Bộ quần áo kỳ lạ này, khi mặc trên người Quý Nhiên hoàn toàn trở nên khác biệt. Chiếc áo len không tay cổ cao, ngắn đến vùng đan điền, giờ đây lại hài hòa đến lạ, vừa vặn để lộ đôi vai tròn trịa, đáng yêu của Quý Nhiên cùng vòng eo thon gọn mạnh mẽ.
Quý Nhiên có khung người nhỏ, vòng eo rất thon, tạo thành một đường cong mảnh mai mà Hàn Thâm chỉ cần một tay là nắm vừa.
Chiếc bikini có quá ít vải, chỉ được buộc bằng hai dây để lộ gần hết phần bụng nhỏ. Bụng của Quý Nhiên có hai đường cơ nhẹ, sau bữa tối bụng hơi căng lên một chút tạo cảm giác đáng yêu thuần khiết.
Phần dưới là đôi tất dài Hàn Thâm nhầm là tất đùi, với dây mảnh nối với áo ngắn phía trên, tất hơi bó, làm đùi Quý Nhiên hiện lên một vòng mềm mại.
Đây cũng là lần đầu Quý Nhiên mặc trang phục như vậy, còn táo bạo hơn cả việc mặc váy ngắn trước đây. Anh ngại ngùng giữ lấy dây buộc, ngẩng lên nói với Hàn Thâm: "Đây không phải áo mặc ra ngoài, là như thế này..."
Hàn Thâm nhìn chăm chú vào Quý Nhiên, ánh mắt rất sâu, rất trầm.
Mãi đến khi Quý Nhiên lên tiếng Hàn Thâm mới bình tĩnh trở lại được.
"Sao tự nhiên lại muốn mặc như thế này?" Hàn Thâm bước lại gần, tự nhiên nắm lấy eo Quý Nhiên, hỏi: "Anh tưởng em không thích mặc váy."
Quý Nhiên ngước lên nhìn anh, hơi lo lắng hỏi: "Anh không thích sao?"
Hàn Thâm không trả lời, chỉ cầm tay Quý Nhiên kéo xuống dưới, hỏi một cách bình tĩnh: "Em thấy anh có vẻ không thích à?"
Lòng bàn tay Quý Nhiên nóng lên, mặt cũng đỏ bừng.
Dù có thể đoán trước được phản ứng của Hàn Thâm, nhưng cậu không ngờ lại nhanh đến vậy...
"Anh rất thích, em ăn mặc thế này đến gặp anh, anh rất vui." Hàn Thâm nói xong, nắm lấy tay Quý Nhiên cúi xuống.
Quý Nhiên tưởng Hàn Thâm sẽ hôn mình nên phối hợp ngẩng mặt lên. Hơi thở ấm áp phủ lên má cậu, hóa ra Hàn Thâm chỉ khẽ hôn lên má cậu mà thôi.
Quý Nhiên mở to mắt, không giấu nổi chút hụt hẫng trong lòng.
Hàn Thâm nói thích, nhưng hành động của anh lại hoàn toàn không khớp với lời nói.
Lúc trước Quý Nhiên đọc tiểu thuyết, trong đó viết các nhân vật sẽ trải qua một đêm mãnh liệt đến nỗi sáng hôm sau cả người toàn là vết bầm tím, mệt mỏi đến mức không đi nổi.
Ban đầu Quý Nhiên hơi sợ nhưng cũng rất háo hức, song thật tế cậu lại không cảm thấy như vậy. Hôm nay cơ thể cậu đã không còn khó chịu chỗ nào nữa, không có dấu vết cũng không mỏi mệt, chỉ hơi căng tức ở chỗ đó thôi.
Dù tất thoải mái nhưng Quý Nhiên cảm thấy mọi chuyện không nên chỉ có vậy.
Cậu muốn được nhận những cơn kịch liệt hơn, dù có đau cũng không sao, cậu muốn trong khoảnh khắc đó phải bật khóc.
Nhưng cả quá trình Hàn Thâm đều quá dịu dàng quá lịch sự, anh đàng hoàng đến mức cậu không chịu nổi phải lên tiếng thúc giục, lúc đó Hàn Thâm mới tiếp tục đâm vào thêm.
Quý Nhiên được chăm sóc cực kỳ cẩn thận, nói chính xác hơn là cậu quá thoải mái, nhưng cậu cũng nhận ra Hàn Thâm chưa thật sự tận hứng được.
Đa số thời gian anh đều phục vụ cho cậu, Quý nhiên cảm thấy rất vui vì được trân trọng như thế, nhưng cũng có đôi phần áy náy trong lòng. Cậu không muốn Hàn Thâm quá nuông chiều cậu, vì như vậy sẽ khiến cậu thấy không có cảm giác hòa hợp cho lắm. Cho nên hôm nay quay về cậu mới mặc bộ đồ này vào, cậu muốn bình đẳng với Hàn Thâm hơn, thân mật với anh nhiều hơn.
Nhưng phản ứng của Hàn Thâm nằm ngoài dự liệu của cậu, dù cậu có mặc bộ đồ như vậy thì người này vẫn quá điềm tĩnh và bình thản.
Hàn Thâm ngồi trên một chiếc ghế đơn, cúi đầu nhìn vào bắp đùi mình.
Anh muốn Quý Nhiên ngồi lên đó.
Quý Nhiên hiểu ra ám hiệu của anh nhưng không làm gì cả.
Hàn Thâm không ép cậu mà chỉ vươn tay ôm Quý Nhiên vào lòng, thấy cậu không phản kháng thì liền áp mặt vào bụng cậu. Vì áo của Quý Nhiên rất ngắn nên mặt của anh dán hoàn toàn vào đó. Phần bụng dưới của Quý Nhiên mềm mại bóng ấm áp lại còn mượt mà, thoang thoảng mùi sữa giống như vùi mặt vào bụng mèo con.
Quý Nhiên run lên một cái nhưng vẫn không né tránh.
Cậu nắm lấy tóc Hàn Thâm, phần bụng mình nhấp nhô lên xuống, da thịt thỉnh thoảng lại chạm vào mũi Hàn Thâm.
Anh vùi mặt vào hít một hơi thật sâu. Nhiệt độ và mùi của Quý Nhiên ngay lập tức thấm vào lỗ chân lông của anh, ngấm vào ngực, vào máu, tràn ngập toàn bộ cơ thể anh. Quý Nhiên hôm nay không xịt nước hoa nên Hàn Thâm ngửi thấy mùi tự nhiên trên cơ thể cậu. Khô ráo ấm áp, mềm mại dai dẳng, tỏa ra cảm giác như ánh nắng hòa với sữa tươi. Hàn Thâm không kiềm chế được lại hít thêm một hơi nữa.
Lại lại lại bắt đầu rồi.
Quý Nhiên nắm lấy đầu Hàn Thâm, cậu bị anh mài từ từ đến mức như sắp phát điên lên.
"Hàn Thâm," Quý Nhiên hít một hơi, nghiến răng nói: "Anh không được rồi đúng không?"
Đàn ông "không được" nên mới ăn món khai vị mãi.
Hàn Thâm cười khẽ nhưng lại không bị khiên khích bởi câu này của cậu, anh vén chiếc áo lên của Quý Nhiên lên rồi cắn một phát chuẩn xác...
Cảm giác ngứa ngứa đau đau truyền đến, Quý Nhiên siết chặt tóc Hàn Thâm, hai chân mềm oặt như sắp không đứng vững được nữa.
Hàn Thâm không để anh tự mình kiên trì, kéo tay anh, Quý Nhiên ngã ngồi vào đùi Hàn Thâm.
Lần này Hàn Thâm lại càng dễ dàng hành động hơn nữa, đầu anh vùi vào ngực Quý Nhiên, hai tay chôn chặt trên cơ thể cậu, vừa để tránh ngã xuống cũng phòng cậu trốn đi.
Găng tay đen siết chặt eo nhỏ của Quý Nhiên, cậu chống mũi chân dưới đất, cả người căng cứng như dây đàn.
Hàn Thâm có vẻ đang thưởng thức, nói: "Có mùi sữa."
Quý Nhiên: "..."
Cậu đưa tay che miệng Hàn Thâm, mặt đỏ bừng: "Anh nói bậy bạ gì thế!!!"
"Không phải bậy đâu," Hàn Thâm ngẩng đầu, nét mặt rất nghiêm túc: "Anh vừa nếm thử mà."
Quý Nhiên không chịu được liền đưa tay che mặt, quay đi không dám nhìn Hàn Thâm nữa.
Hàn Thâm lại thử sang bên kia, bên đó cũng có, là vị ngọt.
Quý Nhiên gần như bị anh làm đến phát điên, ngay cả bé Nhiên cũng bắt đầu nhô lên từ trong lớp quần len nhỏ.
Hàn Thâm thấy nhưng không chạm vào. Anh chỉ rũ mắt nhìn Quý Nhiên như muốn khắc ghi cảnh tượng này vào đầu.
Quý Nhiên bị anh nhìn đến mức tê dại cả người, lập tức chui vào trong lòng Hàn Thâm mắng: "Anh phiền quá, sao anh lại như thế chứ!!!"
Chỉ nhìn mà không làm gì, thật là ghét chết mất thôi.
Hàn Thâm cười ôm lấy vai Quý Nhiên, vui vẻ nói: "Anh làm sao cơ?"
Quý Nhiên ấn vào ngực anh, giọng điệu rõ là dữ dằn: "Biết rồi còn cố hỏi, càng đáng ghét hơn."
"Vậy em thích anh thế nào?" Hàn Thâm nâng mặt Quý Nhiên lên: "Quý Nhiên, em phải nói ra thì anh mới biết."
Quý Nhiên chớp chớp mắt, hơi tủi thân: "Em chỉ hy vọng anh vui thôi."
Câu trả lời này khiến Hàn Thâm rất bất ngờ, anh ngẩn người một chút, hôn lên trán Quý Nhiên rồi nói: "Cảm ơn em, anh đã rất vui rồi."
"Thật không?" Quý Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy khó mà mở miệng được: "Nhưng em thấy tối qua anh..."
Hàn Thâm chạm vào đôi môi mềm mại ẩm ướt của cậu: "Tối qua anh thế nào? Em thấy không ổn sao?"
"Không, em cảm thấy rất tốt," Quý Nhiên lắc đầu, nhỏ giọng bổ sung: "Tại em thấy anh không thỏa mãn lắm..."
Hàn Thâm không trả lời câu hỏi đó của cậu ngay, trong phòng trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Một lúc sau Hàn Thâm mới lên tiếng: "Bởi vì là lần đầu, anh không muốn làm em đau."
Không muốn em đau, nên mới...?
Quý Nhiên chợt nhớ ra lúc chuẩn bị làm cậu có nói mình sợ đau, Hàn Thâm cũng đã hứa sẽ không làm cậu đau.
Nhưng lúc đó Quý Nhiên nói hơi quá lên thôi, tại cậu nghĩ Hàn Thâm sẽ làm mình đau đến chết nên cậu mới giả vờ tội nghiệp, chí ít người này sẽ không làm quá sức. Nhưng cậu không ngờ Hàn Thâm thật sự không khiến cậu đau một chút nào. Cả quá trình cậu luôn nhận được sự dịu dàng và kiềm chế của anh, chỉ có đôi lúc khi gần kết thúc mới có một hơi thở nặng nề nhẹ nhàng mà thôi.
Quý Nhiên cúi đầu, lí nhí: "Cũng không phải là hoàn toàn không chịu được..."
Giọng cậu nói bé tí nên Hàn Thâm nghe không rõ bèn hỏi lại: "Sao cơ?"
Quý Nhiên lúng túng: "Đau một chút cũng được mà."
Lần này thì Hàn Thâm nghe rõ, anh cười rồi vuốt đầu Quý Nhiên: "Em không cần phải miễn cưỡng phối hợp với anh, giờ anh đã thấy rất hạnh phúc rồi."
Anh dùng từ hạnh phúc.
Quý Nhiên như được hình dung này cổ vũ, cậu ôm lấy cổ Hàn Thâm nhỏ giọng nói: "Nhưng em không muốn anh lúc nào cũng chiều em, em mong mình có thể phối hợp với anh cơ."
Hàn Thâm nhìn vào mắt cậu, ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm hơn.
Cậu còn tưởng Hàn Thâm không hiểu ý mình bèn lo lắng giải thích thêm: "Ý em muốn nói là, anh không cần kiềm chế đâu, anh làm gì với em cũng được."
Hơi thở Hàn Thâm ngừng lại, đột nhiên trong đầu anh xuất hiện vô số những suy nghĩ đen tối rồi lao về phía Quý Nhiên.
Nhưng kiềm chế đã thấm sâu vào trong xương tủy của Hàn Thâm, dù trong đầu anh đang dâng trào, nhưng lúc này anh vẫn tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.
"Được," Hàn THâm nói với Quý Nhiên: "Vậy chúng ta xác định lại một chút, xem khả năng chịu được của em đến mức nào."
Nhưng đây chẳng phải là Hàn Thâm đang phối hợp với cậu sao?
Quý Nhiên hơi giận, trả lời: "Đã nói là em có thể phối hợp với anh."
Giọng Hàn Thâm trở nên nghiêm túc: "Anh mà dùng hết sức là em không chịu nổi đâu."
Quý Nhiên nhìn anh một cái, có vẻ không phục: "Sao anh biết?"
"Em biết thì sẽ không đưa ra đề nghị như thế này." Giọng Hàn Thâm trầm xuống, không tự chủ mang theo một chút áp lực: "Bây giờ đã là 7 giờ tối rồi, muốn anh thỏa mãn, ít nhất phải cần cả một ngày, chúng ta sẽ bỏ lỡ chuyến bay ngày mai. Dù có thay đổi vé về tối cũng vậy, em cần thời gian để hồi phục thể chất, trừ khi ngày mai em muốn bị anh bế lên máy bay."
Bế... bế lên máy bay?
Quý Nhiên mở to mắt, đáng sợ đến vậy á?
Lần đầu tiên Hàn Thâm dành cho cậu sự dịu dàng quá đỗi nên Quý Nhiên không thể tưởng tượng ra hình ảnh bạo lực của anh được.
"Nhưng anh rất vui vì em có suy nghĩ như vậy," Hàn Thâm nói: "Kỳ nghỉ sau chúng ta có thể thử, nhưng trước đó, chúng ta cần phải chuẩn bị đã."
Còn cần chuẩn bị? Quý Nhiên hơi ngơ ra: "Chuẩn bị cái gì cơ?"
"Ít nhất phải có hai ngày nghỉ hoàn chỉnh," Hàn Thâm nói với Quý Nhiên: "Hơn nữa anh không thích sự phát tiết một chiều, cho nên em cần phải giữ tỉnh táo suốt cả quá trình đó."
Quý Nhiên ngớ người: "Không được ngủ à?"
Cậu biết Hàn Thâm ngủ ít nhưng ai lại thức được hai ngày liên tục chứ? Cũng đâu phải tới kỳ động dục trong thế giới ABO.
"Không phải là không ngủ," Hàn Thâm nói: "Anh đang nói là em không được ngất đi đấy."
Quý Nhiên:?
"Em sẽ không ngất đâu mà."
Hàn Thâm không để ý lời phản bác đó của cậu, tiếp tục nói: "Lát nữa anh sẽ đưa cho em một kế hoạch luyện tập, em cứ theo đó rèn luyện cơ thể."
Quý Nhiên: "..."
Rèn luyện cơ thể, vì chuyện đó thôi ư...
"Thêm nữa, từ ngày mai em phải kiêng khem," Hàn Thâm nghiêm túc bổ sung: "Không được tự làm một mình."
Đầu tiên là mặt Quý Nhiên nóng bừng lên, sau đó bối rối phản bác lại: "Còn lâu em mới tự làm."
Hàn Thâm xoa đầu cậu khen ngợi: "Vậy thì tốt, như vậy chỉ còn lại một điều cuối cùng."
Còn một điều cuối cùng? Quý Nhiên tò mò ngẩng đầu lên: "Điều gì?"
"Niềm tin," Hàn Thâm nói với Quý Nhiên: "Trước khi làm, em phải hoàn toàn tin tưởng anh."
Quý Nhiên thoáng sửng sốt, nhỏ giọng phản bác lại: "Em luôn tin tưởng anh mà..."
Hàn Thâm lắc đầu: "Em yêu, anh nói là hoàn toàn tin tưởng."
Quý Nhiên há miệng, có vẻ chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Hàn Thâm nheo mắt, ngón tay cái chậm rãi mơn trớn đôi môi ẩm ướt của Quý Nhiên.
Quý Nhiên chính là người đã dụ dỗ anh trước, nhưng kẻ bắt đầu lại làm ra vẻ như không hiểu gì.
Hay là Quý Nhiên chẳng hiểu gì, lại dám nói những lời quá như vậy? Nói muốn anh hoàn toàn thỏa mãn?
Ngây thơ đến đáng yêu, lại còn mang theo sự đơn thuần trong sáng đáng sợ của trẻ con.
"Em phải hoàn toàn tin tưởng anh," Hàn Thâm cho ngón cái vào khoang miệng ẩm ướt của Quý Nhiên, nhìn đôi mắt ướt nước của cậu: "Anh không muốn em cảm thấy bất kỳ sự sợ hãi hay cảm giác hoảng loạn nào cả. Dù anh có bịt mắt em, trói chặt cơ thể em, thậm chí là lấy đi hơi thở của em."
Mỗi một câu nói của Hàn Thâm, anh đều làm mẫu cho cậu thấy.
Anh dùng tay che mắt cậu, dùng cà vạt buộc chặt cơ thể cậu, sau đó siết lấy cổ cậu...
Nhưng vì Hàn Thâm chỉ đang làm mẫu, chưa thực sự áp dụng hoàn toàn lên Quý Nhiên, nên Quý Nhiên không cảm thấy quá sợ hãi. Cậu ngồi trần trên đùi Hàn Thâm, cơ thể bắt đầu dâng lên một cơn run rẩy kỳ lạ.
"Quý Nhiên, anh hy vọng em hiểu," Chất giọng trầm ấm của Hàn Thâm vang lên bên tai: "Đây chỉ là một sự thích thú, không có sự hạ thấp nhân cách, anh cũng sẽ không làm tổn thương em vì điều này."
Quý Nhiên hơi nghiêng người về phía trước, như thể đang cầu xin Hàn Thâm chạm vào cơ thể mình.
Nhưng Hàn Thâm không làm gì cả, anh đột ngột buông lỏng mọi sự kiềm chế rồi hỏi cậu với giọng điệu nghiêm túc như khi làm việc: "Quý Nhiên, em nghĩ mình có thể làm được không?"
Quý Nhiên như một quả bóng xì hơi, hít thở ngắt quãng, cậu nhận thua, hơi không cam lòng, sau đó tự trách lắc đầu: "Xin lỗi, bây giờ em chưa thể làm được..."
Khát khao sự an toàn là bản năng của con người, tránh xa nguy hiểm đã ăn sâu vào trong gene. Dù cậu rất yêu Hàn Thâm nhưng cũng không thể trao toàn bộ của mình đi được.
Trong lòng cậu vẫn còn một góc nhỏ của riêng mình.
"Không cần ép buộc bản thân, anh hiểu mà," Hàn Thâm nói: "Chúng ta là người yêu, nhưng cũng là hai cá thể độc lập."
Quý Nhiên khẽ "Ừ" một tiếng, sự thấu hiểu của Hàn Thâm khiến cậu thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cậu vẫn thấy chán nản.
Yêu cầu của Hàn Thâm quá cao, là do cậu đã nghĩ mọi thứ quá dễ dàng.
"Nhưng bây giờ," Hàn Thâm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má rồi lên mắt Quý Nhiên: "Chúng ta vẫn có thể làm những việc khác, anh không muốn phụ lòng tấm lòng của em."
Đôi mắt Quý Nhiên bừng sáng, ngay sau đó, Hàn Thâm cúi xuống, tháo dây lưng của cậu...