Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 14

Ngày hôm sau, Tri Nhạc phát hiện không thấy Thẩm Trình đâu.

Sau khi Tri Nhạc rời giường, thấy cửa phòng Thẩm Trình đóng chặt, bèn đi gõ cửa gọi Thẩm Trình rời giường, lại không nhận được câu trả lời nào. Cho rằng Thẩm Trình còn đang ngủ, Tri Nhạc bèn đi rửa mặt trước, xong xuôi thì quay lại trước cửa phòng Thẩm Trình, dán tai lên cửa nghe ngóng.

Còn ở ngủ sao? Mặt trời đã lên cao lắm rồi.

Tri Nhạc do dự có nên tiếp tục gọi hay không, tay vô thức đặt lên then cửa, cửa đang khép hờ, chạm một cái là mở ra.

“…… Em vào nha.”

Tri Nhạ vào phòng, phát hiện trong phòng không có một bóng người, rèn đã được kéo ra, ánh nắng tươi đẹp chiếu vào trong phòng, trên giường là chăn gấp gọn gàng ngăn nắp.

“Rời giường rồi sao. À, là mình dậy muộn.”

Tri Nhạc vội chạy xuống nhà, tìm kiếm Thẩm Trình.

Nhưng mà dưới nhà cũng không có bóng dáng Thẩm Trình.

“Anh ơi! Anh, có phải đã đi ăn sáng rồi không.”

Tri Nhạc nhìn quanh phòng khách, lại vào phòng ăn, phòng khách và mấy phòng khách dưới tầng một, lại chạy bình bịch lên tầng hai, tìm Thẩm Trình khắp nơi, nhưng đều không tìm được người.

“Anh ơi, anh ở đâu?”

Tri Nhạc đi ra ngoài, đứng trong vườn hoa xinh đẹp mà trống trải, mắt lộ vẻ mê man và bất an, không thấy anh trai đâu, đã đi đâu.

“Anh ơi? Thẩm Trình!”

Tiếng kêu của Tri Nhạc không gọi được Thẩm Trình, nhưng lại gọi được những người khác. Chị Lưu nghe tiếng, vội vàng đi tới: “Tiểu Giang tiên sinh, cậu dậy rồi.”

Tri Nhạc nhìn chị, lập tức dừng chân, cũng lui về phía sau mấy bước, trên mặt toát vẻ căng thẳng và đề phòng, cậu nhận ra bọn chị, tối hôm qua Thẩm Trình đã giới thiệu rồi, đây là người trong nhà, không cần quá sợ hãi.

Mấy người chị Lưu thấy thế bèn dừng lại ở đằng xa, ở giữa để cách một khoảng, cười nói: “Vừa rồi tôi đã đi nhìn, thấy cậu còn đang ngủ nên không gọi cậu. Bữa sáng vẫn luôn được giữ ấm, giờ cậu ăn chứ?”

Tri Nhạc không nói gì, hai tròng mắt đen lóng lánh, nhìn chị Lưu.

Chị Lưu: “Tiểu Giang tiên sinh?”

Tri Nhạc lấy hết can đảm: “Anh của, tôi đâu?”

“Thẩm tiên sinh sao?” chị Lưu trả lời: “Thẩm tiên sinh đến công ty rồi.”

Ồ, hóa ra là đi làm rồi. Tri Nhạc hiểu ra, lúc trước ông nội Thẩm đã nói với cậu rồi, nhất thời cậu không nhớ ra. Không phải biến mất, Tri Nhạc yên lòng.

“…… Bữa sáng ở đâu ạ?” Tri Nhạc đói bụng rồi.

Hai cô gái khác nhanh chóng dọn bữa sáng lên, cũng đưa Tri Nhạc tới ngồi bên bàn ăn, bữa sáng phong phú mà tinh xảo, Tri Nhạc không ăn ngay, vì chị Lưu và hai cô gái kia còn chưa rời đi.

Tuy đã miễn cưỡng “nhận mặt” họ, biết là người trong nhà, nhưng Tri Nhạc vẫn có chút không được tự nhiên.

“Lúc Thẩm tiên sinh rời đi có dặn dò, phải chăm sóc Tiểu Giang tiên sinh thật tốt, Tiểu Giang tiên sinh có chuyện thì có thể nói với chúng tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi sẽ luôn ở trong căn nhà bên kia.” Chị Lưu nói.

Tri Nhạc chậm rãi gật đầu.

“Nếu cậu muốn ăn gì, hoặc không muốn ăn gì thì mong Tiểu Giang tiên sinh nói thẳng, để phòng bếp chuẩn bị hợp khẩu vị của ngài.” 

“Đếu ăn được, không kén ăn.” Tri Nhạc nói.

“Vâng.” Chị Lưu đáp, sau đó lấy một cái bộ đàm ra, để lên trên bàn, “Tiểu Giang tiên sinh, cái này ngài cứ cầm, nếu có chuyện gì thì cứ gọi chúng tôi.” Chị Lưu dạy qua cho Tri Nhạc về cách dùng, nhìn ra được Tri Nhạc không thoải mái, bèn dẫn người rời đi.

Một mình Tri Nhạc ngồi trước bàn ăn sáng, hôm nay làm điểm tâm kiểu Tây, ngoài sữa bò ra, những món còn lại cậu chưa ăn bao giờ, có mấy món điểm tâm ngọt cùng với loại cậu đã từng thấy trong tiệm bánh ở trấn trên, nhưng bánh ở đó không đẹp được như thế này, hương vị cũng kém xa.

Tri Nhạc ăn chậm nhai kỹ, ăn ngon lành, theo nguyên tắc không thể lãng phí, cứ thế ăn hết sạch sành sanh.

Sau khi đã ăn uống no nê, Tri Nhạc cảm thấy thật mỹ mãn, tiếp đó cậu nảy sinh hứng thú với cái bộ đàm để trên bàn.

Cậu từng nhìn thấy nó trên TV, chỉ huy uy phong lẫm liệt thường dùng nó để liên lạc với binh lính, “Tôi là đại bàng, tôi là đại bàng, nhận được hãy trả lời.” Vô cùng thần kỳ và uy phong.

Tri Nhạc cầm bộ đàm lên, nó không to như cái trên TV, nhỏ nhắn xinh xắn hơn, Tri Nhạc nhìn trái nhìn phải, đặt nó bên miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi là Tri Nhạc, tôi là Tri Nhạc, nhận được, xin trả lời, nhận được, xin trả lời.”

Nói xong cậu cười rộ lên, sau đó thuận tay bấm cái nút đỏ bắt mắt kia.

Sau đó, chưa đầy ba phút, có tiếng chân vang lên, chị Lưu như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt Tri Nhạc.

Tri Nhạc:……

Chị Lưu: “Tiểu Giang tiên sinh có gì phân phó?”

Tri Nhạc hoảng sợ, cuống quít đặt bộ đàm lên bàn, như củ khoai lang nóng bỏng tay, thậm chí còn đứng bật dậy, lùi về sau một bước, cách xa chị Lưu thêm chút nữa.

Chị Lưu vừa nhìn đã hiểu chuyện gì xảy ra, đã được dặn dò từ trước, chị biết Tri Nhạc sợ người lạ, sợ sẽ dọa cậu sợ, bèn nhẹ giọng cười nói: “Tiểu Giang tiên sinh ăn xong chưa? Được rồi, nên thu dọn chén đũa thôi.”

Nói đoạn chị Lưu bèn nhanh tay dọn sạch bàn ăn, sau đó rời đi ngay, “Tiểu Giang tiên sinh cứ tự nhiên. Có việc thì lại gọi chúng tôi.”

Tri Nhạc đợi trong chốc lát mới cầm bộ đàm lên. Hóa ra thực sự là bấm một cái là có người xuất hiện ngay, giống như túi thần kỳ trong phim hoạt hình vậy, lợi hại thật, Tri Nhạc rất thích, lại không dám ấn lung tung nữa, cậu vẫn thấy ở một mình nhẹ nhõm hơn.

Ăn uống no đủ, Tri Nhạc rời khỏi phòng ăn, đi vào đại sảnh, bỗng thấy mờ mịt, tiếp theo nên làm gì đây.

Khi còn ở quê, cũng không phải ngày nào cậu cũng đi theo ông nội, nhưng luôn có ai đó ở bên, không giống bây giờ, căn phòng to lớn trống trải như vậy lại chỉ có một mình cậu.

Hoàn cảnh thành thị lạ lẫm, vẫn luôn khiến người ta khó thích ứng cùng buồn bã, người đời đều như vậy, lần đầu Tri Nhạc rời khỏi nhà đi xa ngàn dặm, cũng sẽ có loại cảm xúc này.

Nhưng Tri Nhạc là một người dễ vui vẻ, cậu đi ra bên ngoài, nhìn chung quanh, ánh nắng vàng rực che trời lấp đất, trong vườn hoa xuân trăm bông đua nở, cánh bướm sặc sỡ dập dìu bay lượn, cây ngô đồng cao lớn sàn sạt đung đưa cành lá, hết thảy rơi vào mắt Tri Nhạc đã giúp cậu tách khỏi nỗi ủ dột, tâm trạng lập tức tốt lên.

Một người cũng có thể làm việc. Một mình cũng có rất nhiều chuyện có thể làm.

Mỗi ngày Tri Nhạc đều có một ít việc cố định để làm, ví dụ như rèn luyện thể thao. Ở nhà thì cậu thường dậy sớm đi vận động, chạy bộ, tập thể dục, hoặc đạp xe vân vân. Hai ngày nay thay đổi hoàn cảnh, cậu cũng chưa tiếp tục.

Thế này không được

Phải bù lại.

Phải tự giác.

Hôm nay vừa ăn no xong, không thích hợp làm mấy cái vận động kịch liệt. Vì thế Tri Nhạc tản bộ trong sân, nhân tiện dạo chơi trong vườn luôn.

Tản bộ xong, Tri Nhạc quay lại xong nhà, bắt đầu đọc sách viết chữ.

Giữa trưa sau khi ăn cơm một mình, ngủ trưa một giờ, sau đó tỉnh dậy thì ngồi ngây ngốc một lát, cậu nhớ ra cái gì đó, đứng lên, chạy đến phòng giải trí, mò mẫm hồi lâu rồi hậm hực trở ra, lấy điện thoại ra chơi game.

Màn đêm buông xuống.

Tri Nhạc quay đầu nhìn ra bầu trời dần tối lại bên ngoài, trong mắt lộ vẻ chờ mong, trời tối rồi, Thẩm Trình sắp về rồi. Trước kia, vào thời điểm nông nhàn, ông nội cũng từng ra ngoài làm việc, cũng như vậy, sáng sớm ra khỏi cửa, mặt trời xuống núi thì về nhà.

Công ty Thẩm thị.

Mấy năm gần đây tập đoàn Thẩm thị mở rộng nghiệp vụ, xúc tu thương nghiệp đã duỗi tới rất nhiều sản nghiệp, bao trùm một phạm vi cực khổng lồ, để dễ quản lý và phát triển, năm ngoái tổng bộ đã được chia thành hai, phía nam và phía bắc trung tâm thành phố đều lập một tòa, Thẩm Minh và Thẩm Trình cùng chịu trách nhiệm, chia nhau quản lý hai bên.

Sau khi Thẩm Trình về nước thì đã đi nhận chức ở bộ phận phía Nam.

Lúc này, văn phòng trên tầng 28, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, phủ kín sàn nhà, mang theo ánh sáng lóa mắt.

Trợ lý Chu Huy đứng trước bàn làm việc, báo cáo công việc.

“……. Đây là phương án mới nhất mà bộ kế hoạch đệ trình.”

Thẩm Trình nhận, cúi đầu lật xem, mày khẽ nhíu lại, mắt lướt nhanh trên văn kiện, chỉ vài phút ngắn ngủn hắn đã cho phản hồi: “Không có gì đáng khen, làm lại từ đầu thêm lần nữa.”

Chu Huy nói: “Đây đã là bản thứ ba rồi, bộ phận kế hoạch đã làm việc cả nửa tháng mới……” Cuối cùng lại nhận được lời đánh giá rằng không có chỗ nào đáng khen, không khó để Chu Huy tưởng tượng ra biểu cảm bi thảm lát nữa của bộ kế hoạch.

“Vậy thông báo cho bộ phận hành chính, kiểm tra lại năng lực nghiệp vụ của tổng giám đốc bộ phận kế hoạch,” Thẩm Trình không ngẩng đầu, giọng nói đều đều: “Không được thì thay người.”

Chu Huy không dám nói nữa.

Thẩm Trình ngồi sau bàn làm việc to rộng, mặc bộ tây trang màu đen đơn giản, sống lưng thẳng tắp, trên mặt bàn là máy tính đang phân tích số liệu mới nhất,, Thẩm Trình vừa duyệt văn kiện, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình một cái, vừa nghe cấp dưới báo cáo, một lúc ba việc mà vẫn đâu vào đấy, không sai chỗ nào. 

Chu Huy nhìn vị cấp trên trẻ tuổi này, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khâm phục.

Là cháu trai Thẩm Thái Viễn, lại có anh trai Thẩm Minh “đá quý đi trước”, đương nhiên mọi người rất chú ý tới Thẩm Trình. Khác với Thẩm Minh vẫn luôn ở trong nước, mấy năm nay Thẩm Trình ở nước ngoài vẫn rất kín tiếng, gần như không truyền ra tin tức gì.

Hiểu biết của mọi người về hắn chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài đẹp trai cùng tính tình khó lường.

Trước khi Chu Huy tới làm trợ lý cho hắn thì đều giống những người khác, giữ thái độ quan sát năng lực kinh doanh của Thẩm Trình. Nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Thẩm Trình đã vượt qua bài kiểm tra với thành tích đẹp ấn tượng.

Thời đại bây giờ, vàng thật hiếm khi bị mai một, mà một người có thực tài thì chỉ cần dăm ba câu hoặc một hai việc là có thể nhìn ra thật giả. Thẩm Trình không nho nhã, dĩ hòa vi quý giống Thẩm Thái Viễn, không ôn hòa, luôn nở nụ cười như Thẩm Minh, hắn là sấm rền gió cuốn, là tấm gương tốt, nghiêm túc, hiệu suất cao, mặt lạnh vô tình, thậm chí là không lưu tình, khiến người ta lạnh run.

Nhưng đồng thời hắn cũng công bằng liêm chính, chỉ cần là người có tài thì sẽ trọng dụng, tuy không ôn hòa nhưng cũng không khó ở.

Từ khi hắn tiếp quản công việc tới nay, không khí làm việc của chi nhánh phía Nam đã trở nên nghiêm túc, năng suất tăng cao, mọi người đều vừa sợ vừa kính người cầm quyền chân chính mới hai mươi mấy tuổi đầu này.

Hiện tại, trong vòng kinh doanh, người mà những người thuộc thế hệ trước hâm mộ nhất là Thẩm Thái Viễn, có một cặp cháu trai như vậy, tương lai của Thẩm thị càng thênh thang. Mà Thẩm Trình đã trở thành tâm điểm của thế hệ trẻ, so với Thẩm Minh năm đó càng khiến người ta phải ghé mắt nhìn hơn.

Xuất thân tốt, đẹp trai, còn có tài năng xuất chúng, trên đời này đúng là có những người được ông trời thiên vị mà.

“Cái tiếp theo.”

Chu Huy hoàn hồn, nhận văn kiện mà Thẩm Trình đã duyệt xong, đang định báo cáo hạng mục công việc tiếp theo, lại thấy Thẩm Trình quét mắt nhìn về phía điện thoại di động để ở góc bàn.

Đây đã là lần thứ ba trong ngày rồi.

Thẩm Trình không phải một người cuồng công việc giống Thẩm Minh, nhưng trong thời gian làm việc hắn vô cùng chăm chú, tập trung vào hiệu suất, chuyên tâm, sẽ không phân tán sự chú ý vào người hoặc vật khác.

Hôm nay lại có điểm khác biệt.

Có chuyện quan trọng gì sao?

Chu Huy hồi tưởng lại một lần trong đầu, những cuộc hẹn gặp Thẩm Trình đa phần đều phải được anh thông qua, mà trong việc tư…… Đoạn thời gian gần đây, Thẩm Thái Viễn đi về phương Bắc để cùng bạn bè đi chữa bệnh, tạm không có tin tức gì.

Mà chuyện tư nhân hơn chút…… Thẩm Trình mới về nước không lâu, nhưng các loại lời mời đã thi nhau gửi đến, nhưng hiện tại hắn còn đang bận rộn, đều từ chối hết, Chu Huy chưa thể đoán ra được gì.

“Tổng giám đốc Thẩm, có cuộc điện thoại quan trọng nào bị sót sao?”

Thân là trợ lý, Chu Huy tận chức tận trách, không yên lòng lắm phải hỏi, sợ mình có sơ sót gì trong công việc. 

Thẩm Trình phân tâm trong chốc lát, nghĩ tới lời mình dặn chị Lưu sáng nay, chị Lưu làm việc ổn thỏa, hẳn sẽ không có vấn đề gì, mà công tác an toàn của nhà cũng không thành vấn đề, rất an toàn…… Nghe thấy Chu Huy hỏi, hắn thu ánh mắt lại, ý bảo không có việc gì, tiếp tục đi.

Chu Huy nói tiếp: “Chủ biên tạp chí Meta đã hẹn ngài vài lần, hy vọng có thể làm một buổi phỏng vấn cá nhân về ngài.”

Tạp chí Meta rất nổi tiếng trong giới tạp chí tuần san kinh doanh.

“Không phải từng làm rồi sao?” Khi Thẩm Trình về nước đã làm một bài phỏng vấn, xem như là thông báo rằng hắn chính thức nhận chức ở tập đoàn Thẩm thị.

Chu Huy trả lời: “Lần này là chuyên mục tin tức giải trí, chủ yếu muốn đưa tin về… chuyện hôn nhân của ngài. Họ đã từng đề cập chuyện này với Thẩm lão tiên sinh, ý của Thẩm lão tiên sinh là, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục nhưng phải xem ý ngài thế nào.”

Sau khi Thẩm Trình công khai tính hướng của mình, mối quan tâm tới chuyện yêu đương cưới xin của hắn không giảm nhiệt, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, trong giới đã thầm truyền tai nhau. Các phương tiện truyền thông càng ngo ngoe rục rịch, chẳng qua là chưa được phép, không ai dám công khai đưa tin công khai.

Hai mày kiếm của Thẩm Trình khẽ nhướng lên. Mối hôn nhân này là do ban đầu Thẩm Thái Viễn “lấy chết ra ép”, đến khi dẫn người về nhà, trước sau hắn đều ở trong thế bị động, hiện tại còn muốn công bố cho bên ngoài để người đời đều biết? Chuyện này lập tức khiến Thẩm Trình thấy phản cảm.

“Không nhận.” Thẩm Trình lạnh nhạt nói: “Truyền tin xuống dưới, chuyện này không được đích thân tôi đồng ý thì không được đưa bất cứ tin tức gì.”

Chu Huy vội đáp vâng.

Thẩm Trình bàn giao xong, đặt điện thoại trong tay xuống, đẩy ra xa, suy nghĩ trong một thoáng trước đó cũng lập tức tan thành mây khói. Quan tâm tới người kia ở nhà như thế nào làm cái gì, hắn đã tận tình tận nghĩa, những chuyện khác không cần quan tâm nữa, ở được thì ở, ở không được thì vừa hay, đến lúc ấy tự cậu ta chủ động rời đi, chẳng phải sẽ hợp ý hắn sao?

Cuộc sống không phải là tiểu thuyết tình cảm không có nhiều mối tình ngây ngô vô duyên vô cớ như vậy

Cả ngày sau đó, Thẩm Trình bận rộn mà chuyên tâm, không phân tâm bởi việc tư nữa.

Chạng vạng, đèn sáng lên rực rỡ.

Thẩm Trình đứng dậy, mặc áo khoác vào, rời khỏi công ty. Là người cầm quyền cao nhất của công ty, chỉ cần hắn muốn, mỗi ngày đều có công việc dang dở chưa xong. Nhưng sống ở nước ngoài nhiều năm, hắn đã tập thói quen không tăng ca. Đặc biệt là ở Thẩm thị, hắn tăng ca có nghĩa là cấp dưới cũng phải tăng ca theo, vì thế hắn thường đem công việc còn dư lại về nhà làm tiếp.

Xe vững vàng lái vào đường lớn, hòa vào dòng xe cộ.

Thẩm Trình ngồi ghế sau, giương mắt nhìn ra ngoài, mắt đen trầm tĩnh, có vẻ hơi mệt mỏi. Nơi thành phố cấp 1 này, lộng lẫy phồn hoa, đông như trẩy hội, nhịp sống vội vã, tựa như tất cả mọi người đều vội vàng về nhà.

Xe chạy thẳng một đường vào trong biệt thự Thẩm gia, cổng lớn bên ngoài khép lại một cách im lặng, Thẩm Trình xuống xe, giống như mọi khi, tự mình đi về nơi ở.

“Anh ơi!”

Nhưng hôm nay lại có một giọng nói xa lạ, giống như tiếng trời, từ trên trời giáng xuống, đánh vỡ sự im lặng trong sân vườn.

Thẩm Trình chợt dừng bước, giương mắt nhìn lên.

Đèn trong sân đã sáng, đèn đuốc sáng trưng, Tri Nhạc đứng ngoài cửa, nhìn thấy Thẩm Trình đã chạy ngay tới, hai chân thon dài vội vã chạy xuyên qua vườn hoa, chạy qua đài phun nước nhỏ, chạy tới trước mặt Thẩm Trình.

“Anh ơi, anh về rồi!” Tri Nhạc cười thật là tươi, nói với Thẩm Trình: “Em chờ anh đã lâu.”
Bình Luận (0)
Comment