Chu Đỉnh Nguyên nghĩ rằng việc Quý Thiên đến phòng mình ngủ chỉ là ý thích nhất thời. Nhưng hắn không ngờ, kể từ hôm đó, tối nào Quý Thiên cũng chờ sẵn trong phòng hắn, y thản nhiên nằm cạnh như thể đó là chuyện hiển nhiên.
Hành động này khiến Chu Đỉnh Nguyên thực sự cạn lời. Hắn cũng từng nghĩ đến việc yêu cầu Quý Thiên trở về phòng mình ngủ, nhưng cái vẻ mặt tự tin như lẽ tất nhiên của Quý Thiên lại làm hắn chẳng biết phải mở miệng thế nào.
Những ngày gần đây, Chu Đỉnh Nguyên vừa mở mắt đã thấy gương mặt Quý Thiên ngay sát bên. Lúc đầu, hắn còn có chút không quen, nhưng lâu dần, khuôn mặt kia cũng chẳng làm hắn giật mình nữa. Hiện giờ, Chu Đỉnh Nguyên còn bình thản nhìn gương mặt khi ngủ của Quý Thiên.
Da của Quý Thiên trắng mịn, mượt mà không tì vết. Chu Đỉnh Nguyên bất chợt nhận ra, hình như Quý Thiên chưa từng để râu mọc. Ít nhất thì hăn chưa bao giờ thấy Quý Thiên trong tình trạng râu ria lởm chởm, không biết là do y quá tự giác giữ gìn hay đơn giản là trời sinh thế.
Nhìn gần hơn, hàng mi của Quý Thiên cũng thật rậm rạp và dài, giống hệt như người mẫu quảng cáo trên TV. Chu Đỉnh Nguyên tiến lại gần thêm chút nữa để nghiên cứu kỹ hơn. Trong lòng không khỏi cảm thán, Người đẹp thế này, sao đầu óc lại có vấn đề chứ? Đúng là ông trời mở cửa sổ, nhưng lại đóng cửa chính. Con người không ai là hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, Chu Đỉnh Nguyên thở dài một hơi.
Ngay sau đó, Quý Thiên từ từ mở mắt. Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lòng Chu Đỉnh Nguyên, hắn theo bản năng lùi lại một chút, có phần muốn trốn chạy.
Quý Thiên thì vẫn thoải mái, giọng khàn khàn nói: "Tỉnh rồi à."
Cảm giác mở mắt ra đã nhìn thấy người kia thực sự rất vi diệu, cứ như một cặp vợ chồng nhỏ vậy.
Vợ chồng nhỏ? Chu Đỉnh Nguyên đột nhiên rùng mình. Quý Thiên đầu óc có vấn đề đã đành, chẳng lẽ chính mình cũng bị ảnh hưởng rồi?
Chu Đỉnh Nguyên nhíu mày, cố gắng nghiêm túc suy nghĩ. Hắn rất muốn nói chuyện rõ ràng với Quý Thiên, yêu cầu y quay về phòng mình ngủ. Nhưng khi đang cân nhắc nên mở lời thế nào, từ dưới lầu vọng lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói của một người đàn ông: "Đây có phải nhà của Chu tiên sinh không? Chúng tôi là nhân viên giao hàng của XX."
Chu Đỉnh Nguyên tràn ngập dấu hỏi, đúng lúc điện thoại của Quý Thiên vang lên. Y bắt máy, giọng nam từ đầu dây bên kia lặp lại: "Đây có phải Chu tiên sinh không? Chúng tôi đang giao máy rửa bát mà ngài đặt trên nền tảng của chúng tôi. Nhân viên đang ở trước cửa nhà, xin hỏi ngài có ở nhà không?"
Quý Thiên khẽ trả lời rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Đỉnh Nguyên dậy.
Máy rửa bát?
Chu Đỉnh Nguyên suýt nữa quên mất chuyện này, không ngờ Quý Thiên lại ghi nhớ trong lòng. Những lời định nói ra bỗng nghẹn lại, hắn chỉ biết đứng dậy mặc quần áo, chạy xuống lầu sau khi nói vọng: "Đợi chút!"
Chu Đỉnh Nguyên nhanh chóng rửa mặt qua loa rồi vội vã chạy xuống mở cửa cho nhân viên giao hàng.
Dịch vụ giao hàng tận nơi quả thật rất chu đáo, lại còn bao luôn cả lắp đặt. Nhân viên bận rộn một lúc lâu, mãi đến khi mọi việc gần xong, Quý Thiên từ trên lầu mới từ tốn đi xuống.
Chu Đỉnh Nguyên lúc này đang mê mẩn chiếc máy rửa bát. Hắn vốn dĩ ghét rửa bát, mà thật lòng, hắn không tin trên đời này có ai thích rửa bát. Cuối cùng thì Quý Thiên cũng làm được một chuyện ra hồn.
Còn chưa kịp khen Quý Thiên một câu, y đã thản nhiên nói từ phía sau: "Đừng tưởng có máy rửa bát là xong đâu. Thỉnh thoảng cũng phải vệ sinh máy đấy."
Chu Đỉnh Nguyên đâu có ngốc, điều này hắn đương nhiên hiểu. Nhưng hắn lại chuyển sang thắc mắc khác: "Cậu lấy đâu ra tiền?"
Tiền của Quý Thiên đều nằm trong tài khoản của Chu Đỉnh Nguyên, mà thẻ ngân hàng cũng do hắn giữ, làm sao Quý Thiên mua được đồ chứ?
Quý Thiên ung dung bật máy pha cà phê: "Dùng điện thoại của anh để thanh toán."
Đúng là không đề phòng nổi trộm trong nhà. Chu Đỉnh Nguyên thậm chí còn chẳng nhớ đã để Quý Thiên dùng điện thoại của mình lúc nào. Không phải chứ? Hóa ra tiền mua máy rửa bát cũng là tiền của hắn? Vậy hắn vừa cảm động nãy giờ để làm gì!
Sau khi máy rửa bát được lắp đặt xong, nhân viên còn hướng dẫn hai người cách sử dụng. Chu Đỉnh Nguyên cẩn thận đánh giá dịch vụ năm sao, sau đó tiễn nhân viên ra cửa. Khi quay đầu lại, hắn thấy Quý Thiên đã ung dung ngồi trên ghế nằm, trên tay cầm một ly cà phê nóng hổi, tay kia thì lướt điện thoại nhàn nhã.
Về mặt số liệu và kinh doanh, Quý Thiên luôn là người theo dõi sát sao. Do Chu Đỉnh Nguyên kiên quyết đặt giá sản phẩm rất thấp, dù doanh số bán hàng khá tốt nhưng so với những tài khoản khác cũng kinh doanh quần áo, doanh thu của họ vẫn thấp hơn nhiều. Thêm vào đó, Chu Đỉnh Nguyên làm việc với cường độ cao, nhưng phần thưởng lại không tương xứng, điều này không nằm trong kế hoạch của Quý Thiên.
"Ngồi xuống đi." Quý Thiên vỗ vào ghế bên cạnh, ra hiệu cho Chu Đỉnh Nguyên đang mải mê ngắm nghía chiếc máy rửa bát ngồi lại gần.
Buổi sáng chưa ăn gì, cơ thể còn lạnh buốt, Chu Đỉnh Nguyên ngồi xuống cạnh Quý Thiên, tiện tay bật chiếc máy sưởi mini, "Sao đấy?"
Quý Thiên lấy sữa ra hâm nóng, rót một ly rồi đưa cho Chu Đỉnh Nguyên. "Công việc của anh, chúng ta cần thay đổi."
Chu Đỉnh Nguyên vốn không thích uống sữa, nhưng so với cà phê của Quý Thiên thì sữa dễ uống hơn nhiều. Quan trọng là, uống thứ gì đó nóng ấm sẽ giúp cơ thể bớt lạnh.
"Thay đổi gì?"
Quý Thiên cầm điện thoại, ngay trước mặt Chu Đỉnh Nguyên gỡ xuống những sản phẩm quần áo búp bê giá rẻ, "Những bộ đồ búp bê đơn giản này chúng ta không làm nữa. Quá cực mà thu nhập lại thấp."
"Ý cậu là muốn tăng giá?"
"Không hẳn là tăng giá." Quý Thiên chỉnh lại cách nói của Chu Đỉnh Nguyên. "Đây không phải là tăng giá, mà là làm bao nhiêu công sức thì phải nhận được bấy nhiêu giá trị. Tôi đã xem các blogger khác, chúng ta cũng sẽ chuyển sang làm hàng giới hạn, thế thì anh cũng đỡ vất vả hơn."
Quý Thiên giải thích ý tưởng về việc làm sản phẩm giới hạn, tập trung vào các thiết kế phức tạp, sau khi trừ chi phí, phần còn lại sẽ là công cán xứng đáng.
Nghe Quý Thiên nhắc đến mức công cán 50 đồng, Chu Đỉnh Nguyên lập tức cảm thấy hơi cao, hắn nói: "Dù có phức tạp đến đâu thì làm một bộ cũng chỉ mất hai, ba tiếng. Cộng thêm tiền nguyên liệu, chẳng phải vẫn quá đắt sao?"
"Chu Đỉnh Nguyên." Quý Thiên nghiêm túc nói, "Anh phải hiểu rõ, đồ thủ công vốn dĩ không rẻ. 50 đồng công cán là tiền lương của cả hai chúng ta. Thậm chí mức này còn chưa đạt tiêu chuẩn lương tối thiểu theo giờ, anh còn thấy cao à?"
Quý Thiên muốn sửa đổi suy nghĩ "làm từ thiện" của Chu Đỉnh Nguyên. Y cảm thấy Chu Đỉnh Nguyên quá dễ hài lòng, không có ý chí vươn lên, việc này dẫn đến việc yêu cầu về vật chất cũng thấp. Dù lòng tốt không sai, nhưng chỉ dựa vào lòng tốt, hai người họ không thể sống được. Quý Thiên chỉ vào chiếc máy rửa bát bên cạnh: "Máy rửa bát giá hơn sáu nghìn, theo cách chúng ta đang kinh doanh hiện tại, làm cả tháng mới đủ mua một cái máy rửa bát."
Trước dữ liệu thực tế, Chu Đỉnh Nguyên á khẩu không nói nên lời.
Biết rõ điều đó có nghĩa là Chu Đỉnh Nguyên không thể phản bác, Quý Thiên tiếp tục:
"Tôi nghĩ ra một cách rồi. Chúng ta mở livestream nhé. Mỗi tối sau bữa cơm, livestream hai tiếng, dạy những người quan tâm cách làm những bộ đồ búp bê đơn giản trước đây. Trong lúc đó, có thể để đường dẫn mua vải và dụng cụ trong giỏ hàng. Anh thấy sao?"
Đề xuất này nghe khá hay. Chu Đỉnh Nguyên vốn đã nghĩ rằng những bộ quần áo búp bê giá rẻ đó quá đơn giản. Thay vì bán với giá tám, chín đồng, tại sao không để mọi người tự làm thử?
Chu Đỉnh Nguyên gãi đầu. "Vậy... nghe theo cậu đi."
Quý Thiên thở phào. Bây giờ y chẳng có gì trong tay, điều này khiến y cảm thấy có lỗi với Chu Đỉnh Nguyên. Việc y thúc giục Chu Đỉnh Nguyên kiếm tiền cũng không phải để ép buộc, mà vì sau này khi hai người kết hôn, chắc chắn sẽ cần chi tiêu nhiều hơn. Y cũng không còn cách nào khác.
"Đợi kiếm được tiền, chúng ta mới có thể chuẩn bị cho đám cưới."
Chu Đỉnh Nguyên sững sờ, bỗng phản ứng lại: "Cậu muốn kết hôn?"
Đương nhiên là phải kết hôn rồi. Là một Alpha, làm sao y có thể ở bên Chu Đỉnh Nguyên mà không danh chính ngôn thuận? Kết hôn là điều hiển nhiên.
"Tất nhiên là phải kết hôn chứ."
Giọng điệu chắc nịch của Quý Thiên khiến Chu Đỉnh Nguyên vừa bất ngờ, vừa không hiểu nổi. Điều khiến hắn càng ngạc nhiên hơn là Quý Thiên định kết hôn với ai? Y thậm chí còn chẳng có bạn gái. Đừng nói là với Vu Đan Trân nhé? Nếu đúng vậy thì y nghĩ xa quá rồi đấy.
Tuy vậy, Chu Đỉnh Nguyên cũng không nỡ phá vỡ sự hào hứng của Quý Thiên, kiếm tiền để lập gia đình là chuyện chính đáng mà. Quý Thiên có những kế hoạch cuộc đời như vậy cũng chẳng có gì sai, đúng là dù có là người hơi "khác thường" đi nữa thì cũng có thể nghĩ đến chuyện cưới hỏi. Nghĩ vậy, Chu Đỉnh Nguyên vỗ vai Quý Thiên như một lời động viên.
Vì thái độ luôn dửng dưng của Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên từng lo rằng mong muốn kết hôn của hắn không cao. Không ngờ hai người lại nghĩ giống nhau đến vậy, có cùng mục tiêu, chắc chắn họ sẽ dễ dàng hợp sức để cùng cố gắng hơn.
Cửa hàng đã điều chỉnh giá các bộ quần áo búp bê, người mua hàng cũng có thể hiểu được. Xét đến mức độ tỉ mỉ của sản phẩm, giá cả như vậy là hợp lý. Hơn nữa, họ còn có cơ hội học cách may những bộ quần áo đơn giản qua các buổi livestream. Dù vậy, nhiều người cảm thấy thời lượng livestream hơi ngắn, đặc biệt vào các ngày trong tuần, học sinh thường không theo kịp.
Quý Thiên giải thích rằng sẽ có bản ghi hình lại, livestream vào buổi tối chỉ kéo dài đến hơn 9 giờ, muộn hơn nữa không tốt cho sức khỏe. Kiếm tiền thì quan trọng, nhưng với y mà nói, sức khỏe của Beta, tức Chu Đỉnh Nguyên của y phải là ưu tiên hàng đầu.
Quý Thiên không bao giờ làm gì mà không chuẩn bị kỹ lưỡng. Y dẫn Chu Đỉnh Nguyên đi mua thiết bị cần thiết cho livestream, sau đó cùng y dọn dẹp sắp xếp lại góc quay, điều chỉnh vị trí máy móc các thứ. Tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày lên sóng lần đầu tiên.
Hai người vừa hoàn thành công việc thì Vu Đan Trân bất ngờ xuất hiện.
"Lâu lắm không thấy bóng dáng cô đâu, dạo này bận gì vậy?" Chu Đỉnh Nguyên vốn đã muốn hỏi từ lâu. Nếu chẳng may Vu Đan Trân không đến, Quý Thiên phải làm sao?
Vu Đan Trân tay xách vài túi quà, thuận tiện đặt chúng xuống sàn, cô tươi cười nói: "Không phải tôi nói tôi làm giúp việc gia đình sao? Nhờ Quý Thiên dạy tôi quay video mà bây giờ có nhiều người tìm tôi làm việc hơn. Hôm nay đặc biệt mua ít đồ đến cảm ơn hai người."
Biết rằng Vu Đan Trân một mình kiếm tiền không dễ dàng, Chu Đỉnh Nguyên liền khách sáo: "Mua đồ làm gì, có gì to tát đâu."
Nhưng không chỉ tặng quà, Vu Đan Trân còn ngỏ ý mời cả hai ra ngoài ăn tối. "Chút nữa cùng ra ngoài ăn bữa cơm đi, tôi mời. Coi như cảm ơn hai người."
Tặng quà đã đủ rồi, lại còn mời ăn cơm nữa. Chu Đỉnh Nguyên định từ chối, nhưng nghĩ lại, mọi chuyện đều là nhờ công của Quý Thiên. Hắn chẳng làm gì, giờ mà từ chối thay Quý Thiên thì không ổn chút nào. Hơn nữa, nếu Quý Thiên có tình cảm với Vu Đan Trân thì hắn lại mặt dày từ chối ý tốt của cô thì thật kỳ cục.
Chu Đỉnh Nguyên liếc trộm vẻ mặt của Quý Thiên. Quý Thiên vẫn giữ nét mặt bình thản, không biểu lộ cảm xúc gì.
Thôi thì mình không đi, Quý Thiên kiểu gì cũng sẽ đi. Chu Đỉnh Nguyên tự nhủ.
Liếm môi một cái, hắn gật đầu: "Được thôi."
Cuối cùng hắn lại không kiềm chế được, mạnh miệng nhận lời thay Quý Thiên.