Lúc Hàn Thâm về đến Thượng Hải tham dự tiệc sinh nhật của chú hai Hàn Minh Nghi đã là 8 giờ tối, đúng lúc lỡ mất nghi thức mừng sinh nhật.
Sinh nhật lần thứ 50 của Hàn Minh Nghi được gia tộc tổ chức long trọng, nhưng người của dòng chính lại không ai tham gia nên gây ra không ít lời xì xào bàn tán.
"Đã nghe nói con cháu nhà họ Hàn không hòa thuận, trước tôi không tin nhưng hiện tại đúng là vậy rồi."
"Làm sao có thể thế được? Tôi nghe ông cụ rất coi trọng các thành viên trong gia tộc, tuần nào cũng tổ chức tiệc gia đình, con cháu sống rất hòa thuận mà."
"Chỉ có ông cụ là nhiệt tình thôi, nghe đâu trong nhà mâu thuẫn sâu sắc lắm."
"Mâu thuẫn gì? Có thể nói cho tôi nghe không?" Một giọng nam lạnh lùng vang lên.
Người nọ định giải thích nhưng khi ngước mắt lên nhìn thì thấy người nói chính là Hàn Thâm, thoáng chốc sợ đến gương mặt tái nhợt, ấp úng: "Cậu, cậu Hàn, tôi chỉ nói bừa thôi, cậu đừng để trong lòng."
Hàn Thâm mặc bộ lễ phục đen, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, bình tĩnh nói: "Nhà họ Hàn luôn coi trọng bạn bè và đối tác, nhưng hy vọng các vị tôn trọng, đừng chia rẽ quan hệ của chúng tôi."
"Không có, không có đâu, chúng tôi tuyệt đối không có ý gì đâu, chỉ nói vu vơ thôi mà." Mấy người lắm mồm cúi đầu xuống, gần như chôn mặt vào ngực, chỉ đến khi Hàn Thâm rời đi thì họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Có người lần đầu gặp Hàn Thâm, tò mò hỏi: "Vậy đó là người thừa kế của nhà họ Hàn hả? Cậu ta trẻ vậy mà đã đáng sợ thế này, không lạ gì ông Hàn lại chọn cậu ta."
"Cũng chỉ là một người đáng thương, mất cha từ nhỏ nên được ông nội nuôi nấng, lại có một người em trai không có gì đặc biệt, nghe nói mẹ cậu ta ở ngoài có bạn trai, chắc là khó khăn lắm."
"Khó cái gì chứ?" Một người đàn ông cười lớn: "Nếu tôi được thừa kế mấy trăm tỷ gia sản thì trong mơ tôi vẫn còn cười."
"Nói ít thôi, đừng để người ta nghe thấy."
"Đúng đấy, người ta làm mẹ chăm sóc con mười mấy năm trời sao không cho người ta có cuộc sống mới? Không lẽ các ông nghĩ phụ nữ chỉ có thể chăm con suốt đời hay sao?"
"Vợ ơi sao em nổi giận, anh có nói em đâu..."
Từ nhỏ Hàn Thâm đã lớn lên giữa những lời bàn tán, ông nội lại khuyến khích con cái cạnh tranh nên suốt bao năm qua không ít tin đồn đã xuất hiện, người ta thêu dệt đủ chuyện đấu đá trong gia đình quyền quý này.
Có tin đồn rằng vụ tai nạn xe năm ấy của cha anh là do bị hãm hại, nhưng Hàn Thâm tự điều tra thì xác nhận đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Hàn Thâm đã quá quen với những lời đồn đại này, anh không cảm xúc tiến vào đại sảnh, bắt gặp Tô Từ đang đi về phía mình.
Thấy Hàn Thâm đến, Tô Từ nhẹ nhõm thấy rõ: "Chời ơi anh trai của tôi ơi, cậu mà chậm chút nữa thôi là người nhà cậu xiên tôi mất."
Hàn Thâm gật đầu: "Vất vả cho cậu, tình hình sao rồi?"
"Chú hai của cậu vừa lập công lớn kìa." Tô Từ nói: "Ông ta vừa tìm được một khối đế vương Lục Phỉ Thuý để làm vòng tay tặng bà nội, ròi còn tặng ông nội một mặt dây phúc thọ. Ông bà cụ trông vui vẻ ra mặt."
Hàn Thâm: "Chú hai vẫn chơi đổ thạch à?"
Tô Từ cười: "Người ta gọi đó là đầu tư chính thức vào ngành phỉ thúy."
Hàn Thâm từ chối cho ý kiến.
Tô Từ nói tiếp: "Cậu đừng khinh thường, tôi nghe quản gia Châu kể tối qua ông cụ gọi chú hai vào thư phòng nói chuyện tận hai tiếng, sau đó trò chuyện với cô của cậu một tiếng nữa. Dạo này nghe bảo cậu với ông nội có mâu thuẫn về chuyện xem mắt, coi chừng bị người khác chiếm vị trí đó đấy."
Hàn Thâm im lặng một lúc rồi gật đầu: "Tôi biết rồi."
Sau đó anh cầm quà đi chào hỏi chú hai.
Trái với tin đồn bên ngoài, mặc dù nhà họ Hàn cạnh tranh gay gắt, đôi khi tranh giành dự án nhưng mọi chuyện chỉ liên quan đến công việc, không phải quan hệ cá nhân. Tuy quan hệ không thân thiết nhưng cũng không bất hòa, thậm chí Hàn Minh Nghi còn tặng anh một chiếc trâm cài ngọc.
Hàn Thâm giao quà đã chuẩn bị tốt ra, sau đó trò chuyện được đôi ba câu thì quản gia Châu nói ông nội mời anh vào phòng riêng.
"Ông nội." Hàn Thâm vừa tiến vào phòng thì thấy mặt dây chuyền đế vương lục trước ngực Hàn Chấn Kiệt, có lẽ là quà của chú hai.
Hàn Chấn Kiệt ngước mắt nói: "Cháu gặp chú hai rồi à?"
Hàn Thâm đáp đã gặp rồi chỉ vào trâm cài ngọc trên áo, nói đây là quà chú hai tặng anh.
Hàn Chấn Kiệt xúc động: "Hơn năm mươi tuổi, giờ mới thấy nó ra dáng người lớn."
Hàn Thâm: "Chú hai ưu tú, vẫn luôn giúp đỡ cháu."
"Tính nó như thế nào ông còn không biết à? Cháu còn nói đỡ cho nó." Hàn Chấn Kiệt xua tay: "Nhưng gần đây thấy nó đáng tin hơn rồi, có thể giúp ông vài việc."
Hàn Thâm không nói gì.
Hàn Chấn Kiệt nói tiếp: "Nghe bảo dạo này cháu nuôi trai trẻ? Ông mặc kệ cháu muốn chơi đùa gì nhưng trước khi kết hôn phải xử lý sạch sẽ những mối quan hệ mập mờ đó, đừng có kiểu trong nhà vợ đảm, ngoài ngõ bồ xinh."
"Chúng cháu không phải loại quan hệ đó." Hàn Thâm nghiêm túc nói: "Cậu ấy là tâm phúc mà cháu dốc lòng bồi dưỡng, tuy xuất thân bình thường nhưng chăm chỉ, có chí cầu tiến, tương lai đầy hứa hẹn."
Hàn Chấn Kiệt cũng là người từng nếm trải gian khổ nên rất trân trọng những ai có thể vươn lên từ đáy xã hội.
Giọng ông hòa hoãn hơn vài phần, nói tiếp: "Ông không can thiệp vào chuyện của cháu, chỉ cần cháu làm tốt bổn phận của mình là được. Hôm nay con gái họ Cố cũng đến dự tiệc, lát nữa con ra gặp bà nội rồi chào hỏi con bé một chút."
Hàn Thâm im lặng một lúc, đáp: "Ông, cháu không muốn đi xem mắt."
Hàn Chấn Kiệt: "Cháu không muốn kết hôn à?"
Hàn Thâm tiếp tục im lặng.
"Cháu biết quy tắc của ông mà." Hàn Chấn Kiệt lãnh đạm gõ: "Mặc dù cháu là người ông chọn để kế vị, nhưng nếu cháu không lập gia đình thì tập đoàn không được giao vào tay cháu đâu."
Hàn Thâm ngẩng đầu, gương mặt bình tĩnh thoáng chút dao động: "Vậy nên trong mắt ông, cháu chỉ người thừa kế thôi sao?"
"Biểu cảm này của cháu là sao?" Hàn Chấn Kiệt cười nhạt, không hề để tâm: "Từ năm 15 tuổi cháu đã được ông chọn làm người thừa kế, hưởng lợi mười mấy năm nay rồi giờ lại nói với ông là cháu muốn theo đuổi cuộc sống của riêng mình?"
Hàn Thâm nói: "Cháu sẵn sàng tiếp tục làm việc cho gia tộc, chẳng qua cháu không muốn vì thế mà hy sinh hôn nhân của chính bản thân mình."
Hàn Chấn Kiệt khẽ xoa ngọc bội màu xanh trước ngực, chậm rãi nói: "Dù ta đã dành rất nhiều tâm sức đào tạo cháu, cháu cũng nên hiểu rằng ta không chỉ có một người thừa kế. Trước khi cháu suy nghĩ kỹ, dự án thu mua Bất động sản Nặc Ninh sẽ giao cho chú hai cháu đảm nhận."
Hàn Thâm cúi đầu, bình thản đáp: "Cháu hiểu rồi, thưa ông."
Nói xong, anh quay lưng rời khỏi phòng.
"Thế nào rồi?" Hàn Thâm vừa đẩy cửa bước ra, Tô Từ lập tức tiến đến đón, hỏi: "Ông cụ nói gì với cậu vậy?"
Hàn Thâm đáp: "Ông giao dự án thu mua Bất động sản Nặc Ninh cho chú hai rồi."
"Gì cơ?" Tô Từ khó mà tin nổi: "Ông cụ giao dự án lớn như vậy cho một người ham mê cờ bạc à?"
Hàn Thâm lắc đầu, nói: "Ông sẽ không buông hoàn toàn, ông chỉ mượn việc này để cảnh tỉnh tôi thôi."
Tô Từ ngẩn người: "Vậy cậu đã nói gì với ông cụ?"
Hàn Thâm đáp: "Tôi từ chối việc xem mắt."
Tô Từ hỏi lại: "Chỉ vậy thôi à?"
Hàn Thâm: "Với cả, tôi vẫn chưa có ý định kết hôn."
Tô Từ: "À?"
Hàn Thâm lại nói: "Cũng không phải không muốn nhưng tôi chỉ muốn kết hôn với người tôi yêu thật lòng."
Tô Từ lộ vẻ không tin nổi.
"Lạ lắm à?" Hàn Thâm bình tĩnh hỏi: "Ai mà chẳng muốn kết hôn với người mình yêu."
Tô Từ: "..."
"Nói thì cũng đúng nhưng tôi cứ tưởng cậu không phải người sa vào tình yêu."
Hàn Thâm không đáp, anh cũng từng nghĩ mình không phải kiểu người như vậy, cũng từng nghĩ sẽ thuận theo sắp xếp gia đình mà kết hôn, giống như bao người họ hàng trong gia tộc.
Bọn họ đều lớn lên dưới sự che chở của gia tộc, và khi trưởng thành cũng sẽ dùng hôn nhân và con cái để củng cố gia đình.
Những đứa trẻ trong đại gia tộc này chỉ cần không phải là kẻ hoàn toàn suy đồi thì cả đời sẽ không thiếu ăn thiếu mặc. Ngay cả Hàn Tuế là người ít được ông yêu quý nhất cũng chưa từng phải chịu khổ về tài chính.
Gia tộc như một chiếc ô bảo hộ, khép kín và an toàn với quy tắc gia nhập nghiêm ngặt. Chỉ cần sinh ra dưới chiếc ô này tự khắc được hưởng thụ sự giàu sang phú quý. Nhưng đồng thời đó cũng là một cái lưới, tất cả những ai được hưởng sự bảo hộ đều phải nằm trong mạng lưới đó, mãi mãi không thể thoát ra.
Hàn Thâm sinh ra dưới chiếc ô này, đồng thời cũng bị nhốt trong tấm lưới đó. Trước đây anh chưa từng thấy vấn đề gì, thậm chí từng cố gắng mở rộng tấm ô, trở thành một phần không thể thiếu trong mạng lưới ấy.
Anh đã nghĩ mình sẽ sống như thế suốt đời, cho đến một ngày, trước mắt anh xuất hiện một cánh bướm và nó ngay lập tức thu hút anh.
Anh đưa tay định chạm vào nó, nhưng cũng hiểu rằng một khi anh giữ lấy cánh bướm này, nó sẽ bị tấm lưới đó nuốt chửng.
Vậy nên anh dừng lại, để cánh bướm bay đi xa.
Anh trở về với tấm lưới của mình, nhưng giờ bỗng phát hiện bản thân không thể tiếp tục dệt lưới như trước.
Bởi vì anh đã gặp được cánh bướm ấy.
Sau buổi tiệc, Hàn Thâm thấy Quý Nhiên đăng bài lên mạng xã hội.
Bài đăng gồm chín bức ảnh nhưng không có tấm nào chụp chung với Hàn Thâm, bức cuối là hình bó hoa với tấm thiệp ghi "Chúc mừng tốt nghiệp".
Quý Nhiên đã thực tập hơn nửa năm, việc tốt nghiệp giống như thủ tục nên cũng không khiến cậu thấy quá xúc động. Nhận bằng tốt nghiệp xong, cậu nhanh chóng trở lại nhịp sống bận rộn của công việc.
Chỉ là ngày hôm sau khi đi làm, Quý Nhiên nhận thấy tâm trạng của Hàn Thâm hơi bất ổn.
Hàn Thâm vốn là người luôn rõ ràng về mục tiêu, hiệu suất công việc cực kỳ cao, gần như lúc nào Quý Nhiên gặp anh cũng thấy anh đầy năng lượng.
Vậy mà bây giờ Quý Nhiên lại thấy anh đang thẫn thờ.
Hàn Thâm có một khuôn mặt rất điển trai, bình thường nghiêm tục tạo cảm giác mạnh mẽ, đầy vẻ tinh anh. Nhưng chỉ cần anh để lộ một chút yếu mềm thì lập tức mang theo nét ưu tư như trong một bộ phim nghệ thuật. Dù giờ đây anh chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân anh cũng toát lên một câu chuyện bí ẩn khiến người khác muốn tìm hiểu.
Quý Nhiên cố tình qua hỏi Asher nhưng hắn lại lảng tránh, chỉ nói chuyện đó không liên quan đến công việc.
Không liên quan đến công việc, tức là chuyện cá nhân...
Quý Nhiên nghĩ đến em trai của Hàn Thâm và cả ông nội độc đoán của anh. Tuy nhiên Quý Nhiên không biết phải mở lời ra sao, cũng hiểu mình không có tư cách để an ủi Hàn Thâm, nhất là khi anh còn chưa kể gì với cậu.
Vì vậy, Quý Nhiên đành giả vờ như không biết, tập trung làm việc như bình thường.
Không ngờ tối hôm đó, Quý Nhiên lại nhận được tin nhắn từ Cá voi sát thủ bảo rằng muốn gặp cậu.
Đã ba tháng rồi hai người chưa gặp nhau, thực ra Quý Nhiên cũng không muốn tiếp tục mối quan hệ này lắm, thế là uyển chuyển nói: "Để hôm khác được không? Tôi mới đi công tác về nên còn khá bận, không biết khi nào mới tan làm nữa."
Cá voi sát thủ: Tôi đợi cậu.
Quý Nhiên: Chắc khuya lắm đấy.
Cá voi sát thủ: Tôi sẽ đợi cậu.
Quý Nhiên không biết nói gì nữa.
Không biết có phải cậu tưởng tượng hay không mà tâm trạng của Cá voi sát thủ hơi sa sút. Quý Nhiên không phải người lạnh lùng nên cuối cùng cũng đồng ý gặp.
Kết thúc công việc đã là 12 giờ đêm, Quý Nhiên hẹn gặp Cá voi sát thủ ở quán bar quen thuộc, Cá voi sát thủ đã đến từ sớm, dường như uống khá nhiều vì trước mặt anh có vài chiếc ly rỗng.
Quý Nhiên ngồi xuống đối diện anh, lúc này Cá voi sát thủ mới ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu đến rồi."
Quý Nhiên gật đầu: "Ừm, tôi đến rồi."
Cá voi sát thủ hỏi tiếp: "Uống không?"
Ngày mai còn phải làm việc, Quý Nhiên lắc đầu: "Tôi không uống."
Cá voi sát thủ im lặng một lúc rồi nói: "Vậy ngồi với tôi một lúc nhé."
Quý Nhiên đồng ý, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Giờ này quán bar đã vắng người, xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng nhạc cũng nhỏ lại như thể sợ đánh thức ai đó đang chìm vào giấc ngủ.
Quý Nhiên không nghịch điện thoại vì cậu thấy thời điểm này mà xem điện thoại thì hơi mất lịch sự.
Nhưng cứ nhìn Cá voi sát thủ chằm chằm vậy cũng không ổn, mà Quý Nhiên chẳng biết phải làm gì để giết thời gian, ánh mắt Quý Nhiên vô tình lướt qua tấm bảng thông tin của buổi hội thảo học thuật ban ngày mà quán bar chưa kịp thu dọn, bèn nhờ nhân viên lấy một tập tài liệu để đọc cho đỡ buồn.
Một lát sau, Cá voi sát thủ nói rằng đã uống xong, Quý Nhiên đặt tài liệu xuống, nói: "Về hả?"
Cá voi sát thủ gật đầu rồi bảo: "Cùng đi dạo một chút nhé."
Quý Nhiên cùng anh bước ra khỏi quán, họ tản bộ quanh khu vực đó. Đường phố giờ đã vắng lặng, các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn những tòa nhà cổ kính đứng sừng sững dưới ánh đèn đường.
Một lúc sau nữa, Cá voi sát thủ đưa Quý Nhiên về nơi cậu ở.
Lần gặp này chỉ đơn giản là để nhìn thấy nhau, gần như không nói gì, cũng không có cử chỉ thân mật nào.
Nhiều lần Quý Nhiên cảm giác Cá voi sát thủ định nói điều gì đó nhưng anh lại không mở lời.
Cho đến khi Cá voi sát thủ tiễn cậu đến cổng, chuẩn bị rời đi.
"Cá voi sát thủ." Quý Nhiên chợt gọi anh: "Anh ổn chứ?"
Cá voi sát thủ có vẻ ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi đáp: "Bình thường."
Nhưng anh không có ý định giãi bày thêm.
Quý Nhiên định rời đi ngay nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô độc của Cá voi sát thủ giữa đêm khuya hơi đáng thướng. Quý Nhiên bước tới dang tay ôm anh một cái.
Anh không nói gì.
Quý Nhiên không biết Cá voi sát thủ đang gặp chuyện gì nên không thể thốt ra những câu như "Không sao đâu," "Rồi sẽ ổn thôi," hay "Mọi chuyện sẽ qua mà."
Cậu chỉ đơn giản trao cho Cá voi sát thủ một cái ôm không mấy ấm áp, giống như cách cậu cũng từng mong có ai đó động viên mình khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Cơ thể Cá voi sát thủ cứng lại trong giây lát, nhưng anh không vòng tay đáp lại, chỉ chạm nhẹ vào vai Quý Nhiên.
Một lúc sau, Quý Nhiên buông ra, nói rằng anh phải về.
Cá voi sát thủ hỏi: "Sau này vẫn có thể gặp nhau chứ?"
Quý Nhiên không trả lời ngay.
Thực lòng mà nói, mối quan hệ này giờ đây không còn ý nghĩa gì với Quý Nhiên. Nhưng có lẽ do vẻ cô độc của Cá voi sát thủ lúc này khiến cậu mềm lòng, cậu bèn xem đó là một chút quan tâm dành cho bạn bè nên đã gật đầu.
"Được thôi." Quý Nhiên đáp: "Nếu rảnh tôi sẽ ra ngoài."
"Cảm ơn cậu," Cá voi sát thủ nói rồi bổ sung: "Tôi không làm phiền cậu đâu."
Anh cũng nhận ra sự lạnh nhạt của Quý Nhiên dành cho mình.
Quý Nhiên gật đầu, nói: "Vậy tôi về đây, tạm biệt."
Cá voi sát thủ: "Tạm biệt."
Về đến nhà, Quý Nhiên cởi áo khoác mới nhận ra trên đó thoang thoảng mùi rượu.
Cậu treo chiếc áo ở ngoài cửa, không hiểu sao lại nghĩ đến Hàn Thâm, đến khoảnh khắc cậu nhìn thấy Hàn Thâm thẫn thờ nhìn ra cửa sổ trong văn phòng hôm nay, trên khuôn mặt thấp thoáng vẻ ưu tư.
Cậu có thể an ủi Cá voi sát thủ đôi chút, nhưng khi Hàn Thâm đau buồn, không biết ai sẽ đến an ủi anh.