Châu Thanh chết rồi.
Nhưng cậu lại sống lại rồi.
Đây là việc mà ngay cả chính cậu cũng không ngờ được.
Một buổi sáng sớm trong viện điều dưỡng khi ánh nắng vẫn còn chưa gay gắt.
Ánh sáng xuyên qua ô cửa kính tầng 4 chiếu xiên vào trong phòng bệnh, xuyên qua một chậu cây xanh nhỏ bên bệ cửa sổ, cuối cùng chiếu vào ly nước trong suốt đầy một nửa trên tủ đầu giường.
Châu Thanh mở mắt ra lần thứ hai.
Nhìn xung quanh có rất nhiều thiết bị điều trị tiên tiến và xa lạ, Châu Thanh luôn cảm thấy mình vẫn đang nằm mơ.
Một giấc mơ về sự sống và cái chết như du hành thời gian, như bị ma quỷ quấn thân.
Một y tá nhỏ sắp đi đến cửa, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng dần rơi vào màng nhĩ.
"Thật sự tỉnh rồi à? Cũng đã gần một năm rồi, còn tưởng sẽ không thể tỉnh lại chứ."
"Nếu không thì sao còn gọi là kỳ tích nữa."
"Đúng thật, người bình thường bị nổ thành như cậu ta thì đã sớm từ bỏ việc điều trị rồi, may mà nhà cậu ta có tiền nên cứ để như thế một năm, thế mà cũng tỉnh được, cũng xem như mệnh tốt đấy."
"Cái gì mà mệnh tốt, một năm nay cô có thấy có người nào đến thăm cậu ta chưa?"
Đang nói chuyện thì cửa phòng đã bị đẩy ra, bác sĩ là người bước vào sau cùng.
Vẫn là người ngày hôm qua, đeo khẩu trang và có giọng điệu ôn hoà.
"Cậu Châu, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Nhận được cái gật đầu nhẹ đến khó mà nhìn ra của bệnh nhân, vị bác sĩ trung niên khẽ mỉm cười.
Suy cho cùng hôm nay Châu Thanh cũng đã được cởi bỏ gần hết các ống dẫn trên người, lộ ra dáng người gầy nhom của cậu sau khi nằm viện một năm, còn cả nước da nhợt nhạt không khoẻ mạnh nhưng có nền tảng cũng không tệ.
Một năm trước đã xảy ra một vụ nổ bất ngờ tại trung tâm mua sắm Úc Kim ở trung tâm thành phố và gây ra thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Cậu bệnh nhân trẻ tuổi này bởi vì tràn dịch màng phổi nên nội tạng có nhiều chỗ tổn hại xuất huyết, đã phải trải qua bốn lần cấp cứu. Trong mắt bác sĩ, có thể sống sót nhờ may mắn đã là điều vô cùng khó khăn rồi.
Bây giờ cậu có thể tỉnh lại được thì lại càng là điều may mắn hơn trong số những bất hạnh.
Bác sĩ trao đổi ánh mắt với hai bác sĩ khác phía sau, vẫn hỏi những câu hỏi giống như hôm qua: "Vậy hôm nay cậu có nhớ lại được trước khi hôn mê đã xảy ra chuyện gì không? Chuyện gì cũng được."
Chỉ cần chú ý thì sẽ phát hiện bác sĩ thế nhưng lại có hơi căng thẳng.
Sau khi bệnh nhân dừng lại hai giây rồi nói ra câu nói đó: "Xin lỗi, đầu tôi hơi đau, không nhớ được nhiều nữa."
Vài bác sĩ đó thế nhưng lại cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bệnh nhân này từ hôm qua tỉnh lại đã rất kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt rất tỉnh táo và kiên định. Chưa nói đến sự uể oải và mê man của một người nằm trên giường bệnh lâu ngày, khi nhìn thấy cơ thể ốm yếu muốn ngồi dậy cũng khó khăn của cậu lại khiến người ta cảm thấy khó chịu và bứt rứt khôn tả.
Nhưng tóm lại thì không nhớ vẫn tốt hơn nhiều so với tinh thần có vấn đề.
Bọn họ thấp giọng trao đổi: "Hẳn là không phải vấn đề lớn, dù sao thì đầu cũng từng bị chấn thương mà."
"Phải, trí nhớ hỗn loạn và khuyết thiếu ngắn hạn cũng là bình thường thôi."
"Quan sát thêm hai ngày xem sao."
Châu Thanh lắng nghe giọng nói của bác sĩ, cảm nhận được chuyển động của y tá đang kiểm tra trên người cậu.
Cậu mở mắt ra, nhìn lên trần nhà với vẻ mặt bình tĩnh.
Không phải là cậu không nhớ, mà cậu thậm chí còn nhớ rất rõ.
Mùa đông năm 1945, ngày 23 tháng 12, Vũ Thành (*) hứng chịu một trận ném bom lớn chưa từng có. Cậu nhớ rằng thành phố trở nên đổ nát, mặt đất bị tàn phá và cháy xém, những chiếc máy bay n/ém bom lượn vòng và gầm rú trên đỉnh đầu, đám đông không ngừng la hét và trốn chạy. Đó là một hiện trường thảm họa của thế kỷ, không nhìn thấy hy vọng hay ngày mai.
(*) Vũ Thành: một huyện cấp thị thuộc địa cấp thị Đức Châu, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Về sự kiện ngày 23 tháng 12 năm 1945 đó mình tra thì không thấy mà chỉ có cùng ngày nhưng khác năm, có thể là tác giả tự sáng tạo ra nha mọi người.
Chỉ là cậu sẽ không giống như bộ dạng mới tỉnh lại ngày hôm qua, bức thiết muốn hỏi xem còn có bao nhiêu người sống sót và bao nhiêu người đã ra đi.
Bởi vì cậu đã sớm phát hiện ra đây không phải là thế giới mà cậu quen thuộc.
Những người xung quanh không hiểu cậu đang nói gì, bọn họ chỉ sợ hãi trước sự kiên trì và bức thiết của một bệnh nhân sắp chết vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thậm chí bọn họ còn định tiêm thuốc an thần cho cậu.
Hơn nữa, thế giới cậu đang sống không có những bệnh viện tiên tiến và sạch sẽ như vậy, cũng không có những nhân viên y tế bình tĩnh và gọn gàng sạch sẽ như vậy.
Vào ngày hôm sau của vụ đánh bom tại Vũ Thành, bất kể là các bệnh viện trong thành phố hay các trạm cứu thương tạm thời đều trở nên quá tải. Nhìn đâu cũng thấy tiếng khóc than đau đớn, sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong tích tắc.
Còn Châu Thanh của hiện tại lại là một người theo như người xung quanh nói thì đã trải qua một tai nạn và gần như không thể tỉnh lại. Cơ thể này vô cùng nặng nề, lúc vừa tỉnh lại, cậu thậm chí còn không chống đỡ nổi mười phút đã chìm vào giấc ngủ say.
Lúc mở mắt ra lần nữa, Châu Thanh đã chọn cách che giấu.
Mặc dù tổ tiên của nhà họ Châu là một gia tộc lớn vào cuối thời nhà Thanh nhưng cậu sinh ra trong thời loạn thế nên đã chứng kiến đủ mọi sự thịnh suy của gia tộc.
Mười bảy tuổi ra nước ngoài du học, về nước năm hai mươi tuổi.
So với những người chiến đấu anh dũng ở tiền tuyến thì với những người làm công việc bí mật quanh năm như bọn họ, khi ở trong một môi trường xa lạ và không chắc chắn, việc giữ cảnh giác và im lặng chính là bản năng.
Thế nhưng Châu Thanh thật sự rất rõ ràng rằng nơi cậu đang ở vào lúc này không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào. Nghiêng đầu sang đã có thể nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ. Bên tai có tiếng chim hót lanh lảnh, trong không khí ngoài mùi thuốc khử trùng của bệnh viện còn tràn ngập hương thơm tươi mát của những loài hoa không rõ tên.
Tiếng người trò chuyện ở tầng trệt, thiết bị và môi trường của phòng bệnh, nhân viên y tế vô cùng đồng cảm và tò mò về cậu. Tất cả những điều này đang nói lên một sự thật rằng ở đây không có chiến tranh tàn khốc, không có máu tươi, không có sợ hãi.
Cậu cũng không phải là Châu Thanh ban đầu nữa rồi.
"Cậu Châu, cậu Châu?"
Bác sĩ gọi suy nghĩ của cậu trở về rồi nói: "Điều quan trọng nhất cậu cần làm hiện tại là tĩnh dưỡng. Cậu còn trẻ như vậy, nền tảng cơ thể cũng không tệ, nếu như nghỉ ngơi hợp lý thì ngoại trừ hệ thống miễn dịch sẽ kém đi một chút trong tương lai ra thì những thứ còn lại sẽ không khác gì người bình thường."
Giọng điệu của bác sĩ tràn đầy động viên và an ủi, mỗi câu đều như nói với cậu rằng hãy có hy vọng và tin tưởng vào bản thân.
Không có ai biết rằng người nằm ở đây rốt cuộc đã trải qua những biến đổi tâm lý gì, lại càng không biết rằng đối với cậu mà nói, vỏn vẹn chỉ là được sống tiếp nhưng lại có ý nghĩa như thế nào với cậu.
Cùng lúc đó tại sân bay Lam Thành (*).
(*) Lam Thành: thuộc huyện Lam, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Tại lối ra của sân bay, biển người bủa vây bên ngoài buộc sân bay phải cắt cử an ninh để duy trì trật tự.
Thời gian đã đến chín giờ sáng.
Một nhóm gồm bảy tám người bước ra từ đó.
Người đi phía trước ăn mặc cực kỳ giản dị, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen và cúi đầu khiến cho cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối để người khác không nhìn thấy được, thế nhưng chiều cao và dáng người vượt trội của anh lại quá dễ để nhận ra.
Ngay khi xuất hiện, đám đông đã hò hét và lao về phía anh, một vài người trong ekip phía sau anh nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại.
Trợ lý Trần Đăng Đăng đang ôm một chiếc túi lớn màu đen trước ngực, là một cô gái cao chưa đầy một mét sáu, cô đã bị ép đến mức sắp khóc, vừa đi đứng loạng choạng vừa nói với chuyên gia trang điểm: "Thông tin về chuyến bay hôm nay trở về Lam Thành lại bị lộ ra ngoài rồi, nếu như không phải chúng ta xuống máy bay mới biết lịch trình bị bán thì cũng không đến mức bị ép đến thảm như vậy."
Chuyên gia trang điểm nam Soái Soái đỡ cô một tay, hếch cằm về phía trước rồi nhướn mày: "Một tin tức của sếp đáng giá bao nhiêu cô không biết sao? Việc này cứ tận dụng triệt để đi, quen rồi sẽ tốt thôi."
Nhóm người khó khăn lắm mới ra khỏi đám đông và đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm nhưng vẫn còn có một lượng nhỏ fan và phóng viên như ong bướm bám theo.
Khi nhìn thấy bọn họ chuẩn bị đi đến xe thương mại, một trong những câu hỏi của nam phóng viên dần trở nên gấp gáp và sắc bén hơn.
"Ngài Trữ, nghe nói lúc quay phim anh đã cãi nhau với đạo diễn, là thật sao?"
"Xin anh hãy trực tiếp trả lời."
"Nghe nói là vì một diễn viên cùng đoàn khác, tin tức này chắc là không phải giả nhỉ? Giữa anh và nam diễn viên kia có phải tồn tại quan hệ khó nói không?"
Sắc mặt của những người trong ekip của Trữ Khâm Bạch đột nhiên trở nên khó coi.
Năm mười bảy tuổi, Trữ Khâm Bạch đã càn quét đủ các giải thưởng điện ảnh lớn trong nước với bộ phim đầu tay và sớm lọt vào top đầu trong ngành, thế nhưng những năm nay đủ các loại tin đồn vẫn luôn xôn xao chưa bao giờ ngừng lại. Mà kiểu tin đồn về xu hướng tính dục này, đặc biệt là những tin đồn liên quan đến đàn ông luôn là thứ mà Trữ Khâm Bạch ghét nhất.
Mọi người trơ mắt nhìn người vừa mở cửa vừa cúi người lên xe, sau đó dừng lại. Trước khi ekip kịp ngăn lại, anh đã quay lại và tháo khẩu trang ra, để lộ ra một khuôn mặt với đường nét rõ ràng, khoé miệng hơi nhếch lên một cái, lạnh mặt nói: "Liên quan cóc gì đến cậu."
Gương mặt của nam phóng viên tái nhợt tại chỗ.
Nói đến người có tính cách nóng nhảy nhất trong ngành, Trữ Khâm Bạch là số một, không ai dám đứng thứ hai.
Đánh nhau, miệng độc, mắng phóng viên nhiều chuyện, không chịu nổi kỹ năng diễn xuất dở tệ của diễn viên đối thủ, lịch sử đen tối nhiều vô kể.
Ra mắt mười năm, những thứ nên làm và không nên làm anh đều làm cả rồi.
Nhưng những đạo diễn lớn vẫn thích sử dụng anh, fan sẵn sàng trả tiền cho phòng vé của anh.
Anh có xuất thân tốt, năng lực chuyên môn thì khỏi phải bàn, mỗi năm ngoại trừ đóng phim thì rất ít khi xuất hiện trước công chúng. Những người yêu anh thì rất yêu, những người ghét anh thì cũng ghét đến ngứa cả răng, điều này đã khiến cho anh ngày càng trở nên khác thường hơn trong giới.
Phóng viên không có gan đối đầu với anh nên đành phải ngậm miệng.
Ánh mắt của Trữ Khâm Bạch quét một vòng ra xung quanh, nhận thấy trong số các fan có một vài người rõ ràng còn là học sinh liền cau mày nói với mọi người: "Đều về nhà sớm đi."
Có fan hâm mộ cũ nhiều năm của anh cười khúc khích, nói: "Sếp ơi, khi nào phim ra mắt vậy ạ?"
Trữ Khâm Bạch: "Năm sau."
Lại có người hỏi: "Nửa cuối năm có kế hoạch quay phim không ạ?"
Trữ Khâm Bạch lại đeo khẩu trang lên: "Chưa quyết định."
Fan tiếp tục: "Anh ơi, anh hẹn hò lẹ lẹ đi, anh cũng sắp ba mươi rồi, tránh việc truyền thông cứ chộp lấy đời tư của anh để tung tin đồn thất thiệt."
Lúc này Trữ Khâm Bạch đã cúi người lên xe rồi.
Anh ngồi vào trong xe rồi nhìn ra bên ngoài, dùng điện thoại di động gõ cửa xe: "Từng người mấy người đã trưởng thành hết chưa? Thi đại học điểm cao lắm à? Đã tìm được việc làm, tìm được bạn trai bạn gái rồi à? Ít lo chuyện bao đồng của tôi đi, tự lo cho mình trước đã."
Đây không phải là lần đầu tiên fan hâm mộ bị anh cà khịa nhưng vẫn phải trợn trắng mắt: "Mỗi lần chọc vào chỗ đau của bọn em anh sẽ vui lắm hả?"
Trữ Khâm Bạch lại nói: "Đều về nhà sớm đi, lại đi theo nữa là tôi lật mặt đấy."
Sau đó cạch một tiếng đóng cửa xe lại.
Chiếc xe thương mại chầm chậm rời khỏi sân bay.
Trong khoang xe, Trần Đăng Đăng đang ngồi bên cạnh Trữ Khâm Bạch cứ quay đầu nhìn đi nhìn lại, sau khi xác nhận không có xe nào bám theo mới thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người ngồi thẳng dậy.
Chị gái PR ngồi đối diện với Trần Đăng Đăng sau khi nhìn thấy hành động của cô thì bật cười một tiếng, nói: "Đăng Đăng, em đã đi theo anh Trữ một năm rồi mà vẫn chưa biết mỗi khi anh ấy cảnh cáo thì sẽ không có ai thật sự dám đi theo à."
Trần Đăng Đăng túm lấy chiếc túi trong tay, vẻ mặt ủ rũ nói: "Nếu hôm nay phóng viên kia mà viết bậy thì chị Phạm sẽ lại mắng em."
Trợ lý lúc đầu của Trữ Khâm Bạch đã sinh con nên nghỉ rồi, Trần Đăng Đăng mới được tuyển một năm gần đây.
Cô cảm thấy kể từ khi trở thành trợ lý của Trữ Khâm Bạch, mình có lẽ đã sống ít đi vài năm.
Suy cho cùng, mặc dù studio của Trữ Khâm Bạch trực thuộc Giải trí Thánh Khải nhưng bản thân anh mới chính là sếp của studio. Anh lại còn không thích quản lý những chuyện khác, tất cả mọi việc đều giao cho người đại diện là chị Phạm lo liệu.
Chị Phạm là một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang, Trần Đăng Đăng không ít lần bị cô mắng mỏ.
Ngay khi cô vừa nghĩ đến việc này thì điện thoại đã vang lên nhạc chuông dành riêng cho chị Phạm, đáng sợ đến mức khiến cô phải rùng mình một cái rồi mới nơm nớp lo sợ bắt máy: "Chị Phạm."
"Trữ Khâm Bạch đâu rồi?"
Trần Đăng Đăng nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, "Ở bên cạnh ạ."
"Bảo cậu ta nghe điện thoại!"
Trần Đăng Đăng còn chưa đưa điện thoại sang thì người bên cạnh đã tự giác đưa tay ra nhận lấy điện thoại của cô, trong giọng nói uể oải lộ ra vẻ mệt mỏi: "Có việc?"
"Mỗi ngày cậu vẫn trông mong xảy ra chuyện đúng không?" Giọng nói của chị Phạm mặc dù không bật loa ngoài nhưng cũng có thể khiến cho những người trong xe nghe thấy rõ ràng, "Sao lại mắng người ta ở sân bay vậy?"
"Chị gọi đó là mắng người?"
"Trữ Khâm Bạch, cậu muốn chết à! Cậu có biết một năm chị tiêu tốn bao nhiêu phí PR trên người cậu không?"
"Em bắn tiền cho chị."
"Cút."
Chị Phạm dịu giọng lại, nghiêm túc nói: "Cậu và cái cậu Nhâm Kỳ Hiên đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Quay phim ba tháng vẫn luôn yên ổn, lại cứ khăng khăng lúc đóng máy xảy ra chuyện cơ?"
Giọng điệu của Trữ Khâm Bạch dần trở nên cáu kỉnh: "Dự án này chị nói không thể từ chối nên em cũng đã quay rồi. Đạo diễn đó là loại người gì đâu phải chị không biết, hôm tiệc đóng máy ông ta cố ý chuốc rượu người ta nên em cản lại, chỉ thế thôi, có chút việc vặt mà không biết làm sao truyền ra được nữa."
Chị Phạm dừng lại hai giây, "Nếu đã không có chuyện gì thì tốt, việc này chị sẽ xử lý."
"Vậy cúp đây."
"Chờ chút." Chị Phạm gọi anh lại rồi lại nói: "Bệnh viện gọi cho chị, nói là Châu Thanh tỉnh lại rồi."
Trữ Khâm Bạch nhíu mày, không phải vì gì khác mà là anh thật sự phải nghĩ kỹ mới nhớ ra người này là ai.
Anh dựa vào lưng ghế, tuỳ tiện nói: "Cậu ta còn sống à?"
Chị Phạm dường như cực kỳ cạn lời, sau đó mới nói: "Mặc dù chị biết ban đầu là cậu ta tự đi cùng một nhóm người đến trung tâm thương mại Úc Kim phóng túng mới xảy ra chuyện nhưng chị cần phải nhắc nhở cậu, người này là nửa kia mà cậu đã hợp pháp hợp quy đóng dấu ký tên rồi."
Trần Đăng Đăng ở bên cạnh đã ngu người rồi.
Sếp nhà mình, kết hôn rồi???
Điều quan trọng là cô thấy những người khác vẫn rất bình tĩnh.
Là một người mới đến, cô tự giác ngậm miệng lại, vẻ mặt dần trở nên đờ đẫn và tê liệt.
Trữ Khâm Bạch vẫn đang nói: "Vậy thì sao, một năm nay mỗi ngày đều đổ vào mấy chục vạn, em có nói cái gì chưa?"
"Ai nói với cậu chuyện này, chị muốn nói cho cậu biết, bây giờ cậu ta tỉnh rồi, dựa vào tính nết của cậu ta chưa biết chừng lại gây ra chuyện gì nữa đây, chuyện cậu kết hôn tuyệt đối không được để lộ."
Trữ Khâm Bạch khoanh chân, nhìn ra những tòa nhà cao tầng và những con đường ở Lam Thành bên ngoài cửa sổ rồi lạnh nhạt nói: "Đừng có áp dụng cái đống quy định của Giải trí Thánh Khải lên người em."
Chị Phạm không hề khách sáo: "Nếu cậu tìm một người nào đó tương tự như cậu thì chị còn rất vui nhìn cậu công khai nữa kìa. Châu Thanh là ai? Nếu không phải vì gia thế của nhà họ Châu nằm ở đó thì cậu ta chỉ là một tên lưu manh đường phố, thằng vô tích sự, ngoại trừ vi phạm pháp luật ra thì cậu ta chẳng làm được gì khác. Chị nói cậu cũng hồ đồ thật, chuyện lớn như kết hôn mà ngay cả người hay quỷ cũng không thèm quản mà dám cưới."
Trữ Khâm Bạch đặc biệt nhớ lại một chút về cái người Châu Thanh kia, phát hiện trong đầu chỉ xuất hiện một dáng người mơ hồ với mái tóc nhuộm vàng, mặc quần áo dây nhợ kêu leng ca leng keng, thậm chí đến cả khuôn mặt cũng không nhớ nổi.
Trong ấn tượng, cái tên Châu Thanh này chỉ gắn với một vài từ khóa liên quan như vậy.
Phú nhị đại (*) phế vật, uống rượu lái xe, bắt nạt kẻ yếu kinh sợ kẻ mạnh, ăn vạ chờ chết.
(*) phú nhị đại: nghĩa đen là "thế hệ giàu có đời thứ hai", một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc. Phú nhị đại sau đó được hợp nhất vào định nghĩa cuộc sống khá giả lên thông qua thừa kế, đối lập với tự thân làm ra. Thuật ngữ này thường được sử dụng theo kiểu nhạo báng, nhấn mạnh các yếu tố buông thả bản thân quá mức với những lối sống tiêu xài hoang phí và phóng đại tầm quan trọng của chủ nghĩa duy vật chất.
Rất phù hợp với tiêu chí lựa chọn bạn đời của anh.
Cuối cùng chị Phạm kết luận: "Tóm lại cậu đừng để cậu ta gây rắc rối cho cậu."
Giọng điệu của Trữ Khâm Bạch vô cảm: "Cậu ta không dám."
- --
Gin: debut truyện mới theo style mới luôn hen =))) phong cách viết của tác giả này khá lạ, kiểu như không viết hết một câu mà hay xuống dòng không liền mạch lắm í nên mình sẽ tự sửa lại thành câu hoàn chỉnh cho liền mạch luôn vì bản thân mình đọc hơi khó chịu chút Ai biết tiếng Trung có thể vô đọc bản gốc xem nó kỳ lạ ra sao nha