Việc nấu ăn hóa ra khó hơn Quý Thiên tưởng rất nhiều. Đây không chỉ là vấn đề kỹ thuật mà còn đòi hỏi kinh nghiệm. Trước đây y chưa từng cầm dao làm bếp, nhìn người khác thái rau trong video trông có vẻ dễ dàng nhưng khi đến lượt mình, mọi thứ lại chẳng đơn giản chút nào.
Chu Đỉnh Nguyên đứng bên cạnh, không bỏ lỡ cơ hội châm chọc, "Đồ cho lợn ăn chắc còn cắt đẹp hơn cậu cắt."
Quý Thiên khẽ cau mày, không cách nào phản bác, y chưa kịp thở dài lại nghe Chu Đỉnh Nguyên nói tiếp với giọng điệu đầy vẻ oán trách: "Cậu không biết thì thôi, nhận lời làm gì cho nhanh? Chuyện khác lừa tôi thì thôi, ngay cả nấu ăn cũng định lừa à?"
Rõ ràng từ đầu Quý Thiên đã thẳng thắn thừa nhận rằng mình không biết nấu ăn, chỉ vì muốn công bằng nên mới đồng ý thử học. Vậy mà qua miệng Chu Đỉnh Nguyên, mọi chuyện lại thành ra y đang lừa gạt hắn.
"Đặt nó xuống đi!" Chu Đỉnh Nguyên thấy tư thế của Quý Thiên khi cầm dao thật sự dọa người, "Dao kiếm gì cũng không có mắt, tôi sợ cậu không nấu nổi cơm, mà chúng ta lại bị thương thì không hay đâu, để tôi cắt."
Mặc dù tự nhận mình nấu ăn không ngon, nhưng việc thái rau củ thì Chu Đỉnh Nguyên đã luyện thành thạo. Thái rau là một kỹ năng mà chỉ cần làm quen sẽ giỏi thôi, điều này thì hắncó thể làm được.
Tiếng dao "cạch cạch" cắt rau vang lên khắp căn bếp, Chu Đỉnh Nguyên vừa thái vừa than thở, "Tôi coi như xem ra rồi, cậu chỉ biết nói miệng thôi, cuối cùng lại để tôi làm hết mọi việc."
Nói đến đây, Chu Đỉnh Nguyên dừng lại quay đầu nhìn Quý Thiên, "Cậu chỉ sống được đến giờ nhờ cái miệng này chuyên lừa gạt người khác phải không?"
Quý Thiên không thể giải thích với Chu Đỉnh Nguyên, ở nhà lúc nào cũng có dì giúp việc, y đâu có nấu cơm bao giờ, nhiều lắm chỉ biết dùng máy làm bánh mì để nướng vài lát bánh mì.
Rau và thịt đã được thái xong, Chu Đỉnh Nguyên liếc nhìn rồi hỏi: "Cậu định làm gì thế? Đừng có làm hỏng thịt của tôi. Cậu có biết thịt loại ba bây giờ bao nhiêu một cân không? Còn đắt hơn cả cậu đấy."
Quý Thiên im lặng lấy điện thoại ra, tìm một video hướng dẫn đưa cho Chu Đỉnh Nguyên xem, "Cái này."
Sườn kho tương?
Chu Đỉnh Nguyên ngạc nhiên nhìn Quý Thiên, "Cậu còn chưa quen cầm dao,mà đã định làm món khó như vậy?"
"Nhìn không khó lắm." Quý Thiên nhận xét.
Kiếm tiền dễ dàng lắm à? Có gia sản gì mà để Quý Thiên tiêu xài như vậy? Chu Đỉnh Nguyên vừa định lên tiếng thì hình như ngoài cửa có khách đến.
"Xin hỏi, có ai ở đây không?"
Chu Đỉnh Nguyên chỉ vào Quý Thiên mà cảnh cáo, "Cậu cứ làm đại vài món, đừng làm hỏng thịt lợn của tôi."
Thấy Chu Đỉnh Nguyên quay người ra ngoài, Quý Thiên không để lời của hắn vào lòng, y đặt điện thoại lên giá rồi làm theo video.
Một đôi mẹ con đứng ngoài cửa, cô bé có vẻ buồn bã đứng bên cạnh mẹ, tay ôm một con búp bê cũ kỹ tả tơi.
"Là ông chủ Chu phải không?" Mẹ cô bé lên tiếng trước, "Tôi là người đã liên lạc với anh trước đó, muốn nhờ anh sửa lại con búp bê bông này."
Vì tài khoản video luôn do Quý Thiên quản lý và mẹ cô bé cũng liên lạc với Quý Thiên nên Chu Đỉnh Nguyên vốn định gọi Quý Thiên ra, nhưng trong bếp ồn ào quá nên hắn không gọi nữa.
"À... đừng đứng đó nữa, vào ngồi đi." Chu Đỉnh Nguyên lấy khăn lau tay rồi đưa tay về phía cô bé, muốn xem thử là con búp bê gì, "Để chú xem xem."
Cô bé có vẻ không vui, mắt lúc nào cũng rơm rớm, do dự dữ lắm mới đưa con búp bê cho Chu Đỉnh Nguyên.
Con búp bê này hư hỏng nặng hơn so với trong ảnh, bông bên trong đã rơi khá nhiều, giờ không thể ngồi được nữa.
Mẹ cô bé đứng bên cạnh lảm nhảm, "Lẽ ra tôi đã định mua cho nó con búp bê mới, nhưng nó bảo đó là phiên bản giới hạn, giờ không còn mua được nữa, nó nhất quyết không chịu, không muốn đồ cũ, cũng không chịu gửi đi cho mấy thợ sửa búp bê chuyên nghiệp, nó nói không yên tâm."
Cô bé im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng hỏi, giọng ngập ngừng: "Chú ơi, có thể sửa được không ạ?"
Từ lâu lắm rồi, cách đây cả trăm năm, Chu Đỉnh Nguyên đã không còn chơi với búp bê nữa, cũng không hiểu búp bê có ý nghĩa gì với cô bé, hắn chỉ có thể thật thà nói ra ý kiến của mình.
"Chắc chắn sửa được, chỉ cần rửa sạch rồi nhồi bông lại, khâu lại mắt và tóc là xong."
Đôi mắt cô bé ánh lên vẻ mong mỏi, vội vã hỏi: "Vậy ngày mai có sửa xong không ạ? Trước khi con đi học ngày mai, con có lấy được không?"
"Con đi học lúc nào vậy?"
"Chiều mai, con ở nội trú, nếu không lấy được ngày mai, con lại phải chờ một tuần nữa."
Chu Đỉnh Nguyên nhìn cô bé khóc thút thít, trông rất đáng thương, "Được rồi, sáng mai trước khi con đi học đến lấy nhé, có ảnh của búp bê trước khi bị hỏng không? Cho chú xem để tiện tham khảo."
Nhận được câu trả lời chắc chắn, cô bé và mẹ cô thở phào nhẹ nhõm, mẹ cô bé nói: "Nếu gửi đi sửa thì không chỉ phải xếp lịch, mà còn phải mất ba đến năm ngày. Nó cứ phải nhìn thấy nó sửa xong mới yên tâm đi học được."
Ban đầu mẹ cô bé định đưa chút tiền, nhưng Chu Đỉnh Nguyên không nhận, "Để ngày mai sửa xong rồi tính, ai biết con bé có vừa lòng không."
Trước khi rời đi, cô bé còn quay lại nhìn nhiều lần, Chu Đỉnh Nguyên vẫy vẫy tay bảo cô bé yên tâm, rồi cô bé mới chịu đi cùng mẹ.
"Ôi, bây giờ trẻ con đều thích chơi với búp bê kiểu này à..." Chu Đỉnh Nguyên thở dài, đột nhiên hít một hơi thật sâu, mùi thịt trong không khí khiến hắn ngẩn người, hắn quay lại nhìn, mùi thịt từ trong bếp của nhà hắn tỏa ra.
Chu Đỉnh Nguyên vội chạy vào thấy Quý Thiên vừa mở nắp nồi kiểm tra, thịt kho tàu đã đun xong, sôi lên bốc hơi, trông đỏ au mềm mại, rất hấp dẫn.
"Cậu... cậu làm à?" Chu Đỉnh Nguyên không tin, chắc chắn là Quý Thiên lén lút mua mang về.
Quý Thiên gật đầu, gắp một miếng bỏ vào đĩa đưa qua cho Chu Đỉnh Nguyên nếm thử, "Anh thử xem."
Chu Đỉnh Nguyên còn hoài nghi, nhưng khi thấy bia ở gần thớt thì hắn bừng tỉnh, Quý Thiên biết cả chuyện cho bia vào nữa sao? Hắn thử một miếng, vị hơi ngọt một chút, nhưng ngon hơn hắn tưởng nhiều, ngon hơn cả những gì hắn từng làm.
"Thế nào?"
Chu Đỉnh Nguyên tức giận lại gắp thêm một miếng, lớn tiếng nhận xét, "Cũng bình thường thôi!"
Quý Thiên rất khiêm tốn, y nói lần sau sẽ cải thiện.
Ngoài thịt kho tàu, Quý Thiên còn làm món trứng cà chua đơn giản mà ai cũng làm được. Chu Đỉnh Nguyên miệng nói bình thường, nhưng ăn hết ba bát cơm, khi rửa bát, hắn còn cảm thấy sức lực dồi dào hơn bình thường.
Ăn xong, Chu Đỉnh Nguyên không có thời gian nghỉ ngơi, hắn phải nhanh chóng tháo búp bê ra, rồi dùng bột giặt chà sạch mấy lần, lớp sơn mới được tẩy sạch. Hắn không khỏi phàn nàn: "Ai mà làm cái búp bê này hỏng thế, thật là độc ác mà, may mà nhà tôi có máy sấy, không thì tối nay không kịp khô rồi."
Chu Đỉnh Nguyên bỏ búp bê đã rửa sạch vào máy sấy, trong khi chờ đợi, điện thoại của Quý Thiên nhận được ảnh của mẹ cô bé gửi đến.
"Để tôi xem." Chu Đỉnh Nguyên lúc này mới chú ý rằng trước đây búp bê có quần áo, giờ lại không thấy mặc gì, không biết có phải quần áo cũng bị hỏng luôn không.
Không chỉ gửi ảnh, mẹ cô bé còn gửi thêm một đống lời cảm ơn khiến Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy hơi ngại ngùng.
"À, họ cũng rất coi trọng chuyện này."
Quý Thiên tiếp lời, "Mỗi người đều có thứ quan trọng với mình, dù với người khác có thể chẳng có giá trị gì."
Chu Đỉnh Nguyên gật đầu, "Cậu có không?"
Quý Thiên bị câu hỏi này làm khó, trước kia đối với y, hoàn thành công việc nghiên cứu mà cha giao là quan trọng nhất, nhưng giờ y đã đạt được thành tựu rồi, chính y cũng không còn ở thế giới cũ, hiện tại y một thân một mình, chẳng còn gì quan trọng nữa.
Một lúc yên tĩnh, Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên, lúc này Quý Thiên không nói gì, Chu Đỉnh Nguyên bỗng nhớ lại Quý Thiên đã từng đưa hắn một chiếc đồng hồ. Hắn nhớ chiếc đồng hồ đó đã bị hắn bán đi là món quà từ cha Quý Thiên.
Chiếc đồng hồ đó chắc không quan trọng với Quý Thiên chứ?
"Ờ?" Chu Đỉnh Nguyên không biết mở lời thế nào, tìm một cách hỏi khéo, "Cậu ra ngoài lâu vậy, gia đình cậu không lo sao?"
Quý Thiên cúi đầu, không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt y, trái lại giọng y rất bình tĩnh, "Cha mẹ tôi mất lâu rồi, giờ chỉ còn lại một mình tôi."
Chu Đỉnh Nguyên ngây người "À" một tiếng, không ngờ lại chạm vào chuyện đau lòng của Quý Thiên, nếu biết thế hắn đã không bán chiếc đồng hồ của Quý Thiên, Quý Thiên cũng vậy, rõ ràng đó là quà cha y tặng, sao lại dễ dàng cho hắn vậy.
Không ai có thể lấy chuyện gia đình mình ra làm trò đùa. Quý Thiên lúc này rất trầm lặng, chắc chắn không nói dối, y sống lang thang ngoài đường không có tiền, đáng thương quá đi mất.
Chu Đỉnh Nguyên đột nhiên im lặng, Quý Thiên thấy hắn cúi đầu cũng không biết hắn đang nghĩ gì, ngay cả khi máy sấy dừng lại cũng không chú ý, y lên tiếng nhắc nhở, "Máy sấy dừng rồi."
Chu Đỉnh Nguyên chợt tỉnh lại, "Ồ..."
Sau khi lấy búp bê từ máy sấy ra, Chu Đỉnh Nguyên bắt đầu làm theo những bức ảnh Quý Thiên gửi, khâu lại mắt và tóc của búp bê, sau đó dùng bàn ủi là phẳng, nhồi bông vào trong.
Đây không phải công việc quá khó, Chu Đỉnh Nguyên cũng biết làm những công việc như thế, sau khi khâu xong, hắn cảm thấy lượng bông bên trong đủ, búp bê có thể ngồi thẳng được, lại giúp chải lông cho búp bê, nhìn búp bê trọc đầu, rồi nhìn lại bức ảnh, hắn lấy vải có màu và chất liệu gần giống trong kho của mình để làm một bộ đồ tương tự.
Khi Chu Đỉnh Nguyên mặc xong bộ đồ cho búp bê ngẩng đầu lên, trời đã tối rồi. Hắn định nói với Quý Thiên là chụp một bức ảnh gửi cho mẹ cô bé, nhưng lại thấy Quý Thiên đang ngủ trên ghế dài.
Y đang đợi mình.
Chu Đỉnh Nguyên chu môi, ngồi xổm xuống trước mặt Quý Thiên. Kể từ khi mẹ anh qua đời, anh đã quen với việc tự mình mở cửa hàng, cuộc sống một mình đã thành thói quen, bỗng dưng có một người kỳ quặc xuất hiện, thấy cũng khá náo nhiệt.
Bây giờ trời đã se lạnh, ban đêm càng lạnh hơn, Quý Thiên cuộn tròn trên ghế dài, ngủ không được yên giấc, điện thoại đặt trên bụng, vẫn nghe mơ hồ tiếng video.
"Này." Chu Đỉnh Nguyên nhẹ nhàng kéo tay Quý Thiên.
Quý Thiên từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Chu Đỉnh Nguyên, y mới chậm rì rì lên tiếng, "Làm xong rồi à?"
Chu Đỉnh Nguyên chỉ tay về phía máy may.
Bộ đồ màu xanh nước biển nổi bật trên người búp bê, chắc bộ đồ này không phải nằm trong phạm vi sửa chữa nhỉ?
Quý Thiên hỏi: "Anh làm à?"
"Thấy có trong ảnh nên tiện tay làm thôi." Chu Đỉnh Nguyên đứng dậy, đưa tay ra với Quý Thiên, "Đóng cửa rồi, lên trên ngủ thôi."
Quý Thiên nhìn tay Chu Đỉnh Nguyên một lúc lâu mới chậm rãi đưa tay ra. Có lẽ vì Chu Đỉnh Nguyên đợi lâu quá, hắn liền mạnh mẽ túm lấy tay Quý Thiên, kéo thẳng y từ ghế dài đứng dậy.
Quý Thiên loạng choạng, suýt nữa không đứng vững, Chu Đỉnh Nguyên đỡ y một cái rồi bước đi trước, "Đi thôi đi thôi."
Quý Thiên co ngón tay lại, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay thì không khỏi buồn cười, chẳng lẽ Beta nào cũng thô bạo như vậy sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu viết fqq.
Quý Thiên ánh mắt mơ màng, muốn làm liều.
Chu Đỉnh Nguyên, kiểu đàn ông thẳng như thép: Cút, đừng có làm mấy trò này.
***
"fqq" là một thuật ngữ thường được sử dụng trong các câu chuyện ngắn hay tiểu thuyết trực tuyến, có thể ám chỉ một số tình huống lãng mạn hoặc gợi tình, nhưng ngữ cảnh và cách diễn đạt có thể thay đổi tùy theo tác phẩm.