Quý Nhiên nín thở nhưng nhịp tim lại đập loạn lên.
Không muốn biết sao? Tất nhiên là cậu muốn biết.
Quý Nhiên từng không ít lần tưởng tượng gương mặt đằng sau chiếc mặt nạ của Cá voi sát thủ sẽ trông như thế nào.
Nhưng cậu cũng hiểu rõ rằng nếu như bây giờ cậu nhìn thấy gương mặt đó, thì sẽ khó mà dễ dàng rời đi được.
Cá voi sát thủ lựa chọn tiết lộ bí mật với cậu cũng chính là bằng chứng cho thấy anh muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này.
Nhưng xưa nay Quý Nhiên vẫn chưa dám bước tới, giờ sắp kết thúc rồi cậu lại càng không thể nhìn gương mặt của anh được.
Quý Nhiên nhắm mắt lại, cố gắng thả nhẹ hơi thở của mình ra.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, Quý Nhiên chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển bên ngoài.
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng thở dài vang lên bên tai, sau đó tiếng bước chân xa dần, Cá voi sát thủ đóng cửa rồi rời khỏi phòng cậu.
Lúc này Quý Nhiên mới từ từ mở mắt ra, thở ra một hơi thật dài.
Không ngờ tối đó cậu lại mơ một giấc mơ, Quý Nhiên thấy tối hôm qua mình mở mắt.
Phía sau lớp mặt nạ kia, cậu nhìn thấy Hàn Thâm.
Quý Nhiên giật mình tỉnh dậy.
Nỗi sợ trong giấc mơ cùng với cơn đau nhức cơ bắp do vận động quá sức khiến tâm trạng cậu hơi chùng xuống.
Cậu mặc quần áo ra ngoài mới phát hiện hôm nay là một ngày đầy mây, những đám mây đen nặng nề bao phủ cả bầu trời, cứ như thể sự rực rỡ của hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Quý Nhiên không thấy Cá voi sát thủ trên thuyền, thủy thủ nói anh đã đi bơi rồi.
Gió lớn thế này mà còn đi bơi ngoài biển sao? Nghĩ mình là Cá voi sát thủ thật đấy à?
Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài boong tàu, thấy một đốm đen nhỏ trên mặt biển xanh thẫm, đó chính là Cá voi sát thủ.
Đốm đen ngày càng đến gần, Quý Nhiên dần thấy rõ hình dạng của anh.
Để tránh bị lạnh, Cá voi sát thủ bọc người kín mít, động tác bơi đúng chuẩn đẹp mắt vô cùng, thật sự có phần giống Cá voi sát thủ ngoài đời thật.
Khoảng nửa giờ sau, Cá voi sát thủ bơi xong và lên bờ.
Bộ đồ bơi màu đen bó sát thân hình khiến cả người anh trơn nhẵn như bôi một lớp mỡ. Đồ bơi là dạng áo mũ liền thân nên phủ kín đầu, khi lên bờ anh tháo kính bơi ra, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc bén, trông giống như một kiểu nhân vật đeo mặt nạ bí ẩn đang nổi trên mạng dạo gần đây.
Quý Nhiên lấy điện thoại ra quay một đoạn video ngắn, nghĩ rằng có thể dùng làm tư liệu đăng lên mạng.
Cậu chĩa camera về phía Cá voi sát thủ, nhìn từ màn hình, cả người chợt sững lại.
Khi nhìn bằng mắt thường thì tầm nhìn sẽ bao quát cả cảnh vật xung quanh, nhưng nếu chỉ quan sát qua ống kính, sẽ lập tức tập trung vào một chi tiết nhất định.
Cá voi sát thủ bước đến gần Quý Nhiên, cái chỗ nào đó trên người hiện ra hết sức rõ ràng, dù là hình tròn hay hình trụ đều cực kỳ nổi bật, đong đưa theo từng bước chân khiến Quý Nhiên cũng phải đỏ mặt thay cho anh.
Lúc Cá voi sát thủ bước đến trước mặt cậu mới giật mình vội vàng tắt điện thoại đi.
Quý Nhiên hơi đỏ mặt: "Anh...anh về rồi à?"
Cậu rũ mắt xuống không nhìn mặt Cá voi sát thủ nhưng lại vô tình đụng phải bộ vị gồ lên ấy.
Quý Nhiên còn lúng túng dữ hơn nữa, gần như tay chân loạn xạ không biết phải làm sao.
Cá voi sát thủ có vẻ không nhận ra tình cảnh xấu hổ của mình, đứng cạnh Quý Nhiên chủ động nói: "Em còn hoạt động nào muốn chơi cứ nói với tôi, sau bữa trưa chúng ta sẽ về."
Quý Nhiên nào còn dám nghĩ đến hoạt động gì nữa, vội vàng lắc đầu nói không có.
Cá voi sát thủ "ừm" một tiếng, Quý Nhiên tưởng rằng anh chuẩn bị đi, nào giờ anh lại hỏi: "Em vừa quay tôi à?"
Quý Nhiên: "..."
"Em xin lỗi, em sẽ xóa video liền!"
"Không cần," Cá voi sát thủ nói: "Em gửi tôi một bản để tôi up lên mạng."
Quý Nhiên: "..."
Nếu đăng lên mạng, danh tiếng của anh sẽ tan tành mất thôi.
Quý Nhiên khéo léo nói: "Chắc là không ổn đâu..."
Cá voi sát thủ: "Tôi tin vào kỹ thuật của em."
Quý Nhiên lộ vẻ lúng túng: "Thật sự không ổn lắm đâu..."
Cá voi sát thủ: "Để tôi xem trước."
Thái độ đối phương vẫn rất kiên quyết, Quý Nhiên đỏ mặt giao điện thoại ra cho anh.
Sau đó là một khoảng lặng dài thăm thẳm.
Quý Nhiên không thấy được biểu cảm của Cá voi sát thủ, nhưng cậu có cảm giác anh cũng đang đỏ mặt.
"Khụ..." Một lúc sau, Cá voi sát thủ mới trả điện thoại lại cho cậu, cố tỏ ra bình tĩnh: "Cậu nói đúng, quả thật không phù hợp cho lắm."
Quý Nhiên: "Vậy tôi xóa nhé?"
Cá voi sát thủ: "Ừ, xóa đi."
Dứt lời Cá voi sát thủ vội vàng rời đi, không biết có phải Quý Nhiên tưởng tượng hay không nhưng cậu có cảm giác chỗ đó của anh lại gồ lên to hơn lúc nãy.
Aaaaa! Sao lại để anh ấy nhìn thấy cảnh ngượng ngùng như thế này chứ?!
Quý Nhiên chợt nhớ lại lần đầu tiên khi cả hai chụp quảng cáo nội thất, Cá voi sát thủ cũng phản ứng mạnh mẽ y chang vậy.
Lúc đó cậu cho rằng có thể là do hành động giữa cả hai quá thân mật, nhưng giờ có vẻ như đó là bẩm sinh của Cá voi sát thủ rồi. Cái đó vốn đã rất rõ ràng, chẳng cần làm gì cũng đã nổi bật.
Quý Nhiên cảm thấy không còn mặt mũi nào để nhìn Cá voi sát thủ nữa. Với cả hôm qua vận động quá sức nên giờ cả người cứ ê ẩm, nên cậu mặc áo phao rồi thả mình nổi trên biển.
Cá voi sát thủ tắm xong bước ra thì thấy Quý Nhiên đang nằm ngửa trên mặt biển, cả người trông thư thái, lười biếng nhắm mắt như một chú lợn biển capybara.
Một lúc sau, có vẻ ánh nắng hơi chói nên Quý Nhiên còn lấy một cặp kính râm ra đeo, trông càng ngốc nghếch hơn nữa.
Cá voi sát thủ quay video lại, lén cất vào album riêng của mình.
Cuối cùng anh đã thấy lại được nụ cười của Quý Nhiên, giống như buổi hẹn hò vào chiều thu năm ngoái.
Nụ cười của cậu vẫn ngọt ngào như vậy, khiến Cá voi sát thủ tưởng rằng cậu đã nhận ra anh.
Nhưng dù Quý Nhiên có nhận ra anh hay không thì anh cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa.
Anh muốn đứng trước mặt Quý Nhiên một cách đường hoàng nhất, dùng chính con người thật của mình để đối diện với cậu.
Quý Nhiên nằm trên biển rất lâu, mãi đến tới giữa trưa mới trở vào. Dường như Cá voi sát thủ muốn nói gì đó nhưng không giữ cậu lại mà chỉ bảo cậu vào phòng tắm trước.
Chờ đến lúc Quý Nhiên ra đã tới giờ dùng cơm trưa, ăn xong mọi người sẽ về.
Trời ngày càng u ám, không lâu sau biển bắt đầu nổi gió, thuyền du lịch tròng trành trên sóng, chẳng mấy chốc mưa đã rơi trên mặt biển.
Đây là lần đầu tiên Quý Nhiên thấy mưa trên biển lớn nên không khỏi căng thẳng.
Cửa sổ và cửa chính đều đã đóng kín, nhưng sóng biển vẫn bắn lên sàn tàu, khiến Quý Nhiên càng hốt hoảng hơn.
Cậu nắm chặt tay vịn, cố gắng không để lộ vẻ sợ hãi.
"Đừng sợ, chỉ là mưa thôi," Cá voi sát thủ nắm tay cậu nói: "Trước khi ra biển tôi đã xem dự báo thời tiết rồi, không có bão đâu."
Quý Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay Cá voi sát thủ, không rút ra.
Khoảng chừng một tiếng sau, du thuyền vượt khỏi vùng mây đen, mặt trời xuyên qua đám mây chiếu ánh sáng lên mặt biển, trời đã quang đãng trở lại.
Biển lại trở nên yên bình, Quý Nhiên nhẹ nhàng thở ra, buông tay khỏi tay Cá voi sát thủ.
Hai người đã nắm tay quá lâu, Quý Nhiên lại căng thẳng nên lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi.
Cá voi sát thủ đưa cậu một chiếc khăn tay.
Quý Nhiên nhìn nhưng lại không nhận lấy.
Dường như Cá voi sát thủ có hơi ngạc nhiên, dù đã lái ra khỏi khu vực có mưa nhưng Quý Nhiên vẫn còn đang rất căng thẳng.
Cá voi sát thủ nghĩ có thể do cậu sợ bèn hỏi: "Julian, em ổn chứ?"
Không khí lãnh mạn chết tiệt, hiệu ứng cầu treo chết tiệt.
(Hiệu ứng cầu treo: là một hiện tượng tâm lý trong đó con người có xu hướng dễ cảm thấy rung động hoặc thu hút bởi người khác trong các tình huống căng thẳng hoặc nguy hiểm)
Cậu thậm chí còn chưa thấy mặt mũi Cá voi sát thủ trông thế nào.
Quý Nhiên hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn anh rồi nói với giọng cực kỳ nghiêm túc: "Cá voi sát thủ, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Có lẽ Quý Nhiên đã nhận ra anh rồi.
Anh đã để lại nhiều gợi ý như thế, tối qua gần như đã là lời gợi ý rõ ràng nhất.
Cá voi sát thủ không muốn để Quý Nhiên vạch trần mình trước, anh đưa tay nắm lấy khẩu trang: "Tôi cũng có điều muốn nói với em."
Quý Nhiên đã nhìn thấy hành động của Cá voi sát thủ nhưng cậu không dám nhìn mặt anh.
"Anh đừng động đậy," Quý Nhiên gần như vội vàng lên tiếng: "Để tôi nói trước."
Cá voi sát thủ khựng lại.
Ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu rằng tự mình nhận lỗi và bị người khác vạch lỗi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Anh vốn định chủ động nói với Quý Nhiên, nhưng vẻ mặt của cậu quá căng thẳng, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Sau một khoảng lặng dài, cuối cùng Cá voi sát thủ cũng nhượng bộ, gật đầu nói: "Được, vậy em nói trước đi."
Anh đã chuẩn bị tinh thần, cùng lắm thì bị Quý Nhiên mắng một trận. Là lỗi của anh vì đã lừa dối, anh sẵn sàng xin lỗi rồi cố gắng làm lành với Quý Nhiên.
Nhưng Quý Nhiên lại im lặng.
Vì lời mà cậu sắp nói ra, một khi đã thốt lên thì không thể vãn hồi được nữa.
Mặc dù cậu chưa tới mức thích Cá voi sát thủ nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lưu luyến, nhất là khi cả hai vừa có một chuyến du lịch vui vẻ đến như vậy. Cá voi sát thủ vẫn luôn là người mang lại cho cậu ấn tượng ban đầu về một cuộc sống tươi đẹp, giàu có, ai lại không muốn sống một cuộc đời như vậy chứ.
Nhưng so với việc tận hưởng những niềm vui ấy thì cậu sợ sự dày vò trong lòng mình hơn.
"Tôi..." Quý Nhiên mở miệng, nói với giọng rất khẽ: "Chúng ta đến đây là đủ rồi."
Gương mặt Cá voi sát thủ lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Sao cơ?"
Quý Nhiên: "Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."
"Tại sao?" Gần như Cá voi sát thủ hỏi lại ngay lập tức. Anh làm việc luôn có chừng có mực, nhưng giờ phút này lại chẳng thể giữ được bình tĩnh nữa.
Thật ra không có lý do gì đặc biệt, chỉ là Quý Nhiên không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa thôi.
Ở một góc độ nào đó thì Cá voi sát thủ hay mặc đồ nữ cũng có cùng một vai trò, bây giờ cậu đã không cần mặc đồ nữ để xả stress nữa, vì vậy cũng không cần phải tiếp tục liên lạc với Cá voi sát thủ.
Nhưng những chủ đề này quá riêng tư, và nếu thật sự nói ra thì cũng sẽ rất có lỗi với anh, như thể coi đối phương chỉ là một công cụ.
Dù sao cũng chỉ là lý do để từ chối Cá voi sát thủ nên Quý Nhiên nói: "Tôi chuẩn bị yêu rồi."
Cả hai đều biết cuộc gặp gỡ này có ý nghĩa gì, dù chưa có một mối quan hệ thật sự nhưng vẫn được xem như là hẹn hò.
Nếu một bên chuẩn bị yêu thì tất nhiên phải cắt đứt liên lạc với bên còn lại.
Nghe được câu trả lời, Cá voi sát thủ hoàn toàn sững sờ.
"Là ai?" anh hỏi với giọng khàn khàn: "Có phải sếp của em không?"
"Sao được chứ?" Quý Nhiên ngạc nhiên nhìn Cá voi sát thủ: "Tôi chỉ xem anh ấy là sếp thôi."
Thật sự cậu đã có một khoảng thời gian mơ về Hàn Thâm, nhưng hơn nửa năm sau, những tình cảm vấn vương hay ham muốn thầm kín đã xa vời. Cậu và Hàn Thâm đều đã trở về khoảng cách an toàn nhất, bây giờ cậu chỉ xem như sếp của mình mà thôi.
"Không phải anh ấy," Quý Nhiên lại phản bác, sợ Cá voi sát thủ không tin, thậm chí còn nhắc đến Giang Ninh: "Không phải sếp, mà là bạn học đại học của tôi."
Cá voi sát thủ không thể tin được: "Bạn đại học?"
Quý Nhiên gật đầu: "Bây giờ cậu ấy đang học thạc sĩ ở Thượng Hải, chúng tôi đã liên lạc lại với nhau rồi."
Cá voi sát thủ không nói gì thêm nữa, tỏ ra trầm lặng và u ám hơn.
Thậm chí anh cho rằng Quý Nhiên đã nhận ra mình, chỉ còn chờ anh chủ động thổ lộ thì cả hai có thể ở bên nhau theo cách tự nhiên nhất.
Nhưng anh đã đánh giá sau tình hình hiện tại.
Hóa ra trong lúc anh còn đang hoang mang thì Quý Nhiên đã rời xa từ lâu, thậm chí còn chuẩn bị bắt đầu cho một mối tình mới.
Anh biết Quý Nhiên đang nói về ai, nhưng Giang Ninh trẻ trung gầy yếu như vậy, sao có thể thỏa mãn nhu cầu tinh thần hay thể xác cho Quý Nhiên!
"Tại sao em không chọn sếp của mình?" Anh gần như mờ mịt không cam lòng, giống như lúng túng hỏi cậu câu hỏi đó.
"Tại sao tôi phải chọn anh ấy?" Quý Nhiên không muốn nói về quá khứ bí mật đó với người khác, chỉ coi Hàn Thâm như một sếp bình thường, nói: "Anh biết ID của tôi chứ? Ngày trước tôi mặc đồ nữ chỉ để xả stress từ sếp thôi."
Cá voi sát thủ im lặng hoàn toàn.
Tác phong làm việc của anh luôn luôn nghiêm túc, anh không hề biết rằng mình đã tạo ra áp lực lớn đến vậy cho Quý Nhiên.
Anh không chỉ không hối hận, mà còn mơ tưởng rằng Quý Nhiên thích mình.
"Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ," Quý Nhiên lại nói: "Vì để bồi dưỡng tôi nên mới như vậy thôi, chỉ là dùng cách hơi cực đoan một chút."
Trái tim đang đập rộn của Cá voi sát thủ dần bình tĩnh lại, giống như có một bàn tay nào đó đang xoa nhẹ lên nó.
Anh chậm rãi thở ra một hơi, thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình.
"Nói chung thì thời gian bên cạnh anh vẫn rất vui, cảm ơn anh, Cá voi sát thủ." Quý Nhiên đưa tay ra, định bắt tay chào tạm biệt Cá voi sát thủ.
Nhưng anh không đưa tay ra.
Quý Nhiên cũng không bận tâm đến sự lạnh lùng của anh mà chỉ hạ tay xuống rồi nói: "Tôi đoán anh cũng đã giải quyết được vấn đề của mình, vậy sau này anh cũng không cần đến tôi nữa. Chia tay như vậy sẽ tốt cho cả hai."
Cá voi sát thủ vẫn không nói gì, Quý Nhiên đứng dậy rồi nói: "Tạm biệt, chúc anh có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn."
Nói rồi Quý Nhiên quay người rời đi mất.