Sáng thứ hai, Quý Nhiên mang đồ ăn sáng lên văn phòng rất sớm.
Cậu đã chuyển tới đây hơn một tháng, cũng may là gần nhà cậu nên vẫn có thể đi bộ như cũ.
Thường cậu là sẽ người đến sớm nhất, cậu có thói quen vừa ăn sáng vừa xử lý tin nhắn dồn lại từ đêm hôm trước. Lúc ăn xong thì gần như đã sắp xếp phòng họp ổn thỏa, lúc đó các đồng nghiệp mới bắt đầu lục tục tới nơi.
Không ngờ hôm nay trong văn phòng đã có người, Hàn Thâm ngồi ở vị trí trước đây của Hàn Đàm Thu, tay gõ phím vang lên tiếng lách cách.
Quý Nhiên hơi ngạc nhiên: "Sao anh đến sớm thế?"
Hàn Thâm: "Công việc hơi nhiều nên tôi đến xử lý trước."
Đột nhiên Quý Nhiên nhớ ra chuyện gì đó bèn nói thêm: "Em đoán là anh sẽ cần nên hôm qua em có gửi báo cáo IPO và thư tố cáo vào mail anh rồi, cả bản dữ liệu tài chính mới nhất nữa."
Hồi mới nhận việc, Quý Nhiên như một chú rùa nhỏ, phải để Hàn Thâm "đẩy" một chút mới chịu di chuyển. Chưa đầy một năm sau cậu đã biết nhìn vấn đề từ góc độ của Hàn Thâm rồi.
"Nhận được rồi." Hàn Thâm gật đầu, cảm ơn cậu một câu.
Quý Nhiên gật đầu, thấy Hàn Thâm không phân việc gì thêm bèn quay về bàn bắt đầu ăn sáng.
Văn phòng mới chỉ có một phòng họp lớn, mọi người đều ngồi làm việc chung trong không gian này. Quý Nhiên vừa cúi đầu uống một ngụm cà phê đã thấy Hàn Thâm đang nhìn mình.
Quý Nhiên chột dạ, nghĩ bụng giấu cà phê cũng vô ích rồi thế là cậu giải thích: "Sáng em uống một ly à."
Hàn Thâm đáp: "Tôi không có ý nhắc cậu."
"Ồ." Quý Nhiên thấy hơi xấu hổ nên cúi đầu húp thêm ngụm nữa.
Cậu bị Hàn Thâm quản nhiều đến mức sợ, nhưng nếu không được Hàn Thâm quản thì cậu lại càng bồn chồn không yên hơn.
Giống như tháng rồi Hàn Thâm bị điều tra, mặc dù mọi người trong văn phòng đều đáng tin nhưng dù vậy cậu vẫn không khỏi thấy lo lắng. Tới tận khi Hàn Thâm đã trở lại, Quý Nhiên mới cảm thấy an tâm hơn, ngay cả những dự án khó nhằn cũng không còn đáng sợ nữa.
Quý Nhiên cầm miếng sandwich lên, lại nghe Hàn Thâm nói: "Về dự án SI, cậu không cần stress quá đâu."
Thấy Hàn Thâm sắp nói chuyện công việc, Quý Nhiên liền đặt miếng sandwich xuống.
Hàn Thâm lại bảo: "Không sao đâu, cứ ăn đi."
Quý Nhiên ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Anh đã ăn gì chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Nói rồi, cậu đưa nửa miếng sandwich còn lại còn nguyên bao bì cho Hàn Thâm.
Hàn Thâm cảm ơn rồi cúi đầu cắn một miếng, nói tiếp: "Mặc dù lần đầu dự án không được thông qua, bản thân chúng ta nhận được thư tố cáo, nhưng công ty vẫn có lợi thế về hoạt động bền vững, tài chính và kiểm soát nội bộ. Chỉ cần giải quyết các vấn đề nêu trong thư tố cáo là có thể tiếp tục."
Quý Nhiên gật đầu: "Vâng, em hiểu rồi."
Hồi đầu cậu còn hoang mang nhưng bây giờ logic đã rõ nên dần dần cũng bình tĩnh lại.
Bản thân Synthetic Intelligence là một công ty chất lượng cao, có thể coi là đầu ngành trên toàn cầu, hiện tại đã có mức định giá lên đến hàng trăm tủ. Với một doanh nghiệp xuất sắc như vậy thì dù không niêm yết được trên sàn A thì vẫn có thể hoạt động ở Hồng Kông hoặc Bắc Kinh. Giữa các sàn giao dịch cũng có cạnh tranh, và Sở Giao dịch Thượng Hải không thể dễ dàng để vuột mất "miếng mồi ngon" này.
Vì vậy, khi nhận được thư tố cáo, chỉ thị từ ủy ban là: giám sát công ty khắc phục các vấn đề liên quan càng sớm càng tốt để tiếp tục nộp đơn.
10 giờ sáng, Hàn Thâm sẽ tổ chức một cuộc họp với mọi người để tập trung giải quyết các vấn đề trong thư tố cáo.
Lúc này, lợi thế của đội ngũ lớn mới thực sự được phát huy: ngoài Hàn Thâm là trưởng nhóm, các thành viên chủ chốt khác cũng đều có khả năng tự đảm nhận công việc và xử lý tình huống một cách độc lập.
Mọi người chia thành nhiều nhóm làm việc song song, Quý Nhiên và Hàn Thâm được xếp chung một nhóm, cùng với đội ngũ của Synthetic Intelligence đi giải quyết vấn đề xâm phạm quyền sở hữu bằng sáng chế.
Thật ra chuyện cũng không phức tạp lắm, lúc đầu Synthetic Intelligence là một tổ chức phi lợi nhuận của vài sinh viên vừa tốt nghiệp nên ngôn ngữ lập trình khá đơn giản, mục đích chỉ để trò chuyện tự động trả lời tin nhắn.
Khi trước đây là một sáng kiến mới mẻ nhưng giờ AI đã phổ biến khắp nơi, truyền thông ra rả không sót ngày nào.
Lúc ấy có nhà đầu tư muốn thu mua bọn họ nhưng người sáng lập không đồng ý, vốn chỉ là viết chơi chứ bàn chuyện thì hơi thực dụng. Thế là họ cho mọi người sử dụng nó miễn phí.
Không ngờ dự án ngày càng phát triển, trí thông minh của AI cũng dần trở nên vượt trội hơn, vì quá nhiều người sử dụng nên máy chủ cũng có áp lực.
Vài người sáng lập bàn bạc lại với nhau cho rằng phải lập một đội ngũ chính thức. Nhưng có đội ngũ thì phải có người lo ăn uống ngủ nghỉ, phải phát tiền lương cho nhân viên, cuối cùng họ vẫn phải đăng ký một công ty, nhận thêm một khoản đầu tư từ nhà đầu tư thiên thần, rồi mới chính thức đi vào guồng quay kinh doanh.
Dự án tiếp tục phát triển, nội dung càng ngày càng mở rộng, và theo đề xuất của bộ phận pháp lý, họ cũng đăng ký một số bằng sáng chế.
Nhưng do mã nguồn ban đầu được viết bởi nhiều người, không còn phân định rõ ai đã đóng góp được bao nhiêu. Không ngờ trong đống mã lộn xộn đó vẫn còn một đoạn mã cốt lõi quan trọng hoạt động tốt đến tận bây giờ.
Ngay trước thời điểm Synthetic Intelligence chuẩn bị niêm yết, một thành viên sáng lập đã rời công ty vì lý do cá nhân. Không chỉ rời đi mà người này còn đi đăng ký một bằng sáng chế.
Công ty New Data AI biết chuyện này liền gửi thư tố cáo Synthetic Intelligence về việc vi phạm bản quyền sáng chế.
Bây giờ họ phải đi giải quyết chuyện này.
Lần đi công tác này cũng cực kỳ vất vả, họ ngồi máy bay hai tiếng rồi chuyển qua ngồi tàu cao tốc thêm hai tiếng nữa. Bây giờ tất cả ngồi chật kín trong chiếc xe thương vụ bảy chỗ, dựa theo thông tin thu thập được đến địa điểm cần tìm.
Chiếc xe chạy qua một thung lũng yên tĩnh, hai bên là những dãy núi cao sừng sững, giữa có một dòng sông uốn lượn chảy qua. Nơi này vô cùng heo hút, hiếm khi có xe ngược chiều chạy qua.
"Người này biết trốn phết đấy." Một người trong team than thở: "Nói rời tổ chức về nhà, ai mà biết trốn vào cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ."
Người khác tiếp lời: "Chỗ này sao thấy sợ sợ, đi lâu rồi mà chả thấy bóng dáng ai cả."
Có người vui tính bồi vào thêm: "Phong cảnh cũng đẹp, coi như đi du lịch đi."
Dù trước khi xuất phát đã có họp sẵn phương pháp ứng đối rồi, nhưng vị lãnh đạo doanh nghiệp đi cùng vẫn không khỏi lo lắng quay sang hỏi Hàn Thâm: "Liệu đối phương sẽ bán bằng sáng chế cho chúng ta chứ?"
Hàn Thâm nói: "Xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa."
Vị lãnh đạo đó lại hỏi: "Thật sự phải mua sao? Chẳng phải chúng ta sẽ mất trắng mấy triệu sao? Tôi nghe bộ phận pháp lý nói vẫn còn cách khác mà."
Vấn đề này lúc họp Hàn Thâm đã nói rồi, cũng đã nhất trí với lãnh đạo bên kia trước khi đi công tác.
Quý Nhiên sợ Hàn Thâm bị hỏi nhiều phiền bèn chủ động lên tiếng giải thích: "Tất nhiên là còn cách khác, ví dụ như chứng minh bằng sáng chế đó không phải do bên kia sáng tạo độc quyền và rằng công ty của anh không vi phạm quyền sở hữu trí tuệ. Hoặc là tìm cách chứng minh bằng sáng chế kia không có giá trị, khi đó vấn đề vi phạm cũng không còn."
"Nhưng những phương án này cần nhiều thời gian. Nếu phía công ty báo sớm hơn thì chúng tôi còn có thể xử lý ổn thỏa cả rồi, nhưng giờ muộn màng quá. Với định giá thị trường và tiến độ nghiên cứu của Synthetic Intelligence, mỗi ngày trì hoãn niêm yết là một tổn thất lớn, mua trực tiếp là cách nhanh nhất."
Vị lãnh đạo có hơi sượng, dù sao cũng là việc cá nhân nên chẳng ai muốn công khai cho người khác là mình bị dồn vào thế khó cả.
Cho nên lúc đó họ không nói, tưởng sẽ chẳng có chuyện gì, nào ngờ lại xảy ra chuyện.
Quý Nhiên thì vẫn rất bình tĩnh, dù sao lúc cậu và các đồng nghiệp biết tin này đều đã âm thầm trách mắng hết cả rồi.
Vị lãnh đạo đó không nói gì nữa, dù sao bọn họ đã tới đây đồng nghĩa với việc chấp nhận cách xử lý này, hắn cũng chỉ muốn tìm cái gì đó an ủi tâm lý mà thôi.
Nhưng Quý Nhiên đã nói vậy thì hắn cũng không do dự nữa, bèn nói: "Vậy được, chuyên môn các cậu mà."
Quý Nhiên nói thêm: "Gian nan thử sức, thị trường và cơ quan quản lý đều hiểu rõ tiềm năng phát triển của công ty, khó khăn này chỉ là nhỏ thôi. Hơn nữa lần này chính đích thân giám đốc Hàn ra mặt, chắc chắn vấn đề sẽ được giải quyết thôi."
Họ đều hiểu rõ năng lực của Hàn Thâm, vị lãnh đạo gật đầu, chút lăn tăn trong lòng cũng không còn nữa.
Hàn Thâm liếc nhìn sang Quý Nhiên, thấy cậu đang ngồi bên cửa sổ, cúi đầu rà soát lại tài liệu sẽ dùng sau đó.
Lúc này mặt trời đã lặn, bóng núi cao đổ dài trên con hẻm cạnh sườn núi tạo nên một màu u tối đượm buồn, ánh lên gương mặt trắng lạnh của Quý Nhiên một vẻ mông lung huyền ảo.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, Quý Nhiên gia nhập công ty chưa đầy một năm nhưng bao sự non nớt ban đầu giờ đã không còn nữa. Cậu dễ dàng hóa giải tâm lý bất mãn của vị lãnh đạo kia một cách dễ dàng.
Hàn Thâm bỗng nhớ lại năm cha qua đời, khi anh được ông nội nuôi dưỡng.
Khi đó anh mới 15 tuổi, đã bắt đầu tiếp xúc với các công việc của công ty và hỗ trợ ông nội ra quyết định.
Lúc ấy, anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận vai trò người thừa kế, thậm chí có phần oán trách ông nội vì đã gửi mẹ và em trai ra nước ngoài. Nhưng anh đã quen với việc làm gì cũng phải đạt mức hoàn hảo nên càng cố gắng hơn, việc gì cũng phải làm tốt nhất.
Đó là giai đoạn anh trưởng thành nhanh nhất, vừa apply vào trường đại học nước ngoài, vừa học các công việc trong công ty. Ngay cả chiều cao của anh cũng vọt lên nhanh chóng.
Khi ấy anh sống ở nhà cũ, bà nội sẽ luôn đợi anh về nhà, đôi khi còn lau nước mắt trước mặt anh rồi nói rằng: May mà con có cháu, may mà ông trời còn để lại con cho chúng ta.
Thời điểm đó anh vẫn còn chưa hiểu được ý nghĩa của những câu nói này, anh cho rằng bà chỉ nhìn mình rồi nhớ về cha. Cho tới bây giờ Hàn Thâm mới vỡ lẽ, đó là bà đang thấy anh trưởng thành, lòng cảm thấy được an ủi.
Người đã khuất thì đã khuất, nhưng người sống vẫn đang tiếp tục trưởng thành.
Cây cỏ đâm chồi, hoa nở quả rụng, trẻ em lớn lên, con người sẽ bị những thay đổi này cảm động, ngày qua ngày, họ vẫn tiếp tục sống.
Lúc trước Hàn Thâm giúp đỡ Quý Nhiên cũng không hề nghĩ đến việc đòi hỏi cậu phải báo đáp, anh không cần người ta trả ơn. Hơn nữa sự giúp đỡ mà anh cho cậu thật ra chẳng có ý nghĩa gì, là những cuộc đối thoại nông cạn, những lần hỗ trợ kinh tế chẳng mấy đáng kể, mà ngay trong khoảnh khắc cho đi đấy anh đã nhận được phần thưởng của riêng mình.
Quý Nhiên dựa vào những tài nguyên nhỏ bé đó rồi như gió gặp mưa, cậu hòa nhập thành công vào môi trường công sở, dần dần hình thành phòng cách làm việc cho bản thân.
Khác với kiểu làm việc mạnh mẽ nghiêm khắc của Hàn Thâm, trong công việc Quý Nhiên như một người khởi xướng cho mọi thứ.
Có lẽ bởi vì việc quản lý dự án cần phải giao tiếp với nhiều người khác nhau, cùng với khả năng đồng cảm mạnh mẽ của mình đã giúp cho Quý Nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, hóa giải các mâu thuẫn hay vấn đề có thể le lói xảy ra.
Cậu vẫn nói chuyện rất đỗi nhẹ nhàng nhưng lại không còn vẻ nhút nhát nữa, thay vào đó là sự ôn hòa mạnh mẽ.
Quý Nhiên không phải là người lãnh đạo mà cậu giống người đứng sau hơn, có thể âm thầm làm cho mọi việc diễn ra theo cách mà cậu mong muốn.
Hàn Thâm chưa từng dạy cậu những điều này.
Đây là nét tính cách trời cho cho chính bản thân cậu, chỉ cần loại bỏ sự do dự, lưỡng lự, nội đấu và thiếu tự tin trong quá khứ đi. Quý Nhiên của bây giờ đã không cần sự công nhận từ bên ngoài nữa, cậu đã hình thành phong cách làm việc riêng, thậm chí còn ảnh hưởng ngược đến người khác.
Giống như bắn pháo hoa vậy, pháo hoa ở đó, còn Hàn Thâm chỉ là một người châm lửa.
Anh chỉ cần thắp lên một ngọn lửa nhỏ thì Quý Nhiên sẽ bay rất cao rất xa, rực rỡ trên bầu trời thăm thẳm.
Mà cho dù không có anh thì việc châm lửa cũng sẽ có người khác.
Mỗi khi nghĩ đến đây Hàn Thâm lại cảm thấy tiếc nuối vô ngần.
Bọn họ đã từng trò chuyện thân mật với nhau, ôm nhau, và trao gửi sự chân thành.
Nhưng tất cả đã là quá khứ xa vời vợi.
Quý Nhiên sẽ tiếp tục phát triển, không ngừng không nghỉ, dường như đã không còn thấy được dấu vết của cậu trước đây.
Thậm chí cả mọi người trên xe, đều nghĩ rằng họ chỉ có mối quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới.
Ngoài anh ra, không ai biết rằng họ đã từng có một quá khứ như vậy.
Hán Thâm nhắm mắt lại trong bóng tối, cảm nhận một nỗi mất mát và tiếc nuối lớn lao.
"Lạch cạch, lạch cạch —— "
Xe đột nhiên rung lắc cắt đứt dòng suy nghĩ của Hán Thâm.
Anh mở mắt, không lâu sau nghe thấy một tiếng "bùm", xe cũng theo đó trượt đi.
Người lái xe có kinh nghiệm kịp thời kiểm soát được chiếc xe, nhưng Quý Nhiên vẫn không thể tránh khỏi va vào bên cửa sổ.
Cậu ngồi thẳng người dậy, nghe có người hỏi: "Có chuyện gì vậy? Xịt lốp à?"
Lái xe: "Hình như tông phải cái gì rồi."
Tốc độ xe rõ ràng chậm lại, không lâu sau, chiếc xe dừng ngay giữa đường.
Một người khác hỏi: "Sao lại dừng lại thế?"
Người lái xe: "Có người trên đường."
Trời đã tối đen rồi sao lại có người? Quý Nhiên híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên "rầm" một tiếng thật lớn, không biết bị cái gì đập vào.
Cửa kính không bị vỡ nhưng Quý Nhiên bị dọa giật cả mình, Hàn Thâm nhìn ra bên ngoài nói: "Có người."
Quý Nhiên nép vào cánh tay anh nhìn ra bên ngoài, cậu thấy vài bóng người mờ mờ ảo ảo trong đêm tối, ánh mắt của họ cực kỳ hung ác trông như du côn.
Sao họ lại chặn xe?
Nhưng Quý Nhiên còn chưa kịp hiểu gì thì lại nghe "rầm" "rầm" thêm mấy phát nữa, phía kính chắn gió trước xe đã bị đập xuất hiện vết nứt như mạng nhện.
Lái xe là một cựu quân nhân, vẻ mặt khá bình tĩnh, quay đầu lại hỏi lãnh đạo trong xe: "Làm sao đây?"
"Đừng xuống xe," Hán Thâm che đầu Quý Nhiên lại, trầm giọng nói: "Cứ chạy thẳng."
Người lái xe đồng ý, nhưng không biết là do căng thẳng hay xe bị hỏng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã tắt máy hai lần. Cuối cùng cũng khởi động lại được, lại có tiếng "rầm", kính chắn gió vỡ nát.
Trong khoảnh khắc đó tất cả mọi người đã hiểu ra, họ không thể đi được nữa rồi.
Thậm chí Quý Nhiên còn chưa kịp hiểu cuộc xung đột này xảy ra từ lúc nào, cậu nghe Hàn Thâm bảo mình gọi cảnh sát. Vừa miêu tả địa điểm và tình hình cho cảnh sát xong, lúc ngẩng đầu lên thì cậu đã thấy hai bên lao vào đánh nhau.
Quý Nhiên rụt cổ lại, đeo balo lên để sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào.
Cậu không giỏi đánh nhau, nhưn có luyện chạy bộ hơn nửa năm nay nên chắc không mấy người có thể bì kịp cậu.
Để ngăn ngừa bị truy đuổi, đèn trong xe đều tắt hết, ngay cả đèn pha cũng tắt, chỉ có vài ánh sáng lướt qua trên đường ngoài. Quý Nhiên không biết tình hình ngoài kia ra sao, vừa ló đầu ra đã bị Hàn Thâm ấn đầu đẩy vào lại.
Rầm" một tiếng, Hàn Thâm còn thời gian đá bay một tên côn đồ lao tới tính tấn công anh.
Quý Nhiên ngẩng đầu trong bóng tối, thấy Hàn Thâm đứng đưa lưng về phía cửa xe để canh cửa cho cậu, tay cầm một thanh sắt không biết lấy từ đâu ra, cơ bắp ở cánh tay cuồn cuộn, lần đầu tiên Quý Nhiên nhìn thấy vẻ hung dữ trên gương mặt điềm tĩnh ấy.
Tình hình có vẻ tốt hơn những gì Quý Nhiên tưởng tượng, Hàn Thâm đánh nhau rất giỏi, lái xe lại là quân nhân, còn ba người bạn phía sau đã từng tập quyền anh đang canh ở cửa xe không cho ai lại gần.
Quý Nhiên ngoan ngoãn núp trong xe chờ cứu viện, đồng thời an ủi những đồng nghiệp cũng gà mờ giống như mình.
"Không sao đâu, họ giỏi quá chừng, chắc chắn bọn xấu sẽ không vào được, với lại chúng ta báo cảnh sát rồi họ sẽ tới nhanh thôi."
"RẦM!"
Cậu còn chưa dứt rời thì đột nhiên một tiếng động lớn vang lên trên cửa sổ xe, những người ở phía trước không thể vượt qua được nên lại vòng ra phía sau tấn công họ!
Vãi, mấy tên này điên rồi.
Quý Nhiên và đồng nghiệp vội vàng chạy ra nơi cửa xe, kính xe rung rinh như sắp vỡ, bên trong đã không còn an toàn nữa, thà ra ngoài đánh liều một trận còn hơn.
Có đồng nghiệp xắn tay áo lao ra ngoài, Quý Nhiên rất rõ về trình độ chiến đấu của mình nên cậu không dám mạo hiểm, lại càng không dám làm vướng tay vướng chân cho Hàn Thâm, bèn lanh trí chạy vòng ra ngoài cuộc chiến.
Cậu chọn được một chỗ rất ngon, phía trước có một tảng đá lớn chắn lại, phía sau là khoảng đất ven sông, nên dù có bị phát hiện thì cậu vẫn chạy trốn được.
Quý Nhiên định sẽ trốn đến khi cảnh sát đến, nhưng khi cậu thấy có một ánh bạc lóe lên phía sau Hàn Thâm, một tên côn đồ cầm dao cắt dưa hấu lao tới toan chém xuống.
Quý Nhiên trợn mắt nhìn thấy cảnh này, và cũng ngay một thoáng đó trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Hàn Thâm không thể gặp chuyện được, nếu anh ấy gặp chuyện thì dự án này sẽ thất bại mất.
Chờ đến khi Quý Nhiên kịp phản ứng, cơ thể cậu đã lao lên với tốc độ như chạy cả trăm mét.
"Hán Thâm! Tránh ra!" Quý Nhiên vừa chạy vừa hô to.
Hàn Thâm đá bay tên côn đồ trước mặt, vừa nghiêng người tránh cú đánh từ bên phải, nhưng đã không còn kịp né được con dao từ phía sau.
Quý Nhiên dang tay ra, lao về phía Hàn Thâm như một chú đại bàng ----
Dao dưa hấu chém thẳng vào lưng Quý Nhiên, xung quanh rất ồn ào, nhưng Quý Nhiên chỉ nghe thấy tiếng màn hình vụn vỡ.
"Á!!!" Quý Nhiên hét toáng lên.
Hàn Thâm quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng khiến anh sợ điếng người.
Quý Nhiên đưa cơ thể yếu ớt của mình ra chăn trước mặt anh, con dao đâm thẳng vào người khiến cậu phát ra tiếng kêu đau đớn.
Đầu óc Hàn Thâm chợt không thể nghĩ được gì nữa, cả người anh không hề dừng lại, anh đưa tay ôm lấy Quý Nhiên đồng thời giật lấy con dao trong tay gã côn đồ, tung một cú đá văng tên đó ra ngoài.
"Rầm!" một tiếng tên côn đồ đập người xuống đất kêu la thảm thiết như bị gãy xương sườn.
Những tên côn đồ điên cuồng định lao tới trả thù, thì thấy Hàn Thâm cầm con dao chắn trước mặt Quý Nhiên, lộ rõ vẻ hung tợn: "Ai cho chúng mày bắt nạt người của tao!"
Trong bóng đêm, người đàn ông vốn thanh nhã giờ đây trông thật đáng sợ, giống như có thể chém chết bất kỳ ai sẵn sàng lao tới.
Hơn mười tên côn đồ đứng thành vòng tròn, không ai dám tiến lên.
Trong lúc giằng co, từ xa vọng lại tiếng còi cảnh sát, mấy tên côn đồ nhìn nhau rồi quay đầu biến mất vào rừng cây rậm rạp.
"Cảnh sát đến rồi!" Không biết ai nói một câu, mọi người đang căng thẳng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Hàn Thâm cũng lấy lại được tinh thần sau đơn thịnh nộ, anh đặt con dao xuống, nhìn cậu trai trong lòng mình, giọng cũng trở nên run rẩy: "Quý Nhiên, cậu có ổn không?"
Anh giận đến mức cả người căng cứng, hai tay không dám dùng chút sức lực nào sợ làm vết thương Quý Nhiên bị đau.
Vốn lúc đầu có người định đến xem nhưng lại bị vẻ mặt của Hàn Thâm dọa đứng sững tại chỗ.
Người vừa rồi đối mặt với mười tên côn đồ không hề biến sắc, giờ đây đôi mắt đỏ ngầu, cúi đầu, giọng nói tràn ngập sự tức giận kiềm chế.
Không muốn để Quý Nhiên chịu quá nhiều áp lực, Hàn Thâm ôm cậu để sang một bên, giọng nói run rẩy không thôi: "Cậu đừng sợ, xe cứu thương sẽ tới ngay thôi..."
"A a a a tức chết mất thôi!" Quý Nhiên quay người ngồi bật người dậy, lớn giọng nói: "Đáng ghét, màn hình ipad của em bị đâm vỡ rồi!!!"
Hàn Thâm khựng lại một chút, còn tưởng mình bị ảo giác.
Quý Nhiên đặt balo xuống, bắt đầu kiểm tra thiết bị điện tử của mình, động tác nhanh nhẹn vô cùng.
Hàn Thâm nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng mới gian nan nói ra một câu: "Cậu không sao?"
"Có sao." Quý Nhiên ôm Ipad, nhìn màn hình vỡ mà muốn khóc: "Ipad của em hỏng mất rồi!"
Hàn Thâm như không còn nghe được gì nữa, đôi mắt cứ dán chặt vào người Quý Nhiên, hỏi lại: "Cậu có bị thương không?"
"Bị thương?" Quý Nhiên lắc đầu, giọng nói vẫn rất khỏe mạnh: "Không có, có balo đỡ cho mà, nhưng Ipad thì hỏng rồi... ơ..."
Quý Nhiên còn chưa nói hết câu, Hàn Thâm đã bước tới một bước ôm chầm lấy cậu vào lòng.