Tập đoàn Quý thu hồi thuốc hiệu quả mạnh đã gây ra một cơn bão dư luận khắp thành phố, đủ loại ý kiến khác nhau xuất hiện. Trong những tiếng nói không hài lòng đó, Alpha chiếm số đông nhất. Nhìn những tin tức này, Quý Thiên cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.
Nghiêm Chấn cầm tập tài liệu bước vào tìm Quý Thiên. Khi đưa tài liệu cho Quý Thiên, anh dừng lại một chút: "Quý tổng, ngài thực sự muốn làm như vậy sao?"
Chỉ cần ký tên lên tài liệu này, Quý Thiên sẽ không còn đường hối hận.
Quý Thiên chủ động đưa tay nhận tập tài liệu, dứt khoát ký tên: "Việc không muốn thuốc hiệu quả mạnh được tung ra thị trường là quyết định của tôi, không thể để các cổ đông khác phải gánh chịu hậu quả cho hành động này được."
Vì Quý Thiên yêu cầu thu hồi thuốc hiệu quả mạnh và tiêu hủy dữ liệu nghiên cứu, mọi tổn thất của các cổ đông sẽ do y gánh vác. Y cũng sẽ rời khỏi tập đoàn Quý đưa ra một lời giải thích hợp lý cho tất cả.
Khi rời khỏi Quý thị, Nghiêm Chấn đặc biệt xin nghỉ phép để tiễn Quý Thiên về nhà. Ban đầu, Quý Thiên từ chối, y không muốn làm mất thời gian của anh, nhưng trước sự kiên quyết của Nghiêm Chấn, y chỉ có thể mỉm cười chấp nhận.
"Nhân sự của Quý thị đang thay đổi, lúc này là thời điểm bận rộn nhất, cậu xin nghỉ phép để tiễn tôi thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến công việc à?"
Hôm nay không có tài xế, Nghiêm Chấn đảm nhiệm vai trò này. Anh liếc nhìn Quý Thiên qua gương chiếu hậu: "Quý tổng."
"Vẫn gọi là Quý tổng? Sau này gặp lại chúng ta chỉ là bạn bè thôi."
Giọng điệu nhẹ nhàng của Quý Thiên khiến Nghiêm Chấn không biết phải làm sao. Mọi chuyện thật sự dễ dàng như vậy ư? Đó là cơ nghiệp của nhà họ Quý, y rời đi lặng lẽ như thế, chẳng lẽ y không hề cảm thấy tiếc nuối chút nào cả?
Quý Thiên biết Nghiêm Chấn đang nhìn mình, y dời ánh mắt khỏi cửa sổ xe, đối diện ánh mắt của Nghiêm Chấn: "Những gì tôi muốn làm trước đây, tôi đã hoàn thành rồi. Không có gì để tiếc nuối. Quyền lực vốn không phải điều tôi theo đuổi, còn về tiền bạc, số tài sản mà nhà họ Quý tích lũy đủ để tôi và con cháu dùng rất lâu nữa."
Tiền và quyền không phải điều Quý Thiên muốn. Vậy còn danh lợi thì sao? Quý Thiên không phải thánh nhân, không thể không có chút ham muốn nào.
"Về danh lợi... Kết quả nghiên cứu này khiến tôi lưu danh sử sách hay bị nguyền rủa muôn đời, thật sự khó nói trước được."
Nghiêm Chấn không nói thêm gì, anh chuyển sang chủ đề khác: "Vậy kế hoạch tiếp theo của anh là gì?"
Kế hoạch sau này...
Quý Thiên nghiêng người về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt: "Kế hoạch sau này, tôi muốn tìm một nơi."
Nhớ đến lời Quý Thiên từng nói, Nghiêm Chấn đoán: "Anh từng nhắc đến nơi đó rồi, nơi chỉ có Beta?"
"Ừ." Quý Thiên gật đầu, "Beta của tôi đang ở đó nên dù thế nào, tôi cũng phải quay lại. Tôi rời đi quá đột ngột, thậm chí không kịp nói một lời nào. Không biết liệu anh có đang lo lắng tìm tôi khắp nơi không."
Đèn đỏ vừa bật, Nghiêm Chấn có cơ hội thoải mái quan sát biểu cảm của Quý Thiên. Đi theo Quý Thiên bao năm, đây là lần đầu tiên anh nghe Quý Thiên nói về chuyện bạn đời. Trước đây, anh từng nghĩ rằng một Alpha như Quý Thiên cuối cùng cũng chỉ chọn một Omega phù hợp với gia tộc họ Quý và địa vị của y rồi có một cuộc hôn nhân dựa trên sự tương thích mà duy trì.
Nghiêm Chấn vốn hiếm khi cười, anh bỗng mỉm cười nhẹ: "Về nơi mà anh nói ấy, giờ tôi bắt đầu tin rằng nó thực sự tồn tại rồi."
Sự thay đổi trong nhận thức của Quý Thiên lớn đến mức y từ bỏ cả Quý thị. Chắc chắn y đã trải qua điều gì đó chưa từng có.
Quý Thiên vốn đã quen với việc Chu Đỉnh Nguyên xem mình như kẻ ngớ ngẩn, giờ đây có thể bình thản trước mọi hoài nghi. Nghiêm Chấn tin tưởng y được vài phần, trái lại khiến y cảm thấy bất ngờ.
"Cảm ơn."
Nghiêm Chấn tiếp tục hỏi: "Anh đã có manh mối gì chưa?"
Quý Thiên bất lực lắc đầu. Y từng cố gắng tìm ra điểm chung giữa hai lần trải nghiệm nhưng kết quả vẫn khiến y thất vọng. Dù là địa điểm, thời gian hay cơ hội, dường như không có sự liên quan nào.
"Nếu không tìm được cách quay về, anh sẽ làm thế nào?"
Nụ cười trên khóe môi Quý Thiên dần phai nhạt. Điều đó đồng nghĩa với việc y sẽ không bao giờ gặp lại Chu Đỉnh Nguyên nữa, mà có những câu hỏi mà Chu Đỉnh Nguyên vẫn chưa tự mình trả lời y. Dù Chu Đỉnh Nguyên không thích y, y cũng muốn nghe điều đó từ chính miệng hắn nói. Y thực sự không muốn sống nửa đời còn lại trong nuối tiếc.
Y kiên định nói: "Dù thế nào thì tôi cũng sẽ tìm cách để tìm anh ấy."
Giống như lần trước y đã tốn không ít công sức để tìm đường về nhà, lần này cũng vậy...
Quý Thiên như nghĩ ra điều gì đó. Y lấy chiếc máy tính bảng trên ghế phụ, mở trình duyệt và tìm kiếm một số tiểu thuyết có nội dung tương tự. Y đọc lướt qua, biểu cảm dần trở nên thất vọng.
Những tiểu thuyết này hoàn toàn khác xa với cuộc sống của Chu Đỉnh Nguyên. Hầu hết đều nói về bình đẳng, quyền lợi, nhưng vẫn giữ sự tồn tại của Alpha và Omega.
Rõ ràng những người bên đó hiểu rất rõ thế giới này, nhưng dường như ở đây, họ lại chẳng biết chút gì về thế giới kia.
"Anh nghĩ ra gì rồi sao?"
Quý Thiên thở dài, định tắt máy tính bảng thì ánh mắt bị thu hút bởi một tiêu đề nóng trên trang web. Một bài viết mang tên "Mưa sao băng X Mã Tọa lần thứ ba ghé thăm" leo lên vị trí đầu bảng tìm kiếm.
Xe vừa đỗ vào gara nhà họ Quý, Nghiêm Chấn vô thức liếc nhìn nội dung trên màn hình của Quý Thiên: "Mưa sao băng? Nhắc mới nhớ, hôm anh trở về cũng có mưa sao băng."
Quý Thiên giật mình ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt đen như sơn mài của y dường như có điều gì đó lóe sáng. Y ngẫm lại, ngày trở về cũng là trước khi lên sân thượng lấy quần áo, y thấy tin tức về mưa sao băng trên hot search. Y nhanh chóng tìm kiếm tin tức về ngày xảy ra tai nạn, quả nhiên, đó là lần đầu tiên mưa sao băng X Mã Tọa xuất hiện.
Nghiêm Chấn thấy phản ứng của y có hơi mạnh, anh thăm dò hỏi: "Có liên quan đến mưa sao băng sao?"
"Không biết, không chắc nữa." Quý Thiên vội vàng bấm vào bài viết trên hot search, ánh mắt dán chặt vào câu cuối cùng: Lần tiếp theo mưa sao băng sẽ xuất hiện sau ba ngày nữa, sau đó, mưa sao băng X Mã Tọa sẽ không quay lại trong vòng trăm năm.
Trăm năm.
Nếu mưa sao băng này là cơ hội để y tìm lại Chu Đỉnh Nguyên, thì một khi bỏ lỡ, cả đời này y sẽ không có cơ hội gặp lại hắn nữa.
Dưới bài viết, một bình luận nổi bật được đẩy lên đầu: Thời tiết lại báo mưa à? Lần nào cũng có mưa, chẳng nhìn thấy nổi một ngôi sao băng, không biết có thật không nữa.
Khi người khác còn nghi ngờ liệu điều này có thật không, trái tim Quý Thiên đã đập loạn nhịp. Quá nhiều sự trùng hợp, mà khi trùng hợp quá mức, thì nó đã không còn chỉ là trùng hợp nữa. Y thực sự có thể gặp Chu Đỉnh Nguyên bằng cách này sao?
" Quý tổng..." Nghiêm Chấn vẫn chưa quen gọi bằng tên thay vì cách xưng hô trang trọng. Thấy biểu cảm y thay đổi không ngừng, Nghiêm Chấn lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
"Nghiêm Chấn, cậu giúp tôi một việc cuối nhé." Giọng Quý Thiên như đang khắc chế tâm trạng kích động, y nói nhỏ vài câu với Nghiêm Chuẩn.
Gương mặt Nghiêm Chấn dần trở nên nghiêm trọng, nhưng rồi Quý Thiên đặt tay lên vai anh, khẽ vỗ: "Cậu là người tôi tin tưởng nhất. Nếu tôi thật sự rời đi, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng."
Trong ba ngày này, Quý Thiên phải lo liệu rất nhiều việc. Dù không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, y vẫn không tránh khỏi cảm giác bất an. Y lo lắng rằng mưa sao băng X Mã Tọa ba ngày sau không thể đưa y trở lại bên Chu Đỉnh Nguyên.
Ba ngày trôi qua trong căng thẳng. Quý Thiên cuối cùng xem xét kỹ lưỡng xong những bản hợp đồng quan trọng với Nghiêm Chấn. Y nhìn qua khung cửa sổ, bầu trời xanh trong và ánh nắng ấm áp của mùa đông làm dịu đi cái lạnh buốt giá.
"Quý tổng." Nghiêm Chấn lo lắng nói, "Thời tiết hôm nay không giống sẽ có mưa. Anh cũng biết rồi đấy, dự báo mưa sao băng đôi khi không chính xác lắm."
Quý Thiên đã chuẩn bị tinh thần rời đi. Y thậm chí đã ký một loạt hợp đồng để quyên tặng tài sản. Y đặt rất nhiều hy vọng vào lần này. Nghiêm Chấn lo rằng nếu kỳ vọng ấy không thành hiện thực, Quý Thiên sẽ không chịu nổi cú sốc.
Ngay cả khi Quý Thiên có thể thuận lợi rời đi, Nghiêm Chấn vẫn không yên tâm. Vì nếu lần này Quý Thiên rời đi, y sẽ không có khả năng quay lại.
Một thế giới hoàn toàn mới. Liệu Quý Thiên có thích nghi được không? Liệu y và Beta của mình có thể ở bên nhau cả đời? Nếu một ngày nào đó, Quý Thiên hối hận, y sẽ không còn đường lui.
Những điều đó, Quý Thiên đều hiểu. Nhưng dù thế nào đi nữa, y cũng phải nói lời tạm biệt đàng hoàng với Chu Đỉnh Nguyên. Huống chi, giữa y và Chu Đỉnh Nguyên còn chưa đến lúc phải nói lời chia tay. Y tuyệt đối sẽ không bỏ rơi hắn.
Quý Thiên đưa tay vào túi quần, cảm nhận chiếc nhẫn bên trong. Y hiểu Chu Đỉnh Nguyên mà, hắn nhất định đang rất lo lắng, chắc chắn đang dốc sức tìm kiếm y, làm sao y có thể không trở về được chứ?
Ký xong hợp đồng, Nghiêm Chấn không vội rời đi. Ban đầu anh định ở lại giúp Quý Thiên thu dọn chút đồ đạc, nhưng Quý Thiên chỉ lắc đầu, nói rằng y không có gì cần mang theo.
"Lần đầu gặp Chu Đỉnh Nguyên, tôi chẳng có gì cả. Những gì tôi cần, anh ấy đều có thể dốc hết sức để cho tôi. Tôi không cần mang đi bất cứ thứ gì." Quý Thiên nói với một nụ cười nhẹ, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về những kỷ niệm với Chu Đỉnh Nguyên.
Gần sáu giờ tối, bầu trời bắt đầu tối sầm lại. Những đám mây dày đặc ùn ùn kéo đến, nặng nề như muốn ép người ta nghẹt thở. Bản tin dự báo thời tiết vốn báo trời nắng, giờ đây cũng chuyển sang dự báo mưa rào.
Nghiêm Chấn ngạc nhiên nhìn lên bầu trời, trong lòng dấy lên cảm giác khó tả. Cơn mưa lớn sắp đến dường như xóa sạch mọi nghi ngờ trong anh. Dường như Quý Thiên thật sự có thể biến mất ngay trước mắt anh, bị một thứ gì đó không thể lý giải mang đi.
"Quý tổng..."
Giọng nói của Nghiêm Chấn bị át đi bởi tiếng sấm đùng đoàng. Anh định lên tiếng cảnh báo về nguy hiểm- Cho dù cách này có hiệu quả, ai có thể đảm bảo rằng Quý Thiên sẽ không bị sét đánh trúng? Nhưng chưa kịp thốt nên lời, Quý Thiên đã mở cửa lao ra ngoài.
"Quý Thiên!"
Nghiêm Chấn vội vã đuổi theo. Câu nói ngăn cản còn chưa kịp ra khỏi miệng thì một tia sáng chói lòa xẹt qua, mang theo âm thanh sắc bén như xé rách màn đêm. Anh theo bản năng quay mặt đi, ánh sáng trắng xóa khiến anh mất phương hướng. Phải mất một lúc lâu, đôi mắt mới dần quen với bóng tối, nhưng khi nhìn lại, thân ảnh của Quý Thiên đã hoàn toàn biến mất.
Nghiêm Chấn lùi lại vài bước, ánh mắt kinh hoàng đảo khắp xung quanh. Quý Thiên... thật sự biến mất rồi.
Ầm ầm.
Ngoài trời mưa như trút nước, sấm chớp đan xen. Cửa cuốn bị gió thổi va đập kêu rầm rầm. Chu Đỉnh Nguyên ngồi trên chiếc ghế tựa, khoanh tay, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước. Đến khi mông đã tê rần, hắn mới dịch người, vô tình chạm phải một vật gì đó mềm mại đặt trên ghế. Hắn ngoái đầu lại, là tấm chăn mà Quý Thiên từng đắp.
Quý Thiên rời đi một cách dứt khoát, nhưng dấu vết y để lại trong ngôi nhà này thì không cách nào xóa nhòa. Tấm chăn này, chiếc ghế tựa mà y luôn chiếm dụng, chiếc máy sưởi nhỏ bên cạnh... Tất cả đều mang dấu ấn của Quý Thiên, như thể chúng đã trở thành của y mãi mãi.
Ngón tay Chu Đỉnh Nguyên vô thức quấn lấy góc chăn cảm nhận sự mềm mại ấy. Một nỗi tủi thân không tên ập đến như cơn sóng dữ. Hắn bật dậy, túm lấy tấm chăn định ném xuống đất. Miệng buột ra lời gay gắt: "Mai vứt hết mấy thứ rác rưởi này đi! Cái chăn rách này! Cái ghế cũ nát này nữa!"
Khuôn mặt hắn đầy vẻ giận dữ, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, nhưng cánh tay giơ lên cứ chần chừ mãi không chịu hạ xuống. Tấm chăn vẫn bị hắn siết chặt trong tay, không nỡ buông.
"Ngày mai đi hủy luôn thẻ phụ!" Hắn nghiến răng, ánh mắt đỏ ngầu. Quý Thiên gọi không được, giờ điện thoại đã tắt máy. Mọi liên lạc giữa họ dường như đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Lồng ngực hắn co thắt từng cơn, hơi thở nghẹn lại như có tảng đá đè lên, mũi cay xè, mắt cũng trở nên nhòe đi.
Quý Thiên... rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy? Cậu thật sự không muốn biết liệu tôi có thích cậu hay không sao?Ầm!
Tiếng sấm vang dội xé toạc bầu trời, tựa như muốn xuyên thấu màng nhĩ hắn. Trong cơn mơ hồ, Chu Đỉnh Nguyên dường như còn nghe thấy một âm thanh lạ, như có thứ gì đó bị va chạm.