Quý Nhiên:?
Cái gì?? Hàn Thâm định tiêm vào mông cậu sao?!
Là do cậu sốt đến mơ màng, hay là Hàn Thâm đang đùa giỡn với cậu vậy?
Quý Nhiên vừa sốc vừa hoang mang: "Anh lấy kim tiêm ở đâu thế?"
Hàn Thâm: "Trong hộp y tế có."
Quý Nhiên hơi sụp đổ, hộp thuốc cái gì chứ, làm sao mà có kim tiêm?!
Từ nhỏ Quý Nhiên đã sợ tiêm, khi còn nhỏ cậu ở nông thôn nên rất sợ bác sĩ ở nơi đó. Người ta thích cho cậu thích cho cậu uống loại thuốc đắng muốn chết, mỗi lần như vậy cậu đều nôn khan tới mấy ngày. Tiêm thì lại càng không, mỗi lần mũi kim đáng sợ tiêm vào mông cậu sẽ làm cậu đau đớn tận ba ngày liền.
Không thể nào, chắc chắn Hàn Thâm đang trêu cậu thôi!
Nhưng tại sao Hàn Thâm lại bắt đầu pha chế dược liệu? Thậm chí còn chuẩn bị đẩy hết không khí ra khỏi ống tiêm nữa chứ?
Quý Nhiên nhìn động tác ấy mà da đầu tê rần,bởi lẽ khi bác sĩ đã làm như vậy, điều đó đồng nghĩa với việc ngày tàn của cậu sắp tới rồi.
"Không được!" Quý Nhiên túm chặt lấy chăn, phản đối kịch liệt: "Anh đâu phải bác sĩ hay y tá, sao có thể tiêm được?"
"Hàn Thâm trả lời nghiêm túc:
"Hồi đại học, tôi có học qua các khóa tiền y khoa. Tuy không làm bác sĩ nhưng các kiến thức cơ bản về lâm sàng tôi đều biết. Tôi từng tiêm cho ngựa và cả động vật hoang dã ở thảo nguyên châu Phi rồi.""
"Quý Nhiên hoàn toàn suy sụp:
"Nhưng em có phải ngựa hay động vật đâu! Em không tiêm đâu!""
Cậu phản đối rất quyết liệt, đến mức khi Quý Nhiên nghĩ Hàn Thâm sắp nổi giận hoặc ép cậu vào khuôn khổ thì Hàn Thâm lại vươn tay xoa đầu cậu, dịu giọng hỏi: "Tại sao không muốn tiêm? Có thể cho tôi biết không?"
Hàn Thâm đổi sang thái độ mềm mỏng khiến Quý Nhiên bỗng chẳng biết nên làm gì. Cậu cắn môi, hơi ngượng ngùng nói: "Nói chung là không muốn tiêm."
Hàn Thâm hỏi tiếp: "Có phải cậu sợ đau không?"
Ban đầu Quý Nhiên không định thừa nhận, lớn tướng vậy mà còn sợ tiêm thì mất mặt quá. Nhưng giọng điệu của Hàn Thâm lại dịu dàng quá mức làm cậu nghĩ rằng, nếu mình nói sợ có khi anh ấy sẽ không ép nữa.
Thế là Quý Nhiên gật đầu, đáng thương nói: "Vâng, tiêm vào mông đau lắm."
"Vỗ một cái là hết đau thôi." Hàn Thâm vừa nói vừa vỗ một cái vào mông cậu để trấn an thật.
Cậu không phải con nít, sao lại dễ tin người được chứ?
Hơn nữa, hơn nữa sao Hàn Thâm dám thật sự động tay vào chỗ đó của cậu chứ...?
Quý Nhiên bàng hoàng ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng vì xấu hổ: "Anh, anh làm gì vậy?"
Hàn Thâm trả lời rất đứng đắn: "Giúp cậu chuẩn bị tâm lý."
Lại quay về chuyện này! Quý Nhiên như gặp đại địch, bám chặt lấy chăn: "Em không tiêm!"
Hàn Thâm kiên nhẫn thuyết phục: "Nhưng nếu cậu không hạ sốt thì công việc phải làm sao? Phỏng vấn có thể hoãn mà ngày kia chúng ta về rồi. Cậu định bùng hẹn với báo chí à?"
Quý Nhiên bị đâm trúng chỗ đau, rốt cuộc không nói đc câu nào phản bác.
Hàn Thâm lại nói: "Vậy chúng ta tiếp tục nhé?"
Không ngờ Quý Nhiên nhìn anh một lúc rồi bỗng chui tọt vào chăn, nhanh nhẹn chẳng khác gì con thỏ chạy vào hang.
"Không tiêm đâu." Giọng cậu vọng ra từ trong chăn, nhỏ nhưng cố chấp: "Em có thể thay khăn để hạ sốt... A!"
Quý Nhiên hét lên kinh hãi. Cậu còn chưa nói hết câu, thì một bàn tay to đã thọc vào trong chăn. Quý Nhiên chỉ thấy trời đất xoay mòng, đến khi định thần lại thì phát hiện mình đã bị kéo nằm sấp trên đùi Hàn Thâm.
Quý Nhiên:?
Làm gì có ai ép tiêm kiểu này?!
Quý Nhiên giãy giụa dữ dội: "Em muốn tố cáo, muốn kiện, muốn gọi cảnh sát bắt anh..."
Bốp!
Hàn Thâm vỗ một phát, cảm giác vừa đau vừa tê lan khắp người Quý Nhiên, làm cậu hoàn toàn chết lặng.
Cả người cậu ngơ ngác, từ mơ hồ đến ấm ức, rồi bất giác sợ hãi trước cảm giác kỳ lạ đang nhen nhóm trong lòng.
Hàn Thâm sao có thể đánh vào chỗ đó của cậu chứ...
Dù cách một lớp quần, nhưng cậu đâu phải con nít, sao lại bị đánh mông được?!
Quý Nhiên bỗng im lặng hẳn. Hàn Thâm nhận ra điều bất thường, nâng mặt cậu lên mới thấy trên đó đầy nước mắt.
Ý chí Hàn Thâm vốn kiên định, nếu anh đã quyết tâm thì dù Quý Nhiên không tình nguyện anh cũng phải thực hiện tới cùng. Nhưng khi anh trông thấy nước mắt trên mặt Quý Nhiên, anh bất giác bối rối.
"Cậu..." Anh lúng túng lau nước mắt cho Quý Nhiên, khẽ nói: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Hàn Thâm không xin lỗi thì thôi, càng xin lỗi, Quý Nhiên càng cảm thấy tủi thân vô cùng. Cậu òa khóc, nói: "Sao... sao anh lại đánh em?"
Người cậu đỏ bừng vì sốt, mềm nhũn nằm trên đùi Hàn Thâm. Làn da trắng ngần lộ ra bên ngoài ửng lên sắc hồng, trông chẳng khác gì miếng bánh gạo vừa ra lò.
Hàn Thâm giờ chẳng thể ép buộc gì nữa. Tất cả sự kiên quyết và nguyên tắc ban đầu đều bị ném sạch. Anh dịu giọng: "Được rồi, đừng khóc nữa. Là lỗi của tôi. Chúng ta không tiêm nữa, được không?"
Nhưng Quý Nhiên không hề mừng rỡ, miệng vẫn lẩm bẩm: "Anh đánh em, anh bạo hành em, anh ngược đãi em... hu hu..."
Cậu chưa nói hết câu thì cơ thể bỗng run lên.
Hàn Thâm đưa tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ vừa đánh, động tác chậm rãi và dịu dàng, như người mẹ đang dỗ dành đứa con đang khóc.
"Ngoan, thả lỏng nào." Giọng nói từ tính của Hàn Thâm vang lên, thấp đến mức gần như thì thầm, mang theo âm sắc khàn nhẹ, dịu dàng đến chết người.
Mặt Quý Nhiên lập tức đỏ bừng.
cậu cũng không biết bản thân bị làm sao. cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng giữa cái lạ ấy lại có chút xấu hổ đến cực độ xen lẫn một loại vui sướng khó tả.
thậm chí cậu bắt đầu thấy thích cảm giác xấu hổ ấy.
Quý Nhiên cúi gầm mặt, cố gắng che giấu sự bối rối.
Hàn Thâm lại tưởng nhầm cậu đang căng thẳng, liền đổi sang cách nói chuyện khác để cậu phân tâm.
Hàn Thâm nói với Quý Nhiên: "Lần này tôi định giới thiệu cậu với mẹ và cha dượng của tôi, nhưng nhiều lần không tìm được cơ hội. Mẹ tôi rất muốn gặp cậu. Lần sau có dịp, cậu có muốn gặp bà ấy không?"
Quý Nhiên hơi ngơ ngác ngẩng lên: "Mẹ và cha dượng anh?"
Hàn Thâm nói: "Cậu từng thấy họ ở nhà hàng và nhà ga rồi?"
Hóa ra đó là mẹ và cha dượng của Hàn Thâm?
Những cảm xúc bực dọc mơ hồ đè nặng trong lòng Quý Nhiên mấy ngày qua bỗng chốc tan biến, sự bướng bỉnh vô lý của cậu cũng biến mất, thay vào đó là vẻ ngoan ngoãn trở lại.
Quý Nhiên níu lấy đầu gối Hàn Thâm, tội nghiệp hỏi: "Nhất định phải tiêm mới hạ sốt được sao?"
Hàn Thâm: "Cậu sốt cao quá, tiêm vào cơ mới hiệu quả nhất."
Quý Nhiên ngần ngừ một lát, giọng càng thêm tội nghiệp: "Vậy anh có thể nhẹ tay không?"
Hàn Thâm nhìn vào đôi mắt ửng đỏ, long lanh nước của cậu, đưa tay chạm lên trán:"Được, tôi sẽ cố hết sức."
Quý Nhiên nằm úp xuống lần nữa, ra vẻ thấy chết không sờn nói: "Tới đi, em sẵn sàng rồi."
Nếu cơ thể cậu không căng cứng thế này, giọng nói không run rẩy đến vậy, có lẽ Hàn Thâm đã tin cậu thật sự sẵn sàng.
Quý Nhiên nắm chặt tay, nhắm nghiền mắt lại, giống như hồi nhỏ mỗi lần đi tiêm, chờ đợi cơn đau sắc nhọn ập đến.
Nhưng điều cậu cảm nhận đc lại là một cái vuốt ve dịu dàng, Hàn Thâm nhẹ nhàng kéo quần ngủ của cậu xuống, vừa xoa vừa gõ nhẹ để cậu thả lỏng người ra.
"Đừng sợ, tin tôi, sẽ không đau đâu." Bàn tay Hàn Thâm khô ráo nhưng mát lạnh, giọng nói trầm ấm dịu dàng mang theo sức mạnh mê hoặc nhân tâm.
Ban đầu Quý Nhiên vẫn cứng đờ vì ngượng, nhưng giữa sự xấu hổ cậu lại cảm thấy một niềm vui nhỏ bé khi đc chăm sóc.
Hàn Thâm vẫn giữ vẻ lạnh lùng, động tác đâu vào đấy, như thể anh không hề nhận ra mình đang làm điều gì khiến người khác đỏ mặt tía tai.
Quý Nhiên thầm mắng bản thân không đứng đắn, sau đó cố gắng xua đuổi những suy nghĩ lung tung. Dần dần, dưới sự an ủi kiên nhẫn của Hàn Thâm, cơ thể cậu thả lỏng.
"Ngoan, chính là vậy, sẽ xong ngay thôi..."
Hàn Thâm một tay tiếp tục xoa dịu cơ thể Quý Nhiên, tay còn lại cầm ống tiêm.
Quý Nhiên nghe thấy tiếng động, cậu căng thẳng hỏi: "Anh định tiêm bên nào?"
Hàn Thâm: "Bên trái."
Quý Nhiên tập trung toàn bộ sự chú ý vào phía trái, vô thức nín thở.
Trong lúc chờ đợi, Quý Nhiên kinh ngạc nhận ra rằng, nỗi sợ Hàn Thâm sẽ làm gì đó với cơ thể mình lại khiến cậu cảm thấy một chút hưng phấn kỳ lạ.
"Suỵt... Đừng căng thẳng, thả lỏng nào..." Giọng nói của Hàn Thâm vẫn nhẹ nhàng như cũ mang theo sự an ủi và khích lệ mạnh mẽ: ""Đừng sợ, không đau đâu, sẽ qua nhanh thôi..."
Quý Nhiên biết anh sắp bắt đầu.
Ở bên trái cơ thể cậu.
Thế nhưng giây tiếp theo, một cơn đau nhói bất ngờ ập đến từ phía bên phải.
A...
Cơn đau bất ngờ làm Quý Nhiên nhíu mày, hai tay cậu bấu chặt lấy đầu gối Hàn Thâm, miệng khẽ phát ra một tiếng rên.
Ưm...
Lừa đảo!
Vậy mà bảo với cậu là bên trái!
Sau cơn đau nhói ban đầu là cảm giác mát lạnh, tiếp đến là cơn đau âm ỉ vừa nhức vừa căng.
"Đừng sợ, sắp xong rồi." Hàn Thâm vừa tiêm vừa nhẹ nhàng trấn an nói "Cố gắng thêm chút nữa, sắp xong rồi..."
Khi kim tiêm rút ra, cậu lại cảm thấy đau nhói, rồi một lần nữa là làn hơi lạnh. Hàn Thâm đang dùng bông tẩm cồn ấn nhẹ lên vết tiêm.
"Ok, xong rồi." Hàn Thâm giúp cậu kéo quần, sau đó nói: "Tôi biết là rất đau, nắm tay tôi, hít thật sâu nào..."
Quý Nhiên nắm lấy bàn tay Hàn Thâm, chợt cảm thấy khó xử và ủy khuất.
Hàn Thâm khẽ vuốt tóc cậu, vành tai, sau gáy, nhẹ giọng an ủi: "Bây giờ cậu thấy đỡ hơn chưa?
Cậu không có yếu đuối đến thế.
Chỉ tiêm thôi mà.
Quý Nhiên cho rằng Hàn Thâm đang chuyện bé xé ra to, dỗ cậu như con nít.
Nhưng Quý Nhiên lại không nỡ chối từ bởi lẽ cảm giác quá tốt.
Ngoài trời tuyết rơi lả tả, bên trong căn phòng, lửa trong lò sưởi nổ lách tách. Quý Nhiên nằm úp trên đầu gối của Hàn Thâm, được anh nhẹ nhàng an ủi, bao dung và khích lệ hết lần này đến lần khác.
Bàn tay Hàn Thâm rất lớn, mỗi khi lướt qua đỉnh đầu lại mang đến cảm giác an toàn mạnh mẽ, khiến Quý Nhiên không khỏi ao ước mình như một chú mèo, có thể dụi đầu vào lòng bàn tay đó, mời gọi Hàn Thâm vuốt ve thêm lần nữa.
Quý Nhiên nghĩ vậy rồi cũng làm vậy.
Cậu nghiêng người rúc vào lòng của Hàn Thâm.
Cơ thể người đàn ông cứng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh sau đó anh ôm chặt cậu vào lòng, dùng đôi tay mạnh mẽ bao trọn cơ thể Quý Nhiên.
Quý Nhiên thấy ngượng ngùng vô cùng, nhưng sâu thẳm trong lòng lại trào dâng một cảm giác thỏa mãn sâu sắc đủ để cậu quên đi lý trí, hoàn toàn thuận theo bản năng của mình.
Lúc này, Quý Nhiên mới dám khẳng định: Cậu thực sự thích Hàn Thâm.
Không phải vì coi anh như sự thay thế của cha mẹ, cũng không phải vì sự ngưỡng mộ đối với một người sếp tài giỏi.
Tình cảm của cậu dành cho Hàn Thâm là tình cảm của một người đàn ông dành cho một người đàn ông khác, vừa muốn được ở bên anh trọn đời, vừa muốn cùng anh chia sẻ mọi khoảnh khắc thân mật nhất.
Nhưng Quý Nhiên chưa chắc chắn được liệu Hàn Thâm có dành cho mình cảm giác tương tự hay không.
Cơn bệnh khiến cậu trở nên yếu đuối, Quý Nhiên không muốn suy nghĩ thêm. Có lẽ đáp án sẽ khiến cậu thất vọng. Hiện tại, cậu chỉ muốn tận dụng cơn sốt này, tạm thời trốn vào vòng tay của Hàn Thâm.
Cậu sợ sẽ bị Hàn Thâm từ chối, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nhưng vừa khẽ nhấc tay, Hàn Thâm đã siết cậu chặt hơn, kéo cậu cùng ngã xuống chiếc giường đơn chật chội.
Hàn Thâm đã sẵn sàng, nếu Quý Nhiên tỏ ra chút phản kháng nào, anh sẽ lập tức buông ra và rời khỏi căn phòng này.
Nhưng cậu không có.
Quý Nhiên không đẩy anh ra.
Lúc này Hàn Thâm yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng không một ai biết nội tâm anh đang cuộn trào dữ dội đến nhường nào.
Quý Nhiên vì cơn sốt mà mềm yếu đến không ngờ, vừa xấu hổ vừa rụt rè nép trong vòng tay của Hàn Thâm, đủ để khơi dậy toàn bộ bản năng bảo vệ trong anh.
Sau đó, động tác vỗ về dần biến chất.
Cơn đau tan biến, Quý Nhiên dần cảm thấy một luồng nóng bức và khó chịu...
"Không... không cần nữa, em ổn rồi." Quý Nhiên lúng túng đẩy tay Hàn Thâm ra, muốn tạo khoảng cách trước khi tình hình trở nên phức tạp hơn. Nhưng cậu không ngờ chiếc giường đơn kiểu châu Âu lại hẹp đến vậy, cậu vừa lùi một chút thì liền lăn xuống.
"Cẩn thận." Hàn Thâm nhanh tay đỡ lấy cậu, cơ thể Quý Nhiên theo quán tính mạnh mẽ va vào người anh.
Một cảm giác lạ lẫm khiến Hàn Thâm cúi đầu xuống...
Hàn Thâm kinh ngạc: "Cậu..."
Quý Nhiên: "..."
"A a a a a! Không cho nói!!"
Quý Nhiên lập tức bối rối, vội vàng đưa tay che miệng Hàn Thâm.
"Được rồi, tôi không nói, tôi chẳng biết gì cả." Hàn Thâm nắm lấy đôi tay của Quý Nhiên, ánh mắt lạnh lùng bỗng chốc hiện lên ý cười.
Quý Nhiên giận đến mức muốn tự bóp cổ mình. Cậu đã sốt đến mức này rồi, sao cơ thể lại còn có phản ứng như vậy được chứ!
Hàn Thâm nhìn ra sự xấu hổ của cậu, nhẹ giọng an ủi: "Đừng ngại, đây là phản ứng rất bình thường."
Quý Nhiên rất tức giận: "Đều tại anh hết!"
Hàn Thâm: "Ừ, tại tôi."
Tất cả là tại Hàn Thâm, vừa nói với cậu những lời đó, lại còn làm ra nhiều hành động kỳ quặc như vậy.
Nhưng dù có mắng Hàn Thâm cả trăm lần, Quý Nhiên vẫn không thể xua tan sự xấu hổ trong lòng mình.
Đối với Hàn Thâm, đây lại là một bất ngờ lớn. Anh vốn định nói thêm điều gì đó, nhưng Quý Nhiên quá ngượng ngùng, anh sợ nếu mình nói tiếp, cậu sẽ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố mà chui vào.
Huống hồ, Quý Nhiên vẫn đang sốt. Một người trẻ tuổi không kiểm soát được cơ thể mình là chuyện bình thường. Nhưng anh lớn tuổi hơn cậu nhiều, anh phải học cách giữ chừng mực.
Hàn Thâm hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai Quý Nhiên: "Không nghĩ nữa, ngủ đi."
Quý Nhiên vốn dĩ đã muốn ngủ. Cậu chóng mặt kinh khủng, cơ thể cũng mềm nhũn không còn chút sức lực. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, đầu óc cậu lại tràn ngập những cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.
Một lát sau, Quý Nhiên hỏi: "Anh có thể hát em nghe khong?"
Hàn Thâm: "Em muốn nghe bài gì?"
Quý Nhiên không có yêu cầu cụ thể, nói: "Bài nào cũng được."
Căn phòng rơi vào im lặng, sau đó một giọng hát dịu dàng vang lên.
Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu quý của mẹ,
Vòng tay của mẹ sẽ mãi mãi bảo vệ con.
Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu quý của cha,
Vòng tay của cha sẽ mãi mãi chở che con.
Tất cả những lời chúc phúc trên thế gian,
Tất cả sự ấm áp đều thuộc về con...
Giọng nói của Hàn Thâm chậm rãi và trầm ấm, như một pháo đài an toàn, đủ để ngăn cách mọi phiền nhiễu và hỗn loạn của thế giới bên ngoài.
Quý Nhiên đắm mình trong bầu không khí an lành ấy, ý thức dần trở nên mơ hồ...
"Anh cũng sẽ như vậy với người khác sao?" Cậu đột ngột lên tiếng, không rõ là đang nói mơ hay thực sự muốn hỏi.
Tiếng hát ngưng bặt. Tiếng tuyết rơi bên ngoài cửa sổ bỗng trở nên rõ ràng hơn, lửa trong lò sưởi lách tách cháy, khiến lòng Quý Nhiên dấy lên một cảm giác bồn chồn khó tả.
Ngay khi cậu bắt đầu hối hận, định tìm một cái cớ vụng về để biện minh cho bản thân, hoặc giả vờ như chỉ là nói mơ—
"Không." Giọng Hàn Thâm trầm lặng cất lên.
Quý Nhiên khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Thâm đã cúi đầu nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc và chân thành cam đoan: "Quý Nhiên, tôi chỉ như thế này đối với em thôi."