Không phải Chu Đỉnh Nguyên ngoài lạnh trong nóng gì, khi hắn chi tiền cho Quý Thiên, hắn cũng không chớp mắt lấy một cái, nhưng khi Quý Thiên thẳng thắn nói ra những lời như nhớ nhung yêu thương thì hắn thực sự không biết phải đáp lại như thế nào.
Quý Thiên cũng không hùng hổ dọa người phải nói. Y đặt môi mình lên má Chu Đỉnh Nguyên, từ từ hôn dọc theo xương hàm rồi đến khóe miệng, bị những sợi râu nhỏ chạm vào môi.
"Râu chưa cạo kĩ."
Chu Đỉnh Nguyên sờ sờ cằm mình, có lộ ra rõ thế không? Nghĩ lại, hắn có hơi trách móc Quý Thiên, là do ai chứ? Còn không phải là vì Quý Thiên, hắn không thể ăn uống ngon miệng, đâu có tâm trí để chăm chút ngoại hình.
Quý Thiên cũng không để bụng, ngón tay y lướt nhẹ qua cằm Chu Đỉnh Nguyên, cảm giác tê tê truyền từ đầu ngón tay đến tận trái tim.
"Em nhớ anh lắm."
Dù bản thân không thể nói ra những lời nhớ Quý Thiên, nhưng khi nghe y nói nhớ mình, Chu Đỉnh Nguyên trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Hắn nghiêng người, tiến gần Quý Thiên hơn.
Khi lần đầu gặp lại Quý Thiên, trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc, vừa kích động lại vừa tức giận, đủ mọi cảm xúc lấp đầy đầu óc không còn chỗ để suy nghĩ. Giờ đây nằm trên giường, sau khi đã trút bỏ cảm xúc, hắn cuối cùng có thể hỏi rõ ràng với Quý Thiên.
"Rốt cuộc em ra khỏi nhà bằng cách nào?" Chìa khóa ở trong ngăn kéo, khóa cửa vẫn nguyên, giống như một phòng kín vậy. Chu Đỉnh Nguyên nhìn Quý Thiên không thể tin nổi, "Em không phải là nhảy ra ngoài cửa sổ đấy chứ?"
Không đi cầu thang cũng không ra cửa chính, ngoài việc nhảy ra ngoài cửa sổ, Chu Đỉnh Nguyên chẳng nghĩ ra cách nào khác.
Quý Thiên ôm hai bên má Chu Đỉnh Nguyên, hôn nhẹ từng chút. Nếu nói thật, Chu Đỉnh Nguyên chắc chắn sẽ không tin, nếu đã bảo mình nhảy ra ngoài cửa sổ thì cứ để Chu Đỉnh Nguyên tin như vậy đi, ít ra còn tốt hơn việc bảo mình bị sét đánh bay đi mất.
Thấy Quý Thiên không nói gì, Chu Đỉnh Nguyên tưởng là y đồng ý, "Mẹ kiếp, não em bị sét đánh rồi à? Để cửa chính tốt như vậy mà không đi, lại nhảy ra ngoài cửa sổ? Em nghĩ mình là siêu nhân chắc?"
Nhớ lại hôm đó khi Quý Thiên rời đi, vai y vẫn chưa lành, còn bị thương thêm ở tay, Chu Đỉnh Nguyên vội vã bật đèn đầu giường, nắm chặt cánh tay Quý Thiên kiểm tra kỹ lưỡng.
"Vai em thế nào rồi?"
"Vai sớm đã gần khỏi rồi." Sau khi quay về, Nghiêm Chấn đã liên lạc với bác sĩ để kiểm tra cho y, vai cũng đã hồi phục tốt.
Chu Đỉnh Nguyên lại bẻ từng ngón tay của Quý Thiên ra xem vết thương ở lòng bàn tay đã lành sẹo kia, vết sẹo hiện tại trông giống như một con sâu uốn khúc. Chu Đỉnh Nguyên dùng đầu ngón tay chạm vào phần thịt mới mọc ra, dù Quý Thiên không phản ứng, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau.
"Khi về có gặp bác sĩ không? Không thì mai chúng ta đi tái khám một lần đi."
Quý Thiên nắm lấy ngón tay Chu Đỉnh Nguyên, "Đã kiểm tra rồi, không sao cả."
Nhảy ra ngoài cửa sổ thì nhảy thôi, dù sao Quý Thiên cũng có vẻ lạ, việc nhảy ra ngoài cửa sổ cũng chẳng phải là hành động quá thần kinh.
Chu Đỉnh Nguyên vừa mới chấp nhận sự thật về việc Quý Thiên nhảy ra ngoài cửa sổ, thì một vấn đề khác lại nhảy vào đầu hắn, "Vậy em làm thế nào để lên tầng thượng?"
Nhảy ra ngoài cửa sổ thì còn chấp nhận được, nhưng nếu muốn tránh hắn mà lên tầng thượng thì Quý Thiên chắc chắn không thể bay được.
Câu hỏi này khiến Quý Thiên lúng túng cực kỳ, Chu Đỉnh Nguyên vốn là người to tiếng nhưng hắn lại suy nghĩ nhiều, "Ừm..."
Thấy Quý Thiên ấp úng, Chu Đỉnh Nguyên nóng ruột, "Em không nói sự thật với anh."
"Nói thật với anh, anh có tin không?" Quý Thiên không muốn nói dối. Y sẵn sàng thành thật, sẵn sàng kể hết mọi thứ cho Chu Đỉnh Nguyên, miễn là Chu Đỉnh Nguyên tin tưởng y.
Chu Đỉnh Nguyên trả lời rất nhanh, "Có gì mà không tin?"
Quý Thiên tóm tắt ngắn gọn về cách y trở lại thế giới của mình và làm thế nào lại bị đưa trở lại đây.
Dưới ánh sáng vàng yếu ớt của đèn đầu giường, Chu Đỉnh Nguyên ôm đầu Quý Thiên, nhìn từ trái sang phải, "Vừa rồi tia sét đó thật sự không đánh trúng em à?"
Quý Thiên nắm lấy tay Chu Đỉnh Nguyên, khuôn mặt lộ vẻ "Xem đi, đã bảo anh không tin mà."
"Không phải anh không tin, chỉ là nghe quá giả thôi."
Cũng không trách Chu Đỉnh Nguyên, nếu không phải Nghiêm Chấn tận mắt chứng kiến, cậu ta cũng không tin nổi. Quý Thiên bất lực nói: "Em biết nghe rất khó tin, nhưng đó là sự thật, em không lừa anh mà."
Chu Đỉnh Nguyên nheo mắt, dường như đang cố tìm dấu hiệu nào đó trên gương mặt nghiêm túc của Quý Thiên, nhưng hắn nhìn mãi cũng không thấy điểm nào bất thường.
"Em không có lý do để lừa anh." Giọng Quý Thiên chắc chắn.
"Quả thật em không có lý do để lừa anh."
Quý Thiên lại nói: "Hơn nữa cũng không có lý do giải thích hợp lý hơn."
"Cũng đúng là không có lý do giải thích hợp lý hơn." Chu Đỉnh Nguyên gật gù, nhưng nếu bảo hắn tin Quý Thiên đến từ một thế giới khác, thì chẳng phải là chuyện quá ngớ ngẩn sao?
Hắn đột nhiên chỉ tay vào Quý Thiên chất vấn, "Em lại xem tiểu thuyết đúng không?"
Quý Thiên thở dài nhẹ, "Nếu anh cứ hỏi, mà hỏi rồi anh cũng không tin."
Chu Đỉnh Nguyên không chịu nổi vẻ mặt bị tổn thương của Quý Thiên, hắn giơ tay lên đầu hàng, "Được rồi được rồi, tin em, cứ coi như em rơi từ trên trời xuống vậy."
Dù sao thì, khi hắn ước nguyện với sao băng là muốn có một người vợ, vợ nam cũng là vợ thôi, cũng tính là ứng nghiệm rồi.
"Hiếm có khó gặp, em lại đến như vậy thì chẳng phải cả đời này sẽ không thể quay lại sao?"
Chu Đỉnh Nguyên ban đầu là nói đùa, nhưng khi hắn liếc nhìn Quý Thiên, thấy y trả lời một cách nghiêm túc, "Ừ, khi đến tìm anh thì em cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng cả đời này sẽ không quay lại rồi. Dù anh lúc đó còn chưa thừa nhận là thích em, nhưng em không thể bỏ anh mà đi như vậy được, em sợ anh sẽ lo lắng sốt ruột đi tìm em khắp nơi."
Chu Đỉnh Nguyên từ từ thu lại vẻ mặt trêu đùa. Dù Quý Thiên có đến từ một thế giới khác hay không, những câu nói này đều là thật lòng. Y nói quá chân thành, chân thành đến mức chính hắn cũng bắt đầu tin rằng thực sự có một thế giới khác.
"Vậy em đến đây rồi, em không lo lắng về mọi chuyện bên nhà à?"
Dù cha mẹ Quý Thiên đã mất, nhưng chắc chắn y còn bạn bè và người thân, nếu ngay cả bạn bè và người thân cũng không còn, thì y vẫn phải còn công việc chứ, y chẳng phải là làm nghiên cứu sinh học gì đó sao? Nghe qua thì đáng nể thật, còn cái thân phận mà y gọi là có thể làm mưa làm gió gì ấy, vậy mà y lại bỏ hết sao?
Chu Đỉnh Nguyên thật sự đã ở bên Quý Thiên quá lâu, đến mức tin vào những chuyện điên rồ như vậy, không biết liệu bệnh thần kinh có lây không, liệu mình có trở nên kỳ quặc như y không nữa.
"Những gì em muốn làm đã làm xong rồi, những gì có thể cũng đã xong." Còn về danh phận và địa vị của mình, nếu chính y còn cố chấp vào những danh hiệu hư ảo này, y đã không thể chấp nhận sự ra mắt của loại thuốc mạnh đó. Quý Thiên nghiêm túc nắm lấy tay Chu Đỉnh Nguyên, "Từ khi em quyết định quay lại tìm anh, em đã định sẵn là phải đối mặt với sự chọn lựa, những thứ bên ngoài có thể khó buông bỏ nhưng nếu bỏ anh, em chắc chắn không thể làm được."
Tất cả mọi thứ có thể là giả, thế giới kia là giả, việc Quý Thiên rơi từ trên trời xuống là giả, việc Quý Thiên không thể quay trở lại cũng có thể là giả, nhưng điều mà Chu Đỉnh Nguyên có thể xác định là trái tim chân thành của Quý Thiên là thật. Vì thế hắn rất sợ khi Quý Thiên từ bỏ một điều gì đó vì mình, hắn sợ Quý Thiên sau này sẽ hối hận.
"Vậy... nếu lỡ... sau này em muốn quay trở lại..."
Quý Thiên không muốn nói quá rõ ràng chỉ vì y không muốn Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy áp lực, "Khi đã quyết định rồi thì không cần hối tiếc về con đường mình đã không chọn. Hơn nữa anh cũng sẽ không để em phải hối hận."
Mẹ nó, trong lòng Chu Đỉnh Nguyên chửi thầm một câu, điều này không khác gì việc kết hôn xa. Quý Thiên ở đây không có ai để dựa vào, y cũng không có đường lui, chỉ có một mình hắn thôi.
Khi nghĩ đến việc Quý Thiên chỉ có mình hắn, lòng bảo vệ trong Chu Đỉnh Nguyên dâng trào, hắn lại không biết phải diễn tả thế nào, chỉ ôm Quý Thiên chặt hơn một chút.
"Sau này, anh sẽ nghe em về mọi thứ, đảm bảo sẽ không để em chịu một chút uất ức nào."
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy những lời hứa nhẹ nhàng này chẳng đủ, cũng không có ý nghĩa gì, hắn thầm hứa trong lòng rằng nhất định sẽ mang đến điều tốt nhất cho Quý Thiên.
Quý Thiên ngạc nhiên nhìn Chu Đỉnh Nguyên, để Chu Đỉnh Nguyên trái lại chịu nhường nhịn mình như thế, y tự thấy mình là Alpha vô dụng.
"Anh tin những gì em nói sao?"
Chu Đỉnh Nguyên ôm người vào lòng, hắn nửa tin nửa ngờ những điều vượt ngoài hiểu biết của mình, chắc chắn là hắn không thể hoàn toàn chấp nhận ngay lập tức nhưng hắn vẫn là tin tưởng Quý Thiên.
"Tin tin, tin rồi, dù em có lừa anh thì anh đây cũng cam tâm tình nguyện bị em lừa." Hắn cũng đâu phải là đại gia gì, kiếm được chút tiền đó thì cũng có một nửa của Quý Thiên, nếu Quý Thiên muốn lừa tiền, hắn còn có thể dâng hết phần mình, còn nếu Quý Thiên muốn lừa tình, hắn cũng sẽ dâng trái tim chân thành cho y, tệ lắm thì Quý Thiên có bệnh, Chu Đỉnh Nguyên cũng chấp nhận.
Quý Thiên ôm chặt lấy lưng của Chu Đỉnh Nguyên, cảm nhận rõ sự hiện diện của người bạn đời. Y luôn không đồng tình với việc Chu Đỉnh Nguyên đánh cược, nhưng lần này bản thân y cũng đã đánh cược một ván lớn. Đúng như Chu Đỉnh Nguyên đã nói, y may mắn đến mức chưa từng thua cuộc.
"Đỉnh Nguyên, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh có nhớ em không?"
"Nhớ, nhớ đến muốn phát điên rồi."Chu Đỉnh Nguyên lật người, đè Quý Thiên xuống dưới, răng nhẹ nhàng cắn vào cổ Quý Thiên, muốn dùng cách này để Quý Thiên biết hắn nhớ y đến mức nào, "Anh không tìm thấy em, suýt nữa thì phát điên, anh cũng chẳng làm được gì cả, muốn tìm em mà cũng không biết đi đâu để tìm."
Quý Thiên nghe được câu trả lời mình muốn, nhẹ nhàng an ủi, "Sau này sẽ không thế nữa."
Những ngày này, cả hai đều không ngủ ngon. Khi tâm trạng cuối cùng cũng được thả lỏng, sự mệt mỏi lập tức tràn đến. Họ ôm nhau, hôn một lúc lâu, đến mức cả hai đều mơ màng. Trong đêm yên tĩnh, nghe hơi thở của nhau, họ an tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Chu Đỉnh Nguyên bị đánh thức bởi cảm giác ngộp thở. Trong giấc mơ, hắn bị đè dưới một tảng đá lớn, hô hấp khó khăn, cũng không thể cử động. Đến khi mở mắt, hắn nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Quý Thiên. Hắn phải mất vài phút mới nhớ lại chuyện đêm qua, Quý Thiên đã trở về rồi,
Nhưng mà... Chu Đỉnh Nguyên cúi xuống nhìn, trong lòng đã rõ Quý Thiên luôn thèm thuồng cơ thể của mình. Tối qua thì làm ra vẻ đoan chính, một mực nói không làm gì, chỉ muốn trò chuyện. Đợi đến khi mình ngủ, sáng sớm lại giở trò thế này? Rốt cuộc y có sở thích kỳ quặc gì chứ?
"Em..." Chu Đỉnh Nguyên cũng là một chàng trai tráng kiện, bị Quý Thiên cọ xát thế này, hắn nh nhanh chóng kiểm soát được bản thân. Khi hắn vừa ôm eo Quý Thiên thì mới nhận ra nhiệt độ cơ thể Quý Thiên cao đến mức đáng sợ, "Cái quái gì chứ! Anh đã biết ngay mà! Cái thân xác giấy mỏng của em mà dính một chút mưa là không chịu nổi, em chắc chắn là bị sốt rồi!"
Chu Đỉnh Nguyên đẩy Quý Thiên ra, làm bộ muốn mặc đồ xuống gọi tìm bác sĩ.
Quý Thiên nằm trên giường, thở hổn hển như sắp ngất, "Đỉnh Nguyên... đừng đi..."
Giọng gọi Đỉnh Nguyên khiến Chu Đỉnh Nguyên rùng mình, vành tai hắn tê dại, đôi chân như bị chìm trong chì đứng im tại chỗ. Hắn quay đầu liếc nhìn phần dưới của Quý Thiên.
"Con mẹ nó, sốt đến mức này mà em vẫn còn hứng." Chu Đỉnh Nguyên chửi rủa, nhưng khi thấy vẻ yếu ớt của Quý Thiên và bàn tay y giang rộng đưa về phía mình, hắn đành phải quay lại, đắp lại chăn cho người ta, "Anh sẽ đi xuống phòng khám gọi bác sĩ đến tiêm cho em."
Cơn ác mộng về lần tiêm trước vẫn ám ảnh trong đầu Quý Thiên, y rất rõ bản thân lần này không phải là sốt, mà là giai đoạn nhạy cảm của y đến rồi.
"Em không có bị sốt."
Chu Đỉnh Nguyên tức giận nói, Anh thấy em bị sốt đến lú đầu rồi, em có muốn sờ thử xem bây giờ em nóng đến mức nào không, còn chưa phải sốt à, em sắp đốt cháy chính mình luôn rồi đây này."
Quý Thiên cố gắng gượng bằng chút lý trí cuối cùng. Y xé một tờ từ cuốn lịch chưa từng dùng đến, rồi dùng bút dạ viết bốn chữ "Đông chủ có hỷ" ở mặt sau, "Không cần gọi bác sĩ, anh dán lên cửa. Em đợi anh lên."
Nếu không phải đã học qua vài năm chữ nghĩa, Chu Đỉnh Nguyên suýt chút nữa tưởng mình đọc nhầm. Hắn không tin nổi hét lên: "Hỷ cái quái gì mà hỷ! Lát nữa là em tự bốc cháy luôn rồi, chuyện vui cái quần, đám tang thì có!"
Quý Thiên hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng, "Anh nói sẽ nghe em."
Dù có nghe theo Quý Thiên, nhưng cũng đâu phải chuyện này. Thằng nhóc này rõ ràng đã bị sốt đến mức ngớ ngẩn rồi.
Chưa kịp để Chu Đỉnh Nguyên cứng mồm nói thêm điều gì, Quý Thiên dùng giọng điệu gần như là đáng thương cầu khẩn nói: "Làm ơn đi mà."
Ánh mắt Quý Thiên mơ màng, gò má đỏ bừng, vẻ quyến rũ đến mức khiến Chu Đỉnh Nguyên đầu óc quay cuồng. Hắn làm sao chịu nổi dáng vẻ này của Quý Thiên, bất kể y đang phát điên thế nào, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
"Được rồi được rồi, em nằm lại giường đi, anh sẽ lên ngay."