Quý Nhiên đến văn phòng Hàn Thâm, cố gắng không để bản thân nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi để có thể làm việc một cách bình tĩnh nhất.
Hàn Thâm không nói gì làm cho bầu không khí trong văn phòng yên lặng đến mức căng thẳng.
Quý Nhiên khẽ thở ra một hơi, nói: "Nếu không còn gì nữa thì em xin phép đi trước."
"Đợi đã," Hàn Thâm bất ngờ lên tiếng.
Quý Nhiên: "Còn chuyện gì nữa ạ?"
Hàn Thâm hỏi cậu: "Cuối tuần cậu có kế hoạch gì chưa?"
Quý Nhiên: "Phải tăng ca ạ?"
"Không phải," Hàn Thâm nói: "Tôi muốn hẹn riêng cậu."
Hàn Thâm nói muốn hẹn riêng sao...
Rõ ràng đã có người quan trọng khác vậy mà còn muốn trêu chọc cậu...
Quý Nhiên rũ mắt xuống, giọng nói trở nên lạnh nhạt: "Cuối tuần em có hẹn với bạn."
Hàn Thâm nhíu mày: "Giang Ninh?"
Quý Nhiên nhìn lại: "Có vấn đề gì sao ạ?"
Hàn Thâm nhìn gương mặt cậu một láy, cuối cùng lắc đầu: "Không có."
Quý Nhiên quay người rời khỏi văn phòng. Thật ra cuối tuần cậu cũng có chuyện bận, vì Giang Ninh nhận một vai quảng bá cho trò chơi cưỡi ngựa nên đã rủ cậu đi học cưỡi ngựa cùng.
Vốn dĩ hoạt động kiểu này không phải là thứ Quý Nhiên sẽ cân nhắc, nhưng Giang Ninh có một người chú là thành viên của câu lạc bộ cưỡi ngựa, vì con cái đi du học nên nhượng lại quyền thành viên cho. Giang Ninh không muốn đi một mình nên đã rủ Quý Nhiên đi cùng. Không cần cậu phải trả tiền nên Quý Nhiên đồng ý.
Trường ngựa ở ngoại ô thành phố, giao thông công cộng không tiện lắm nên Giang Ninh lái xe đến đón Quý Nhiên.
Đây là lần đầu tiên Quý Nhiên thấy Giang Ninh lái xe, cảm giác vui vui cứ như thấy con cái mình đã trưởng thành.
Chỉ rất nhanh sau đó, cảm giác vui vẻ này đã bị phá vỡ không thương tiếng bởi tay lái kinh hồn bạc vía của cậu ta.
Quý Nhiên đã ngồi xe nhiều rồi, kỹ thuật lái tốt nhất phải kể đến Hàn Thâm. Anh lái xe rất êm, tăng tốc hay giảm tốc đều không có cảm giác giật cục, tốc độ không nhanh không chậm nhưng trải nghiệm cực kỳ thoải mái.
Còn Giang Ninh là thuộc nhóm lái xe có kỹ thuật tệ nhất.
Lúc cậu ta đánh một cú quẹo đầy điêu luyện, Quý Nhiên đã sợ đến mức phải bám chặt tay cầm phía trên đầu: "Giang Ninh, cậu có biết lái xe không thế?"
"Tất nhiên là có rồi, tớ vừa lấy bằng đấy nhá." Giang Ninh đạp ga trả lời hết sức tự tin: "Bây giờ tớ sẽ cho cậu thấy kỹ năng lái xe đỉnh nóc kịch trần của tớ."
Quý Nhiên: "Á á á á á á!!!"
Đến khi tới trường ngựa, Quý Nhiên đã bị lắc lư đến choáng váng mặt mày, suýt nữa nôn ra ngay trên xe.
Giang Ninh vỗ vỗ vai cậu, nói: "Tới rồi."
Quý Nhiên ôm ngực, mặt như chuẩn bị nôn tới nơi: "Cậu chờ tớ nghỉ chút đã."
Chỉ cần đứng bên ngoài đã có thể ngửi thấy mùi đặc trưng của trường ngựa. Không phải là mùi khó chịu, nhưng với tình trạng của Quý Nhiên lúc này thì có phần hơi nặng mùi.
Sau khi uống nửa chai nước, cậu mới ổn định lại rồi cùng Giang Ninh đi đăng ký.
Trường ngựa rất rộng, ở giữa là khu vực chạy ngựa được rào lại, hai bên là một dãy nhà nhỏ như biệt thự, có cái là chuồng ngựa, có cái là nơi làm việc.
Giang Ninh đã chuẩn bị trước nên đăng ký nhoáng cái là xong, sau khi điền thông tin, nhân viên cho biết có một buổi học công khai vào lúc 10 giờ sẽ có huấn luyện viên hướng dẫn lý thuyết trước khi cưỡi ngựa.
Quý Nhiên và Giang Ninh gật đầu, dự định đi thay đồ trước. Câu lạc bộ này rất cao cấp chỉ tiếp đón thành viên hội viên, không có lớp trải nghiệm đại chúng và cũng không cho mượn trang bị thử nên Quý Nhiên đành tự mua.
Cái gì đắt là bỏ qua hết, cả bộ đồ Decathlon đã là cách cậu tôn trọng môn thể thao này nhất rồi.
Quần cưỡi ngựa vừa mỏng vừa ôm sát, Quý Nhiên mặc vào cảm thấy mình như một tên biến thái vậy. Nhưng nhìn lại thì Giang Ninh cũng không khá hơn là bao, nên cậu cũng an tâm phần nào.
Thay đồ xong, Quý Nhiên và Giang Ninh đi vào phòng học.
Điều làm cậu ngạc nhiên là trong phòng có rất nhiều trẻ con, còn người lớn như cậu chỉ chiếm số lượng rất ít ỏi.
Mới đầu Quý Nhiên còn thấy khó hiểu nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra.
Suy cho cùng cưỡi ngựa là một môn có độ rủi ro cao, lại là ngành mới nên người trẻ sẽ muốn thử sức nhiều hơn.
9 giờ 55, Quý Nhiên nghe thấy có người nói bên ngoài: "Không ngờ có thể mời được anh đích thân giảng dạy, hội viên kỳ này thật may mắn."
"Cũng là tình cờ thôi." Một giọng nam quen thuộc vang lên: "Hôm nay tôi tiện ghé sang thăm Lý Tiễn."
"Anh yên tâm, sức khỏe Lý Tiễn rất tốt, phong độ tốt đến mức có thể tham gia thi đấu được luôn rồi."
"Cảm ơn."
Dứt lời, nhân viên dẫn một người đàn ông bước vào.
"Chào các bạn, hôm nay chúng ta rất may mắn khi có một kỵ sĩ giàu kinh nghiệm của câu lạc bộ đến hướng dẫn các bạn nhập môn cưỡi ngựa." Nhân viên đứng sang một bên, nhường chỗ và giới thiệu: "Anh Hàn từng là thành viên đội cưỡi ngựa của Harvard, giành được nhiều giải thưởng quốc tế, hiện là kỵ sĩ trung cấp trong bộ môn vượt chướng ngại vật và cưỡi ngựa nghệ thuật."
"Kỵ sĩ Hàn không những có kỹ thuật xuất chúng mà còn nghiên cứu rất chuyên sâu về mặt lý thuyết, nhiều kỹ sĩ cưỡi ngựa nghệ thuật phải tìm đến anh để học hỏi kinh nghiệm. Bây giờ xin mời anh Hàn giới thiệu về kiến thức nhập môn cưỡi ngựa ạ."
Nhân viên lui ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.
Quý Nhiên và Giang Ninh sững người, không ai ngờ rằng giáo viên hướng dẫn cưỡi ngựa của họ lại chính là Hàn Thâm.
Anh mặc bộ đồ cưỡi ngựa chỉnh tề, khi Quý Nhiên mặc vào trông giống như một bộ đồ bó kỳ quặc, nhưng khi Hàn Thâm mặc vào lại toát lên phong thái thanh lịch kiểu quý tộc. Dù từ này nghe hơi giống lời chế nhạo, nhưng Quý Nhiên thật sự không nghĩ ra từ nào phù hợp hơn để miêu tả về anh.
Khi bước vào, Quý Nhiên cũng nhìn thấy vài người mặc đồ cưỡi ngựa, nhưng chưa bao giờ thấy ai mặc đẹp như Hàn Thâm.
Trên người Hàn Thâm, đôi bốt dài trông gọn gàng, mạnh mẽ, còn chiếc quần bó sát cũng không gây cảm giác kỳ cục nữa. Chiếc quần trắng ôm lấy đôi chân săn chắc của anh, đường nét cơ bắp rõ ràng, vừa thanh lịch vừa đầy sức mạnh.
Quý Nhiên nhìn đến nổi không tài nào dời mắt.
Nhưng bên ngoài cậu vẫn giả bộ bình tĩnh như một người trưởng thành, chỉ có đám nhóc cứ "wow" lên không ngừng nghỉ.
CÁc bạn nhỏ vui vẻ chào Hàn Thâm: "Chúng em chào thầy ạ."
"Chào các em." Hàn Thâm bước lên bục giảng nói: "Hôm nay tôi sẽ hướng dẫn các em những kiến thức cơ bản về cưỡi ngựa."
Nói xong, anh đặt túi đựng đồ sang một bên và bắt đầu bài giảng của mình.
"Cưỡi ngựa là một môn thể thao lâu đời, vừa thanh lịch lại vừa đầy thách thức. Đặc điểm quan trọng nhất của nó là cần sự hợp tác giữa người và động vật..."
Giọng nói trầm thấp đầy thanh lịch của Hàn Thâm vang vọng khắp căn phòng, Quý Nhiên lại có hơi lơ đễnh, ánh mắt dừng lại ở chiếc roi ngựa thò ra một nửa khỏi túi đựng đồ.
Đó không phải là loại roi mềm có thể cuốn quanh tay như trong các bộ phim cổ trang, mà là loại roi dài, đến mức chiếc túi đựng ngựa lớn như thế cũng không chứa hết, đầu roi bằng da mềm nhô ra ngoài. Chiếc roi dài và dẻo dai, chất lượng gia công tinh xảo, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể hình dung ra âm thanh nó tạo ra khi vút qua không khí.
Rồi cậu thấy Hàn Thâm cầm chiếc roi đó lên. Anh đeo đôi găng tay đen, che phủ đôi tay rắn rỏi, toát lên vẻ nghiêm khắc.
Nhìn Hàn Thâm cầm chiếc roi, Quý Nhiên cảm thấy khô cả họng.
"Trước tiên, chúng ta sẽ tìm hiểu cấu tạo sinh lý và thói quen của ngựa," giọng Hàn Thâm xa xăm, trầm bổng, như đang thôi miên: "Ngựa là động vật ăn cỏ, ngựa được huấn luyện tốt rất dễ cưỡi nhưng cũng có những lưu ý cần biết để chúng ta dễ dàng gắn kết với ngựa..."
"Bốp!"
Bỗng có tiếng động vang lên, Quý Nhiên giật mình, giờ cậu mới nhận ra Hàn Thâm đã đứng cạnh mình từ khi nào.
Hàn Thâm cầm roi ngựa, nhìn xuống Quý Nhiên: "Cậu học viên này, tôi vừa mới nói gì nhỉ?"
Quý Nhiên hơi lúng túng, ngập ngừng đáp: "Trước khi cưỡi, phải tạo sự gắn kết với ngựa ạ."
Hàn Thâm: "Cụ thể bằng những các nào?"
Quý Nhiên: "Có thể dẫn ngựa đi, vuốt ve, cho nó ăn."
"Rất chính xác," Hàn Thâm rời khỏi chỗ của cậu, nói tiếp: "đồng thời, cưỡi ngựa là môn thể thao rủi ro cao. Chúng ta cần chuẩn bị đầy đủ như mũ bảo hiểm, găng tay, bốt, và quần cưỡi ngựa."
"Hiểu rồi ạ!" Lũ trẻ gật đầu rất đều nhịp, phần lớn xuất thân khá giả nên gia đình đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm.
Một đứa trẻ hỏi: "Thầy Hàn ơi, chiếc roi của thầy dùng để làm gì vậy? Con thấy trong phim, roi ngựa đều mềm, sao của thầy cứng thế ạ?"
Hàn Thâm cúi nhìn giải thích: "Đây gọi là roi vượt chướng ngại, không phải dùng để đe dọa hay trừng phạt mà để phát ra tín hiệu giúp điều hướng ngựa đúng cách."
Quý Nhiên lại nhớ về cuộc trò chuyện giữa mình và Hàn Thâm cách đây vài tháng.
Dù đã lâu nhưng những chỉ dẫn của Hàn Thâm khi đó vẫn có ảnh hưởng lớn đến cậu.
Quý Nhiên cụp mắt xuống, lúc này cậu không dám nhìn vào Hàn Thâm. Nhưng dù cậu có nhắm mắt lại thì giọng nói của anh vẫn cứ vang lên bên tai cậu mãi không ngừng.
"Roi trong cưỡi ngựa hiện đại có ba loại: roi tròn, roi vượt chướng ngại, và roi cưỡi nghệ thuật. Tất nhiên mới học thì không cần dùng đến cựa sắt," Hàn Thâm nói tiếp: "những dụng cụ mạnh như cựa sắt có thể làm đau ngựa nếu người mới không biết điều chỉnh lực."
Những đứa trẻ gật gù, có vẻ đang suy ngẫm.
Quý Nhiên càng nghe càng thấy sai sai, nhưng biết rằng đó đều là kiến thức cưỡi ngựa nghiêm túc. Cậu nắm chặt tay, thầm mắng mình thật ngốc nghếch khi toàn nghĩ mấy thứ dâm tà không đâu.
Hàn Thâm: "Tôi sẽ không nói thêm về kỹ thuật cưỡi ngựa cơ bản nữa, chúng ta cùng ra chuồng ngựa dắt ngựa, khi ra đến ngoài trời tôi và các huấn luyện viên khác sẽ thực hành cho mọi người xem."
"Vâng ạ."
Lũ trẻ ngoan ngoãn xếp hàng ra ngoài, Quý Nhiên cũng đi đến chuồng ngựa.
Cả nhóm đi về phía trước, nhân viên trường ngựa ở phía trước ngạc nhiên hỏi Hàn Thâm: "Anh còn muốn tiếp tục phụ trách dạy phần tiếp theo ạ?"
"Nếu được nhỉ?" Hàn Thâm nói: "Nếu không đúng quy định của trường thì tôi có thể dừng."
"Được được được ạ, hoàn toàn được." Nhân viên gật đầu liên tục, nói thêm: "Vậy tôi sẽ tìm thêm hai huấn luyện để phối hợp với anh,"
Dạy cưỡi ngựa tuy tốn kém, nhưng với trường ngựa, thu nhập chủ yếu đến từ những khách hàng mua ngựa. Một con ngựa đua thôi đã có giá từ 6 chữ số, còn ngựa có dòng dõi thì lên đến 7 chữ số.
Hàn Thâm đang gửi nuôi một con ngựa đua trị giá hơn một triệu đô ở đây, vừa đẹp vừa có tính cách xuất sắc, chỉ cần dẫn ra phô trương một chút là quảng cáo tốt nhất.
Hơn nữa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Hàn Thâm rất giỏi, nghe nói khi thi trung cấp quốc gia, thành tích trong phần vượt chướng ngại vật và cưỡi nghệ thuật của anh đều đạt chuẩn cấp quốc gia hạng hai, chỉ là thiếu gia này không chọn con đường chuyên nghiệp nên không thi lên tiếp.
Nhờ nhân viên dẫn đường nên Giang Ninh và Quý Nhiên cũng đến được chỗ chuồng ngựa, lúc này có thể nhìn thấy được những chú ngựa thông qua thanh chắn.
Chuồng ngựa xây trong nhà, diện tích cũng không lớn cho lắm nhưng rất vuông vức, chỉ lớn hơn căn phòng đầu tiên Quý Nhiên từng ở một chút.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ngay cả chuồng ngựa còn lớn hơn cả căn phòng hồi lâu của mình...
Nghĩ đến đây tự dưng Quý Nhiên thấy mắc cười.
"Sao thế?" Giang Ninh hỏi cậu.
Quý Nhiên kể lại ý nghĩ vừa rồi, Giang Ninh cũng cười theo, an ủi: "Không sao đâu, phần lớn mọi người còn không bằng ngựa. Sinh viên mới ra trường lương tháng chỉ vài triệu, trong khi một con ngựa có khi cả triệu đô."
Quý Nhiên: "..."
Càng nghe càng thấy đau lòng.
Giang Ninh còn tính nói thêm gì đó thì đột nhiên kêu lên một tiếng rồi lao ra trước chuồng ngựa.
Cậu nắm chặt thanh chắn, gần như áp sát vào: "Đẹp điên má ơi, đây chính là con Frisian trong thuyền thuyết ư?"
"Frisian?" Quý Nhiên nhìn theo ánh mắt của Giang Ninh và thấy một con ngựa đen cao lớn, khỏe mạnh trong chuồng. Dù ở trong nhà, lông nó vẫn đen bóng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như ngọc trai, vừa sang trọng vừa khỏe mạnh, chỉ nhìn cũng thấy đắt giá.
"Nói đúng hơn thì giống ngựa này tên là Frisian, mang dòng máu ấm từ tỉnh Frieland của Hà Lan." Huấn luyện viên bên cạnh giải thích."
Giang Ninh gật gù, hỏi tiếp: "Nó tên là gì vậy?"
"Nó tên là Ly Tiễn, là ngựa của một hội viên cao cấp của chúng tôi," huấn luyện viên nhìn về phía sau đội, nói: "may là hôm nay chủ nhân của Ly Tiễn có mặt ở đây. Nếu may mắn, các bạn có thể thấy nó hoạt động."
Mắt Giang Ninh sáng lên: "Đẹp quá, mình muốn nhìn nó chạy quá đi."
Quả thật con ngựa này cực kỳ đẹp, khung xương cua rnos còn lớn hơn những con còn lại, cơ bắp nổi rõ tạo cảm giác an toàn. Đợt biệt là bộ lông dày và đuôi xoăn tự nhiên của nó trông khí khái vương giả vô cùng.
Và nó cũng rất ngoan, họ đứng ngoài nói chuyện, nó chỉ đứng yên với đôi mắt khép hờ, trông rất thư giãn dễ chịu.
Trước giờ Quý Nhiên chỉ biết môn cưỡi ngựa đắt đỏ, nếu không có lời mời của Giang Ninh chắc chắn cậu sẽ không thử một thứ xa xỉ như thế này.
Cho tới tận bây giờ cậu mới có thể cảm nhận được sức hút của bộ môn này mang lại.
Học cưỡi ngựa không chỉ là tập thể thao, mà còn có cảm giác như chăm sóc thú cưng. Người bình thường nuôi chó mèo, còn người giàu nuôi ngựa, hình như cũng không khác nhau mấy.
Tiếng bước chân vang lên phía sau, nhân viên câu lạc bộ hỏi: "Anh Hàn, có vài hội viên muốn xem Ly Tiễn, anh không phiền chứ?"
Hàn Thâm đáp: "Được, vừa hay tôi sẽ làm mẫu cho mọi người."
Được đồng ý, nhân viên tiến tới mở cửa chuồng, ngựa thấy Hàn Thâm liền vươn cổ tiến lại gần, phát ra một tiếng hí nhẹ như chào hỏi.
Hàn Thâm điêu luyện vuốt ve miệng và đầu nó, rồi kiểm tra thức ăn, nước uống, muối khoáng và lớp lót chuồng. Anh còn nhắc nhân viên thay sang công thức thức ăn mùa thu đông.
Lo ăn lo uống, thực sự chẳng khác gì nuôi thú cưng cả.
Thấy Hàn Thâm tương tác với ngựa, những người khác cũng xúm lại, mong chiêm ngưỡng con ngựa đua đắt giá này.
Bọn trẻ nhỏ đều yêu thích vẻ ngoài, ngước đầu nhìn, đầy ngưỡng mộ: "Ngựa đẹp quá ạ."
Còn phụ huynh nghe đến giá thì bắt đầu e dè rồi đánh trống lảng sang chuyện khác.
Quý Nhiên may mắn đứng gần đầu, thấy rõ từng đường gân nổi lên trên đùi con ngựa, cơ bắp rắn chắc, và mạch máu hiện rõ dưới làn da...
Quý Nhiên: "..."
Cậu bất giác đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi.
Nhưng con ngựa chẳng sợ người, ngược lại còn ưỡn ngực ngẩng đầu lên tự hào khoe cơ thể.
Trùng hợp sao cơ ngực của nó chĩa thẳng vào ngay mặt Quý Nhiên.
Không phải cậu cố ý nhìn đâu, thứ này nằm ngay trước mắt không nhìn cũng khó.
Cơ ngực của nó căng tròn, sung mãn mượt mà trông cực kỳ mời gọi.
Cứ như đang kêu sờ đi sờ đi vậy.
Nhưng nói thế nào thì đây cũng là ngựa của người ta, cậu tùy tiện chạm vào cũng không lịch sự lắm.
Quý Nhiên ngẩng lên nhìn Hàn Thâm, nghe anh nói: "Tiện đây tôi sẽ giới thiệu về tập tính và ngôn ngữ cơ thể của ngựa."
"Ngựa thích được chạm vào mũi, đầu, gáy và lưng. Tránh vuốt má và đuôi của nó. Khi vuốt ve, đừng vỗ vào đầu ngựa mà chỉ nên vuốt nhẹ xuôi chiều lông." Hàn Thâm vừa nói vừa vuốt đầu ngựa, rồi hỏi: "Có ai có câu hỏi gì không?"
Quý Nhiên nhìn quanh, thấy không ai lên tiếng, bèn lấy hết can đảm hỏi: "Có thể chạm vào ngực không ạ?"
Hàn Thâm nhìn cậu, đáp: "Tùy tâm trạng."
Quý Nhiên:?
Tùy tâm trạng của ai? Của ngựa hay của chủ ngựa?
Có phải cậu muốn chạm vào ngực Hàn THâm đâu, mắc gì phải quan tâm đến tâm trạng của anh?
Nhưng Hàn Thâm không trả lời thêm nữa, chỉ nói: "Ai muốn thử không?"
Quý Nhiên không định tranh với đám nhóc. Lần lượt từng đứa được với tay vuốt ngực vuố chân, vì chiều cao khiêm tốn nên không thể vuốt được đầu ngựa bèn chuyển sang sờ chân sau chân trước.
Ngựa phản ứng rất tốt, còn ưỡn ngực cao hơn nữa.
Có đứa trẻ khác muốn thử nhưng hơi sợ, bèn nhìn Hàn Thâm với ánh mắt chờ đợi.
Hàn Thâm nói: "Vị trí này an toàn, ngựa sẽ không tức giận."
Cậu bé lúc này mới hồi hộp vươn tay chạm vào ngựa, sau đó vui vẻ cười rộ lên.
Thì ra là có thể chạm vào, Quý Nhiên yên tâm hẳn, đợi mọi người chạm xong mới nhẹ nhàng vuốt ngực con ngựa một chút.
Cảm giác không giống như cậu tưởng tượng, lông ngựa không mềm mại như vậy, thậm chí hơi thô ráp.
Nhưng cơ ngực lại mềm hơn cậu nghĩ, ban đầu cậu tưởng chỗ này là xương, không ngờ sờ vào lại mềm như có độ đàn hồi.
Quý Nhiên tò mò vỗ thử một cái, lập tức vang lên âm thanh "bốp bốp" rõ ràng.
Âm thanh quá lớn khiến cậu đỏ bừng mặt. Cậu ngước lên nhìn Hàn Thâm, thấy anh đang nhìn mình với vẻ bình thản, như thể đã đoán trước được cậu sẽ không kìm được mà làm vậy.
Quý Nhiên: "..."
Cậu hơi ngượng, lúc định rụt tay lại thì bất ngờ thấy bàn tay mình nóng lên.
Đột nhiên ngựa cắn lấy tay cậu.
Quý Nhiên: "...???
Đây là "vị trí an toàn" mà Hàn Thâm nói sao???
Cậu thử rút tay ra, nhưng không những không rút được mà con ngựa còn cắn chặt hơn. Miệng ngựa nóng hổi, hơi thở phả lên tay cậu, lưỡi của nó vừa trơn vừa nhầy, khiến cậu thấy khó chịu.
Quý Nhiên hơi hoảng lên, không nhịn được nữa phải quay sang cầu cứu chủ của nó: "Thầy Hàn ơi giúp em với."
Hàn Thâm cúi đầu nhìn cậu, vẻ im lặng của anh mang theo chút gì đó như là trách móc
Ngay khi Quý Nhiên nghĩ rằng anh sẽ trách mình, Hàn Thâm lại đưa tay bóp nhẹ mũi ngựa, ra lệnh: "Nhả ra."
Thì ra anh ấy mắng ngựa...
Quý Nhiên thở phào, đúng lúc đó con ngựa cũng thả tay cậu ra, cậu lập tức rút tay về.
Cả bàn tay dính đầy nước dãi của ngựa, ướt nhẹp.
Quý Nhiên cúi đầu ngửi một cái.
Ọe...
Hơi hôi.
Cậu ngượng ngùng giấu tay ra sau lưng, thầm nghĩ từ nay không bao giờ tùy tiện sờ ngực của bất kỳ ai nữa.