Một suy nghĩ luôn lẩn khuất trong lòng Quý Nhiên nhưng cậu không dám thừa nhận, giờ đây lại trồi lên một cách rõ ràng và trần trụi trước mặt.
Cậu còn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc ấy thì bỗng nhiên nhận ra điều gì, cậu quay phắt lại——
Hàn Thâm không biết đã tỉnh từ khi nào, anh đang đứng ở cửa với vẻ mặt khó đoán, anh khẽ gọi: "Quý Nhiên..."
Quý Nhiên nhìn thẳng vào anh, giọng nói bình tĩnh một cách đáng sợ: "Hàn Thâm, anh chính là Cá voi sát thủ sao?"
Hàn Thâm nuốt khan, giọng nói trầm đục: "Phải, là anh."
Quý Nhiên truy hỏi tiếp: "Anh cũng biết ID trên mạng của tôi sao?"
Hàn Thâm: "Anh biết."
Quý Nhiên khẽ hít một hơi: "Anh biết từ bao giờ?"
Đầu óc Hàn Thâm vẫn còn mơ màng vì sốt nhưng vẫn nhận ra câu hỏi này chết người đến cỡ nào.
Nhưng anh không dám giấu, chỉ có thể thừa nhận: "Trước lần đầu chúng ta quay quảng cáo với nhau."
Ngay từ lúc đó sao...
Hơi thở của Quý Nhiên ngưng trọng, móng tay cậu bấu chặt lòng bàn tay, cuối cùng cậu cũng nhận ra thì ra trong lòng cậu cảm thấy khó chịu đến vậy.
Thực ra cũng không phải cậu chưa từng nghi ngờ, nhưng cậu không dám thừa nhận.
Bởi vì chỉ cần thừa nhận thôi thì điều đó đồng nghĩa là cậu sẽ lộ ra sự yếu đuối khi không thể dứt bỏ Hàn Thâm. Hóa ra cái gọi là hẹn hò với Cá voi sát thủ chỉ là tự lừa mình dối người.
Nhưng còn một điều khác khiến cậu bận lòng hơn cả...
Quý Nhiên ngước lên nhìn Hàn Thâm, cổ họng cậu khô khốc: "Lúc anh quyết định nâng đỡ tôi, là vì công nhận năng lực của tôi hay là vì anh đã nhìn thấy cơ thể tôi rồi?"
Từ sau khi quay quảng cáo với Cá voi sát thủ, thái độ của Hàn Thâm dành cho cậu đã thay đổi.
Khi đó, Quý Nhiên tưởng mình đã khiến anh nể phục bằng chính năng lực của mình. Nhưng bây giờ một suy đoán lại nảy sinh khiến cậu gần như sụp đổ.
Hàn Thâm mở to đôi mắt vì sốt mà đỏ ngầu, dường như không thể tin nổi cậu lại hỏi câu đó.
Quý Nhiên càng nghĩ càng bực mình, giọng lạnh tanh: "Anh ép tôi làm việc dưới trướng anh, bắt tôi liên tục báo cáo công việc, anh nói thật xem, anh thật sự chỉ là công tư phân minh thôi à, hoàn toàn không có cảm xúc cá nhân nào cả?"
Hàn Thâm như sắp van nài, nhưng Quý Nhiên lại không buông tha, cậu lạnh lùng nói tiếp: "Samuel, anh nhìn tôi mặc vest đứng trước mặt anh làm việc, anh dám chắc chưa từng tưởng tượng tôi mặc váy sẽ như thế nào không?"
Hàn Thâm nhắm mắt lại, giọng nói đau khổ: "Quý Nhiên, anh thích em từ lâu rồi. Anh không thể kiểm soát được điều đó."
Lẽ ra đây phải là một lời thổ lộ đầy sâu đậm, nhưng qua lời Hàn Thâm nói ra, nó lại chẳng khác nào lời biện hộ cho chính mình.
Quý Nhiên thở gấp, cảm giác như cả lồng ngực bị rút cạn không khí.
"Nhưng việc anh nâng đỡ em hoàn toàn không liên quan đến chuyện này." Hàn Thâm vội vàng bổ sung: "Em đừng nghi ngờ năng lực của mình, anh thật sự muốn bồi dưỡng em."
Quý Nhiên im lặng, trong lòng chỉ còn lại cảm giác nhục nhã cùng khó chịu.
Cậu không thể tưởng tượng nổi cảnh mình nghiêm túc mặc vest báo cáo công việc, còn Hàn Thâm thì lại đang... tưởng tượng cậu mặc váy.
Có thể Hàn Thâm không đến nỗi là kẻ xấu xa, nhưng Quý Nhiên không thể ngăn bản thân nghĩ như vậy.
Dù gì trước đây cậu đã tin tưởng anh đến thế, thậm chí còn phải lòng anh.
Quý Nhiên thấy nghẹn lại, không thể chịu nổi việc ở lại đây thêm phút nào nữa.
Cậu tránh ánh mắt anh, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi đi trước đây."
Hàn Thâm đứng chặn ở cửa, nắm lấy tay cậu, giọng trầm khàn: "Quý Nhiên."
Cậu ngước mắt lên, đôi mắt vốn trong trẻo giờ lại toát ra vẻ lạnh lẽo chưa từng có: "Hàn Thâm, đừng để tôi phải ghét anh."
Hàn Thâm sững sờ buông tay, Quý Nhiên lập tức xoay người bỏ đi.
Gió đêm táp vào mặt cậu, nhưng chẳng thể xua đi cảm giác trống rỗng trong lòng. Quý Nhiên nhìn ra khung cảnh rực rỡ bên ngoài cửa xe, nhưng đôi mắt cậu lại chẳng chứa nổi thứ gì.
Khi chiếc taxi đến cổng khu chung cư, cậu xuống xe rồi ngồi vào trong. Toàn thân cậu như bị nhốt trong một chiếc lồng kính vô hình, tách biệt khỏi mọi âm thanh và chuyển động bên ngoài.
Cho đến khi cậu nghe thấy một tiếng mèo kêu "Meo~ meo~" bên tai.
Tiếng kêu yếu ớt the thé, nghe như tiếng chim nhỏ nhưng lại rất khẽ, giống như con mèo ấy cũng đang bệnh vậy.
Quý Nhiên do dự vài giây rồi bật đèn pin lần theo tiếng kêu. Không lâu sau, cậu phát hiện một chú mèo con lông trắng đen trông như bò sữa nằm co ro trong bụi cây. Nhìn qua chắc mới được hai tháng tuổi, lông còn bông xù. Mèo con đáng thương ngồi trên cỏ, đôi mắt mũi lem nhem nước, trông yếu ớt như đang cảm lạnh.
Quý Nhiên không có điều kiện nuôi mèo, nhưng nhìn con mèo tội nghiệp quá. Trời mùa đông lạnh như vậy, nếu cậu không giúp thì nó chắc chắn sẽ không sống nổi.
Cậu vội chạy ra điểm giao hàng lấy một cái thùng carton, mua thêm một chai sữa ở tiệm tạp hóa rồi đưa chú mèo về nhà.
Quý Nhiên tạm đặt mèo ở góc phòng khách, đổ sữa ra đĩa nhỏ. Con mèo đói đến phát run, uống hết sạch sữa rồi kêu "meo meo" đòi ăn thêm. Thấy thế, cậu liền mở một thanh pate mèo, nghiền thêm nửa viên thuốc cảm cho nó uống.
Bé mèo này khá hơn cậu tưởng, ăn uống no nê rồi ngủ ngon lành, có vẻ tình trạng cũng không quá tệ. Nhìn nó say sưa liếm móng vuốt, Quý Nhiên dùng bông lau sạch mặt cho nó rồi nghĩ thôi tạm nuôi vài ngày, chờ nó khỏi ốm thì sẽ tìm người nhận nuôi.
Xong xuôi, mèo con ngồi liếm chân, Quý Nhiên định ra ngoài mua ít đồ dùng cho mèo.
Nhưng vừa mở cửa, cậu đã giật mình khi thấy một bóng dáng cao lớn đứng ngoài, không ai khác chính là Hàn Thâm.
Anh vẫn còn sốt, mặt còn hằn rõ sự mệt mỏi cùng tiều tuỵ, trên người vội vàng khoác đại một chiếc áo phao, cổ áo mở rộng lộ ra chiếc sơ mi nhàu nhĩ bên trong.
Một người luôn chỉn chu như Hàn Thâm, sao lại thành ra bộ dạng xộc xệch như này?
Nhìn anh vẫn còn ốm, cậu thấy hơi xót nhưng giọng nói vẫn lạnh băng: "Anh đến đây làm gì?"
"Quý Nhiên..." Hàn Thâm khẽ gọi, giọng anh nghe có chút yếu ớt, "Anh đến để xin lỗi em."
Quý Nhiên mím môi, quay người đi: "Tôi phải ra ngoài."
Hàn Thâm đề nghị ngay lập tức: "Anh đi cùng em."
Quý Nhiên: "Không cần."
Hàn Thâm ngập ngừng "Ừm" một tiếng, cũng không cố chấp mà chỉ nói: "Vậy anh đợi em về."
Quý Nhiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của anh, không nhịn được bực bội: "Anh cứ định đứng đây với bộ dạng này sao? Bộ sốt cao làm anh ngốc rồi à? Muốn bám lấy tôi không buông hả?"
Hàn Thâm ấm ức nói nhỏ: "Anh chỉ sợ em giận..."
Quý Nhiên hít một hơi thật sâu, nghi ngờ Hàn Thâm đã tập luyện trước khi đến đây. Nếu không thì một người luôn lạnh lùng và mạnh mẽ như anh, sao giờ lại giả đáng thương trơn tru đến thế?
Nhưng cậu cũng chẳng thể đành lòng bỏ mặc anh như vậy, đành phải mở cửa cho Hàn Thâm vào, mặt lạnh tanh nói: "Là anh tự chạy đến đây, bệnh nặng thêm thì không phải do tôi đâu đấy."
Hàn Thâm ngồi xuống ghế sofa, có vẻ vui ra mặt, thậm chí còn có chút trẻ con hiếm thấy. Anh lẩm bẩm: "Anh không bám lấy em đâu."
Quý Nhiên: "Anh không bám lấy tôi? Vậy giờ anh tính là gì?"
"Anh đến để tỏ tình với em." Hàn Thâm nói rồi lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn, gương mặt đỏ ửng vì sốt nhưng ánh mắt lại kiên định: "Quý Nhiên, anh thích em."
Quý Nhiên mím môi, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Cậu đã cố gắng hết sức để giả vờ như mình không để tâm, nhưng trái tim cậu lại đập mạnh đến mức tưởng như sắp văng ra khỏi lồng ngực.
Hàn Thâm nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn vào tay cậu, giọng chân thành: "Hàn Thâm thích em, Cá voi sát thủ cũng thích em."
Quý Nhiên im lặng nhìn anh hơn mười mấy giây rồi cuối cùng không nhịn được nữa, thở dài đầy uất ức: "Anh làm sao vậy hả? Trước thì lừa tôi, bây giờ lại tỏ tình..."
Cậu đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về một màn tỏ tình đầy cảm động ấy, nghĩ rằng đó sẽ là một sự hoà quyện giữa tâm hồn và xác thịt, vậy mà bây giờ lại thành ra như thế này.
"Anh xin lỗi." Hàn Thâm nắm lấy tay cậu, giọng nói dịu dàng đầy thành khẩn: "Nhưng lúc đầu anh không cố ý lừa em đâu."
Quý Nhiên nhìn anh không nói gì, Hàn Thâm tiếp tục giải thích: "Lúc đó là anh nói phải công tư phân minh, nhưng sau này anh mới nhận ra mình đã đánh giá quá cao khả năng kiềm chế của bản thân rồi. Anh không thể nào quên được em, cũng không muốn chỉ duy trì mối quan hệ cấp trên – cấp dưới với em nữa. Vì vậy, anh mới dùng thân phận của Cá voi sát thủ để tiếp cận em."
Nghe đến đây, Quý Nhiên chợt nhớ lại những lần hẹn hò với Cá voi sát thủ.
Lúc ấy, cậu nói với Hàn Thâm muốn công tư phân minh, nhưng ngay sau đó Cá voi sát thủ lại liên tục xuất hiện trong cuộc sống của cậu.
Cậu chỉ nghĩ đến nỗi buồn khi bị Hàn Thâm giấu diếm, chứ chưa từng nghĩ đến cảm xúc của anh khi kề cận với cậu là như thế nào.
Rốt cuộc phải mang tâm trạng như thế nào mà Hàn Thâm mới phải che giấu mình thật kín kẽ, thay đổi giọng nói hoàn toàn xa lạ, dùng một thân phận hoàn toàn khác mới có thể đến gần bên cậu?
Vậy mà khi đó, cậu lại lạnh nhạt với Cá voi sát thủ đến thế...
Nghĩ đến đây, Quý Nhiên bỗng cảm thấy hơi xót xa cho Hàn Thâm.
"Xin lỗi vì đã giấu em lâu như vậy." Hàn Thâm khẽ nói: "Dù nghe có vẻ như là lời biện minh, nhưng anh đã không ít lần muốn nói thật với em, chỉ là cuối cùng... lại thất bại vì nhiều lý do khác nhau."
Quý Nhiên đương nhiên vẫn nhớ rõ. Chuyện lúc trên biển, chính cậu đã kiên quyết không để Cá voi sát thủ nói hết câu. Nếu nói thẳng ra thì sự việc phát triển thành ngày hôm nay cũng có phần công lao của cậu.
Nét mặt Quý Nhiên dần dịu đi, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu: "Tôi hiểu hoàn cảnh của anh, nhưng anh đúng là đã lừa tôi."
Hơn nữa, cậu còn từng nói xấu Hàn Thâm trước mặt Cá voi sát thủ. Chỉ cần nghĩ đến thôi, cậu đã thấy vừa xấu hổ vừa cay đắng như thể bị trêu đùa vậy.
"Anh cũng không cố ý lừa em đâu. Sự thật về tài khoản Cá voi sát thủ..." Hàn Thâm ngập ngừng rồi đột nhiên hỏi: "Em có muốn nghe không?"
Quý Nhiên vốn rất tò mò. Ban đầu cậu tự tin chắc chắn Cá voi sát thủ không thể là Hàn Thâm, vì người như anh tuyệt đối không thể đăng mấy thứ video linh tinh như vậy.
Nhưng tài khoản ấy không chỉ là của anh mà còn được duy trì suốt nhiều năm.
Cậu thật sự muốn biết lý do, nhưng rõ ràng là Hàn Thâm muốn nói, sao còn bắt cậu phải mở lời mời như thế?
Vì vậy, Quý Nhiên giả vờ không quan tâm: "Anh không muốn nói thì thôi."
"Không, anh muốn nói." Hàn Thâm vội đáp, "Chỉ sợ em thấy quá khứ của anh nhàm chán thôi."
Lần đầu tiên Quý Nhiên thấy một Hàn Thâm tự tin, mạnh mẽ lại lúng túng và bối rối đến vậy.
Cậu hơi mím môi, thấy lòng có chút mềm đi, nói với Hàn Thâm: "Vậy anh nói đi."
Hàn Thâm không trả lời ngay, mà chỉ lẳng lặng nhìn Quý Nhiên.
Đôi mắt anh vẫn còn vương sự mệt mỏi vì sốt cao, nhưng trong đó lại tràn đầy vẻ dịu dàng chưa từng thấy.
Quý Nhiên bị anh nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng, định lên tiếng thì Hàn Thâm đã mở lời: "Năm 15 tuổi, anh gặp tai nạn xe hơi. Ba anh đã qua đời trong vụ tai nạn ấy."
Dù từng nghe qua chuyện này từ người khác, nhưng khi nghe chính Hàn Thâm kể lại, tim Quý Nhiên vẫn nhói đau.
Cậu muốn nói gì đó an ủi, nhưng chẳng tìm ra từ nào thích hợp, thế nên chỉ lặng lẽ nhìn Hàn Thâm.
Hàn Thâm kể với Quý Nhiên: "Kể từ đó, anh được ông nội chọn làm người thừa kế gia tộc. Tất cả mọi người đều nghiêm khắc với anh, áp lực rất lớn. Để giải tỏa, anh bắt đầu quay video đăng lên mạng như một cách để trút hết cảm xúc của mình. Lúc ấy, những bình luận động viên của mọi người đã giúp anh lấy lại tự tin. Dù sau này anh không còn cần sự ủng hộ nữa, thói quen quay video vẫn cứ tiếp tục."
Những lời này chỉ đúng một nửa. Tài khoản đó đúng là được lập từ thời gian ấy, nhưng Hàn Thâm đã khéo léo phóng đại sự yếu đuối và áp lực của mình. Bởi vì trong thâm tâm, Hàn Thâm hiểu rất rõ sự xuất sắc của bản thân chưa bao giờ là kiểu cần sự công nhận của người khác.
Chẳng qua anh thử đứng ở góc nhìn của Quý Nhiên, rồi lựa câu nói có thể khiến cậu mềm lòng nhất.
Vì trong khoảnh khắc thân phận Cá voi sát thủ của anh bị Quý Nhiên phát hiện, anh đã dùng bộ não sốt đến gần 40 độ của mình để nhanh chóng nghĩ ra kế sách này.
Đây không phải lừa dối, mà lời giải thích phù hợp thôi.
——Đợi vợ bạn chạy mất rồi, thì bạn mới nhận ra tôn nghiêm hay lòng tự trọng gì gì đó cũng đều là c.ứt chó hết. Quan trọng là phải giữ người lại đã. Kể cả không giữ được trái tim ẻm, thì ít nhất cũng phải giữ được người ẻm.
Anh bắt đầu đồng ý với lời của Tưởng Diệc, đồng ý thay đổi nguyên tắc của mình vì Quý Nhiên.
Quý Nhiên nghe xong, im lặng gần nửa phút.
Câu chuyện của Hàn Thâm và cậu giống nhau đến kỳ lạ. Quý Nhiên không thể không đồng cảm với anh.
Mà suy cho cùng, từ đầu đến cuối, dù là Hàn Thâm hay Cá voi sát thủ, họ cũng chẳng làm gì có lỗi với cậu.
Quý Nhiên cảm thấy mình không còn giận anh nhiều nữa. Nhưng kéo mặt xuống tha thứ liền thì hơi quê. Thế nên cậu chỉ nói sẽ suy nghĩ lại.
Hàn Thâm biết tiến biết lùi, không ép cậu phải lập tức đưa ra câu trả lời ngay.
Mà bản thân anh cũng còn đang sốt, thật sự không còn sức để kéo dài thêm.
Bên trong chiếc thùng, con mèo con bỗng kêu "meo meo". Lúc này Quý Nhiên mới nhớ ra cậu còn phải đi mua cát và thức ăn cho mèo. Cậu rót cho Hàn Thâm cốc nước nóng rồi quay người ra ngoài.
Lúc về đến nhà, Quý Nhiên thấy Hàn Thâm đã nằm ngủ trên ghế sofa, chân mày nhíu lại, trông không thoải mái chút nào.
Cậu tiến lại gần đưa tay sờ trán anh. Vẫn còn nóng quá, chắc lúc nãy ra gió nên tình trạng nặng thêm.
Lông mi dày quệt nhẹ vào lòng bàn tay cậu, Hàn Thâm từ từ mở mắt. Đôi mắt ướt nước nhìn cậu, trong suốt như mặt hồ Tây vào mùa mưa.
Quý Nhiên đột nhiên bực mình trở lại. Người còn bệnh như vậy mà còn dám lao ra ngoài, định tìm đường chết hay gì?
Cậu đẩy nhẹ cánh tay anh: "Đi bệnh viện."
Hàn Thâm lập tức nắm lấy tay cậu, lắc đầu: "Anh không đi."
Giọng anh khẽ khàng, còn mang chút nũng nịu hiếm thấy.
Quý Nhiên bặm môi, cảm giác như mình bị Hàn Thâm nắm trúng điểm yếu mất rồi.
Nhưng cậu không dễ dỗ đâu! Không phải cứ làm nũng với cậu là xong đâu á!
Quý Nhiên nghiêm mặt nhìn gương mặt đẹp trai quá đáng của Hàn Thâm, lạnh lùng nói: "Anh đã lừa tôi lâu như vậy. Tôi rất giận."
"Là anh sai." Hàn Thâm nắm lấy tay cậu, áp vào khuôn mặt nóng bừng của mình, giọng khàn khàn: "Anh xin lỗi. Anh chấp nhận chịu mọi hình phạt."
Hàn Thâm sốt đến hồ đồ rồi sao? Anh ấy có biết mình đang nói gì không?
Quý Nhiên nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt của anh, cổ họng khô khốc: "Hình phạt gì?"
Hàn Thâm khẽ nghiêng người về phía Quý Nhiên, khi anh trở mình thì chiếc chăn cũng trượt xuống, vô tình để lộ bờ ngực rắn chắc của anh.
Anh chẳng hề để ý gì cả, chỉ dịu dàng nhìn cậu: "Chỉ cần là em, hình phạt nào anh cũng chấp nhận."