Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 19

“Tạm biệt anh.”

Dù Thẩm Trình không nói câu tạm biệt theo yêu cầu kia, mỗi ngày Tri Nhạc vẫn đưa hắn ra tận cửa, vui vẻ nhìn theo Thẩm Trình rời nhà đi làm.

Thi thoảng Thẩm Trình quay đầu lại sẽ thấy Tri Nhạc vẫn luôn đứng đó, thẳng đến khi hắn đi khuất tầm mắt.

Buổi tối, hắn vừa vào đến vườn, Tri Nhạc đã đứng chờ ở đó rồi, giống như chưa từng rời đi, sung sướng chạy tới: “Anh ơi anh, đã về rồi.” 

Ăn tối. Giao lưu. Xem TV. Ai làm “việc” nấy.

Bóng đêm sâu thẳm, Thẩm Trình ngẩng đầu dậy khỏi công việc nặng nề, đứng dậy, bế Tri Nhạc đã ngủ say trên ghế sofa lên, tư thế ngày càng thuần phục, hắn ôm Tri Nhạc, Tri Nhạc dựa vào trước ngực hắn, ngủ say rồi được đưa về phòng ngủ.

Hôm sau, hai người ăn sáng cùng nhau, Tri Nhạc đưa Thẩm Trình ra cửa……

Lịch trình một ngày cứ như vậy mà từ từ hình thành.

Đôi lúc Tri Nhạc sẽ ra tới cửa, cách một vách tường vây, hoặc cậu sẽ đứng cạnh cổng nhìn xung quanh vài lần, ánh mắt có chút tò mò. Đối với cậu, thế giới bên ngoài đương nhiên là tràn đầy sức hấp dẫn, nhưng tất nhiên cũng có những rào cản, hơn hết là sợ hãi và bất an. So với bên ngoài, lâu đài nhà họ Thẩm này càng an toàn hơn.

Một người ở một mình trong một khuôn viên lớn như vậy, không cô đơn sao, không tịch mịch sao?

Thỉnh thoảng Tri Nhạc cũng sẽ cảm thấy mờ mịt và buồn chán, không biết phải làm gì. Đây là lý giải của cậu về cô đơn. Nhưng có lần ông nội nói với cậu, thật ra mỗi người đều sinh ra trong cô độc, trừ phi đủ may mắn, còn không sẽ không có ai vĩnh viễn kiên nhẫn ở bên bạn.

“Đừng sợ. Hãy tiếp nhận nó, như vậy sẽ không khó chịu như vậy nữa.”

Từ khi Tri Nhạc còn rất nhỏ đã quen đón nhận loại cảm giác này:  Khi mà các bạn đồng trang lứa đều đi học, khi ông nội đi làm, khi mọi người đều đang bận rộn…… Tri Nhạc đã học được cách một mình ngồi yên lặng trong căn nhà nho nhỏ, tự chơi một mình.

Huống hồ, ông nội sẽ trở về. Có cảm xúc chờ mong và hy vọng như vậy, thời gian mở một mình cũng không còn khổ sở đến vậy nữa.

Lúc trước là ông nội, bây giờ là Thẩm Trình.

Chỉ có duy nhất một điểm nan giải đó là, ở đây, không có ai có thể nói chuyện cùng cậu, mấy người bên chị Lưu tận chức tận trách, lại căn cứ vào bản thân Tri Nhạc cùng đủ loại nguyên nhân khác, sẽ không thể luôn đi theo cậu, giao lưu làm thân với cậu được.

Tri Nhạc rất thích nói chuyện, trước khi cậu bị bệnh cậu vốn là có tính cách hào phóng, sau khi bị bệnh, Giang Thiện Nguyên vẫn luôn cố gắng dẫn dắt, để cậu cố gắng nói nhiều hơn. Ngôn ngữ có sức mạnh rất lớn, nói chuyện có nghĩa là tự hỏi, Tri Nhạc cố gắng tự hỏi, cố gắng biểu đạt, đại khái bây giờ cậu là một người ngốc nói nhiều nhất trên đời.

Thẩm Trình không có ở nhà, không người đề cùng trò chuyện, cũng may Thẩm Trình hiểu cách dùng internet hơn ông nội, Tri Nhạc có thể thông qua WeChat cùng các phương thức khác để liên hệ với Thẩm Trình bất cứ lúc nào.

“Niềm vui là tự tìm. Niềm vui là tự tìm.”

Dù là nơi cậu ở từ nhỏ đến lớn, sự vật xung quanh đều đã quen thuộc đến như nghìn bài một điệu, Tri Nhạc cũng có thể tìm được lạc thú trong ấy, càng khỏi nói tới khu vườn mới mẻ mà to lớn ở nhà họ Thẩm, quả thực là một mảnh trời rộng lớn.

Mấy ngày nay Tri Nhạc đều có thể vào vườn phát hiện ra một loài hoa cùng thực vật khác nhau, có loại cậu đã biết, có loại cậu chưa nhìn thấy bao giờ.

Cậu chụp lại những chủng loại xa lạ đó, lên mạng tra tên của chúng —— đây là phương pháp mà mấy đồng bọn trong thôn chỉ cho cậu.

Mấy thao tác này Tri Nhạc rất thuần thục, nhưng lần này cậu lại gặp phải chút khó khăn.

“Anh ơi, hình như máy tính của em, hỏng rồi.”

Tri Nhạc mở phần mềm kia như mọi lần, nhưng lần này không tải ảnh lên được, hơn nữa khi sắp thành công thì lại bị treo máy, cậu dùng đại chiêu vạn năng mà đồng bọn dạy —— khởi động lại máy tính, kết quả lại không sửa được, vẫn bị treo.

Rơi vào đường cùng, chỉ đành chờ Thẩm Trình ra pha cà phê giữa giờ làm việc, ôm theo máy tính,  xin sự giúp đỡ từ chỗ Thẩm Trình.

Thẩm Trình nhìn thoáng qua, lấy máy tính lại chỗ hắn, tùy tiện nghịch mấy cái đã tìm được nguyên nhân.

“Máy tính này dừng được bao nhiêu năm rồi?”

Tri Nhạc nghiêm túc trả lời: “Rất nhiều rất nhiều năm rồi.”

Đó là khi bạn cùng lứa đều đã lên trấn trên học, cậu lại chỉ có thể ở trong nhà, ông nội đã mua nó cho cậu. Tri Nhạc là đứa trẻ hiếm hoi có máy tính cùng điện thoại trong thôn vào năm đó, khiến vô số người ghen tị. Tri Nhạc vô cùng nâng niu chúng, dùng rất giữ gìn.

Nhưng dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi.

Thẩm Trình nhìn điện thoại của Tri Nhạc, mấy năm gần đây cậu mới đổi, thế nên vẫn dai sức hơn máy tính chút.

“Hỏng  rồi sao?” Tri Nhạc khẩn trương hỏi.

“Ừ.” Thẩm Trình đáp đơn giản.

“Có thể, sửa không ạ?”

Thẩm Trình không giải thích nhiều, thuận miệng nói: “Ngày mai thử xem.”

“Vâng.” Tri Nhạc thoáng thở phào nhẹ nhõm, hiểu rằng vẫn có thể sửa được, chợt cậu có chút chần chờ, “Không thể, sửa hôm nay ạ?”

Thẩm Trình liếc cậu một cái: “Cần dùng gấp à?”

“Muốn xem, một đóa hoa,” hình như Tri Nhạc hơi rối rắm: “Trong sách nói, chuyện hôm nay, chớ để ngày mai, ý là, chuyện của hôm nay thì hôm nay phải làm cho xong. Nhưng, anh bận, thì mai, ngày mai cũng được.”

Thẩm Trình dùng máy tính của mình giải quyết vấn đề giúp Tri Nhạc, bấy giờ Tri Nhạc mới yên lòng.

Tri Nhạc cho rằng sửa chữa là hôm sau Thẩm Trình sẽ mang theo máy tính ra ngoài, tìm tiệm sửa đồ, sau đó khi tan tầm hắn lại mang về, kết quả là tư duy “truyền thống” của cậu chệch lếch.

Giữa trưa hôm sau, Tri Nhạc ngủ quá giờ trưa mới tỉnh lại, Thẩm Trình gọi điện thoại tới.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trình chủ động gọi điện, Tri Nhạc vô cùng hí hửng, nhưng lời nói kế tiếp của Thẩm Trình lại làm cậu bất an.

“Khoảng nửa giờ nữa sẽ có người giao máy tính tới cửa” Thẩm Trình nói.

Phản ứng đầu tiên của Tri Nhạc là máy tính được sửa rồi, sau đó mới nhận ra, sắp có người lạ vào nhà, nụ cười lập tức tan biến.

“Anh ấy tên Chu Huy, là trợ lý của tôi, hai người từng trò chuyện qua điện thoại rồi.” Thẩm Trình nói tiếp: “Chị Lưu sẽ dẫn anh ta vào.” hắn dừng một lát: “Không phải sợ.”

Mấy ngày nay Tri Nhạc vẫn thường thường gửi tin nhắn cho Thẩm Trình, vẫn là Chu Huy trả lời, Thẩm Trình xem qua nội dung nói chuyện, biết hai người đã trao đổi họ tên, xem như là có quen, đây cũng là nguyên nhân hắn phái Chu Huy lại đây.

“Ồ.” Tri Nhạc thấp giọng đáp.

Bên phía Thẩm Trình yên tĩnh trong chốc lát, sau đó nói: “Anh ấy đến thì cậu gọi điện cho tôi.”

Tri Nhạc đồng ý.

Rất đúng giờ, nửa giờ sau, Chu Huy tới cửa, trong tay cầm một hộp quà.

“Tiểu Giang tiên sinh, Thẩm tổng phái người mang đồ tới cho cậu.”

Chị Lưu ra cửa tiếp đón nói một tiếng, ngay sau đó dẫn người vào phòng.

Tri Nhạc ở trên tầng hai, nghe tiếng thì cẩn thận đi xuống, không xuống luôn, mà gọi WeChat cho Thẩm Trình. Ý Thẩm Trình là gọi điện thoại, nhưng Tri Nhạc lại quen tay gọi video.

Bên kia rất nhanh đã nhận lời.

“Anh ơi, người, tới rồi.”

“Ừ.” Thẩm Trình nói, “Đi gặp anh ta đi.”

Tri Nhạc bèn cầm điện thoại, duy trì cuộc gọi với Thẩm Trình, xuống tầng, gặp mặt Chu Huy.

Chu Huy mỉm cười nhìn về phía Tri Nhạc, đang định nói chuyện thì điện thoại trong tay Tri Nhạc vọng ra giọng nói quen thuộc: “Đây là Chu Huy.” dừng một chút rồi nói tiếp: “Chu Huy, đây là Tri Nhạc.”

Chu Huy hiểu, Thẩm Trình đang giới thiệu bọn họ với nhau, màn giới thiệu này thật ra rất kỳ lạ. Nhưng rõ ràng, với thiếu niên trước mặt lại có hiệu quả thần kỳ —— vẻ khẩn trương và đề phòng của cậu khi vừa xuống lầu như vơi đi rất nhiều.

“Chu Huy.” tiếp đó Thẩm Trình gọi tên anh.

Chu Huy vội nói: “Thẩm tổng.”

“Chiều nay không bận, không cần chạy về công ty,” Thẩm Trình ở đầu kia nói: “Dạy cậu ta cho tốt. Phiền anh.”

Chu Huy vội nói đâu có đâu có.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày Thẩm Trình nói “phiền anh” với Chu Huy. giữa trưa khi biết anh phải ra ngoài có việc, Thẩm Trình hỏi lịch trình cụ thể của anh, rồi trầm ngâm một lát, nói với anh: “Có chút việc tư, phải phiền đến anh.”

Thân là trợ lý của Thẩm Trình, xử lý mấy chuyện tư nhân cho sếp vẫn thuộc phạm vi công việc của anh, nhưng trừ trước tới nay, Thẩm Trình chưa từng sử dụng tới quyền lợi này.

Mà hôm nay cuối cùng hắn cũng đưa ra yêu cầu, đúng là một việc tư, ngoài mua đồ ra còn ——

“Tiện thể anh dạy cậu ta cách dùng luôn.”

Chu Huy lập tức vỡ lẽ đây là đưa đồ cho ai, cảm thấy ngoài ý muốn mà nhướng mày, còn thấy kỳ lạ, buổi tối Thẩm Trình thuận đường mua về chẳng phải cũng thế sao, sao lại để anh đưa tới cửa vào lúc này? Nghĩ lại liền hiểu, vị kia ở nhà một mình, đưa sớm chút nào thì có thể dùng sớm chút ấy.

Chu Huy nhìn thời gian, nếu anh nhớ không nhầm thì hai phút nữa hội nghị cấp cao quan trọng sẽ bắt đầu, bây giờ mà Thẩm Trình còn gọi điện thoại qua đây, giới thiệu hai người, không, thật ra là giới thiệu cho Tri Nhạc.

Trong video, Thẩm Trình còn đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, tây trang giày da, tai trái đeo tai nghe bluetooth, ngẩng đầu nhìn màn hình, gương mặt trẻ trung anh tuấn gần như không có chỗ để bắt bẻ, thần thái vẫn bình tĩnh thong dong, công tư phân minh.

Nhớ tới ngày đó Thẩm Trình từ chối không cho truyền thông phỏng vấn, cùng với thái độ thường ngày của hắn với “chuyện hôn nhân” này, Chu Huy không khỏi lắc đầu, thoạt nhìn thì có vẻ là mâu thuẫn và bất mãn, trên thực tế lại quan tâm chăm sóc như vậy.

Người trẻ tuổi ngày nay.

Chậc chậc.

“Có vấn đề gì thì có thể hỏi anh ấy.” Thẩm Trình tiếp tục nói chuyện với Tri Nhạc, cuối cùng hắn nói: “Anh ấy có thể tin được.”

Tri Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Trình cũng gật đầu, ý bảo có thể cúp máy: “Cứ vậy đi.”

“Chờ một chút.” Tri Nhạc kêu lên.

Thẩm Trình dừng lại. Trợ lý gõ cửa tiến vào, nhắc nhở Thẩm Trình, đã tới giờ mở họp, Thẩm Trình gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng chưa động đậy, vẫn chăm chú nhìn Tri Nhạc, đợi cậu nói nốt.
Bình Luận (0)
Comment