Cất Giấu Người Đẹp - Lưu Thủy Thủy

Chương 2

Chu Đỉnh Nguyên ngủ một giấc đến tận chiều tối, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Vừa mở mắt, hắn đã thấy người đàn ông nằm trên ghế lười dưới sàn nhà, dù ngủ đến mờ mịt mà hắn vẫn còn nhớ rất rõ sự tình xảy ra trước đó.

Chu Đỉnh Nguyên nhảy xuống từ giường, dùng chân đá nhẹ vào cánh tay của người đàn ông. Y ngủ rất ngon lành, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp tỉnh dậy. Chu Đỉnh Nguyên đặt tay lên trán đối phương, dường như không còn nóng như hồi sáng, hồi phục thật nhanh, không uống thuốc mà đã hạ sốt.

Đã hạ sốt thì dễ xử lý hơn rồi. Chu Đỉnh Nguyên đi rửa mặt cho tỉnh táo, quay lại phòng, không mấy lịch sự mà lay người đàn ông dậy.

"Dậy đi! Đừng ngủ nữa! Mày tưởng đây là nhà mình chắc?"

Người đàn ông khẽ rên rỉ, từ từ mở mắt ra, mặt mũi lấm lem nhưng đôi mắt lại trong sáng, còn hơi mơ hồ.

Ngay từ sáng nay, Chu Đỉnh Nguyên đã nhận thấy rằng người này có vẻ ngoài rất ưa nhìn, gương mặt dù bẩn nhưng vẫn không giấu nổi nét thanh tú.

Thật đáng tiếc là đàn ông, nếu mà là phụ nữ, chắc chắn Chu Đỉnh Nguyên đã chẳng có thái độ này.

"Sao? Không nhớ tao là ai à? Giả ngu rồi giờ lại giả mất trí nhớ chứ gì?"

Ký ức của Quý Thiên cũng chưa đến nỗi bị mất trí, những ý nghĩ hỗn loạn từ từ ùa về, vụ tai nạn bất ngờ kia và người Beta khó hiểu này đều không phải là mơ.

Y nhận ra mình không thể cử động, cúi xuống thấy mình bị trói bằng dây thừng. Nhìn sang tên Beta thô lỗ trước mặt, y bình tĩnh nói: "Anh có biết mình đang làm gì không? Tôi khuyên anh, trước khi tôi nổi giận thì tốt nhất hãy thả tôi ra ngay lập tức."

"Ha, mày còn nổi giận hả? Mày có quyền gì mà nổi giận chứ?" Chu Đỉnh Nguyên sau khi đã ngủ đủ đã có sức hùng hổ đối đầu với Quý Thiên. Hắn cầm cái chổi lông gà ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm từ trên cao xuống người đàn ông đang bị trói trên ghế lười. "Giờ tao hỏi gì, mày trả lời cái đó."

Quý Thiên tức giận nhìn Chu Đỉnh Nguyên, cảm giác như luồng pheromone của mình gần như phát điên. Dù là Beta vốn ít khi bị ảnh hưởng bởi pheromone nhưng với áp lực cao như thế này, ngay cả Beta cũng sẽ thấy khó chịu.

Bốp!

Chiếc chổi lông gà vút qua tai Quý Thiên rồi đập xuống sàn nhà. Chu Đỉnh Nguyên quát lớn: "Trừng cái đệt gì mà trừng! Mày định ăn tươi nuốt sống tao luôn à!"

Sao... sao có thể như vậy được?

Dù là Beta thì cũng không thể nào hoàn toàn không sợ hãi trước một Alpha thế chứ. Chuyện này là sao đây?

Nhìn ánh mắt hung hăng của Quý Thiên dần chuyển thành mông lung, Chu Đỉnh Nguyên thấy có vẻ y đã sợ rồi, hắn tiếp tục hỏi: "Câu hỏi đầu tiên, làm thế nào mà mày vào được nhà tao? Có trộm đồ không, mục đích của mày là gì?"

Quý Thiên dần nhận ra mình đang ở vào tình thế không mấy tốt đẹp, đặc biệt là khi người Beta trước mặt hoàn toàn không hành xử theo lẽ thường. Y cố gắng lấy lại bình tĩnh, trước hết là xoa dịu Beta này, rồi sẽ tìm cách đối phó sau.

"Tôi cũng không biết sao mình lại ở chỗ nhà anh, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình trên ban công nhà anh rồi." Quý Thiên cúi đầu nhìn bộ quần áo rẻ tiền trên người mình, rõ ràng là do Beta này thay giúp, "Anh còn thay cả quần áo cho tôi, chắc rõ rồi chứ, tôi không lấy trộm đồ của anh. Còn về mục đích thì tôi cũng muốn biết người đã đưa tôi đến ban công nhà anh rốt cuộc là có ý đồ gì."

Người đàn ông bình tĩnh tự nhiên, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, hoàn toàn không giống đang bịa chuyện. Ổ khóa nhà cũng không có dấu hiệu bị cạy, nhìn chậu lan bị đè vỡ thì rõ ràng là do người này đè phải. Y lẽ nào thật sự rơi xuống từ trên trời?

Chu Đỉnh Nguyên nheo mắt quan sát khuôn mặt người đàn ông, trong lòng âm thầm đánh giá độ tin cậy là năm mươi phần trăm, "Tên gì?"

"Quý Thiên."

Quý Thiên nghĩ dù Beta này không biết y là ai, nhưng ít nhất cũng phải nghe qua tên y. Không ngờ sau khi báo tên, Beta lại bình thản khiến y tức điên lên. Làm sao có người lại quê mùa đến mức này cơ chứ?

"Anh thật sự không biết tôi là ai?"

Chu Đỉnh Nguyên muốn ngốc luôn trước câu hỏi của Quý Thiên, lẽ nào mình nên biết hả? Hắn lại nhìn Quý Thiên kỹ hơn. Đúng là người này trông cũng ra dáng lắm, lẽ nào có lai lịch gì? Hắn thử đoán, "Bố mày là huyện trưởng?"

"Không, bố tôi mất từ lâu rồi."

Chu Đỉnh Nguyên thở phào, "Không phải mà còn hống hách gì chứ?"

"Anh!"

"Được rồi, nói đi nói đi, mày có lai lịch gì?"

Quý Thiên hít sâu một hơi, kiêu ngạo ngẩng cao cằm, ánh mắt sắc lạnh, "Anh không biết tôi không sao nhưng là một Beta, anh nên biết hôm nay công ty BMF sẽ tổ chức một buổi công bố thuốc chuyển hóa tầm cỡ, nghiên cứu này liên quan đến sự phân hóa lần hai của Beta và có liên hệ chặt chẽ đến tăng trưởng dân số thế giới."

Chu Đỉnh Nguyên ngạc nhiên há hốc miệng ôm chặt cây chổi lông gà dần lùi về sau, hắn nhìn Quý Thiên với ánh mắt đầy hoang mang lẫn nghi hoặc.

Tốt rồi, phản ứng này của đối phương rõ ràng là...

"Mày nói toàn tiếng Trung, nhưng tao không hiểu nổi một chữ." Chu Đỉnh Nguyên nghiến răng, "Beta này là môn tiếng Anh hay Toán học vậy? Hai môn này đều không phải thế mạnh của tao đâu."

Lần này đến lượt Quý Thiên sửng sốt, "Cái... cái gì... anh.."

"Thôi đi, đừng có bịa chuyện nữa. Cái công ty BMF gì gì đó, mày nói ra như là một đơn vị ba xu vậy. Thay vì bịa tên như thế, chi bằng mày bảo mình là Tần Thủy Hoàng luôn đi."

Quý Thiên cũng chẳng hiểu đối phương nói gì, đáp, "Tôi không lừa anh thật, những gì tôi nói đều là sự thật."

Y cho rằng Beta này thiếu hiểu biết, lại nói, "Anh lên mạng tra là biết thôi, tên tôi là Quý Thiên, "Quý" trong "mùa quý", "Tinh" trong "di cư"."

*季迁 = Ji Qian = Quý Thiên.

Chu Đỉnh Nguyên quyết định tin Quý Thiên lần cuối, hắn lấy điện thoại ra vào trình duyệt gõ tên Quý Thiên cùng với cái gọi là công ty BMF.

"Thế nào? Tôi không lừa anh đúng chứ?"

Chu Đỉnh Nguyên chép miệng, "Đúng là không nên tin mày mà. Trình duyệt tìm ra người nổi tiếng duy nhất tên Quý Thiên đã chết từ lâu rồi, cũng chẳng có công ty BMF nào cả."

"Không thể nào!" Quý Thiên kinh hãi.

Chu Đỉnh Nguyên thấy y vẫn không cam lòng, liền đưa điện thoại lên trước mặt, bảo y nhìn cho rõ."

"Chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?" Quý Thiên bất ngờ nhìn về phía Chu Đỉnh Nguyên. "Không thể nào, anh giúp tôi gọi một cuộc điện thoại, gọi xong chắc chắn sẽ có người đến đón tôi."

Chu Đỉnh Nguyên thấy y hoảng loạn đến vậy, có vẻ không giống như đang diễn nên bèn nói, "Được rồi, cho cậu cơ hội cuối cùng, số điện thoại bao nhiêu đây?"

Sau đó, Quý Thiên đọc ra một chuỗi số bắt đầu bằng 2 dài đến mười lăm chữ số khiến Chu Đỉnh Nguyên có chút khó chịu, "Bảo đọc số điện thoại, đọc cái gì vậy? Điện thoại nào lại có đến mười lăm số chứ?"

"Đây là số điện thoại của trợ lý tôi."

Chu Đỉnh Nguyên hoàn toàn mất kiên nhẫn, "Thôi thôi, đừng có mà diễn nữa, tao biết rồi, mày rõ ràng không muốn nói thật, đến giờ vẫn còn muốn đùa giỡn, tao cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, báo đồng chí cảnh sát để họ giải quyết đi."

Nghe đến từ "báo cảnh sát", Quý Thiên như thấy được hy vọng. Beta này trông đã không đáng tin rồi, không biết hắn dùng loại máy cũ kỹ nào mà ngay cả tên y cũng tìm không ra. Có cảnh sát đến thì tốt, chắc chắn họ sẽ nhận ra y.

"Được, anh gọi cảnh sát đi."

Sự bình thản của Quý Thiên trong mắt Chu Đỉnh Nguyên lại thành ra là sự cố chấp. Hắn không nói nhiều, gọi cảnh sát luôn, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ tầng dưới.

Chu Đỉnh Nguyên ra hiệu cho Quý Thiên yên lặng rồi nhanh chóng chạy xuống mở cửa. Hai cảnh sát đứng ở ngoài, "Anh là người báo án?"

"Đúng đúng!" Chu Đỉnh Nguyên dẫn họ lên lầu, đồng thời giải thích tình hình, "Tối qua tôi thức suốt đêm chơi mạt chược, sáng sớm về đến nhà thì thấy trong nhà xuất hiện một người lạ. Hoảng quá nên tôi mới gọi các anh đến."

Họ vừa lên đến tầng hai, theo hướng chỉ tay của Chu Đỉnh Nguyên, một người đàn ông bị trói nằm trên sàn. Cảnh sát lập tức bảo Chu Đỉnh Nguyên thả người ra, nghiêm khắc phê bình hắn.

"Anh trói người ta thế này là phạm pháp đấy."

Chu Đỉnh Nguyên gãi đầu cười cười xin lỗi, giải thích, "Sáng nay tôi thực sự mệt quá, cậu ta lại đột nhiên xuất hiện trong nhà, tôi không còn cách nào khác nên mới trói lại chứ nếu không thì chẳng ngủ nổi."

Một cảnh sát đến hỏi Quý Thiên về tình hình, trong khi Chu Đỉnh Nguyên kéo người cảnh sát còn lại ra một góc để nói chuyện riêng.

Hắn nhìn lại Quý Thiên một lần nữa, rồi chỉ vào thái dương mình, hạ giọng nói, "Này anh cảnh sát, tôi hỏi thì cậu ta trả lời bậy bạ, tôi nghi cậu ta có vấn đề ở đây. Tối qua mưa to thế, tôi nghĩ có khi tường của trại tâm thần nào đó bị sập nên cậu ấy mới trốn ra được. Nếu không tìm thấy người nhà thì tốt nhất các anh thử tìm ở các bệnh viện xem sao."

Vị cảnh sát định nhắc Chu Đỉnh Nguyên chú ý lời lẽ, nhưng liếc thấy nét mặt kỳ quái của đồng nghiệp mình liền nói, "Chúng tôi sẽ xác minh thông tin anh cung cấp. Anh không bị mất mát gì chứ?"

"Không, không có gì mất cả."

Viên cảnh sát chào Chu Đỉnh Nguyên rồi nói, "Chúng tôi sẽ đưa anh ta đi ngay."

"Cảm ơn cảm ơn. Các anh vất vả quá, giờ này còn phải chạy qua đây, đúng là cảnh sát nhân dân vì nhân dân phục vụ." Chu Đỉnh Nguyên cười nịnh tiễn cảnh sát xuống lầu. Thấy Quý Thiên còn quay đầu nhìn, hắn chắp hai ngón tay lại chỉ vào thái dương mình, miệng mấp máy nói với Quý Thiên, "Bái bai."

Quý Thiên nhíu mày, hơi thở gấp gáp hơn, rõ ràng là y đang cố kiềm chế cơn giận, cái người Beta này đúng là không biết trời cao đất dày.

Tiễn cảnh sát và "tai họa" kia đi rồi Chu Đỉnh Nguyên mới rảnh rang làm việc của mình. Nếu không làm sớm thì chỉ có nước húp gió Tây Bắc mà sống.

Internet phát triển nhanh như vậy, giờ làm thợ may khó kiếm ăn thật. May mà khu vực này đa phần là người già mắt kém, hắn còn có thể sống dựa vào việc vá may cho họ.

Chu Đỉnh Nguyên ngồi xuống bên chiếc máy may mở tivi lên, vô tình chuyển kênh địa phương, trên tivi đang phát bản tin về trận mưa sao băng trăm năm có một. Đáng lẽ trận mưa sao băng này sẽ xuất hiện vào tối qua, tiếc là đêm qua trời mưa lớn, ngoài trận mưa như trút nước, sao băng gì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Chu Đỉnh Nguyên vừa đạp máy may vừa khẽ cười chế giễu: "Ài, mưa sao băng, mưa sao băng cái gì chứ? Mình ước có một cô vợ, không chỉ không thành hiện thực mà còn bị tặng thêm một người đàn ông."

***

Tên ảnh là Quý Thiên đó =)))
Bình Luận (0)
Comment