Hiện tại trời đã trở lạnh rồi, Chu Đỉnh Nguyên mệt muốn chết, hắn muốn giả vờ không tắm, nhưng lại không biết Quý Thiên lấy đâu ra sức mạnh lớn đến vậy, trực tiếp kéo hắn khỏi giường, nửa ôm hắn vào phòng tắm.
"Tắm xong thì ra ngoài." Quý Thiên nhân cơ hội đóng cửa lại, y lấy quần áo trong tủ thay để ở trên ghế cạnh cửa rồi mới lên lầu tắm.
Chu Đỉnh Nguyên biết mình không thể chống lại Quý Thiên, thằng nhóc này thực sự có tiêu chuẩn kép kinh khủng, nếu mình không tắm rửa thì tối nay chắc chắn không thể ngủ được, chỉ còn cách cam chịu cởi đồ, mở vòi hoa sen rồi đứng dưới nước.
Nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống đầu Chu Đỉnh Nguyên, lỗ chân lông giãn ra dưới nhiệt độ cao, cảm giác như cồn trong cơ thể cũng từ từ bị bay hơi, đầu óc Chu Đỉnh Nguyên tỉnh táo hơn nhiều, hắn không còn mơ màng nữa, càng tắm càng tỉnh, càng tắm càng thấy thoải mái.
Sau khi rửa sạch bọt trên người, Chu Đỉnh Nguyên theo thói quen đưa tay ra lấy quần áo từ kệ, nhưng vì vội vã vào đây nên hắn hoàn toàn quên chuẩn bị quần áo. Hắn liền hét lên từ sau cửa phòng tắm, "Quý Thiên, quần áo của tôi đâu rồi?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Chu Đỉnh Nguyên mở cửa phòng tắm ló đầu ra ngoài, căn phòng không một bóng người, không thấy Quý Thiên đâu nữa.
Quý Thiên lên lầu ba ngủ rồi sao?
Thấy vậy, Chu Đỉnh Nguyên cũng lười mặc quần áo, cứ thế trần truồng đi ra ngoài, hắn vén chăn lên rồi chui vào giường.
Quý Thiên vừa tắm xong, có vẻ như nghe thấy tên mình được gọi, y vừa lau tóc vừa đi từ dưới lầu lên. Vừa bước vào phòng của Chu Đỉnh Nguyên, y nhìn thấy phòng tắm sáng trưng, bên trong sương mịt mù, Chu Đỉnh Nguyên tắm xong mà không tắt đèn.
Tắt đèn rồi, Quý Thiên đi đến cạnh giường, nhìn thấy Chu Đỉnh Nguyên nằm ngủ với mái tóc còn ướt, "Không phải bảo anh lau khô tóc rồi mới ngủ sao?"
Chu Đỉnh Nguyên đang mơ màng trong cơn buồn ngủ, Quý Thiên không phải đã về phòng mình ngủ rồi sao? Sao lại xuống đây?
"Mệt chết..."
Thấy Chu Đỉnh Nguyên thật sự quá mệt rồi, Quý Thiên cũng không ép hắn dậy, lấy máy sấy tóc rồi ngồi xuống cạnh giường, xoay đầu Chu Đỉnh Nguyên nằm lên đùi mình, sau đó giúp hắn sấy tóc.
Tiếng máy sấy thật sự rất ồn, Chu Đỉnh Nguyên nhăn mày xoay người lại, hắn vùi mặt vào đùi Quý Thiên, cố gắng dùng cách này để tránh tiếng ồn, nhưng tiếc là chẳng mấy hiệu quả.
Quý Thiên nhận ra ý định của Chu Đỉnh Nguyên, y nâng máy sấy lên cao hơn, sấy khô tóc phía sau đầu Chu Đỉnh Nguyên, rồi còn phải sấy cả tóc phía trước, y đành phải xoay đầu Chu Đỉnh Nguyên lại, để hắn đối mặt với mình.
Có lẽ do tiếng máy sấy quá lớn, Chu Đỉnh Nguyên không thể nhắm mắt ngủ, vì quá mệt lại không thể yên tĩnh mà ngủ được, lúc này mặt hắn nhăn lại, hai hàm răng nghiến chặt, cằm căng lên.
Quý Thiên dùng tay lớn của mình vuốt lên trán Chu Đỉnh Nguyên, dùng mu bàn tay chắn bớt nhiệt từ máy sấy, "Anh còn không kiên nhẫn được à?"
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng mang theo chút cưng chiều, trán bị Quý Thiên vuốt làm Chu Đỉnh Nguyên có chút ngứa ngáy, hắn hơi nghiêng mặt đi, nhưng đáng tiếc là cằm bị Quý Thiên nắm chặt lại bị xoay lại.
Tóc sấy gần xong, Quý Thiên rút phích cắm cũng lười đứng dậy, liền đặt máy sấy lên đầu giường, tắt đèn, rồi mò mẫm qua người Chu Đỉnh Nguyên, kéo chăn khác lên rồi nằm xuống ngủ.
Tiếng trở mình và hơi thở của Chu Đỉnh Nguyên vang lên bên tai, Quý Thiên biết Chu Đỉnh Nguyên vẫn chưa hoàn toàn ngủ, y cảm thấy cần phải tận dụng cơ hội này để nhắc nhở thêm về việc giữ gìn thói quen của hắn, "Nếu không muốn tôi lải nhải thì anh nên nhớ tự tắm rửa rồi mới ngủ."
Mình đã nghe theo lời Quý Thiên tắm rửa xong rồi, giờ vẫn còn phải nghe lải nhải, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy phiền hết sức, "Tôi đã tắm rồi mà cậu còn nói nữa, cậu có muốn kiểm tra không?"
Quý Thiên chưa kịp hiểu ý của câu "kiểm tra", thì bỗng cảm thấy một làn gió lạnh thổi tới, trong bóng tối, Chu Đỉnh Nguyên vén chăn lên rồi chui vào chăn của y.
Hơi thở ẩm ướt lướt qua tai Quý Thiên, y có thể nghe rõ tiếng hít thở của Chu Đỉnh Nguyên, vừa quay đầu lại, Chu Đỉnh Nguyên đã áp sát vào người y rồi.
Quý Thiên nhẹ nhàng nhích tay ra, lòng bàn tay chạm vào làn da mềm mại ấm áp của Chu Đỉnh Nguyên, dưới ánh trăng, y nhìn thấy vai của Chu Đỉnh Nguyên mịn màng bóng loáng.
Chu Đỉnh Nguyên không có mặc đồ?
Quý Thiên giật mình, buộc mình phải nhớ lại, quần áo trên ghế dường như vẫn còn ở đó.
Chuyện này...
Dù hai người đã xác định quan hệ bạn đời, nhưng họ vẫn chưa đăng ký kết hôn, nếu thật sự có quan hệ thể xác, liệu có quá vội vàng không?
Nhưng mà Chu Đỉnh Nguyên không mặc gì cả, còn chủ động ôm lấy y, sao có thể từ chối được? Là một Alpha, ít nhất cũng phải đáp ứng nhu cầu của bạn đời.
Quý Thiên thở dài, tay vòng qua eo Chu Đỉnh Nguyên, rồi nắm lấy hông hắn, dùng sức kéo hắn vào lòng mình.
Thời tiết lạnh thế này, người ta bản năng sẽ tìm đến nguồn nhiệt, Chu Đỉnh Nguyên khá phối hợp, đá chăn ra, một chân đặt lên đùi Quý Thiên.
Hai người sát nhau, không một khe hở, Chu Đỉnh Nguyên khi ngủ cũng không yên, thường xuyên trở mình, Quý Thiên thì mặc bộ đồ ngủ mỏng, có thể cảm nhận rõ ràng từng phân da của Chu Đỉnh Nguyên áp vào y.
Mỗi lần hít thở, Quý Thiên ngửi thấy mùi sữa tắm nhẹ nhàng từ cơ thể Chu Đỉnh Nguyên, không quyến rũ như pheromone của Omega, nhưng lại rất đặc biệt, là mùi hương riêng của Chu Đỉnh Nguyên. Lỗ mũi y hơi nóng lên, thấp giọng hỏi: "Anh muốn tôi kiểm tra thế nào?"
Chu Đỉnh Nguyên lặp lại câu nói của Quý Thiên trong tai, cơ thể nhanh hơn suy nghĩ của hắn, hắn nâng thân trên dậy, cúi xuống nhìn Quý Thiên.
Hơi thở của hắn vẫn còn mùi rượu, hắn cố ngửi mùi trên người Quý Thiên, sao mùi thuốc Đông y vẫn nồng nặc vậy, Quý Thiên rốt cuộc có tắm không đấy? Hay lại đang chơi trò tiêu chuẩn kép, bắt ép mình tắm mà y thì không tắm?
"Cậu không tắm sao? Sao mùi thuốc Đông y lại nặng vậy?" Chu Đỉnh Nguyên trực tiếp leo lên người Quý Thiên, mũi kề cajanh mũi, hắn cố gắng tìm ra nguồn gốc của mùi, "Sao cậu cứ tiêu chuẩn kép hoài thế? Cậu không tắm còn bắt tôi tắm."
Quý Thiên đáp lại hắn: "Vậy anh muốn kiểm tra à?"
Kiểm tra! Sao lại không kiểm tra! Cuối cùng cũng có cơ hội leo lên người Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên kéo áo ngủ của y rồi kéo một loạt nút áo, lộ ra cơ ngực săn chắc của Quý Thiên.
Lúc trước khi làm đồ cho Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên đã hơi ngạc nhiên, một người đàn ông to thế này mà vòng ngực lại lên tới 105, làm gì mà to thế không biết? Quý Thiên đâu phải cho con bú, nhìn qua chẳng phải dáng dấp giống mình sao, sao số liệu lại kinh ngạc như vậy?
Chu Đỉnh Nguyên lại bóp thêm hai lần nữa coi như trút giận, miệng thì lẩm bẩm: "Lớn thế này làm gì chả biết."
Quý Thiên bị Chu Đỉnh Nguyên trêu chọc đến nổi suýt thì mất kiềm chế, y đang muốn đè tay gây loạn thì hắn lại thì nghe Chu Đỉnh Nguyên tức giận nói: "Chúng ta so đi."
"So cái gì?"
Vẻ mặt Quý Thiên hoàn toàn mờ mịt, Chu Đỉnh Nguyên cũng không giải thích gì mà trực tiếp kéo quần y xuống.
Nếu không thể so kích thước ngực thì so cái bên dưới thôi. Chu Đỉnh Nguyên không tin vào điều xui xẻo này, không tin mọi điều tốt đều chỉ dành riêng cho Quý Thiên, không tin Quý Thiên lại có cả hai.
Chưa kịp lột quần lót của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên đã có chút chùn bước, "Cậu có từng đo qua chưa?"
Quý Thiên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ai lại rảnh mà đi đo cái đó.
Chưa kịp so đo gì, Chu Đỉnh Nguyên đã chịu thua, vẻ mặt hắn ủ rũ, lại từ trên người Quý Thiên leo xuống, quay lưng lại, khoanh tay có chút tức giận.
"Có gì để mà so chứ?" Quý Thiên quay người hắn lại, sờ soạng người y một hồi, rồi còn nổi giận nữa cơ đấy.
Chu Đỉnh Nguyên là một Beta, về mặt phát triển cơ thể đương nhiên sẽ không thể bằng một Alpha như mình, điều này chẳng phải là hiển nhiên sao?
Quý Thiên bị Chu Đỉnh Nguyên chọc đến có chút phản ứng, "Anh định thế nào đây?"
Sờ một chút rồi thôi à? Sờ xong rồi không nhận trách nhiệm?
Quý Thiên nghiêng đầu lại gần Chu Đỉnh Nguyên, môi y vô tình chạm vào môi của Chu Đỉnh Nguyên, khi chắc rằng Chu Đỉnh Nguyên sẽ không từ chối, y mới vòng tay ra sau gáy Chu Đỉnh Nguyên, mạnh bạo làm sâu nụ hôn.
Khi môi hắn bị lưỡi Quý Thiên khẽ tách ra, Chu Đỉnh Nguyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mãi đến khi không khí trong miệng bị cướp đi sạch sẽ, hắn cảm thấy hơi khó thở, đầu lưỡi tê dại, mới bắt đầu vùng vẫy.
Quý Thiên buông Chu Đỉnh Nguyên ra, nhìn thấy hắn thở hổn hển, y vuốt nhẹ lên má Chu Đỉnh Nguyên. Mặc dù bản thân không thấy có gì để so sánh, nhưng Beta của mình có vẻ rất để ý, Quý Thiên đành nhượng bộ: "Anh to hơn."
Thế này mới khá hơn.
Chu Đỉnh Nguyên chỉ có thể phản ứng với câu này, còn những gì xảy ra vài phút trước, khi bị Quý Thiên hôn đến mức không thở nổi, hắn quên mất rồi.
Trong chăn ấm áp, pheromone vừa vặn quấn chặt lấy hai người, không khí thật sự rất tuyệt vời. Quý Thiên không ngại làm cho mối quan hệ của họ trở nên rõ ràng hơn, y còn muốn tiến thêm một bước nữa, đưa tay qua ôm mặt Chu Đỉnh Nguyên, chuẩn bị tiếp tục hôn.
Chu Đỉnh Nguyên nghiêng đầu theo lực của Quý Thiên, nhưng không kịp ngừng lại, lại hắt hơi một cái làm mất hết không khí ái muội, Quý Thiên dừng lại, nụ hôn đành vô cùng bất đắc dĩ đặt lên trán Chu Đỉnh Nguyên. Khi y cúi xuống nhìn lần nữa, Chu Đỉnh Nguyên đã ngủ say như chết rồi.
Quý Thiên cảm thấy như bị ai đó nắm chặt cổ không thể thở nổi, cũng không thể tin nổi mình lại gặp phải một Beta như Chu Đỉnh Nguyên. Hắn chẳng để ý gì đến cảm giác của mình, cứ thích trêu chọc mình rồi lại chẳng chịu chịu trách nhiệm.
Giận cũng chẳng làm gì được, Quý Thiên không thể ép Chu Đỉnh Nguyên dậy để tiếp tục, y chỉ đắp lại chăn cho hắn rồi tự mình dậy đi vào phòng tắm.
Chu Đỉnh Nguyên mơ mơ màng màng, trong giấc mơ hắn đang ôm một mỹ nữ xinh đẹp không muốn buông tay, mỹ nữ đó cũng để hắn ôm, nhưng hình dáng mỹ nữ thì không rõ, giọng nói cũng có chút khàn khàn, mùi cơ thể lại kỳ lạ, giống như thuốc Đông y.
Thuốc Đông y?
Có gì đó hơi quen quen, Chu Đỉnh Nguyên cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nghĩ ra đã từng ngửi thấy mùi này ở đâu. Hắn tiến gần mặt mỹ nữ, muốn nhìn rõ hơn, thì dần dần nhìn thấy rõ mặt người ta.
**!
Đập vào mắt hắn là gương mặt của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên cúi đầu nhìn lại, hóa ra mình đang nằm trên người Quý Thiên, không biết lúc nào hai người lại cuộn lại trong chăn cùng nhau, điều đáng sợ nhất là hắn dường như không mặc gì, thậm chí cả quần lót cũng không.
Chu Đỉnh Nguyên vội vàng nhảy xuống giường, chạy vào tủ quần áo rồi mặc vội quần áo vào, sau đó lại lao nhanh vào phòng tắm bật vòi nước. Hắn không đợi nước nóng mà rửa mặt với nước lạnh, khi ngẩng lên nhìn vào gương, thấy mặt mình ướt đẫm, môi dưới còn hơi sưng đỏ.
Chu Đỉnh Nguyên bối rối sờ môi mình, cảm giác hơi đau như mở ra một cánh cửa ký ức, hình ảnh tối qua cứ liên tiếp hiện lên trong đầu hắn.
Hắn hoảng hốt quay lại nhìn về phía giường, Quý Thiên vẫn đang ngủ.
Rốt cuộc là mơ hay là chuyện thật, Quý Thiên... đã hôn hắn?
Lời tác giả:Vòng ngực 105, vòng eo 20, không thể làm cho Chu Đỉnh Nguyên không mê mẩn được gã đại shai này.
* 大
shai" (đại shai) là một từ lóng trong tiếng Trung, thường được dùng để chỉ một người đàn ông có tính cách rất cuốn hút, quyến rũ, hoặc thậm chí có phần tự mãn, nhưng lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ.