Thời gian chờ đợi trở nên cực kỳ dày vò, mặc dù Hàn Thâm đã hứa là sẽ đến nhưng Quý Nhiên vẫn không kiềm được nỗi lo mà rơi vào tình trạng căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa bị người ta đẩy "rầm" một tiếng.
Hàn Thâm đến rồi sao?
Bước vào là hai gã đàn ông mặc vest. Người lúc trước dắt Quý Nhiên đến đột nhiên cười lạnh một tiếng, không khách khí tiến lại gần: "Tao biết ngay mà, làm gì có thằng nào là Trương Tam, còn bày đặt giả làm kẻ có tiền trước mặt tao. Tưởng tao ngu lắm hả? Ra đây, khách mày đang đợi không nổi nữa rồi kìa."
Quý Nhiên quay sang nhìn quản lý Triệu, người này chỉ bất lực nhún vai: "Cậu nhóc, lừa gạt ở đây sẽ bị nhốt vào phòng tối đấy."
Trong lòng cậu bỗng nặng trĩu.
Gã đàn ông còn lại nhìn cậu từ đầu đến chân, nói với giọng tò mò: "Không ngờ dưới lớp khẩu trang lại là gương mặt đẹp thế này. Khóc cái gì mà khóc, mày có biết bao nhiêu người ganh tị với mày không hả? Anh đây đang giúp mày đấy. Khách thích mày là sếp lớn, hơi già nhưng biết chiều lắm. Tối nay qua đó chắc chắn mày sẽ phất lên cái một luôn, đến lúc đó mày cảm ơn tao còn không kịp nữa là."
Quý Nhiên nắm chặt điện thoại như thể nó đang tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Hàn Thâm có biết những gì đang xảy ra ở đây không? Nếu anh ấy đến không kịp thì sao? Ít nhất cậu cũng phải kéo dài thêm chút thời gian nữa.
Quý Nhiên ngước mắt lên, toàn bộ khí chất của cậu như đã thay đổi.
"Vậy ư?" Cậu cười khẽ, lộ ra nét mặt vừa nịnh nọt vừa khinh bỉ: "Sếp lớn mà chúng mày nói giàu cỡ nào?"
"Dù sao cũng đủ để mày sống sung sướng cả đời." gã đàn ông nói xong, thúc giục: "Đừng có lề mề nữa, buổi trình diễn sắp bắt đầu rồi."
Lượt trình diễn của nhóm đầu tiên đang chuẩn bị diễn ra, toàn bộ khu vực hậu trường rối loạn, lúc đi ngang bàn trang điểm, người con trai với mái tóc dài lúc nãy đã chỉ đường ngước lên nhìn cậu một chút.
Bỗng dưng Quý Nhiên thấy áy náy, cậu khẽ gật đầu với đối phương rồi cầm bộ quần áo bước vào phòng thay đồ.
Điện thoại đã bị bọn chúng lấy đi, Quý Nhiên không chắc Hàn Thâm có đến kịp hay không, nhưng dù anh không đến thì cậu cũng phải tìm cơ hội ra khỏi chỗ này.
Lần đầu bỏ trốn Quý Nhiên đã chạy nhầm hướng. Lúc ra khỏi nhà vệ sinh cậu đã rẽ phải, nếu rẽ trái có lẽ cậu đã chạy thẳng tới lối sau.
Quản lý Triệu đã rời đi nhưng gã đàn ông còn lại vẫn đứng canh ở cửa, liên tục hối thúc Quý Nhiên. Không còn cách nào khác cậu phải thay bộ trang phục hầu gái vào.
"Makeup đâu rồi? Thợ trang điểm đâu?" Gã đàn ông không thấy ai bèn hét lên bực tức.
"Anh Điêu." Cách đó không xa, cậu trai tóc dài gọi: "Thợ trang điểm của em sắp xong rồi, nhưng đang có chút vấn đề nhỏ, anh qua giúp xem xíu được không?"
"Có chuyện gì vậy?" Gã đàn ông tuy miệng phàn nàn, nhưng vẫn nghe theo rồi đi qua bên đó.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng người kia lại vô tình giúp cậu thêm lần nữa. Quý Nhiên cảm kích nhìn về phía người đó, tranh thủ lúc không ai để ý cậu lén chuồn ra cửa sau.
Giày cao gót quá vướng víu, Quý Nhiên cởi giày xách trong tay rồi đi chân trần qua hành lang dài, khi đến ngã rẽ thì rẽ sang trái.
Không khí dần trở nên lạnh lẽo, sàn nhà cũng lạnh buốt, chứng tỏ cậu đã gần tới lối ra.
Phía trước, cuối hành lang xuất hiện một cánh cửa nhỏ. Quý Nhiên dùng toàn bộ sức lực lao mình vào cánh cửa, phát ra một tiếng "soạt" vang dội. Gió lạnh kèm theo những giọt mưa táp vào mặt cậu, khiến cả người cậu run lên vì lạnh, nhưng niềm vui sướng cũng theo đó mà trào dâng trong lòng.
Cuối cùng cậu cũng thoát rồi!
Quý Nhiên còn chưa kịp mừng rỡ đã bị ai đó túm lấy. Cậu lập tức vùng vẫy theo bản năng để thoát ra ----
"Suỵt, đừng sợ, là tôi đây."
Giọng nói quen thuộc làm Quý Nhiên sững sờ, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Hàn Thâm.
"Samuel?" Quý Nhiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, gần như không dám chớp mắt lấy một cái.
Thấy cậu mặc đồ mỏng manh, Hàn Thâm cởi áo khoác của mình choàng lên người cậu, sau đó ôm cậu tránh khỏi đám người đưa lên xe.
Trong xe có hệ thống sưởi ấm áp, sàn xe còn trải thảm lông mềm mại. Quý Nhiên bước chân trần lên đó, chợt cảm thấy hối hận vì đã làm bẩn tấm thảm.
Cậu bối rối cuộn ngón chân lại, cố gắng thu nhỏ diện tích làm bẩn của mình.
"Ổn chứ?" Giọng nói trầm thấp vang lên, Hàn Thâm lấy thêm một tấm chăn lông đưa sang cho cậu.
Quý Nhiên cuộn chặt tấm chăn lông quanh người, cúi đầu khẽ "dạ" một tiếng.
Cậu muốn xin lỗi Hàn Thâm, muốn giải thích cho anh nghe, hoặc tỏ lòng cảm ơn.
Nhưng lúc mở miệng giọng lại cứ run rẩy không thôi, rồi cả cơ thể cũng run lên bần bật.
"Em...em..."
Quý Nhiên nắm chặt lấy tấm chăn. Lúc thật sự thoát khỏi nguy hiểm cậu mới ý thức được, hóa ra mình đã sợ hãi nhiều hơn so với những gì đã tưởng tượng.
Thậm chí cậu còn không biết mình đã rời đi bằng cách nào, vừa rồi suýt nữa thôi đã không thể ra được.
Không biết Hàn Thâm lấy đâu ra một cốc nước nóng đưa cho cậu rồi nhẹ nhàng nói: "Cứ bình tĩnh lại, đừng vội giải thích."
Quý Nhiên ôm ly nước húp từng hớp nhỏ. Vài phút trôi qua, cuối cùng cơ thể cậu cũng ấp dần, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Hàn Thâm hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Quý Nhiên gật đầu, giọng mang chút nghẹn ngào: "Đỡ nhiều rồi ạ, cảm ơn anh."
Lúc nói những lời đó, hai chân trần của cậu vẫn đang giẫm trên thảm, vì sợ làm bẩn nên gần như để hờ trên không, ngón chân thò ra khỏi lớp tất đã rách, co lại không yên và ửng đỏ vì lạnh cóng.
Nhìn lên trên một chút là đôi tất lưới màu đen với dây đai đầy khiêu gợi. Ban đầu Hàn Thâm không để ý nhưng vì độ ấm trong xe hơi cao khiến Quý Nhiên cảm thấy nóng, làm cho tấm chăn trượt khỏi vai rồi vô tình để lộ bộ đồ hầu gái bên dưới.
Chiếc váy ngắn đến mức chỉ dài đến gốc đùi, phía dưới còn hai dải dây đen nối với đôi tất. Khoảng cách giữa gấu váy và tất để lộ ra vài centimet da thịt mềm mại, phần đùi bị bó chặt bởi đôi tất, tạo thành vùng "Zettai ryōiki" phổ biến trong văn hóa anime.
*Zettai ryōiki: là một thuật ngữ trong văn hóa đại chúng Nhật Bản, đặc biệt phổ biến trong anime, manga và các tiểu văn hóa otaku. Cụm từ này được dùng để miêu tả khoảng trống giữa váy (hoặc quần short) và tất dài (thường là tất cao đến đầu gối hoặc cao hơn) khi mặc, tạo thành một khoảng da hở giữa hai món đồ. Thuật ngữ này xuất phát từ sự yêu thích về tính thẩm mỹ trong cách phối trang phục và có thể được coi là một biểu tượng văn hóa thời trang đặc trưng. Mức độ hấp dẫn của "zettai ryōiki" thường được xếp hạng dựa trên tỉ lệ giữa váy, tất, và khoảng trống hở da, với tỉ lệ lý tưởng thường là 4:1:2.*Nó khiến cậu trông trẻ hơn, gợi cảm hơn và cũng rẻ tiền hơn.
Như thể cậu chỉ là một món đồ chơi mà ai cũng có thể chà đạp đùa giỡn được.
Hàn Thâm vốn không quan tâm đến đời tư của nhân viên, nhưng giờ phút này trong lòng anh chợt dâng lên một sự giận dữ.
Chẳng hiểu vì sao, cũng không thể lý giải rõ được.
Anh cố gắng kìm nén xúc động của mình, lạnh lùng nói: "Đắp chăn lại đi."
Quý Nhiên cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện chăn lông đã tuột xuống từ khi nào, để lộ hoàn toàn bộ trang phục hầu gái dưới ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thâm.
"Xin... xin lỗi." Cậu bối rối nhặt tấm chăn lên, vội vàng che kín cơ thể cùng đôi chân phía dưới vẫn đang lúng túng vắt chéo nhau.
Ánh mắt Hàn Thâm từ từ chuyển đến gương mặt Quý Nhiên, giọng điệu lạnh lẽo: "Tôi hi vọng cậu có thể giải thích một chút, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây."
Quý Nhiên nhạy cảm với sự thay đổi trong cách nói chuyện, cậu gần như cảnh giác ngay.
Cậu cúi đầu xuống, im lặng không nói gì.
Hàn Thâm hít một hơi sâu, cảm nhận được cơn giận đã lâu không xuất hiện trong lòng.
Sự im lặng của Quý Nhiên còn dễ khiến anh giận hơn so với những gì anh đã nghĩ.
Anh muốn dạy dỗ Quý Nhiên theo bản năng, nhưng lại ngừng lại vì mình chẳng có danh phận nào chính đáng.
Hàn Thâm cố gắng kìm nén cơn giận: "Cậu có biết đây là đâu không? Dám đến đây chơi một mình à?"
Quý Nhiên cúi đầu im thin thít.
Nó càng khiến cho cơn giận của Hàn Thâm sôi trào hơn, đến mức lúc anh nói còn mang theo vẻ trách móc vô thức: "Nói cho tôi biết tại sao cậu lại đến chỗ như thế này? Lại còn biến mình thành bộ dạng quái gở như vậy! Nếu tôi không tình cờ gọi điện tới thì cậu có biết mình sẽ gặp chuyện gì không? Chẳng lẽ cha mẹ cậu chưa bao giờ dạy cậu là con trai ra ngoài phải biết tự bảo vệ bản thân à?"
Cơn giận của Hàn Thâm còn dữ tợn hơn tưởng tượng.
Từ lúc nhận được điện thoại đến khi lái xe đến nơi, gần như từng giây từng phút anh đều bất an lo lắng liên hồi.
Đặc biệt là khi điện thoại Quý Nhiên bị ngắt giữa chừng, sự bấn an đó càng bành trướng như một quả bóng sắp nổ tung đến nơi.
Rõ ràng anh đã nói là mình sẽ tới nhưng Quý Nhiên lại chọn cách hành động liều lĩnh, đẩy mình vào chỗ nguy hiểm nhất.
Cho đến khi anh thấy Quý Nhiên ăn mặc xộc xệch chạy khỏi câu lạc bộ, đầu tiên là anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó cơn giận lại ngút trời.
Cơn giận này không bộc phát ra ngoài mà nó ngấm ngầm công kích chính bản thân anh. Khiến Hàn Thâm nhận ra một sự thật đau lòng rằng, Quý Nhiên không hề tin tưởng anh đến như vậy. Trong tình huống nguy hiểm cậu thà tự mình bỏ trốn còn hơn tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh.
Một Hàn Thâm đã quen với việc nắm giữ tất cả mọi thứ, giờ phút này chợt thấy bất an.
Rõ ràng anh đã nhận ra rằng mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Không chỉ bây giờ mà còn là những cảm xúc sâu thẳm bên trong anh.
Chính bởi như thế nên Hàn Thâm muốn giành lại sự kiểm soát này, anh muốn mọi thứ phải trở lại quỹ đạo vốn có của bản thân. Cho nên anh mới liên tục chất vấn, muốn ép Quý Nhiên phải giải thích rõ hoàn toàn.
Nhưng hết lần này đến lần khác cậu chẳng đáp một lời nào cả.
Dường như cậu đã quen với việc chịu đựng lửa giận của người khác, và cũng lựa chọn giữ im lặng như một thói quen.
"Cảm ơn anh đã đón em, em rất xin lỗi vì mang cho anh phiền phức như vậy." Quý Nhiên nhẹ giọng đáp lại rồi đẩy cửa ra: "Em đi trước..."
Thậm chí cậu còn không xỏ giày.
Hàn Thâm đột nhiên tóm lấy cổ tay cậu: "Định đi đâu?"
Thể trạng và sức lực của hai người khác nhau hoàn toàn, Quý Nhiên bỗng chốc bị anh kéo ngược ngã ngồi vào chỗ.
Cú ngã không đau nhưng lại nhục nhã vô cùng.
Quý Nhiên ngồi xiên vẹo trên ghế sau, cơn tủi nhục dâng trào mãnh liệt. Bị lừa vào làm việc ở hộp đêm đã đủ xui xẻo rồi, giờ còn phải nghe người ta mắng nhiếc.
"Anh còn muốn gì nữa?" Đột nhiên Quý Nhiên giằng khỏi tay Hàn Thâm: "Mắng xong rồi còn không cho tôi đi sao?"
"Tôi chỉ muốn để cậu biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này." Cách nói chuyện của Hàn Thâm đã bình thường trở lại: "Đây không phải chỗ giải trí lành mạnh. Nếu cậu muốn vui chơi thì còn nhiều nơi hay ho an toàn hơn nhiều."
Hàn Thâm thật sự nghĩ rằng cậu đến đây để chơi sao!
Trong mắt anh cậu là một người hư hỏng vậy ư?!
"Ai nói là tới chơi?" Quý Nhiên càng nói càng uất ức, nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa mà mắt cũng bắt đầu đỏ lên: "Rõ ràng là tôi đến làm người mẫu bán thời gian, ai biết họ tìm người tiếp rượu đâu!"
"Bán thời gian?" Hàn Thâm thoáng ngạc nhiên: "Cậu thiếu tiền đến mức đó sao?"
Mặc dù Quý Nhiên là thực tập sinh nhưng tiền lương của cậu khá ổn, tháng trước lại còn mới được tăng gấp đôi lương nên hoàn toàn đủ cho cậu chi trả phí sinh hoạt.
"Dù tiêu xài phung phí thì vẫn còn tiền trợ cấp từ gia đình, không đến mức phải đến những nơi thế này làm bán thời gian rồi bị lừa như vậy."
"Tiền trợ cấp từ gia đình?" Quý Nhiên cười lạnh một tiếng: "Anh đoán xem tại sao tôi lại thiếu tiền đến vậy đi?"
Cậu quá mệt mỏi với việc giả vờ giả vịt, cũng mệt mỏi phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp cho bản thân, thậm chí không quan tâm mà xả ra mọi thứ. Dù sao thì gia đình cậu nghèo, cậu không mong anh sẽ tôn trọng gì cậu.
Quý Nhiên nói với Hàn Thâm: "Cha mẹ tôi đều là công nhân ở nông thôn. Tháng đầu tiên tôi thực tập đã phải gửi tiền về cho nhà. Cuối năm nay họ còn từ quê lên đây chơi, toàn bộ chi phí đều do tôi phụ trách nên tôi mới tìm việc làm thêm."
Đột nhiên Hàn Thâm im lặng, sự im lặng này chứa đựng cả kinh ngạc, khó tin và còn tự trách.
Anh từng cho rằng Quý Nhiên đến từ một gia đình trung lưu và là đứa trẻ được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt, được cha mẹ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Cho nên anh đã coi những thành tích xuất sắc của cậu là chuyện hiển nhiên, anh còn cho rằng tính cách ôn hòa hay phẩm chất chịu thương chịu khó, thậm chí là năng lực làm việc xuất sắc là những thứ bình thường chứ không có gì lớn lao cả. Đó là thứ mà một người ưu tú nên có.
Nhưng bây giờ anh lại nhận được một câu trả lời hoàn toàn khác.
Khó mà tưởng tượng được một gia đình lạc hậu nghèo khó, cha mẹ thiển cận lại có thể nuôi dạy ra một người xuất sắc như Quý Nhiên.
Đây không thể gọi là nuôi dạy nữa, Quý Nhiên có thể đi được đến ngày hôm nay có thể là một kỳ tích.
Hàn Thâm cảm thấy trong lòng mình dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp, anh muốn đưa tay xoa đầu cậu nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ nói là: "Xin lỗi, tôi không biết những chuyện này, tôi không nên phê bình cậu như vậy."
Quý Nhiên ôm đầu gối không đáp lại.
Cậu không ngờ Hàn Thâm lại xin lỗi mình như thế.
Ở Thượng Hải này cậu không có chốn nương tựa, người quen duy nhất chính là sếp Hàn Thâm của cậu, từ một khía cạnh nào đó thì cậu đã thật sự xem Hàn Thâm như một trưởng bối đáng tin cậy.
Nhưng bây giờ cậu nhận ra rằng, Hàn Thâm khác hoàn toàn với những trưởng bối khác.
Trưởng bối thường hay hành xử kiểu bề trên nhưng Hàn Thâm lại trò chuyện bình đẳng với cậu, thậm chí còn nói xin lỗi cậu.
Quý Nhiên nghe mà thấy xấu hổ không thôi, cậu cúi đầu nhìn mũi chân mình rồi lắc đầu đáp: "Không sao ạ, dù sao em cũng quen rồi, với lại em biết tại anh đang lo cho em thôi."
Quá ngoan ngoãn.
Hàn Thâm còn chưa kịp dỗ dành thì cậu đã tự tha thứ cho anh.
Thậm chí còn an ủi ngược lại anh nữa.
Trong gia tộc có thể nuôi dưỡng một đứa bé như vậy thì lẽ ra phải là cả gia đình cùng chung sức, cùng vun đắp cho cậu mới phải.
Nhưng cha mẹ Quý Nhiên lại không thế, con trai vừa vươn cánh đã muốn nhảy lên theo, giống như những sợi tơ cái kén, cố gắng kéo cậu về lại vũng bùn.
Hàn Thâm không nỡ nhìn cậu như vậy nên cũng nhiều lời hơn thường lệ.
"Tôi biết tùy tiện đánh giá gia đình người khác là không phải phép, nhưng nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của cậu lúc này là đứng vững trên đôi chân của mình. Chỉ khi nào cậu tốt rồi thì mới có thể cho gia đình cuộc sống tốt hơn."
Tất nhiên Quý Nhiên hiểu điều đó.
Từ khi học cấp ba, cậu đã mơ hồ nhận ra rằng gia đình mình không bình thường. Phần lớn các bậc cha mẹ sẽ không đối xử với con mình như thế.
Sau này internet phát triển, thỉnh thoảng Quý Nhiên cũng sẽ tìm kiếm những chia sẻ của những người trốn thoát khỏi gia đình của mình.
Cậu hoàn toàn có thể chối bỏ họ, thậm chí đi luôn không về. Nhưng mỗi khi có suy nghĩ đó cậu lại cảm thấy không đành lòng.
Cha mẹ đối xử với cậu không tốt nhưng chính bản thân họ cũng đã sống khổ sở không kém. Gần như họ đã quen với cuộc sống cơ cực đó từ lâu.
Quý Nhiên còn nhớ hồi nhỏ cha cậu bị thương ở công trường nên mất đi một đốt ngón tay. Chuyện đã qua mấy tháng nhưng cậu lại hoàn toàn không hay biết, mãi đến khi họ về nhà ăn tết, Quý Nhiên thấy cha mình nói chuyện rất bình thường như chẳng có gì xảy ra, thậm chí còn dùng nửa ngón tay còn lại trêu cậu.
Quý Nhiên đã sợ đến mức muốn khóc mà không dám khóc, mãi lâu sau này cậu cũng không dám nhìn ngón tay cụt ngủn đó của ông.
Cuộc sống của mẹ cậu cũng không hơn gì cho cam, từ lúc sinh cậu ra bà đã bị tổn thương, rồi đến sinh đứa thứ hai thì bị xuất huyết nghiêm trọng, bây giờ sức khỏe cũng không tốt.
Quý Nhiên từng đến thăm chỗ ở của cha mẹ cậu lúc họ đi làm công xa nhà. Đó là một căn phòng cũ nát với duy nhất một chiếc giường đơn, giá thuê chỉ 200 tệ, đơn sơ đến không ngờ.
Cha mẹ cậu quá khổ nên Quý Nhiên đã cố gắng học hành, không thể để cho bản thân được thoải mái hưởng thụ bất kỳ điều gì.
Hơn nữa tuổi thơ của cha mẹ cậu còn tệ hơn rất nhiều, ông bà nội ra ngoài làm nông thế là họ buộc dây con cái mình ở trong nhà. Khi đó họ không đủ ăn, hở một chút là bị mắng bị chửi, tuổi còn nhỏ nhưng đã phải làm lụng nên đối với họ con cái là động lực để lao động và cũng là thứ tiêu tốn tiền bạc.
Cha của Quý Nhiên đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Khô cằn và mơ mộng, nhưng đó mới chính là thực tế.
Mặc dù cha mẹ đối xử với Quý Nhiên không tốt lắm nhưng cũng không tệ đến mức khiến cậu hoàn toàn bỏ mặc họ. Cậu không thể trách móc mà không cảm thấy cắn rứt trong lòng được.
Đối với Quý Nhiên thì gia đình không cần phải đen trắng rõ ràng mà nó giống như một vùng xám rộng, lúc tốt lúc xấu.
Ít nhất là đến bây giờ, Quý Nhiên muốn cố gắng cải thiện mối quan hệ theo hướng tốt hơn.
Cho nên cậu không từ chối yêu cầu để cha mẹ lên chơi, mặc dù khó khăn là thế nhưng cậu không muốn để họ thất vọng.
Còn về những lời mà Hàn Thâm đã nói...
Mặc dù cậu không thể thực hiện những lời khuyên của anh ngay được, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng anh nói có lý. Cho dù là bản thân Quý Nhiên, thỉnh thoảng cậu cũng muốn thoát khỏi áp lực gia đình để có thể hít thở nhẹ nhàng hơn một chút.
"Cảm ơn anh đã nhắc ạ," Quý Nhiên gật đầu, cách nói chuyện đầy chân thành: "em sẽ suy nghĩ về nó thật nghiêm túc."
Hàn Thâm còn đang định nói gì thêm thì bên ngoài xe bất chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một nhóm người đàn ông mặc vest tiến đến gần.
Quý Nhiên lập tức căng thẳng trông chẳng khác nào một chú mèo giật mình phản ứng nhanh nhẹn chui vào chăn.
Là đám bảo vệ trong câu lạc bộ.
Hàn Thâm bình tĩnh nói: "Để tôi đưa cậu đi."
Quý Nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay anh.
Hàn Thâm cho rằng cậu đang sợ bèn trấn an: "Sẽ không ai đuổi theo đâu."
Quý Nhiên nói tiếp: "Em muốn báo cảnh sát."
Hàn Thâm im lặng vài giây rồi gật đầu: "Được, để tôi xử lý."
Quý Nhiên gật đầu theo rồi hỏi tiếp: "Sẽ không làm phiền anh chứ ạ?"
Hàn Thâm lắc đầu, gọi điện thoại.
Chẳng bao lâu sau một chiếc xe Wrangler chạy tới. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, một người đàn ông mặc áo da ngồi bên trong lên tiếng: "Cậu Hàn, chuẩn bị xong chưa thế? Đêm nay đi với tôi chứ ha?"
Lúc này Hàn Thâm mới giải thích cho Quý Nhiên đây là cảnh sát hình sự bạn của anh, anh phải phối hợp với họ để tham gia vào cuộc điều tra bí mật.
Thân phận Hàn Thâm thuộc giới siêu giàu là điều không thể nghi ngờ, đồng thời cũng là một sự đảm bảo cho cảnh sát.
Quý Nhiên hơi căng thẳng: "Vậy anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ ạ?"
Hàn Thâm: "Bọn họ sẽ đảm bảo an toàn cho tôi."
"Nhưng mà..." Quý Nhiên hơi khó chịu, nếu như không phải do cậu muốn báo cảnh sát thì có lẽ Hàn Thâm sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Cậu hỏi anh: "Em có giúp được gì cho anh không?"
Hàn Thâm: "Không có."
Người đàn ông mặc áo khoác da nói: "Thật ra chúng tôi đang thiếu một người."
"Tưởng Dịch." Giọng Hàn Thâm trầm xuống.
"Tất nhiên, hoàn toàn tự nguyện nhá." Tưởng Dịch nói thêm: "Chủ yếu là người để phối hợp với cậu thôi chứ không phải tìm một cậu ấm thật sự đâu."
"Cậu không cần đi." Hàn Thâm nói với cậu.
Quý Nhiên im lặng một hồi rồi hỏi: "Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Tưởng Dịch: "Thường thì không."
Quý Nhiên hạ quyết tâm: "Vậy tôi đi."
Dù cậu có sợ hãi nhưng vẫn muốn góp một chút công sức của mình vào chuyện này.
Hàn Thâm không nói gì thêm, Tưởng Dịch bắt đầu giải thích kế hoạch cho cậu nghe.
Nhiệm vụ Quý Nhiên rất đơn giản, chỉ cần quay lại làm một cậu ấm trong câu lạc bộ đêm và phối hợp với Hàn Thâm để diễn vở kịch.
"Nếu kế hoạch thuận lợi, cậu sẽ không gặp nguy hiểm." Tưởng Dịch nói cho Quý Nhiên: "Sau khi vào trong Hàn ca sẽ quay phim cậu, chỉ cần thực hiện vài trò tiêu khiển cùng cậu ấy thôi."
Cuối cùng Hàn Thâm không nói gì, chỉ dặn dò thêm: "Đừng bốc đồng, phải bảo vệ mình."
Quý Nhiên gật đầu rồi nép mình vào một góc, rúc vào bên hông cánh cửa như muốn trốn đi.
Những tên đi kiểm tra đã qua tới phía bên này, xung quanh giờ đã im lặng đến lạ.
Quý Nhiên bỏ chăn ra trả lại cho Hàn Thâm, lộ ra trang phục biểu diễn quá mức hở hang trên người cậu.
Mưa vẫn cứ rơi, thời tiết càng trở nên lạnh hơn, chân trần của cậu như đang đạp xuống nền băng lạnh cóng.
Suốt lúc đó Hàn Thâm cứ nhìn cậu mãi, giống như chờ đợi cho cậu hối hận bất cứ lúc nào.
Nhưng Quý Nhiên chỉ nhìn anh một cái rồi bắt đầu xỏ chân vào giày cao gót.
Quay lại hậu trường, Quý Nhiên viện cớ bị đau bụng để ứng phó với đám nhân viên công tác, đối phương nhìn cậu một cái rồi cho thợ bắt đầu trang điểm cho cậu. Không lâu sau đó đã đến lượt Quý Nhiên lên sân khấu.
Quá trình trình diễn thực sự khiến cậu cảm thấy buồn nôn không muốn nhớ lại. May mà Quý Nhiên đeo khẩu trang nên che được phần nào những ánh mắt soi xét. Quý Nhiên chờ Hàn Thâm quay phim lại, sau đó tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Không ngờ Điêu ca lại đột nhiên dẫn một người đàn ông trung niên đến, nói rằng muốn giới thiệu cậu cho đối phương.
Quý Nhiên hơi hoảng nhưng lại nghe nhân viên công tác nói: "Chính nhà họ Trình đã chọn cậu, ông ấy cực kỳ thích cậu nên nhờ chúng tôi mời cậu đến, thật sự là tốn không ít công sức."
Quý Nhiên mới vỡ lẽ, hóa ra việc bị dụ đến câu lạc bộ này không phải là sự cố ngoài ý muốn mà là có người đã chọn cậu?
Cậu bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Quý Nhiên không muốn nói chuyện với đối phương, Điêu ca lại nói: "Cậu cứ tiếp chuyện với ông Trình đi, tuy ông ấy lớn tuổi nhưng không làm bậy, nuôi cậu như nuôi con trai thôi, cậu được ông ấy để mắt tới là phúc của cậu đấy."
Người đối diện đưa tay phải ra, Quý Nhiên không muốn chạm vào bèn lui về sau một bước, nhưng ngay lập tức Điêu ca đã tóm cậu rồi đẩy về phía trước.
Bốp ---"
Một cái tát đập vào mu bàn tay của gã, người đàn ông mặc vest họa tiết báo đen nói: "Đã nói cậu dịu dàng một chút kia mà, sao lại không hiểu vậy nhỉ?"
"Ông chủ?" Điêu ca rút tay về, vẻ mặt hoảng sợ.
"Còn không buông người ra," ông chủ tiến lại gần, nghiêng người một chút để nhường chỗ cho một người đàn ông trẻ trung, điển trai nói: "Giám đốc Hàn, đây chính là người anh chỉ định."
Quý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Hàn Thâm đã đến rồi.
Sau đó Quý Nhiên không bị quấy rối nữa, cậu cho rằng chuyện như vậy đã kết thúc nhưng ông chủ lại sắp xếp cho cậu và Hàn Thâm ở lại qua đêm.
Mặc dù trước đó đã đoán được khả năng này nhưng lúc thật sự xảy ra vẫn khiến cậu thấy hơi hồi hộp một chút. Cậu đi theo Hàn Thâm lên tầng hai.
Trong phòng ngủ có camera và máy ghi âm, Quý Nhiên không dám nói gì, chỉ có thể phối hợp hết sức với hành động của anh.
Quý Nhiên bị Hàn Thâm đẩy vào tường, lưng cậu va phải một vật cứng, "cạch" một tiếng, động tác mãnh liệt của họ đã làm tắt đèn phòng.
Da đầu Quý Nhiên tê rần lên.
"Bây giờ họ sao rồi?" Trong phòng giám sát, ông chủ hỏi qua màn hình.
"Sắp xếp vào phòng số một và phòng số hai rồi." Quản lý Triệu chỉ vào màn hình: "Con khổng tước trong phòng số một đã bắt đầu vào việc, con thỏ nhỏ trong phòng số tám đang trong nhà tắm với khách, tạm thời chưa có động thái gì thêm."
Phòng số một chỉ để lại một cái đèn ngủ nên chất lượng video khá u ám mơ hồ, nhưng vẫn thấy con khổng tước này đang ngồi trên người khác, âm thanh và hình ảnh rất kịch liệt.
Phòng số tám vẫn đang tắm, hơi nước làm mờ kính nên chỉ thấy loáng thoáng cơ thể hai người đang tiếp xúc với nhau. Khả năng là diễn, nhưng nhìn Hàn Thâm thì lại thấy có thể anh là kiểu người thích hạnh hạ người khác từ từ, các bước tiến hành chậm một chút vẫn hiểu được.
Ông chủ suy nghĩ một lúc rồi hỏi quản lý: "Tôi nhớ khổng tước và thỏ nhỏ đều mới đến phải không?"
"Khổng tước đã tham gia biểu diễn vài lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta qua đêm, còn thỏ nhỏ thì đúng là lần đầu tới đây thật." Quản lý Triệu nói xong, hơi lo lắng hỏi: "Sếp nghi ngờ họ à?"
"Chưa biết." Ông ta nhìn chằm chằm vào màn hình, lắc đầu nói: "Chỉ là thấy khá lạ, sao mà trùng hợp quá."
Quản Lý Triệu nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: "Bối cảnh khổng tước thì tôi không rõ lắm, nhưng con thỏ nhỏ này là idol mạng, được một khách hàng có thâm niên chỉ tên, muốn chúng ta đốt tiền để mời bằng được người này, chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
Ông chủ trầm ngâm một lát, quyết định: "Cậu canh chừng màn hình, nếu tối nay họ không làm đến cùng thì tất cả khách hàng khác đều hủy bỏ qua đêm."
Quản lý hơi chần chờ: "Nhưng nửa tháng chúng ta mới có hoạt động lớn một lần, khách hàng đang chờ quá lâu rồi, lần này bỏ thì phải đến tháng sau mới được."
"Một tháng có là gì?" Ông chủ lắc đầu nói cho người kia: "Chúng ta làm ăn lâu dài, cẩn thận một chút không bao giờ là thừa cả."
"Tôi hiểu rồi," Quản lý Triệu gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy nếu họ làm đến cùng thì sao?"
Ông chủ nhìn vào màn hình giám sát, im lặng vài giây rồi nói: "Thì hoạt động vẫn diễn ra bình thường."
Phòng số tám chìm vào bóng tối, trong ống kính chỉ có hai bóng hình mờ mờ.
Giám đốc Triệu chăm chú nhìn một cách cực kỳ cẩn thận.
Rất nhanh hai bóng người đã chồng nhau trên giường, sau đó là những tiếng rít lên. Nghe vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương, có vẻ như sướng nhưng lại càng giống như bị người ta bắt nạt thảm hại hơn.
"Em chặt quá." Hàn Thâm nói với chất giọng không khá hơn là bao: "Thả lỏng chút đi."
Quý Nhiên gần như sắp bật khóc: "Em cũng muốn thả lỏng lắm nhưng đau quá, cơ thể không nghe lời em nữa rồi..."
Hàn Thâm không nói lời nào, cũng chẳng buồn thương hoa tiếc ngọc mà ra sức lấn tới.
Quý Nhiên thê thảm, cứ kêu một lần là lại đáng thương hơn lần trước, cuối cùng còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
Quản lý Triệu nghe thôi đã đỏ rần cả mặt, hắn báo kết quả cho ông chủ, bên kia im lặng mấy giây sau đó thông báo rằng hoạt động qua đêm vẫn diễn ra bình thường.
Quý Nhiên kêu khàn cả giọng.
Ở trên giường Hàn Thâm xoa bóp toàn thân cho cậu, thậm chí chăm sóc đến cả các huyệt trên lòng bàn chân. Sức khỏe Quý Nhiên vốn đã không ổn, ngồi làm lâu lại càng cứng đơ, cộng thêm việc cậu chưa từng được massage bao giờ nên đụng vào chỗ nào cũng đau cả.
Tiếc là Hàn Thâm ra tay chỗ nào chỗ nấy đều rất nặng, đặc biệt anh còn thích dừng lại ở những huyệt đau nhất của cậu, dù Quý Nhiên có cầu xin thế nào thì anh cũng không buông tay.
Trong một tiếng tắt đèn ấy gần như Quý Nhiên đã kêu rên thảm thiết không ngừng.
Lúc đầu cậu còn nói chuyện được nhưng về sau chỉ còn những tiếng lí nhí như mèo con.
Lượt massage đầu tiên kết thúc thì Quý Nhiên cũng đã cạn kiệt sức lực.
Cậu úp mặt xuống gối, nhỏ giọng hỏi Hàn Thâm phía sau: "Còn, còn nữa không ạ?"
Hàn Thâm không nói gì, bàn tay nóng bỏng vẫn còn đặt trên thắt lưng cậu, thậm chí hơi thở anh còn nặng nề hơn khi nãy.
Quý Nhiên không chịu được âm thanh này, cậu còn định lùi lại né tránh thì đã nghe Hàn Thâm cúi người thì thầm vào tai cậu: "Làm thêm lần nữa."
Hình ảnh trong màn hình giám sát trở nên phong phú hơn, từng khung tối được thắp sáng, giống như vô số đêm trước đây, ai ai cũng tìm kiếm niềm vui trong đêm tối.
Quản lý Triệu thấy hơi mệt, xem quá nhiều những video thế này đã khiến hắn không có hứng thú gì nữa, bây giờ hắn chỉ muốn tan làm về nhà úp bát mì nóng, tắm rửa rồi đánh một giấc thật ngon.
Chỉ cần chờ đến khi trời sáng...
Quản lý Triệu ngả lưng ra ghế rồi thiếp đi.
"Rầm——"
Không biết đã trôi qua bao lâu, bỗng dưng bên tai quản lý Triệu vang lên một tiếng nổ lớn, có người cầm súng xông vào phòng: "Giơ tay lên! Không được động!!"
Bắt đầu hành động rồi.
Diễn cũng phải diễn cho trót, cả Quý Nhiên và Hàn Thâm đều bị đưa về cục cảnh sát. Nhưng họ vẫn được chút ưu ái hơn đó là sắp xếp cho ngồi vào xe hơi bốn chỗ.
Cuộc càn quét tệ nạn lần này tóm được hơn hai trăm người và nó đã biến đồn cảnh sát thành một cái chợ. Lấy lý do tách ra để thẩm vấn nên Quý Nhiên và Hàn Thâm được một nữ cảnh sát đưa vào chung một phòng, người đó tháo dây trói cho họ, còn khen là trói chặt phết.
Trước khi đi nữ cảnh sát có nói với họ rằng lát nữa cảnh sát Lãnh sẽ đến, gặp đối phương xong thì họ có thể về nhà.
"Cảnh sát Lãnh?" Quý Nhiên chưa nhảy số kịp.
Vừa dứt lời cửa phòng đã bị ai đó mở ra, một người mặc quần tây kiểu cảnh sát và chiếc sơ mi màu lam nhạt bước vào. Cậu ta có đôi mắt phượng rất đỗi quen thuộc, sau khi tẩy lớp trang điểm đi trông càng phong độ hơn bao giờ hết. Không ai khác chính là khổng tước trong câu lạc bộ kia.
Quý Nhiên chợt bị cuốn hút mất hồn.
Quý Nhiên có một đam mê đó chính là cậu thích mọi thứ phải có quy tắc, gọn gàng trật tự.
Ví dụ như những đường thẳng được sắp xếp ngay ngắn, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, giá sách thư viện được xếp gọn gàng, hay những bộ đồ vest, đồng phục có kiểu dáng cố định, tất cả đều mang lại cho cậu một cảm giác rất an toàn.
Và tất nhiên đồng phục cảnh sát cũng là một trong số đó, Quý Nhiên thích đồng phục cảnh sát vì cảm giác an toàn và trật tự mà nó mang lại cho cậu.
"Các anh vất vả rồi." Cảnh sát Lãnh sải bước tới phía họ, đưa tay phải ra với Quý Nhiên: "Tôi là Lãnh Lệnh Từ, phó đội trưởng đội hình sự, lần nữa cảm hơn hai anh đã phối hợp cho hành động lần này."
Quý Nhiên đưa tay phải ra: "Có gì đâu, việc nên làm mà."
Chào hỏi xong Lãnh Lệnh Từ nhìn Quý Nhiên, đang chuẩn bị lên tiếng thì cửa mở, Tưởng Diệc mang hai túi đồ vừa mua vào: "Hàn ca, cậu thay đồ đi đã, người nhà cậu đến cục cảnh sát rồi đấy."
Hàn Thâm hơi bất ngờ, gật đầu đáp: "Biết rồi."
Nói xong, anh ta đưa một túi đồ cho Quý Nhiên: "Cầm đi thay đi."
Quý Nhiên còn tưởng không có phần của mình, cậu nhận quần áo, cảm kích nhìn Tưởng Diệc: "Cảm ơn cảnh sát Tưởng ạ."
"Là lão Hàn mua đấy chứ." Tưởng Diệc nói: "Tôi gặp tài xế của cậu ấy ngoài cửa nên tiện mang vào thôi."
Quý Nhiên ngớ người ra một chút, còn tính cảm ơn Hàn Thâm thì anh đã quay lưng đi thay quần áo.
Quý Nhiên đành phải ôm quần áo vào phòng thay đồ, trong túi có đồ lót, áo khoác, giày đầy đủ, nhưng tất cả đều bị xé giá. Nhưng ngày nào Quý Nhiên cũng đi làm, thỉnh thoảng sẽ thấy logo lớn ở những khu trung tâm thương mại gần đó.
Xong đời rồi, sao Hàn Thâm mua quần áo cho cậu mắc quá vậy?
Phản ứng đầu tiên của cậu là trả không nổi.
Quý Nhiên xoắn xuýt trong chốc lát mới thay xong quần áo, lúc ra ngoài thì đã không thấy đâu Hàn Thâm, Tưởng Diệc cũng đã đi cùng anh nên trong phòng chỉ còn lại mỗi Lãnh Lệnh Từ.
Quý Nhiên nhìn cậu ta một cái, Lãnh Lệnh Từ đặt điện thoại xuống rồi đi về phía cậu, dường như là đang chờ Quý Nhiên.
"Cảnh sát Lãnh." Quý Nhiên gật đầu chào.
"Đây là thông tin liên lạc của tôi." Lãnh Lệnh Từ đưa cho Quý Nhiên một mảnh giấy, nói tiếp: "Khoảng thời gian này cậu cứ về nhà, nếu thấy có gì không ổn hoặc nguy hiểm thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."
Lúc này Quý Nhiên mới hiểu ra, Lãnh Lệnh Từ đang lo cho cậu, sợ rằng chuyện này sẽ bị bại lộ rồi có người trả thù.
Cậu cẩn thận ghi lại số điện thoại xong thì cho mảnh giấy vào túi, gật đầu nói: "Em hiểu rồi, cảm ơn cảnh sát Lãnh."
Lãnh Lệnh Từ còn có việc nên đưa số điện thoại cho Quý Nhiên xong thì rời đi. Quý Nhiên tránh đám đông rồi xuống lầu, lúc này cậu mới nhớ ra điện thoại mình còn ở câu lạc bộ, không biết có ai mang về đây không.
Cậu chuẩn bị quay lại hỏi Lãnh Lệnh Từ, nhưng lúc đi ngang qua hành lang cậu chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Các cậu ở câu lạc bộ thật sự đã làm tới bước đó rồi á?"
Là giọng của Tưởng Diệc, vậy người anh ta đang hỏi là Hàn Thâm sao?
Bây giờ nhớ lại một tiếng đồng hồ đó Quý Nhiên vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi, cậu chỉ muốn xóa bỏ đoạn ký ức này khỏi tâm trí cho rồi.
Cậu không dám chen ngang hai người nên đành đứng chờ họ rời đi.
Nhưng không ngờ cả hai lại dừng lại, sau đó nghe Hàn Thâm nói: "Cậu nghĩ tôi là cậu à?"
"Cậu đang xem thường ai đấy hử? Chúng tôi là đang làm việc nghiêm túc chứ không phải làm đến mức cuối cùng như cậu đâu!"
Tưởng Diệc tức giận phản bác lại, nhưng khi Quý Nhiên nghe được thì cậu lại cảm thấy câu này không đáng tin cho lắm.
Hàn Thâm dùng giọng điệu rất điềm tĩnh nhưng lại cực kỳ châm chọc nói: "Đúng vậy, cậu chỉ đang lợi dụng việc công làm việc tư thôi."
"Cậu có tư cách gì mà nói tôi?" Tưởng Diệc hừ một tiếng: "Còn cậu thì sao? Lần này cậu đồng ý giúp đỡ thực sự không có ý đồ gì à?"
Hành lang bỗng chốc lặng ngắt như tờ, Quý Nhiên chợt không biết sao cũng hít thở thật khẽ.
"Không." Hàn Thâm nói.
Giọng anh rất trầm, gần như ai cũng tưởng tượng ra được gương mặt lạnh lùng của anh khi nói những lời đó.
Quý Nhiên quay người rời đi.
Cậu về lại tầng hai định tìm người hỏi về chiếc điện thoại của mình, nhưng không thấy Lãnh Lệnh Từ đâu nữa mà là một nhân viên cảnh sát khác đang bận rộn, không có thời gian để ý những chuyện vặt này của cậu. Cuối cùng Quý Nhiên không tìm được đành phải ủ rũ xuống lầu.
Không biết bên ngoài đã mưa từ bao giờ, cơn mưa mùa đông rả rích dưới ánh đèn đường tạo nên một mảng ánh sáng vàng lấp lánh.
Hàn Thâm đứng ở cửa đồn cảnh sát, thấy Quý Nhiên ra ngoài liền đi tới nói: "Tôi đưa cậu về nhà."
Quý Nhiên im lặng hai giây sau đó đáp lại: "Cảm ơn anh nhưng em còn có việc."
Hàn Thâm: "Việc gì?"
Quý Nhiên: "Em tìm điện thoại."
Hàn Thâm lấy một chiếc điện thoại từ trong túi áo khoác ra: "Tìm cho cậu rồi đây."
"Ối."Quý Nhiên nhận điện thoại, nhưng vẫn đứng im như cũ.
Hàn Thâm mất kiên nhẫn, ra lệnh: "Lên xe."
Quý Nhiên khẽ mím môi trông như còn muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt thúc giục của anh cuối cùng cậu vẫn đi theo.
Trong xe đã bật sưởi, Quý Nhiên cảm thấy hơi nóng nên đã cởi áo khoác ra, để lộ bộ đồ vest màu xám đậm bên trong. Kiểu dáng rất đơn giản nhưng cắt may rất tinh tế làm tôn lên vóc dáng của cậu.
Xưa giờ Quý Nhiên đã thấy Hàn Thâm rất biết cách chọn đồ cho người khác, bây giờ quần áo trên người cậu cũng là do anh kêu người mua, ngay cả đồ lót, tất cũng được cân nhắc kỹ lưỡng.
Chiếc áo khoác mới tinh nằm trên đùi cậu hình như là được làm từ chất liệu cashmere mềm mại nhẹ nhàng nên nó ấm áp một cách kỳ diệu vô cùng.
Mặc dù đã đoán trước rằng giá cả sẽ rất cao, nhưng Quý Nhiên không muốn nợ ân tình người khác nên cậu đành lên tiếng: "Quần áo em hết bao nhiêu tiền vậy ạ? Em chuyển cho anh."
Hàn Thâm đáp: "Chỉ là tiện tay mua, không cần phải trả."
Quý Nhiên do dự một chút rồi nói tiếp: "Vậy để em giặt sạch rồi trả lại anh nhé."
"Không cần," Hàn Thâm lại từ chối: "Cậu trả lại cho tôi cũng vô dụng thôi."
Quý Nhiên: "Hình như lần trước có cậu bé cũng tầm tầm như em đúng không?"
Cậu nhắc đến đợt giúp Asher thử đồ vào cuối tuần, đây là một nhãn hiệu rất đắt, cậu cho rằng có thể để cho đối phương.
Hàn Thâm: "Cậu ấy không mặc đồ của người khác."
Quý Nhiên sững ngờ, ngơ ngác "à" lên một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Chiếc xe chạy băng qua màn mưa, trong xe không ai nói với nhau câu nào. Mưa ngoài cửa sổ đập vào xe không ngớt làm ánh sáng bên đường cũng mờ đi.
Quý Nhiên im lặng một lát, cảm thấy chẳng có gì thú vị thế là cậu nhắm mắt lại.
Một lúc sau, cậu cảm thấy hơi khó chịu nên đưa mặt gần lại dây an toàn.
Một tuần sau, đột nhiên Hàn Thâm phát hiện Quý Nhiên không hề mặc bất kỳ một bộ nào mà mình mua cho cậu ấy.
Quý Nhiên vẫn chỉ mặc hai bộ vest uniqlo thay đi thay lại, bên ngoài trời quá lạnh thì cậu sẽ khoác chiếc áo lông đen đã giặt đến mức cứng cả lên.
Hiếm khi nào Hàn Thâm hối hận về lời nói của mình, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi vài phần ảo não.
Anh nghĩ, có lẽ những lời nói trước đây của mình đã khiến cậu bị tổn thương, thật ra Quý Nhiên là người có lòng tự trọng rất cao.
Hàn Thâm mở ứng dụng mạng xã hội lên, liên lạc lại với công ty chụp ảnh quảng cáo đã kết nối với mình trước đó: Xin chào, tôi đổi ý rồi, nếu cần hợp tác thì liên hệ tôi.
Hôm đó về nhà, Quý Nhiên cẩn thận cởi bộ vest cao cấp ra rồi nhẹ nhàng treo nó vào trong tủ quần áo.
Không phải là cậu không muốn mặc, chỉ là sự tiêu cực trong bộ vest này nhiều hơn tích cực mà thôi.
Mặc dù đồng nghiệp trong công ty không nhiều chuyện, nhưng trong những cuộc nói chuyện có thể họ sẽ nhắc đến những bộ đồ mới mà cậu mua.
Ai cũng có thể nhận ra đây là một bộ vượt ngoài khả năng chi trả của cậu. Quý Nhiên khó mà nói rằng đây là đồ do chính cậu mua, lại càng không dám nói do sếp trên tặng mình, thế là cậu đành phải tủi thân giấu nó vào trong ngăn tủ.
Tất nhiên cậu cũng thích đồ tốt, nhưng cậu không cách nào yên tâm hay thoải mái nhận lấy ý tốt của người ta một cách dễ dàng được.
So với việc nhận quà từ người khác thì cậu muốn tự mua hơn.
Nhưng sự kiện ở câu lạc bộ đã khiến cậu cực kỳ cảnh giác, không còn tiếp tục tìm kiếm công việc bán thời gian nữa.
Hàn Thâm đã nói đúng, nhiệm vụ hàng đầu của cậu bây giờ là tự đứng vững. Cậu mới chỉ là một sinh viên đang thực tập, hoàn toàn có thể chỉ phụ trách một phần chi phí cho cha mẹ.
Chỉ có điều Quý Nhiên không ngờ được, khi cậu đăng nhập lại vào mạng xã hội thì PR của Soli-Lunar đã thông báo rằng Cá Voi Sát Thủ đã đồng ý chụp quảng cáo, dự án có thể bắt đầu.
Quý Nhiên còn nhớ thưởng của dự án này rất hậu hĩnh, nhưng sau lần bị lừa thì giờ cậu không tin Cá Voi Sát Thủ đã nhận lời mời nữa, cũng không muốn tra xem đây có phải công ty lừa đảo hay không mà cậu từ chối thẳng thừng ngay lập tức.
Không ngờ tối hôm đó Cá Voi Sát Thủ lại gửi cho cậu một lời mời hợp tác bằng video.
Quý Nhiên ngơ ra, cậu kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần mới phát hiện đúng là Cá Voi Sát Thủ thật.
[Ai Đi Làm Mà Không Điên]: Sao anh lại đồng ý chụp quảng cáo vậy?
[Cá Voi Sát Thủ]: Nợ một ân tình.
[Ai Đi Làm Mà Không Điên]: Ồ.
[Cá Voi Sát Thủ]: Nếu cậu cảm thấy không an toàn thì tôi sẽ yêu cầu thương hiệu gửi hợp đồng thương mại trên nền tảng.
Quý Nhiên chỉ mới làm blogger không lâu, giờ đây mới nhận ra rằng thương hiệu chính thống thường liên hệ trực tiếp qua nền tảng. Tên thương hiệu, đại lý, và lợi nhuận từ đơn hàng đều rõ ràng, điều này giúp giảm thiểu rủi ro bị lừa so với việc hợp tác qua tin nhắn.
Thế là Quý Nhiên không từ chối nữa mà hân hoan chờ đợi ngày chụp ảnh đến.
Mãi cho đến khi cậu nhận được video kịch bản gốc, Quý Nhiên như bị ngốc đến nơi.
[Cảnh 1: Phòng khách]
Ai đi làm mà không điên bị bịt mắt rồi bị ném vào phòng khách.
Cá voi sát thủ bóp cổ cậu, đẩy cậu ngã xuống sofa.
[Cảnh 2: Nhà bếp]
Ai đi làm mà không điên nằm trên bàn đảo bếp, Cá voi sát thủ đổ sữa lên đầu và cơ thể cậu.
[Cảnh 3: Phòng ngủ]
Ai đi làm mà không điên đạp chân trần lên ngực cá voi sát thủ, đưa tay tát anh một bạt tai thật mạnh...
[Cảnh 4: Phòng tắm]
Cá voi sát thủ nhắm mắt nằm trong bồn tắm, máu tươi loang lổ khắp bồn.
Ai đi làm mà không điên đứng bên cửa sổ, cậu mặc áo ngủ của cá voi sát thủ đang nhâm nhi ly rượu vang và đồ ăn ngon.
Quý Nhiên đọc xong kịch bản gốc, ngoài sốc ra vẫn là sốc.
Cái này có thể chụp được à??!