Chu Đỉnh Nguyên là người có tính khí rất nóng nảy, nhanh nổi giận nhưng cũng nhanh nguôi ngoai. Sau khi bình tĩnh lại hắn bắt đầu nghĩ liệu mình có nói quá lời không, dù là ai nghe thấy những lời đó thì chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Khi Chu Đỉnh Nguyên xuống lầu từ tầng ba, không còn thấy bóng dáng Quý Thiên đâu, hắn cảm thấy hơi áy náy, nhưng miệng thì lại không chịu thừa nhận.
"Mẹ nó, đi quyết liệt dữ vậy không biết, cũng không thèm mặc không phải là đồ của mình."
Chu Đỉnh Nguyên tự an ủi bản thân, nghĩ rằng mình cũng đã khá tốt rồi, không chỉ cho thằng nhóc đó ở lại một đêm mà còn đưa cho y năm mươi tệ. Năm mươi tệ đâu phải ít, cửa tiệm của hắn làm ăn không tốt, có khi cả ngày chẳng kiếm được năm mươi tệ. Hắn cũng đã làm hết khả năng rồi.
Quý Thiên đi rồi, Chu Đỉnh Nguyên lại phải mở cửa làm ăn. Hôm nay sáng sớm hắn nhận được ba trăm tệ tiền đặt cọc, bà Ngô ở đầu phố tìm hắn làm áo khoác lông vũ. Hắn lâu lắm rồi chưa nhận được đơn hàng lớn như vậy. Dạo này túi không còn một đồng, mặt muốn khô héo luôn rồi, nhưng giờ tốt rồi, có tiền rồi thì hắn có thể yên tâm làm đồ.
Có việc để làm thì thời gian trôi qua khá nhanh, đến khi Chu Đỉnh Nguyên ngẩng đầu lên thì trời đã gần tối. Hắn thở dài một hơi, đặt nửa thành phẩm lên mô hình, duỗi người một cái rồi nhìn ra ngoài cửa, đã không còn ai trên phố, đúng như thường lệ, khi mặt trời lặn là khu vực này vắng vẻ hẳn.
Tranh thủ trước khi trời tối hẳn, Chu Đỉnh Nguyên cầm chìa khóa đi siêu thị mua chút đồ ăn giảm giá. Hôm nay khá may mắn, có nhiều món ăn giảm giá không ai mua, hắn chọn mấy món, không vội ăn ngay mà sau khi tắm rửa xong lại lên tầng trên cùng.
Tầng trên cùng có vườn hoa mà mẹ và bà nội hắn chăm sóc khi còn sống. Chu Đỉnh Nguyên vốn không thích chăm sóc cây cối, nhưng đó là những thứ quan trọng nhất mà hai người phụ nữ trong đời hắn để lại. Dù lười biếng cách mấy, hắn đã thành thói quen tưới nước và bón phân cho chúng, những sinh vật duy nhất còn sống sót trong ngôi nhà này.
Tất cả đều ổn, những cây hoa khác đều rất dễ chăm sóc, nhưng cái lan mà Quý Thiên đã đập hôm đó lại cực kỳ yếu ớt. Ban đầu nó cũng đã yếu, nhưng sau khi bị Quý Thiên đập vỡ, giờ nó gần như chết hẳn, lá cũng rũ xuống.
"Chậc, rốt cuộc phải tưới cái gì thì mày mới sống lại đây? Nước cũng tưới rồi, phân cũng bón rồi, ánh sáng mặt trời cũng đủ rồi, sao mày chẳng có chút sinh lực nào vậy?" Chu Đỉnh Nguyên tự lẩm bẩm, không lâu sau lại nghĩ đến Quý Thiên, "Đều là tại cái thằng cu họ Quý kia, nếu cậu ta không té đập mày thành ra như vậy thì mày còn có hy vọng sống, giờ thì chuẩn bị chết đi nhé."
Mặc dù nói miệng như vậy nhưng Chu Đỉnh Nguyên vẫn không bỏ cuộc, hắn tiếp tục tìm hiểu lý do tại sao cây lan này không sống được. Hắn bưng chậu hoa lên, đặt nó sang một góc khác trên tường, "Có phải bên này ánh sáng không đủ không? Để xem đổi chỗ này thử."
Chu Đỉnh Nguyên vừa vuốt ve lá hoa lan vừa dùng xẻng ấn chặt đất, "Cũng không biết Quý Thiên kia thế nào rồi, cậu ta không có nơi nào để đi, chắc hẳn là vẫn biết quay về nhà chứ nhỉ?"
Nói đến đây, Chu Đỉnh Nguyên dừng lại một chút, nghĩ đến việc Quý Thiên thảm hại như vậy, hắn cũng nghi ngờ liệu y có thể quay về nhà hay không.
Chu Đỉnh Nguyên ngừng lại không động đậy gì nữa, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Nhìn cũng không giống người lang thang đầu đường xó chợ gì, cậu ta không phải thực sự là người bị thần kinh đó chứ? Là từ bệnh viện tâm thần nào đó chạy ra à?"
Hoa lan không thể lên tiếng trả lời Chu Đỉnh Nguyên, chỉ có thể để gió chiều xào xạc thổi qua lá.
Chu Đỉnh Nguyên không muốn nghĩ nữa, hắn lấy một gáo nước lớn từ thùng nước bên cạnh, "Thôi thôi không nghĩ nữa, tao tưới cho mày chút nước."
Theo nguyên tắc vừa đủ, Chu Đỉnh Nguyên không tưới quá nhiều nước cho hoa lan, trong gáo còn lại hơn nửa, hắn vung gáo một cái, theo thói quen đổ ra ngoài tường, khi nước văng xuống đất cũng kèm theo một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.
"Này! Anh làm gì thế!" Tiếng kêu thảm thiết vừa tức giận lại có chút nghiêm túc, trong sự nghiêm túc ấy lại có chút quen thuộc.
Chu Đỉnh Nguyên cúi người sát tường nhìn xuống, Quý Thiên đứng trước cửa nhà anh như một con gà ướt sũng, dù trời đã tối, nhưng ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên mặt Quý Thiên, vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa trong đôi mắt hắn.
Chết tiệt! Sao lại quay lại nữa vậy hả.
Chu Đỉnh Nguyên đầy hoang mang chạy vội xuống lầu mở cửa cuốn ra, hắn nhìn thật kỹ, quả thật là Quý Thiên.
"Cậu sao lại quay lại nữa?" Chu Đỉnh Nguyên ngạc nhiên, chỉ có một con đường lớn này thôi, sao Quý Thiên lại có thể quay lại như vậy?
Ban đầu tức giận ngùn ngụt, Quý Thiên bỗng dưng xìu xuống, hắn cắn môi, nghiêng đầu nhìn sang một bên.
Y đã lang thang suốt cả ngày, chẳng biết phải đi đâu, tìm cảnh sát thì ngày hôm qua đã tìm rồi, người ta cho rằng y bị vấn đề về thần kinh, vậy y còn có thể đi đâu nữa đây? Ngoài nhà Chu Đỉnh Nguyên, y thật sự không nghĩ ra nơi nào có thể nương tựa.
Dù không hỏi, Chu Đỉnh Nguyên cũng biết tại sao Quý Thiên lại quay lại. Người sáng nay chính hắn đuổi đi, nước là hắn mới vừa đổ, trời bây giờ cũng đã tối rồi, Chu Đỉnh Nguyên cũng không muốn làm khó Quý Thiên nữa.
"Vào trong thay đồ đi."
Quý Thiên tưởng Chu Đỉnh Nguyên lại sẽ nói những lời khó nghe, y đã chuẩn bị sẵn sàng để tranh cãi với hắn nhưng không ngờ lại nghe được câu này, y chỉ có thể theo sau Chu Đỉnh Nguyên vào trong tiệm.
Lên lầu, Chu Đỉnh Nguyên vừa đi vừa nói: "Lầu ba này đồ đạc cậu dùng tôi vẫn chưa kịp dọn, tôi không có đồ mới cho cậu, chỉ có thể tìm mấy bộ đồ cũ của tôi, nếu cậu không chịu mặc thì cứ để trần đi."
Quý Thiên lạnh lùng đáp: "Cảm ơn."
Đồ đạc trong phòng tắm vẫn ở vị trí cũ, Quý Thiên đóng cửa lại, vươn tay cởi hết quần áo, tháo đồng hồ để lên giá, đợi nước trong vòi tắm ấm lên, y đứng dưới vòi nước, nước nóng không chỉ xua tan cái lạnh mà còn rột rửa cả sự mệt mỏi suốt hai ngày qua trên người y.
Đang tắm thì Chu Đỉnh Nguyên bên ngoài gõ cửa một cái, "Đồ đạc tôi để ngoài ghế rồi."
Beta Chu Đỉnh Nguyên này đúng là rất biết cách khiến y vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng thành thật mà nói hắn cũng không đến mức quá tệ, Quý Thiên bình tĩnh lại, y lên tiếng nói: "Cảm ơn."
Tắm xong, Quý Thiên mang đồ ra khỏi phòng tắm, Chu Đỉnh Nguyên không có ở lầu ba, y nghe thấy tiếng động ở dưới tầng nên theo âm thanh xuống lầu.
Chu Đỉnh Nguyên vừa lúc lấy đồ ăn đã mua ra đĩa, đặt hai bộ bát đũa lên bàn, "Vừa lúc tôi cũng chưa ăn gì, coi như cậu may mắn đến kịp giờ."
Quý Thiên đã đói suốt hai ngày, lúc này bụng y đã đói đến mức cồn cào, giờ nhìn bát đũa không còn khó chịu lắm, bụng y lại biểu tình trước kêu lên một tiếng, mặt y liền nóng bừng vội vàng nhìn về phía Chu Đỉnh Nguyên, Chu Đỉnh Nguyên cười với vẻ mặt khó hiểu.
Đúng là loài người khó chiều, đói mấy bữa mà còn kén ăn, Chu Đỉnh Nguyên không tin Quý Thiên lại có thể chê bai món này món kia.
"Nhà tôi không có bát đũa dùng một lần đâu, không ăn thì thôi."
Quý Thiên nhìn món ăn đơn giản, tự nhủ với bản thân vài lần rồi cuối cùng chọn ngồi xuống bàn ăn.
Có thể thấy Chu Đỉnh Nguyên là một người lười biếng, ngay cả cơm cũng không nấu, chỉ hâm lại hai chiếc bánh bao lớn làm món chính.
Chu Đỉnh Nguyên bật ti vi lên, có chút âm thanh để làm không khí giữa hai người bớt căng thẳng, hắn giả vờ vô tình nói: "Tôi cho cậu ở đây, cậu cũng phải nói cho tôi biết rốt cuộc là sao chứ?"
Chắc chắn là đang đói, Quý Thiên ăn mấy món trông có vẻ không đẹp mắt nhưng vẫn ăn rất ngon miệng, nghe Chu Đỉnh Nguyên hỏi nghiêm túc thế, Quý Thiên liền để bát xuống, cũng trả lời lại một cách nghiêm túc.
"Tôi cũng không rõ lắm, gặp tai nạn xe rồi ngất xỉu, tỉnh dậy đã ở trên mái nhà của anh rồi."
"Cậu bị xe tông văng lên mái nhà của tôi?" Chu Đỉnh Nguyên thấy lý do này ảo ma thật chứ, hắn lại đánh giá lại Quý Thiên, "Nhà tôi có ba tầng, cậu bị tông lên tận đấy mà còn nguyên vẹn như vậy hả? Tông mạnh như thế mà cậu chỉ bị sốt rồi qua ngay? Cậu là siêu nhân hay gì?"
Là một Alpha có nồng độ pheromone cực kỳ cao, thể chất và khả năng phục hồi tự nhiên mạnh hơn người bình thường khá nhiều nhưng cũng không phải như Chu Đỉnh Nguyên nói quá mức vậy, Quý Thiên cũng cảm thấy kỳ lạ, trên người y hoàn toàn không có dấu hiệu của tai nạn xe.
Quý Thiên nhíu mày, có vẻ cũng rất khó xử, "Tôi đã nói rồi, chính tôi cũng không rõ, nhưng tôi không thật không có lừa anh."
Chu Đỉnh Nguyên ngạc nhiên đến nỗi quên cả ăn, hắn thấy Quý Thiên nghiêm túc như vậy thì có chút ngập ngừng không biết nên nói gì, "Cậu chắc chắn đầu óc mình không có vấn đề gì chứ?"
Quý Thiên tia ánh mắt sắc bén, "Tôi thật sự phụ trách nhiệm của anh mà nói rằng, tôi không bị bệnh, tất cả những gì tôi nói đều là thật, anh đã không tin thì dù tôi nói bao nhiêu lần cũng vô ích."
Đúng là vậy, chim lớn rồi thì rừng nào chẳng có, thế giới rộng lớn việc quái gì cũng có thể xảy ra.
Chu Đỉnh Nguyên tự nhủ phải an ủi bản thân, hắn lại nói: "Cậu ở thì ở, dù sao ở đây cậu cũng thấy rồi đấy, tôi cũng không phải là kẻ có tiền, nếu cậu là lừa đảo, thì cậu chắc chắn chọn nhầm đối tượng rồi, nếu không phải lừa đảo thì cứ coi như tôi học theo Lôi Phong đi."
"Lôi Phong là ai?" Quý Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Không cần quan tâm." Chu Đỉnh Nguyên đưa tay về phía Quý Thiên, "Chứng minh thư đưa tôi xem."
Nghe thấy "chứng minh thư", Quý Thiên do dự một chút, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy không ổn rồi, hắn thử hỏi: "Cậu không phải là không có chứng minh thư đấy chứ?"
"Tôi có." Quý Thiên không muốn bị coi là kẻ lừa đảo nên y nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thật lòng với Chu Đỉnh Nguyên, còn hắn tin hay không là việc của hắn, sau đó từ ví lấy ra chứng minh thư.
Ở chỗ Quý Thiên hắn đã từng thấy qua "thẻ đen" và "thẻ ngân hàng", lần này khi Chu Đỉnh Nguyên lại nhìn thấy tấm "chứng minh thư" kỳ lạ này, hắn cũng không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ có thái dương giật giật, sao thấy đau bắt đầu đau đau.
Quý Thiên biết vì sao Chu Đỉnh Nguyên lại phản ứng như vậy, y bình tĩnh giải thích: "Tối qua tôi đến khách sạn thì lễ tân nói giấy tờ của tôi không hợp lệ nên tôi mới đến tìm anh."
Chu Đỉnh Nguyên thật không biết nên khóc hay cười nữa, "Thứ này vốn không phải là chứng minh thư, tất nhiên là không thể đăng ký phòng được."
Dù có thể đăng ký đi chăng nữa thì Quý Thiên cũng không có tiền. Y còn định dùng hai cái thẻ vô dụng kia để dọa người sao?
Vẻ mặt của Quý Thiên vẫn nghiêm túc như thế, "Nhưng đây chính là giấy tờ của tôi, tôi không có lừa anh..."
"Được rồi được rồi," Chu Đỉnh Nguyên ngắt lời y, tiện tay lấy tấm chứng minh thư đó lên nhìn nhìn. Phải nói là thông tin cá nhân đều đầy đủ, chỉ có mục giới tính là hắn không hiểu lắm, cái gì mà nam Alpha.
Alpha là từ tiếng Anh chỉ nam giới à? Chứng minh thư nước ngoài! Thảo nào mà mình xem không hiểu.
"Cậu là người nước ngoài!" Lần này, Chu Đỉnh Nguyên khẳng định chắc chắn. Ngoài người nước ngoài ra thì hắn không tìm ra lời giải thích nào hợp lý hơn.
Quý Thiên như bị nghẹn lời, mơ hồ nhận ra chuyện này không chỉ đơn giản là nước ngoại nước nội gì, muốn phủ nhận lại không biết giải thích với Chu Đỉnh Nguyên thế nào, y đành khó khăn gật đầu, "Xem... xem như là vậy đi, có thể hiểu như thế."
Thảo nào, nếu là người nước ngoài thì chẳng có gì lạ, có vẻ kỳ quặc một chút cũng là bình thường.
"Giấy tờ của cậu tôi sẽ giữ lại." Chu Đỉnh Nguyên nhét chứng minh thư của Quý Thiên vào túi, rồi cảm thán, "Mà tiếng Trung của cậu khá thật, cậu là người châu Á à? Hay là con lai?"