Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy khó chịu, mà chính hắn cũng không thể nói rõ vì sao. Có thể là vì hắn bị Quý Thiên "dọa" ngủ cùng một cách khó hiểu, hoặc có thể là vì sau khi bị Qúy Thiên ngủ rồi, Quý Thiên có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và lạnh lùng bỏ mặc hắn.
Nhưng Chu Đỉnh Nguyên không thể tự hạ thấp mình để chủ động xin lỗi, hắn không làm được, trong lòng hắn cứ cảm thấy có điều gì đó bị tắc nghẽn. Vì vậy, dưới sự nhu nhược của mình, hắn chọn cách tránh né. May mắn là sau khi Quý Thiên xuất viện, hắn đã luôn vội vàng hoàn thành việc chuẩn bị tất cả hàng hóa để giao đi. Bây giờ thì rảnh được tí, sau bữa tối hắn có thể ra ngoài tránh mặt một chút, để không ở lại một mình với Quý Thiên sau cánh cửa cuốn đóng chặt.
Trời bắt đầu tối, Chu Đỉnh Nguyên vừa đến bảng thông báo của khu dân cư. Bầu trời u ám mờ mịt, hắn thấy một vài người hàng xóm đứng quanh thì thầm trò chuyện. Không có gì làm nên hắn tiến lại gần để xem chuyện gì xảy ra.
"Cái này viết gì thế?" Những người già xung quanh đều đang nheo mắt, không đeo kính lão nên không thể đọc được.
Chu Đỉnh Nguyên lách qua đám đông, tiến lên phía trước để xem thông báo từ đồn công an. "Đây là bức vẽ của tên trộm."
Bức vẽ rất mờ, chỉ có một đặc điểm nổi bật là một cái nốt ruồi lớn ở bên trái mặt người đó.
"Chỉ dựa vào bức vẽ này mà muốn bắt được người à? Mẹ của tên đó cũng chưa chắc nhận ra được." Một ông lão lắc đầu cười khẩy.
Một ông già khác nói thêm: "Tôi nghe một người quen ở bệnh viện nói, ông lão Lương bị hoảng sợ nên không nhớ được mặt tên trộm, chỉ nhớ là hắn có một cái nốt ruồi lớn trên má."
Chu Đỉnh Nguyên đang tán gẫu với các ông lão thì một người đứng phía sau họ bất chợt kéo khóa áo và quay lưng đi về phía ngõ, đó là một người lạ mà hắn chưa từng thấy.
"Tiểu Chu này, cậu nghĩ tên trộm có quay lại không?" Một ông lão hỏi.
Chu Đỉnh Nguyên hoàn hồn, "Bây giờ tình hình căng thẳng, gã có lẽ sẽ không đủ can đảm hành động. Nhưng mà ai mà biết được chứ? Mọi người nhớ khóa cửa, đóng chặt cửa sổ và đừng mở cửa cho người lạ."
Nói đến đây, Chu Đỉnh Nguyên lại nhìn về phía con đường mình vừa đi, người lạ mặt kia đã biến mất từ lâu.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Chu Đỉnh Nguyên. Không sợ bị trộm cắp, chỉ sợ trộm lén lút nhớ thương. Hắn nhanh chóng tự an ủi mình rằng sẽ không xảy ra chuyện nào đó, chính hắn cũng đã nói tình hình căng thẳng, nên dù tên trộm có định ra tay, cũng phải đợi lúc tình hình dịu xuống.
Vì vụ trộm xảy ra, người đi bộ vào buổi tối sau bữa ăn đều trở về nhà hết. Con phố giờ đây vắng vẻ, Chu Đỉnh Nguyên liền cảm thấy chán nản, hắn kéo chặt áo khoác đi về phía cửa hàng nhà mình.
Cửa cuốn chỉ hạ được một nửa khi Chu Đỉnh Nguyên cúi người chui vào trong. Hắn không tính toán đúng chiều cao nên lưng hắn va mạnh vào khung cửa phát ra tiếng "bịch" vang dội, làm Quý Thiên đang ngồi gật gù trên ghế nằm phải giật mình tỉnh dậy.
Quý Thiên từ từ mở mắt, hai người nhìn nhau. Chu Đỉnh Nguyên ngượng ngùng quay mặt đi, tay dụi mũi, "Nếu muốn ngủ thì lên lầu mà ngủ đi."
Quý Thiên không đáp, y ngồi dậy tỉnh táo một lúc, rồi đứng dậy và thấy cửa phòng nhỏ để đồ đang hé mở. Y muốn hỏi điều gì đó, nhưng khi nhìn vào Chu Đỉnh Nguyên, thấy hắn đang loay hoay làm đủ thứ mà chẳng biết đang làm gì, Quý Thiên chỉ đành nuốt câu hỏi vào bụng rồi đi lên lầu.
Khi Quý Thiên vừa rời đi, Chu Đỉnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lấy chìa khóa từ ngăn kéo để khóa cửa, rồi thói quen đặt chìa khóa lên máy may, sau đó đứng đợi một lúc ở tầng một, chờ Quý Thiên lên tới tầng ba, mới từ từ lên theo.
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy mình thật đáng thương, rõ ràng là nhà mình, rõ ràng là Quý Thiên chiếm lợi thế, nhưng hắn chẳng thể nào tỏ ra cứng rắn được, cứ phải lén lút mãi, còn phải nhìn sắc mặt Quý Thiên, hắn tự thấy mình hèn hèn thế nào ấy.
"Chết tiệt."
Trước khi vào phòng tắm, Chu Đỉnh Nguyên còn chửi thầm, gặp Quý Thiên coi như chính mình xui.
Tắm xong, Chu Đỉnh Nguyên lau đầu ra ngoài. Hắn định lười biếng một chút nhưng lại nhớ đến lời lải nhải của Quý Thiên đành phải miễn cưỡng lấy máy sấy tóc ra sấy. Tóc hắn ngắn nên chỉ vài lần thổi qua là khô gần hết.
Âm thanh máy sấy vẫn còn văng vẳng trong tai, Chu Đỉnh Nguyên lấy điện thoại ra, định xem video trước khi đi ngủ.
Chu Đỉnh Nguyên tắt đèn, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên mặt hắn. Dạo gần đây, hắn hay nghĩ đến Quý Thiên, nghĩ đến việc Quý Thiên đang nghĩ gì, nghĩ đến việc Quý Thiên làm gì một mình trên tầng ba. Đang nghĩ miên man, đôi mắt hắn bắt đầu nặng trĩu.
Cửa phòng "kẽo kẹt" mở ra, Chu Đỉnh Nguyên mơ màng, chưa kịp phản ứng khi có người vào phòng. Một bóng đen lướt qua trước mặt hắn, hắn suýt thì la lên, nhưng ngay lập tức, miệng hắn bị bịt lại, mùi thuốc Đông y quen thuộc lập tức xộc vào mũi.
"Đừng kêu." Trong bóng tối, giọng Quý Thiên trầm thấp vang lên.
Những ngày này hai người đã cãi nhau, Chu Đỉnh Nguyên đã lâu không được ở gần Quý Thiên như thế. Hắn nhìn xuống tay Quý Thiên, tập trung vào mùi trên người y. Quý Thiên định làm gì đây, ban ngày thì ra vẻ chính trực, tối lại bất ngờ tấn công à?
"Có vẻ như có người vào nhà."
Câu này làm Chu Đỉnh Nguyên đang thất thần chợt tỉnh lại, hắn nhìn vào mắt Quý Thiên như để hỏi lại, cũng như để lắng nghe.
Quý Thiên nghiêm mặt nói: "Em nghĩ, chắc là khi em nằm ngủ ở dưới lầu thì gã vào trốn trong kho hàng nhỏ. Em vừa nghe thấy một tiếng động từ tầng hai, người đó vẫn ở dưới đó."
Chu Đỉnh Nguyên nắm chặt tay Quý Thiên, "Cậu chắc không?"
Quý Thiên gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc. Chu Đỉnh Nguyên nhìn xung quanh, quả thật tên trộm cũng muốn đón Tết mà. Khi thấy cây chổi lông gà, hắn định cầm nó rồi đi xuống dưới, nhưng Quý Thiên đã giữ chặt lại.
"Chúng ta vẫn chưa biết gã có vũ khí không, có đồng bọn không. Gã dám làm liều nhiều lần trong lúc tình hình căng thẳng như vậy, em sợ gã là kẻ liều mạng. Em cũng đã gọi báo cảnh sát rồi."
Gọi cảnh sát đúng là điều cần thiết, Quý Thiên nghĩ rất chu đáo.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Cứ ngồi đợi à?"
"Anh muốn dọa gã đi hay là bắt gã?"
Câu hỏi này có vẻ hơi thừa, Chu Đỉnh Nguyên chắc chắn trả lời: "Tất nhiên là bắt gã rồi." Để mọi người không còn lo lắng suốt ngày nữa.
Quý Thiên định nói rằng nên giữ im lặng và quan sát tình hình. Lúc này, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Âm thanh rất nhỏ, đứt quãng, người lên cầu thang rõ ràng đang cố ý đi chậm lại. Quý Thiên không nghĩ nhiều, vén chăn lên, nằm sát bên Chu Đỉnh Nguyên, y thì thầm bên tai hắn: "Đừng lên tiếng trước."
Chu Đỉnh Nguyên theo phản xạ ôm lấy eo Quý Thiên, kéo người vào lòng rồi nín thở, nằm bất động.
Mùi thuốc Đông y nồng nặc nhanh chóng bao phủ Chu Đỉnh Nguyên, cảm giác lâu lắm mới có lại, hắn hít một hơi thật sâu mùi của Quý Thiên. Chưa kịp tận hưởng thêm, tiếng bước chân đã tiến vào phòng.
Trong bóng tối, tiếng bước chân có chút rối loạn. Chu Đỉnh Nguyên nheo mắt nhìn trộm, quả nhiên không chỉ có một người, hai người kia dáng vóc tương đương mình, mỗi người cầm một con dao nhỏ. May mà vừa rồi không liều lĩnh xuống dưới, nếu đánh nhau thì chắc chắn không dễ chiếm lợi thế.
Nhìn hai bóng người đang tiến lại gần, Chu Đỉnh Nguyên rất muốn hỏi Quý Thiên bây giờ phải làm sao, nhưng mở miệng lúc này chắc chắn sẽ bị nghe thấy.
Khi Chu Đỉnh Nguyên đang bối rối, tay của Quý Thiên áp vào cánh tay hắn đang định cử động. Các ngón tay của Chu Đỉnh Nguyên chạm vào một vật lạnh lẽo và sắc bén. Thấy một người tiến gần giường, vật lạnh lẽo đó lập tức được Quý Thiên nhét vào tay hắn. Ngay sau đó, Quý Thiên bật lên, tung cú đá khiến gã gần họ bay ra xa.
"Á!" Người đó kêu lên một tiếng thảm thiết, ngay lập tức đồng bọn của gã phản ứng lại xông về phía Quý Thiên, tay gã còn cầm dao. Quý Thiên né người, trong lúc đó, kẻ nằm trên sàn cũng nhanh chóng đứng dậy.
Nhìn thấy cảnh một chọi hai, Chu Đỉnh Nguyên mới nhận ra Quý Thiên đã đưa cho hắn con dao nhà mình. Mẹ kiếp! Thằng nhóc này muốn ra tay mà không hề báo trước, đưa dao cho mình rồi thì y làm gì?
"Cầm lấy." Chu Đỉnh Nguyên đưa lại dao cho Quý Thiên, trong bóng tối, hắn nắm lấy cái chổi lông gà gần đó. Đây là nhà hắn, dù có mắt bị che cũng biết đồ vật để ở đâu. Hắn cầm chổi lông gà quất vào tay một trong hai người kia.
Người đó đau đớn hít vào một hơi lạnh, rồi thét lên một tiếng, con dao trong tay rơi xuống đất với một tiếng "keng" rõ to.
Người còn lại thấy vậy, lập tức vung dao xông vào, miệng còn bận lẩm bẩm chửi rủa.
Quả thật câu "dài một tấc mạnh một tấc" là đúng, Chu Đỉnh Nguyên dùng chổi lông gà rất thành thạo, một cú vung mạnh đã quất vào mặt người kia.
"Á! Á!" Người đó hét thất thanh như bị chọc tiết, mất sạch hình tượng của kẻ trộm.
Chu Đỉnh Nguyên chiếm thế thượng phong không quên châm chọc, hắn bước lên một bước, "** mẹ, tụi mày còn dám trộm vào nhà tao, hôm nay tao sẽ cho các người biết thế nào là lễ hội, sao không làm cái gì tốt mà lại đi làm trộm."
Thấy Chu Đỉnh Nguyên tiến lên, tên trộm muốn liều mạng vung dao về phía Chu Đỉnh Nguyên. Chu Đỉnh Nguyên tránh không kịp, hắn còn nghĩ rằng con dao sẽ rạch từ lông mày của mình xuống.
Ai ngờ một bàn tay chắn ngay trên đầu hắn, Quý Thiên dùng tay không nắm chặt con dao.
"Quý Thiên!" Chu Đỉnh Nguyên bị dọa cho nhảy dựng, hắn vội vã muốn xem Quý Thiên bị thương ra sao. Hai tên trộm vừa mở cửa sổ nhảy ra ngoài thì đụng phải cảnh sát đang đến do nhận được báo cáo.
Chu Đỉnh Nguyên vội vàng bật đèn lên, màu máu đỏ sẫm gần như làm chói mắt hắn, hắn vội cầm tay Quý Thiên xem.
"Cậu có bị điên không vậy hả, sao lúc nào cũng thế hết. Cậu tưởng mình là siêu nhân à?"
Lo lắng quá khiến lòng y rối bời, suy nghĩ đầu tiên của y là làm thế nào để Beta của mình không bị thương, còn việc bản thân có bị thương hay không thì không có trong phản ứng tự nhiên của Quý Thiên.
"Cảnh sát đến rồi phải không?"
Chu Đỉnh Nguyên muốn dẫn Quý Thiên đi rửa vết thương. Con dao đã rạch một đường sâu, "Cậu còn có thời gian quan tâm mấy cái này à?"
"Sợ bọn họ trả thù."
Chu Đỉnh Nguyên không còn cách nào khác, hắn với ra cửa sổ nhìn xuống, thấy hai tên trộm đã bị cảnh sát còng tay, "Bắt được rồi."
Quý Thiên kéo tay mình ra khỏi tay Chu Đỉnh Nguyên, "Đi xuống mở cửa, đừng để cảnh sát đợi lâu."
Chu Đỉnh Nguyên nhíu mày, hắn rất muốn giúp Quý Thiên cầm máu trước, nhưng Quý Thiên là người có ý chí mạnh mẽ, hơn nữa còn rất cứng đầu, hắn chỉ đành dẫn Quý Thiên xuống lầu mở cửa.
Cảnh sát khu vực có ấn tượng với Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên, "Lại là các anh báo cảnh sát à."
Sợ cảnh sát nghĩ Quý Thiên là kẻ xấu và yêu cầu xem chứng minh nhân dân, Chu Đỉnh Nguyên vội vàng nói: "Lần này là hành động nghĩa hiệp."
Quý Thiên nhớ rõ hai viên cảnh sát này, lần đầu tiên Chu Đỉnh Nguyên báo án chính là họ. Nhưng lúc này, y không còn tâm trạng để châm chọc nữa, "Các anh có cần tôi đi làm biên bản không?"
Chu Đỉnh Nguyên chắn trước Quý Thiên, hiếm khi được làm chủ, "Trước tiên tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện."
Thấy Quý Thiên vẫn chảy máu đầm đìa, viên cảnh sát lên tiếng, "Chúng tôi sẽ đưa các anh đến bệnh viện trước, băng bó xong rồi quay lại phối hợp với chúng tôi cũng được."