thực sự biết tất cả mọi thứ về cô.

Anh đã nhìn thấy cô khỏa thân, nhìn cô tự thủ dâm như thế nào. Ngón tay của anh từng đi vào cơ thể cô, cô đã từng quỳ gối dưới chân anh và khẩn cầu anh không rời đi.

Lúc làm việc, anh rốt cuộc đã cư xử như thế nào với cô.

Grace ăn mặc chỉnh tề, nghiêm túc báo cáo, ngực cô rất mềm mại, môi âm hộ của cô rất mẫn cảm.

Giọng nói của cô lúc báo cáo phải chăng có đứng đắn hơn giọng nói trên giường, mà quần lót của cô là màu trắng tinh khiết. 

Trước khi suy tư về tình cảm của bọn họ, một nỗi sợ hãi xấu hổ lớn lao, không thể xóa bỏ bao bọc Trần Tư Nhung.

Cho dù Trần Tư Nhung biết, anh cũng không phải cố ý đến gần cô.

Trước khi bọn họ tiếp xúc, anh đã nhảy dù đến đoàn xe. 

Nhưng nỗi sợ hãi và xấu hổ đó không thể biến mất, đặc biệt là khi Caesar xuất hiện trước mắt cô.

Tay chân đã sớm lạnh đến chết lặng, Trần Tư Nhung đồng ý cùng anh đến quán cà phê ven đường ngồi một lúc.

Caesar hỏi Trần Tư Nhung muốn uống gì, Trần Tư Nhung chỉ nói gì cũng được.

Nhân viên phục vụ bưng cốc lên, Trần Tư Nhung mím môi, phát hiện là Cappuccino. Chất lỏng ngọt ngào ấm áp trượt xuống khoang miệng cô, xuống tim và dạ dày.

Uống một chút đồ ngọt và hạnh phúc một chút.

Bọn họ đều biết điều đó đến bây giờ.

Động tác buông cà phê rất khó khăn, ngẩng đầu nhìn Caesar cũng thế.

Nhưng Trần Tư Nhung vẫn ép buộc mình ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Bên trong quán cà phê ấm cúng, tràn đầy nhạc nền vui vẻ. Cà phê và món tráng miệng mang lại một hương vị yên tĩnh, anh muốn cô thư giãn một chút.

Nhưng Trần Tư Nhung sao có thể hiểu rõ.

Không biết làm thế nào để nuốt một cách tự nhiên, làm thế nào để đặt cà phê trở lại bàn một cách tự nhiên, làm thế nào để mở miệng nói chuyện, làm thế nào để đối diện với anh.

Cơ thể theo bản năng cứng ngắc, giống như đang trên bờ vực tử vong.

Caesar hỏi cô, "Em đã ăn trưa chưa?"

Anh tôn trọng sự lựa chọn của cô, cũng một lần nữa sử dụng tiếng Anh trả lời.

"Tôi về nhà sẽ ăn." Trần Tư Nhung nói.

Caesar: "Bữa sáng cũng chưa ăn à?"

Môi Trần Tư Nhung mím chặt lấy nhau, không nói gì.

Caesar hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Grace, tôi gọi một ít thức ăn, em ăn xong, tôi đưa em về nhà, được chứ? "

Hai bàn tay dưới bàn của Trần Tư Nhung nắm chặt, bình tĩnh nói: "Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao? "

"Tôi nghĩ rằng tôi đã biết câu trả lời."

Trần Tư Nhung nhìn anh, không nói gì.

Caesar chống lại khuỷu tay của mình trên bàn và nhìn Grace.

Đôi mắt của cô vẫn còn một chút đỏ, đêm qua sau khi trở về nhất định khóc rất lâu.

Trước khi đến cũng không xác định quan điểm của cô đối với mình bây giờ là như thế nào, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy của, trái tim Caesar tựa như bị cây kim vô hình xuyên thấu, trong hô hấp liền dễ dàng chảy ra máu tươi.

Cô ấy sợ anh.

Cô ấy đang sợ anh.

Nguyên nhân cơ hồ không cần suy nghĩ nhiều, một người đàn ông đã sớm biết thân phận của cô kỳ thật vẫn luôn ở bên cạnh cô, bất luận là ai sau khi biết chân tướng đều sẽ cảm thấy sợ hãi thật sâu. 

Cảm giác ngập tràn vô lực.

Im lặng một lúc, Caesar nói: "Công việc, em không cần phải lo lắng, tôi vẫn sẽ giống như trước đây."

Đó là điều cô quan tâm nhất mà anh biết.

"Chuyện của bạn em thế nào rồi? Nếu như cần một luật sư, tôi có một người quen có thể giới thiệu cho em. "

Trần Tư Nhung lắc đầu: "Sara đã đi rồi, người kia bị bắt, cô ấy đã thoả mãn."

"Sức khoẻ của bạn em thế nào?" 

"Không có gì đáng ngại."

"Còn em thì sao?"

"Cái gì?" Trần Tư Nhung giống như hoàn hồn hỏi.

"Grace, em không sao chứ?" Caesar hỏi.

Trần Tư Nhung im lặng một lúc, sau đó cô chậm rãi cầm ly cà phê lên.

Đưa đến bên môi mình, che khuất khuôn mặt, nước mắt rơi xuống. 

Một giọt cũng không uống được vào cổ họng, thân thể chống cự, chỉ rơi ra càng nhiều nước mắt.

Cô không nhìn Caesar nữa, mà vẫn duy trì động tác đặt tách cà phê bên miệng mình, không quan tâm có bao nhiêu khó xử.

" Caesar, bây giờ nói chuyện với anh, đó là điều khó khăn với tôi, anh biết không?"

Thân thể cô kiềm chế run rẩy một biên độ rất nhỏ, lại đã không muốn cùng anh làm thêm... giả vờ vô sự ngoài mặt này.

"Tôi vừa nghĩ ngay từ đầu có phải anh đã biết tôi là ai....Anh yêu cầu tôi mua cà phê, lại để cho tôi mời....Anh vào nhà, tôi nhầm anh thành chủ nhân....Càng về sau........Khi tôi.......Caesar tôi không thể suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ nữa...."

Nước mắt cũng rơi vào trong cốc Cappuccino ngọt ngào, Trần Tư Nhung buông cà phê xuống, lấy khăn giấy trên bàn, nặng nề ấn trước mắt mình, che đi hơi thở khó có thể bình tĩnh.

Trần Tư Nhung dùng khăn giấy che hai má, cô khóc rất kiềm chế, thanh âm cũng từ đầu đến cuối bình thản.

Trần Tư Nhung nắm chặt khăn giấy ướt đẫm trong tay, buông xuống đầu gối.

"Grace, dùng suy đoán tiêu cực như vậy để phán xét tôi, đối với tôi mà nói cũng là một loại không công bằng."

Grace: "Xin lỗi."

"Grace, là tôi nên nói xin lỗi với em."Caesar nói.

"......Cám ơn". Trần Tư Nhung hầu như không thể lên tiếng nữa, cô nói, "Tôi muốn về nhà, được chứ? "

Buổi sáng vẫn còn nắng, bây giờ đã trở thành nhiều mây.

Hai người một đường không nói gì, rất nhanh đi đến dưới lầu nhà Trần Tư Nhung.

Trần Tư Nhung dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

"Grace, tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Nhưng từ bây giờ, tôi sẽ lùi lại một bước và không ép buộc em đưa ra bất kỳ quyết định gì. "

Caesar nói tiếp: " Lần trước không thể hồi âm cho em biết, hôm nay vẫn là muốn nói ra"

Câu trả lời của chủ nhân là: "Tôi cũng vậy"

C cũng trả lời "Tôi cũng vậy", Caesar cũng trả lời như thế "Tôi cũng vậy"
Bình Luận (0)
Comment