Hôm sau Quý Nhiên đưa tiễn cha mẹ và em trai, cậu nhận ra ánh mắt cha mẹ nhìn mình đã thay đổi.
Họ trở nên căng thẳng và cẩn thận từng chút một, cứ như thể đang cố lấy lòng và e dè trong vô thức, sợ nói sai câu nào thì cậu sẽ không vui. Chỉ khi ở bên Quý Thừa Hiên họ mới thoải mái thân mật hơn cả.
Quý Nhiên nhắm mắt lại, thầm nghĩ rằng có lẽ đây là kết thúc tốt đẹp nhất mà cậu có thể có, cậu không thể mong mỏi gì nhiều hơn được nữa.
Trước khi lên xe mẹ cậu còn cẩn thận hỏi khi nào cậu về ăn tết, nhưng Quý Nhiên đáp là không về.
Vừa mới cãi nhau một trận nặng nề, thật sự Quý Nhiên không muốn về lại nhà trong một khoảng thời gian ngắn, đi lại vừa vất vả mà còn đối mặt với rất nhiều họ hàng. Hơn nữa sức khỏe ông bà ngoại vẫn khỏe mạnh, cậu vẫn còn nhiều cơ hội báo hiếu.
Tiễn cha mẹ xong, Quý Nhiên bắt tay dọn dẹp cả căn nhà. Nhìn phòng khách trống trải, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được sự bình yên đã lâu không có.
Nghĩ lại thì chuyện này giải quyết suôn sẻ như vậy phần lớn cũng nhờ vào Hàn Thâm giúp đỡ.
Nhưng chỉ cảm ơn bằng miệng thôi thì không chân thành. Quý Nhiên do dự một lát cuối cũng lấy hết can đảm hỏi ---
[Julian]: Em mời anh ăn cơm được không? Em muốn trực tiếp cảm ơn anh.
[Hàn Thâm]: Chủ nhật tôi rảnh.
[Julian]: Vậy bữa tối Chủ nhật nhé?
Quý Nhiên nghĩ mời ăn tối sẽ trang trọng hơn một chút.
[Hàn Thâm]: Trưa được không?
[Julian]: Cũng được, em có chọn vài nhà hàng anh xem xem thích chỗ nào nhé.
[Hàn Thâm]: Khách theo chủ, cậu quyết định là được.
[Julian]: Vâng vâng, vậy lát em sẽ gửi cho anh.
Quý Nhiên chọn một nhà hàng tây có không gian và hương vị khá ổn, giá hơi cao nhưng cái này cậu có thể lo được.
Sau khi đặt bàn ăn tối xong, Quý Nhiên sờ sờ mái tóc đã hơi dài của mình, quyết định sẽ đến tiệm cắt tóc.
"Trai đẹp có muốn nhuộm không?" Thợ cắt tóc gẩy gẩy tóc cậu: "Nét cậu tinh xảo lắm, hoàn toàn hợp với những kiểu tóc phức tạp hơn đấy."
Lúc nãy Quý Nhiên đã gội đầu, mái tóc còn hơi ẩm nên xẹp xuống dính vào da đầu, không hề lộn xộn mà lại còn tôn lên đường nét trên gương mặt cậu.
Cậu ngẩng đầu nhìn thợ làm tóc, hỏi: "Nó thế nào vậy?"
Thợ cắt tóc: "Có thể uốn nhẹ rồi nhuộm màu bạch kim ánh nâu, đảm bảo nhìn như búp bê luôn, đi ra ngoài không thua gì idol nhỏ."
Quý Nhiên tưởng tượng bản thân như vậy thì thấy cũng không tệ lắm. Nhưng đột nhiên thay đổi ngoại hình như vậy cũng hơi nổi bật quá, chỉ là đi ăn với Hàn Thâm một bữa thôi nên cậu không muốn trang trọng như vậy, thế là cậu từ chối, nói cắt ngắn là được.
Người thợ có vẻ tiếc nuối, cuối cùng chỉ cắt cho cậu kiểu tóc đơn giản rồi gợi ý kết bạn wechat luôn, nói lần sau có gì cứ tìm anh ta là được.
Trên đường về, Quý Nhiên ghé qua trung tâm thương mại để chọn một chai nước hoa.
Chai trước đây mà cậu mua là Terre d"Hermès giống với Hàn Thâm, cậu chỉ dám dùng trong nhà, lần này cậu muốn mua một mùi mà ra ngoài vẫn có thể dùng được.
Cậu thử rất nhiều loại, cuối cùng chọn một loại nước hoa cổ điển Guerlain. Hương đầu là mùi cam quýt tươi mát, tiếp theo là mùi hoa dịu nhẹ nhưng đầy sự sang trọng, vừa thử Quý Nhiên đã thích ngay. Mùi này làm cậu liên tưởng đến bản thân trong bộ vest lịch lãm, chẳng khác nào một doanh nhân thành đạt.
Nhìn cậu hiện giờ có vẻ hơi chững chạc, nhưng ngày mai khi đi ăn với Hàn Thâm, cậu không muốn mình trông ngây thơ quá.
Nhân viên cửa hàng đưa túi hàng cho cậu rồi lịch sự hỏi: "Anh có cần giúp gì thêm không ạ?"
Câu hỏi này khiến Quý Nhiên đắn đo thật, đúng là cậu còn định tìm vài món quà nhỏ tặng cho Hàn Thâm. Nhưng cậu chưa tưởng tượng ra được Hàn Thầm còn thiếu thứ gì, thậm chí cậu còn không biết sở thích của anh ấy.
Nhân viên gợi ý các phụ kiện như cà vạt, ghim cài, khăn choàng hoặc găng tay, nhưng Quý Nhiên lại thấy những món này quá cá nhân, giống như cậu đang ngầm ám chỉ điều gì đó vậy.
Cuối cùng Quý Nhiên chọn một chiếc bút Montblanc. Dù giá có hơi vượt ngân sách nhưng cậu lại nghĩ đến việc Hàn Thâm cho mình thuê căn hộ với giá thấp, còn chuẩn bị sẵn cho cậu bộ vest đắt tiền thế là cậu quyết định mua.
Mua xong cũng đã sáu giờ tối, Quý Nhiên đi bộ về nhà rồi ăn đơn giản cho qua bữa.
Thú thật thì cậu có hơi hào hứng, một phần là vì áp lực quá lớn đã được dẹp bỏ, nhưng phần lớn là do mong đợi buổi gặp ngày mai. Cảm giác này giống như cậu được ra ngoài chơi với bạn bè, cứ mỗi lần như vậy là cậu sẽ khó mà ngủ được.
Để không khiến bản thân mình quá bận tâm, Quý Nhiên xuống tầng chạy bộ một chút rồi về nhà tắm rửa. Cậu khoác một chiếc khăn tắm rồi đi vào phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ có một chiếc gương lớn, Quý Nhiên nhìn mình trong gương và tháo khăn ra.
Không biết có phải do dạo này cậu chăm chỉ chạy bộ hay không mà cơ thể đã bắt đầu trở nên săn chắc hơn, phần bụng đã có loáng thoáng đường nét cơ bắp. Cậu mở tủ đồ, lấy ra chiếc váy đã lâu không mặc.
Vẫn là bộ đồng phục JK, nhưng bộ này đắt hơn và tinh xảo hơn nhiều. Quý Nhiên thắt một chiếc nơ bướm, mặc chân váy ren xếp tầng, vớ cao và đi đôi tất mary jane đen bóng. Cậu phối đồ cực kỳ có tâm, ngay cả khi mặc vest đứng cạnh Hàn Thâm cũng không hề bị lu mờ.
Tất nhiên cậu sẽ không mặc váy đi gặp Hàn Thâm, chỉ là cậu quá phấn khích, nếu không làm gì đó thì cậu sẽ mong chờ chuyện ngày mai mãi không thôi. Quý Nhiên dựng điện thoại lên, quay một video mặc đồ nữ.
@Ai Đi Làm Mà Không Điên
[Video] Muốn mặc váy đi gặp anh ấy.
#Nam mặc đồ nữ
Dân mạng lập tức tràn vào:
[Chào mừng bé yêu quay lại, ôi trời ơi, chờ muốn chết luôn!!]
[Khà khà, lần này trông thanh thuần quá đi thôi, thơm thơm ~]
[Đợi đã, bé yêu muốn mặc váy đi gặp ai??? Mị không cho phép a a a]
Cá voi sát thủ bấm like video.
Dân mạng:???
[Mấy người có ý gì đây hả?]
[Là ý mà tui cũng đang nghĩ có phải không?]
[Dù không rõ ý anh ấy là gì nhưng tôi chắc chắn hai người này có gì đó với nhau.]
Quý Nhiên không muốn họ hiểu lần bèn rep lại khu bình luận: Đừng đoán nữa, không có gì đâu.
[Nhưng mà đại thần chưa rep cậu kìa.]
[Chắc là ai đó đơn phương thôi.]
[Tôi sao tôi có cảm giác bé yêu cũng có ý gì đó với Cá voi sát thủ ấy nhỉ?]
Tin đồn lan truyền mỗi lúc một xa. Bình thường Quý Nhiên vốn không để tâm đến các bình luận này nhưng lần này cậu lại nghiêm túc đáp lại.
@Ai Đi Làm Mà Không Điên: Không phải, là muốn mặc cho người ngoài đời xem thôi.
Dân mạng hơi thất vọng, nhưng sự chú ý lập tức tập trung vào việc có khả năng Quý Nhiên đang thích ai đó, tiếc là cậu không rep lại nữa.
Quý Nhiên lại nghĩ đến buổi hẹn ngày mai, cậu không ngăn được bản thân tưởng tượng, nếu như cậu mặc váy gặp Hàn Thâm thì đối phương sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Không được, Hàn Thâm sẽ coi cậu là biến thái mất.
Quý Nhiên hơi chán nản thoát khỏi ứng dụng, cởi váy ra rồi lên giường.
Một đêm không mộng mị, sáng sớm hôm sau cậu đã tỉnh giấc, tin tốt hôm nay là thời tiết rất đẹp, tin xấu là tóc cậu rối bù, bên cạnh còn có lọn tóc vểnh lên trông rất ngốc nghếch, cậu làm sao cũng không ép nó xuống được.
a a a a a a! Làm sao đây, cậu mới cắt tóc hôm qua mà!
Quý Nhiên cảm thấy hơi khổ sở, trước khi ra ngoài phải làm ướt hai lọn tóc xong nó mới chịu xẹp xuống.
Hôm nay cậu mặc bộ vest mà Hàn Thâm đã mua cho mình, trước đó Quý Nhiên còn hơi xoắn xuýt nhưng bây giờ đã có thể chấp nhận nó một cách thản nhiên hơn, thậm chí còn mang theo đôi phần vui vẻ.
Họ hẹn nhau vào lúc 12 giờ, Quý Nhiên đến nhà hàng trước nửa tiếng. Cậu tưởng rằng mình sẽ phải đợi một chút nhưng không ngờ Hàn Thâm đã có mặt rồi.
Hàn Thâm luôn coi trọng cách ăn mặc, nhưng hôm nay trông anh còn trang trọng hơn mọi khi nữa. Vest, cà vạt, kiểu tóc đều hoàn hảo, bàn bên cạnh cửa sổ càng khiến anh như đang chụp ảnh cho bộ sưu tập thời trang, hơn phân nửa người trong nhà hàng đều để ý tới.
Cậu đã đến sớm mà anh còn sớm hơn cả cậu, ngay cả ăn mặc còn cầu kỳ hơn.
Quý Nhiên ngơ ngác đứng trước cửa, cậu bất ngờ đến mức không biết phải làm sao, những gì chuẩn bị sẵn trong đầu tự dưng rối tung hết cả.
Cậu cởi áo khoác đưa cho phục vụ, trên gương mặt vẫn còn mang nét bối rối.
Cuối cùng vẫn là Hàn Thâm lên tiếng trước: "Cậu đi bộ tới đây à?"
Quý Nhiên hơi xấu hổ, thành thật trả lời: "Đi bộ tới ạ."
Hôm nay cậu dậy sớm, lề mề mãi trong nhà mà vẫn chưa tới giờ nên 11 giờ là cậu đã đi. Vì ngại đón xe sẽ đi quá nhanh thành ra cậu quyết định đi bộ tới. May là phong cảnh trên đường khá đẹp, mặt trời mùa đông ấm áp làm cậu cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Quý Nhiên: "Sao anh đến sớm vậy ạ?"
Hàn Thâm: "Hôm nay tôi nghỉ nên có nhiều thời gian."
Hôm nay Hàn Thâm nghỉ, có nhiều thời gian... điều này có nghĩa là ngoài việc ăn cơm ra thì họ có thể làm những việc khác nữa?
Quý Nhiên thấy mừng mừng trong lòng nhưng không dám thể hiện ra quá rõ. Cậu nén nụ cười trên môi để nó không cong lên, lúc này mới sực nhớ mình có mang quà theo bèn đưa nó cho Hàn Thâm.
"Tặng tôi à?" Vẻ mặt Hàn Thâm hơi bất ngờ.
Quý Nhiên gật đầu, cố tỏ ra thoải mái: "Hôm qua em đi ngang thấy cái này hợp với anh, thế là mua luôn."
Hàn Thâm: "Tôi có thể mở ra không?"
Quý Nhiên gật đầu: "Được ạ."
Hàn Thâm mở hộp quà ra, bên trong là một cây bút Montblanc, lại là bản giới hạn nên chắc chắn không hề rẻ.
Anh im lặng vài giây rồi nói: "Tốn kém quá."
Anh biết khoản chi tiêu này có ý nghĩa đặc biệt với Quý Nhiên.
Quý Nhiên sợ Hàn Thâm sẽ bảo mình mang trả nên cậu vội giải thích: "Anh đã giúp em nhiều lắm rồi, em tiết kiệm được một khoản thuê nhà, thậm chí còn tặng vest cho em, món quà này có tính là gì đâu ạ."
Cả đời này của Hàn Thâm đã nhận rất nhiều món quà từ đắt tiền đến độc đáo, nhưng chưa có món nào chạm đến trai tim anh như cây bút này cả.
Dù Quý Nhiên có khó khăn về tài chính nhưng vẫn muốn chi một khoản tiền lớn để tặng cho anh.
Người quá chân thành, và cũng quá khờ dại.
Nhận được một chút quan tâm là muốn trả lại gấp đôi, sợ người khác phải chịu thiệt thòi.
Hàn Thâm bị thu hút bởi phẩm chất này của cậu, anh có rất nhiều cách khiến Quý Nhiên có thiện cảm. Nhưng càng như vậy Hàn Thâm lại không dám hành động một cách tùy tiện, anh chỉ sợ mình tốt với Quý Nhiên một chút thì cậu nhóc ngốc nghếch này sẽ mở lòng ra, sẵn sàng cho đi tất cả.
Đây không phải là điều mà anh có thể tiếp nhận được.
Hàn Thâm khép hộp quà lại, chậm rãi nói: "Cảm ơn quà của cậu, tôi rất thích, nhưng về sau không cần tốn kém vậy nữa đâu."
Quý Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Hàn Thâm lại nói: "Bộ vest rất hợp với cậu."
Anh chú ý đến mình mặc bộ vest đó!
Trong lòng cậu vui vẻ không thôi, xấu hổ đáp: "Tại anh có mắt thẩm mỹ tốt đó."
Ánh mắt Hàn Thâm lại nhìn vào Quý Nhiên, cậu trai sạch sẽ tinh tươm đang ngồi đối diện rõ ràng rất coi trọng buổi gặp gỡ này, còn đặc biệt chải chuốt tóc tai, xịt nước hoa rồi mặc lên bộ vest đẹp nhất, giống như đi gặp cô gái mà mình thích vậy.
Có vẻ như cậu hơi căng thẳng, hai tay cầm ly thủy tinh liên tục uống nước chanh bên trong để giải tỏa sự ngượng ngùng.
"Chúng ta gọi món đi." Hàn Thâm gọi phục vụ.
Quý Nhiên bỗng nhận ra, vội vàng nói: "Anh chọn đi, em ăn gì cũng được."
Có vẻ như cậu chưa từng mời khách, cũng không biết người mời thông thường sẽ không để cho người được mời chọn đồ ăn.
Nhưng đây không phải buổi họp thương mại, Hàn Thâm không quan tâm đến những chi tiết đó, thấy Quý Nhiên khó lựa chọn nên anh chọn hai phần best seller của nhà hàng.
Quá trình chờ món có chút lâu, Quý Nhiên không phải là người giỏi giao tiếp. Cậu lo lắng nếu kể về bản thân sẽ khiến Hàn Thâm thấy chán mà hỏi nhiều quá thì lại sợ bị coi là xâm phạm đời tư. Cuối cùng cậu chỉ có thể siết chặt ly nước, liên tục uống hết nước chanh.
"Tết cậu có về quê không?" Hàn Thâm tự nhiên chọn chủ đề.
Vốn Quý Nhiên đã không muốn về, cậu cảm thấy không có gì đặc biệt, một mình tận hưởng bảy ngày nghỉ cũng đã rất vui vẻ rồi. Nhưng thấy người khác đi về ăn tết cậu cũng sẽ thấy hơi đau lòng một chút, Quý Nhiên ậm ừ: "Chắc là có ạ."
Cậu không muốn tiếp tục chủ đề này, không chờ đối phương hỏi thêm cậu đã hỏi ngược lại: "Còn anh có về ăn tết không?"
Quý Nhiên nói xong mới nhận ra quê của Hàn Thâm ở ngay Thượng Hải này, mình hỏi một vấn đề ngớ ngẩn quá.
Quý Nhiên bắt đầu xoắn xuýt lên, Hàn Thâm lại trả lời rất nghiêm túc là: "Tôi sẽ về quê thăm ông bà, sau tết sẽ ra nước ngoài thăm mẹ và em trai."
Quý Nhiên hơi bất ngờ: "Họ không về ăn tết ạ?"
Hàn Thâm: "Năm nay không về."
Quý Nhiên: "Ồ."
Hàn Thâm không nói gì thêm, Quý Nhiên cũng không biết nên nói gì tiếp, không khí bỗng trở nên hơi ngượng ngùng. Quý Nhiên chợt thấy hối hận, trước đây Hàn Thâm từng nói em trai anh đang ở nước ngoài chữa bệnh, sao cậu lại không nhạy bén để hỏi điều này chứ.
Cậu muốn xin lỗi nhưng thấy nói vậy sẽ làm không khí sượng hơn. Còn đang không biết phải làm sao, bỗng dưng cậu nghe Hàn Thâm hỏi: "Cậu có sở thích gì không?"
Quý Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sở thích của cậu ư? Thì ra Hàn Thâm không giận! Thậm chí anh còn chủ động đổi đề tài nữa, cơ hội cho cậu đây rồi!
Quý Nhiên cảm kích trong lòng, nhưng đáp án này lại hơi khó trả lời với cậu.
Cậu bận rộn công việc như vậy, vốn làm gì còn nhiều thời gian cho đời sống cá nhân, những khoảng thời gian rảnh rỗi cậu đều ở nhà quay video mặc đồ nữ, nhưng làm sao nói cái đó ra được chứ.
Quý Nhiên vò đầu bứt tai, cuối cùng nói với Hàn Thâm: "Em khá thích đi bộ."
"Đi bộ?" Hàn Thâm có vẻ bất ngờ.
Quý Nhiên cũng biết đây không phải là sở thích gì đặc biệt, nhỏ giọng giải thích: "Đường đi làm rất đẹp, em thích đoạn đường đó."
Trước đây lúc còn đi làm bằng tàu điện ngầm, Quý Nhiên thấy mình như con cá mòi lênh đênh trên biển, ngày nào cũng quanh quẩn giữa chỗ ở với công ty chứ chẳng có kết nối gì với thành phố này. Cho đến khi cậu chuyển sang đi bộ đi làm mới cảm thấy mình dần hòa nhập vào thành phố.
Mặc dù công việc vẫn mệt mỏi như vậy nhưng mỗi sáng cậu sẽ bắt gặp những cậu học sinh đang đi học, đêm đi làm về là những quán nhậu ồn ào náo động, trong lòng tự dưng sinh ra một cảm giác hạnh phúc khó hiểu khiến cậu thấy mình vẫn đang sống, vẫn còn kết nối với xã hội này.
"Đúng là đoạn đường này đẹp thật, cũng nhờ chính phủ bảo vệ được văn hoá lịch sử." Hàn Thâm nói: "Cậu học ở Đại học Thủ Đô, chắc hẳn có không ít những con hẻm để tham quan nhỉ?"
Quý Nhiên lại trò chuyện cùng hắn về đường Học Viện, đường Trường An, hẻm Đông Giao Dân... Thời sinh viên cậu làm không ít việc nên gần như đi khắp cả thành phố.
Cuộc trò chuyện của họ bị cắt đứt khi phục vụ mang đồ ăn lên, nếu không Quý Nhiên cảm giác mình vẫn có thể nói tiếp. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình có nhiều điều muốn chia sẻ như vậy, đôi mắt cũng vì thế mà sáng bừng lên.
Nhưng đây là lần đầu Quý Nhiên ăn một bữa cơm tây sang trọng như thế này, cậu còn đang tập trung sử dụng dao nĩa nên không có tâm trí tán gẫu nữa. Điều khiến cậu bất ngờ là hương vị trong quán này ngon hơn cả tưởng tượng của cậu, hoặc có thể do tâm trạng đang tốt, nói tóm lại, Quý Nhiên ăn hết tất cả các phần mà phục vụ dọn lên.
Lúc tính tiền, nhân viên phục vụ rất tự giác đứng sang phía Hàn Thâm, cô cho rằng người lớn tuổi hơn sẽ là người trả tiền. Nhưng không ngờ Quý Nhiên phía đối diện lại lấy điện thoại ra, nói rằng mình sẽ trả.
Phục vụ hơi ngạc nhiên, rồi xin lỗi đưa hóa đơn: "Xin lỗi, đây là hóa đơn của hai người, xin mời xem qua."
Quý Nhiên lướt xuống xem tổng giá, đây là lần đầu cậu trả tiền cho một bữa ăn đắt như vậy, nhưng vì đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước nên biểu cảm của cậu vẫn khá bình tĩnh, rút điện thoại thanh toán.
Sau khi thanh toán xong, phục vụ dọn dẹp bát đĩa, mang đến cho họ một bình nước chanh mới.
Thời gian vẫn còn sớm, họ đến lúc chưa đầy 12 giờ, ăn xong cũng chưa đến 1 giờ. Quý Nhiên lại rót thêm một ly nước, cậu đã no đến mức muốn nổ tung nhưng vẫn phải làm gì đó, nếu không cuộc gặp gỡ này sẽ kết thúc mất.
Lần đầu tiên Quý Nhiên cảm nhận được rất rõ rằng cậu không muốn rời đi tẹo nào.
Hôm nay Hàn Thâm nói nghỉ làm, vậy mình có thể mời anh ấy đến nơi khác không?
Liệu như vậy có đường đột quá không?
Thời gian của Hàn Thâm quý giá như vậy, những nhà đầu tư, doanh nhân muốn gặp anh cũng khó, liệu anh có muốn cùng mình lãng phí thời gian không?
Quý Nhiên lo lắng đến mức uống hết một ly nước, còn muốn rót thêm thì Hàn Thâm đối diện lên tiếng: "Ăn xong rồi, có đi không?"
Kết thúc rồi.
Bọn họ sắp phải rời đi rồi.
Quý Nhiên ngẩn người "a" lên một tiếng, không nỡ đứng dậy.
Cậu chậm rãi bước đến cửa, từ từ nhận lấy chiếc áo từ tay phục vụ rồi lại chậm chạp mặc vào. Khi Quý Nhiên bước ra ngoài, ánh nắng trưa rực rỡ chiếu vào mái tóc đen tuyền của cậu, ai cũng có thể thấy sự lưu luyến không nỡ rời xa trong ánh mắt kia.
Nhưng Quý Nhiên không nói gì mà chỉ mỉm cười với Hàn Thâm, vẫy tay: "Vậy em về nhé, tạm biệt."
Quý Nhiên quay người rời đi, cố gắng nén lại cảm giác thất vọng trong lòng.
Không sao cả, như pháo hoa nở rộ rồi tàn, như những bộ phim rồi sẽ đến hồi kết, giữa họ cũng phải có một kết thúc thôi.
Quý Nhiên chầm chậm bước đi, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu cảm thấy cổ tay mình bị ai đó nắm chặt.
Cảm giác ấy mạnh đến nỗi dù có mặc áo cũng khiến cậu đau nhói.
Quý Nhiên không kịp bận tâm mà chỉ đứng ngây ra tại chỗ, trái tim bỗng chốc đập thình thịch liên hồi.
Hàn Thâm nắm chặt lấy tay cậu.
Hàn Thâm cũng giống cậu, không nỡ rời xa.