Cấp Trên Là Chủ Nhân Của Tôi (Over The Knee)

Chương 94

Trong nhà hàng yên tĩnh, tiếng nhạc chậm rãi vang lên. Ánh đèn mờ ảo, nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể cô. 

Một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt với những bông hoa màu nhạt, dây vai mỏng tôn lên bờ vai gầy và mảnh khảnh của cô tà váy dài đến giữa đùi mang đến cảm giác hoạt bát không thể cưỡng lại. Mái tóc đen dài của cô xõa tung trên bờ vai trắng như tuyết dưới ánh đèn vàng rực rỡ, một số màu sắc mang đến sự tương phản cực độ.

Giờ phút này, mặt cô hơi đỏ bừng vì uống rượu đứng ở đây nói chuyện với anh. Đương nhiên cô không say nhưng lúc nói chuyện với anh vẫn thả chậm tốc độ. 

Hô hấp Caesar chậm lại, anh uống ngụm soda và nói: 

"Grace, sinh nhật vui vẻ." 

Trần Tư Nhung mím môi mỉm cười. Cô nói: 

" Lúc nãy anh đã chúc rồi " 

" Phải, nhưng bây giờ là chúc đại diện cho cá nhân tôi " Caesar đặt ly xuống bàn.

Sau đó cả hai bước ra khỏi nhà ăn.

Trên bãi biển rất nhiều đồng nghiệp tụ tập cùng nhau uống rượu, hai người đi vòng qua chỗ đông người đi dọc theo bờ biển.

"Mẹ tôi vừa gọi cho tôi." Anh nói.

Trần Tư Nhung nhớ lại biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc đầu trong lòng hiểu rõ.

Trần Tư Nhung im lặng một lúc, nhưng vẫn hỏi ra miệng.

"Anh...... Chuyện mẹ anh thế nào rồi?" Cô vừa nói xong liền bổ sung: "Nếu anh cảm thấy bị xúc phạm thì không cần trả lời tôi đâu."

"Mặc dù có chút khó nói, nhưng hành vi của bố tôi quả thực là quấy rối bà ấy."

"Tôi nhớ là từng nghe nói bố mẹ anh đã ly hôn từ rất lâu."

"Đúng vậy."

Trần Tư Nhung không biết phải nói gì bất kỳ sự an ủi nào cũng dường như vô ích nhưng sự im lặng khiến cô thấy mình thật vô dụng. Dưới ánh đèn yên tĩnh, giọng điệu vẫn như cũ, nhưng Trần Tư Nhung lại mơ hồ cảm nhận được một chút phiền muộn.

Thật ra Trần Tư Nhung chưa bao giờ quên chuyện mẹ anh khi đó. Cô nhớ rõ cái lần ở sân bay, anh vì mẹ anh mà ngẩn người cũng nhớ rõ lần thứ hai họ gặp mặt, anh có tức giận.

Gió thổi tung mái tóc dài của cô lên cao vai và cổ cô dường như trong nháy mắt mất đi điểm tựa trở nên trống rỗng.
Bình Luận (0)
Comment