Giới hạn của Hàn Thâm là gì? Quý Nhiên đã từng suy nghĩ về điều này từ lâu, dù chưa có câu trả lời chính xác nhưng cậu cảm nhận Hàn Thâm là một người hiểu rõ ranh giới của bản thân nằm ở đâu.
Không như chính cậu, hình như cậu chẳng có giới hạn nào rõ ràng, chắc có lẽ cuộc sống cậu vốn đơn giản nên không cần phải suy nghĩ về những điều phức tạp đến thế.
Quý Nhiên tò mò muốn biết giới hạn cuối cùng của Hàn Thâm, song cậu không biết nghe ngóng làm sao để không khiến anh tức giận. Hỏi thẳng Hàn Thâm chắc chắn không thu được đáp án, hay là nói bóng nói gió với Asher? Họ thân thiết như thế, nhất định Asher cũng biết được chút ít gì đó.
Nhưng làm vậy thì rõ ràng quá...
Cuối cùng Quý Nhiên vẫn từ bỏ ý định này, dù gì hiện giờ cậu và anh chỉ là cấp trên và cấp dưới, cậu không nghĩ mình sẽ đụng đến giới hạn của Hàn Thâm.
Hai ngày sau, Quý Nhiên nhận được thông báo từ cửa hàng may, nói rằng bộ vest của cậu đã hoàn thành, nhắc cậu có thời gian thì đến lấy.
Hai bộ đồ mùa đông, hai bộ mùa hè, gần như đã chiếm trọn trang phục làm việc của Quý Nhiên suốt cả năm.
Cậu định lấy xong là đi ngay, nhưng thợ may kiên quyết mời cậu thử đồ để kiểm tra và sửa lại nếu cần.
Cầm bộ đồ vào phòng thử, vừa thay xong bước ra thì cậu nghe thấy tiếng "Ôi vãi".
"Hàn Tuế?" Giọng nói khiếp sợ vang lên, Quý Nhiên quay lại nhìn và thấy Oliver đang đứng đó. Nhìn kỹ mặt cậu, Oliver bối rối trong giây lát rồi cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
Quý Nhiên ngẩn người: "Hàn Tuế là ai?"
Oliver ngượng ngùng trả lời đó là em trai của Hàn Thâm.
Quý Nhiên nhớ lại, lần đầu đi mua sắm cũng là do Asher kéo cậu vào thử đồ cho Hàn Tuế.
Không khí trở nên hơi ngại ngùng, Oliver lại hỏi: "Sao cậu có thể đặt đồ ở đây?"
Quý Nhiên hỏi ngược lại: "Sao tôi không thể?"
Oliver dường như định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, trông đầy bí hiểm: "Không có gì."
Điều này càng làm Quý Nhiên thêm tò mò. Sau khi về nhà, cậu hỏi Asher. Asher cũng không giấu giếm mà giải thích cửa hàng này là tài sản của nhà họ Hàn, chỉ phục vụ những người thân thuộc với gia đình.
Chủ tiệm thường đến nhà riêng phục vụ ông cụ, mở cửa hàng chỉ để tiện cho các con cháu gia tộc tới.
Quý Nhiên hơi ngại: "Vậy tôi không nên đến cửa hàng của họ."
"Không sao." Asher cười, sau đó nói Quý Nhiên biết chủ tiệm từng là nhà thiết kế cho một thương hiệu xa xỉ ở nước ngoài, từng sáng tạo ra mẫu thiết kế huyền thoại, hiện vẫn là báu vật của một thương hiệu lớn. Sau một biến cố, ông được Hàn Chấn Kiệt cứu giúp nên quay về nước đền đáp, mở cửa hàng này phục vụ nhà họ Hàn.
Tay nghề lẫn chất liệu đều được giữ nguyên nhưng giá thành chỉ ngang với hàng may sẵn.
Asher nói: "Ông có tay nghề tốt, giá cả phải chăng, một số bạn bè của nhà họ Hàn cũng đến đây, cậu không cần phải ngại đâu."
Quý Nhiên gật đầu, vẫn thấy điều này thật khó tin.
Cậu lại nhớ đến em trai của Hàn Thâm, thử hỏi: "Oliver còn nhận nhầm tôi là Hàn Tuế, chúng tôi trông giống nhau lắm à?"
"Không hề." Asher lắc đầu, nói với cậu: "Chỉ là dáng người hơi tương đồng, có lẽ vì không có ai trong nhà họ Hàn có vóc dáng như cậu nên mới nhận nhầm."
Quý Nhiên càng thêm tò mò: "Hàn Tuế vẫn luôn chữa bệnh ở nước ngoài sao? Không trở về nhà lần nào à?"
Asher im lặng một lúc, lắc đầu bảo: "Đây là chuyện riêng của nhà họ Hàn nên tôi không tiện nói, nếu cậu tò mò thì có thể thử hỏi Hàn Thâm nhưng tôi đoán cậu ta sẽ không kể đâu."
Quý Nhiên gật đầu, lập tức từ bỏ ý định đó, chính cậu cũng không dám hỏi Hàn Thâm.
Nhưng từ những gì cậu nghe được trước đó, Quý Nhiên đã dần hình dung ra hình dáng của Hàn Tuế.
Từ nhỏ đã ra nước ngoài chữa bệnh, sức khỏe yếu, xa cách người thân, ngay cả Tết cũng không thể về nhà. Sinh ra trong một gia đình lớn nhưng dường như chẳng hưởng được bao nhiêu phúc lợi, ngay cả căn nhà duy nhất cũng phải cho cậu thuê lại.
Trước đây Quý Nhiên từng ghen tỵ với Hàn Tuế sinh ra ở vạch đích, nhưng giờ lại thấy cậu ấy thật đáng thương, may mà cậu ấy còn có Hàn Thâm là anh trai.
Quý Nhiên hỏi: "Hai anh em họ có quan hệ tốt chứ?"
Asher gật đầu: "Có thể nói là cùng nhau nương tựa, nhiều năm qua Hàn Thâm luôn tìm cách đưa em trai trở về."
Vì sao phải tìm cách đưa cậu ấy về? Chẳng lẽ có ai không muốn cậu ấy về nhà?
Quý Nhiên rất tò mò nhưng không dám hỏi, cảm giác Asher cũng sẽ không trả lời.
Quý Nhiên cũng có em trai, dù không thân thiết lắm nhưng cậu cũng hiểu được tâm trạng của Hàn Thâm. Nghĩ đến Hàn Tuế phải ở nước ngoài chữa bệnh một mình, trong khi cậu là người lạ thì được sống trong căn nhà rộng rãi, Quý Nhiên bỗng cảm thấy có lỗi, muốn làm gì đó để đáp lại.
Tháng sau, khi đóng tiền nhà, Quý Nhiên hỏi Hàn Tuế có cần tăng giá thuê không.
"Tôi không thiếu tiền."
Hàn Tuế thẳng thắn: Nếu cậu cảm thấy ngại có thể nghĩ cách khác báo đáp tôi.
Điều này khiến Quý Nhiên bối rối, cậu bắt đầu hối hận vì hỏi thêm câu này.
Nghĩ đến việc hai anh em sống cách xa nhau, Quý Nhiên quyết định gửi ảnh chụp chung của cậu và Hàn Thâm ở quán cà phê mèo. Vì không quen Hàn Tuế nên cậu cắt phần có mình ra khỏi ảnh.
[Hàn Tuế]: Cảm ơn cậu, tôi nhận được ảnh rồi.
[Quý Nhiên]: Không có gì.
[Hàn Tuế]: Nhưng sao không gửi ảnh đầy đủ cho tôi?
Quý Nhiên: "..."
Cậu không ngờ Hàn Tuế lại nhận ra, chủ yếu là vì trong đó có ảnh chụp chung của cậu và Hàn Thâm, sợ rằng Hàn Tuế sẽ không vui khi thấy.
Đang phân vân không biết nên giải thích thế nào thì Hàn Tuế nhắn lại: "Cậu không cần lo tôi không vui khi thấy ảnh chung của cậu với anh trai tôi đâu. Thật ra tôi nghe anh ấy nhắc về cậu rất nhiều, tôi cũng muốn gặp cậu."
Quý Nhiên: "..."
Hàn Tuế không giống như cậu tưởng tượng nhỉ?
Cậu từng nghĩ cậu ấy là một đứa trẻ yếu đuối cần sự an ủi và động viên, nhưng bây giờ, có vẻ như... Hmm... Quý Nhiên không thể diễn tả hết, chỉ cảm thấy cậu ấy quả là em trai của Hàn Thâm.
Thế là Quý Nhiên gửi lại tấm ảnh gốc.
[Hàn Tuế]: Cậu rất đáng yêu.
[Hàn Tuế]: Nụ cười rất ngọt ngào.
[Hàn Tuế]: Tôi thích cậu.
Quý Nhiên lần nữa rơi vào tình huống ngượng ngùng: "..."
Hiện tại cậu chắc chắn mình thật sự rất kém trong khoản đối phó với những người như Hàn Tuế.
Quý Nhiên gửi một biểu cảm cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện, không ngờ Hàn Tuế lại nói tiếp: "Tôi thích nói chuyện với cậu, sau này có thể thường xuyên nhắn tin trò chuyện với cậu không?"
Ơ...
Quý Nhiên bắt đầu cảm thấy áp lực.
Người này nói chuyện thẳng thắn quá, hình như không biết khéo léo là gì...
Mà thích của Hàn Tuế chắc chỉ là kiểu thích bạn bè bình thường thôi, đúng không?
Nếu Hàn Thâm biết mình lén lút qua lại với cậu em trai vừa mới trưởng thành của anh ấy thì Quý Nhiên thật sự không thể giải thích nổi. Nhưng nghĩ đến việc Hàn Tuế một mình bên ngoài cô độc như vậy, với tính cách của cậu ấy có lẽ cũng khó kết bạn.
Quý Nhiên chợt mềm lòng.
Cậu lén lút nhắn lại: Anh có thể làm bạn với em, nhưng đừng để anh em biết nhé.
[Hàn Tuế]: Vậy chúng ta phải thống nhất kịch bản thì mới gạt anh em được.
[Quý Nhiên]:...?
Còn phải lừa Hàn Thâm sao??
Quý Nhiên không làm được việc này, cũng không muốn cùng Hàn Tuế làm những chuyện không hay nên vội vàng tìm lý do cắt đứt cuộc trò chuyện.
Cậu tưởng mình đã làm rất kín đáo, nhất định Hàn Thâm sẽ không phát hiện ra.
Không ngờ hôm sau đi làm, cậu chuẩn bị báo cáo công việc cho Hàn Thâm thì Asher vội vàng giữ lại: "Đừng vào vội, Samuel đang tức giận, đang mắng người đấy."
Mắng người? Quý Nhiên chưa kịp hỏi đã thấy Oliver chạy ra mắt đỏ hoe.
Quý Nhiên hơi ngạc nhiên: "Cậu ta làm sai việc gì à?"
Đã lâu rồi chưa thấy Hàn Thâm mắng ai khóc như vậy.
"Anh ta có làm việc đâu mà sai?" Asher lắc đầu, nói với Quý Nhiên: "Nếu Hàn Thâm giận dữ như vậy, chắc chắn liên quan đến chuyện đụng phải giới hạn của anh ấy."
"Á..." Quý Nhiên không biết phải đáp lại thế nào.
Asher lại nói: "Lần trước tôi thấy Hàn Thâm giận đến mức đó là khi Hàn Văn Hỉ lấy được số liên lạc của Hàn Tuế và gửi cho cậu ta một số thứ không hay ho, Hàn Thâm biết được thì tức giận lắm."
Quý Nhiên hơi mơ màng, lại hỏi: "Những thứ đó là gì mà khiến anh ấy giận như vậy?"
"Không rõ," Asher nói, "Nhưng Samuel nổi tiếng là rất bảo vệ gia đình, ai chạm vào gia đình anh ấy thì người đó xui xẻo."
Quý Nhiên nghe xong cảm thấy tê tái.
Xong rồi, cậu mới lén lút qua lại với Hàn Tuế, không lẽ cũng sẽ bị Hàn Thâm mắng sao?
Không không, chắc không đến mức đó, Hàn Tuế còn nói sẽ giúp cậu lừa Hàn Thâm mà!
Hơn nữa chỉ là gửi vài bức ảnh thôi, cũng không phải những thứ gì xấu đâu!
Quý Nhiên cố gắng an ủi mình, vừa lấy lại tinh thần thì đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Khi Quý Nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt Luke nhìn cậu đầy đồng cảm: "Samuel gọi cậu vào phòng làm việc của anh ấy."
Quý Nhiên: "..."
Cậu bước đến cửa phòng Hàn Thâm, dũng cảm mở cánh cửa lớn, đứng ngay cửa đã ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc, bước vào trong thì mùi càng rõ hơn. Đến bàn làm việc, Quý Nhiên nhìn thấy vết nước trên thảm, bên cạnh là mảnh thủy tinh đã được dọn đi.
Chuyện gì thế này?
Hàn Thâm lại tức giận đến mức đập vỡ cả nước hoa sao?
Nhưng cũng đừng đập luôn cái chai nước hoa cậu tặng anh chứ.
Quý Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân, đắt lắm đấy, mỗi chai cũng phải bốn năm trăm tệ.
Hàn Thâm ngẩng đầu nhìn cậu một cái và nói: "Oliver làm vỡ nước hoa của tôi, tôi chỉ mắng cậu ta một chút thôi."
À, thì ra là Oliver làm vỡ?
Quý Nhiên "Ồ" một tiếng, trong lòng lại có chút vui mừng, vậy Hàn Thâm gọi cậu vào chắc không phải để mắng cậu nhỉ?
Quý Nhiên vừa buông lỏng cảnh giác thì nghe Hàn Thâm hỏi: "Mấy bức ảnh đó cậu gửi cho Hàn Tuế à?"
Quý Nhiên: "..."
Quý Nhiên lắp bắp, đang nghĩ cách để tránh bị mắng, lại nghe Hàn Thâm nói: "Nhận ảnh lâu vậy mà không cho tôi xem, lại có thời gian gửi cho em trai tôi?"
Quý Nhiên:?
Anh khẽ rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ anh không muốn xem..."
"Không phải vậy." Hàn Thâm nói: "Gửi tôi một bản."
Quý Nhiên bèn gửi bản đã cắt bớt cho anh.
Hàn Thâm: "Bản gốc."
Quý Nhiên không nhúc nhích.
Hàn Thâm: "Cảm ơn."
Quý Nhiên dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là sợ anh thấy ngượng."
Hàn Thâm im lặng một lát rồi nói: "Tôi ngượng gì?"
Vậy là Quý Nhiên gửi bức ảnh gốc đi.
Ngày hôm đó trời rất đẹp, mèo cũng hợp tác để làm việc, thêm vào đó Quý Nhiên và Hàn Thâm đều đẹp trai, bất kỳ bức ảnh nào cũng đều đầy không khí tuyệt vời.
Hàn Thâm xem từng bức ảnh, bức cuối cùng là Quý Nhiên ôm mèo nhìn về phía anh, anh cũng đang nhìn Quý Nhiên. Ánh sáng chiếu lên má của họ, cả hai đều cười rất vui vẻ.
Hàn Thâm nhìn ảnh, một lúc lâu mới hồi thần.
Kể từ sau lúc đó, đã lâu rồi anh không thấy Quý Nhiên cười tươi như vậy.
Thành thật mà nói thì Quý Nhiên giờ cảm thấy hơi ngượng, từ khi nhận được ảnh Hàn Thâm cứ hành động rất kỳ lạ, khiến Quý Nhiên tưởng mình đã làm sai điều gì.
"Samuel?" Quý Nhiên thử lên tiếng: "Anh vẫn ổn chứ?"
Hàn Thâm không nói gì.
Quý Nhiên lại nói: "Nếu không có việc gì em đi trước nhé."
Hàn Thâm vẫn không trả lời, Quý Nhiên lập tức quay người bước ra.
"Quý Nhiên."
Đang đi được một nửa, Hàn Thâm lại gọi tên cậu.
Quý Nhiên khựng lại, lo lắng dừng bước: "Có chuyện gì vậy?"
Hàn Thâm chỉ nhìn cậu, không nói gì.
Không biết là ánh mắt của Hàn Thâm quá sâu hay là mùi nước hoa trong phòng quá nồng, Quý Nhiên dần cảm thấy khó thở.
Cậu cảm giác Hàn Thâm muốn nói gì đó nhưng anh chỉ phẩy tay, nói: "Không có gì, cậu ra ngoài đi."
Tối hôm đó, Quý Nhiên nhận được tin nhắn riêng của Cá Voi Sát Thủ, hỏi cậu có kế hoạch gì cho ngày Lễ Tình Nhân không.
[Ai đi làm mà không điên]: Không chắc nữa, có thể phải làm thêm.
[Cá Voi Sát Thủ]: Nếu không làm thêm thì liên lạc với tôi.
[Ai Đi Làm Mà Không Điên]: Tại sao?
[Cá Voi Sát Thủ]: Đi chơi lễ.
Quý Nhiên nhận thấy trạng thái của Cá Voi Sát Thủ có chút gì đó lạ lạ, trước đây họ chỉ đơn thuần là hợp tác, nhưng từ sau khi quay chương trình "Một ngày làm người yêu" Cá Voi Sát Thủ mang lại một cảm giác rất khác, tình cảm sâu đậm đến đáng sợ, như thể đang nhìn xuyên qua cậu để tìm một ai đó.
[Ai Đi Làm Mà Không Điên]: Tốt bụng nhắc anh một câu, việc liên tục bước vào những mối quan hệ thân mật hời hợt sẽ không cải thiện tình cảnh của anh đâu.
[Cá Voi Sát Thủ]: Xin lỗi, lúc đầu tôi không nên đánh giá cậu như vậy.
Quý Nhiên lại không biết phải nói gì.
Cá Voi Sát Thủ nghĩ cậu đang chế giễu anh nhưng thật ra cậu chỉ đứng từ góc độ bạn bè mà nhắc nhở.
[Cá Voi Sát Thủ]: Vậy chúng ta có thể gặp nhau không?
[Ai Đi Làm Mà Không Điên]:... Được rồi, nếu không phải làm thêm tôi sẽ liên lạc với anh.
Valentine năm nay rơi vào ngày bình thường, thông thường Quý Nhiên phải tăng ca đến tầm mười một, mười hai giờ đêm.
Nhưng hôm nay cậu lại trúng vận may hiếm có, không chỉ riêng cậu mà cả phòng ban đều làm việc với hiệu suất chưa từng có, thế là Quý Nhiên bất ngờ được tan làm đúng 6 giờ.
"Chúc mừng Lễ Tình Nhân."
"Đừng chơi khuya quá, mai nhớ đi làm đấy."
"Cười chết, lễ tình nhân là gì vậy."
Trong văn phòng lần lượt vang lên những câu nói vui vẻ. Quý Nhiên tắt máy tính rồi đứng dậy. Trước khi rời đi, cậu ngước lên nhìn về phía văn phòng của Hàn Thâm, đèn đã tắt.
"Tối nay Samuel có hẹn nên đã về sớm." Luke nói với Quý Nhiên, kèm theo chút cảm thán: "Đây là lần đầu tôi thấy anh ấy tổ chức kỷ niệm Valentine đấy."
Quý Nhiên "Ồ" một tiếng, rồi nghe thấy Asher nói: "Không riêng gì cậu, ngay cả tôi cũng lần đầu thấy cậu ta mừng Lễ Tình Nhân."
Quý Nhiên gật đầu, đeo túi xách đi ra khỏi văn phòng, phía sau là tiếng Asher phàn nàn.
"Lần đầu thấy cậu ta quan tâm đến ai như vậy, tôi tò mò không biết ngày cưới cậu ta sẽ như thế nào. Tôi muốn xem thử đêm tân hôn cậu ta có thức dậy lúc ba giờ sáng để làm việc không."
Luke xúi giục: "Cậu có thể thử mà, ba giờ sáng gọi cậu ta rồi bảo là công việc chưa xong."
Asher cầu xin: "Tha cho tôi đi, tôi sợ bị cậu ta nghiền thành tro bụi mất."
Luke và Asher bật cười, Quý Nhiên tiến vào thang máy rồi lấy điện thoại ra nhắn cho Cá Voi Sát Thủ: "Tôi tan làm rồi."
[Cá Voi Sát Thủ]: Ừm, tôi đến đón cậu.