Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 23

Cuối cùng Tri Nhạc cũng không biết được giá của chúng, bản thân cậu lại đánh giá không chuẩn, đành phải thôi. Trước hết cứ nhớ kỹ đã, đợi ông nội trở lại rồi bàn bạc lại.

Tri Nhạc cùng Giang Thiện Nguyên vẫn liên lạc thường xuyên, nhưng vì Giang Thiện Nguyên phải trị liệu nên ước định gọi điện thoại mỗi ngày có chút thay đổi, đa số thời gian là đổi sang Thẩm Thái Viễn thực hiện lời hẹn này.

Qua lại thường xuyên, Tri Nhạc và Thẩm Thái Viễn đã rất quen thuộc, hiển nhiên Thẩm Thái Viễn cũng rất vui lòng tán gẫu với Tri Nhạc mỗi ngày.

“Ông nội Thẩm!”

Giọng nói của Tri Nhạc luôn vui tươi hí hửng, qua đường mạng truyền đến nơi xa ngàn dặm vẫn có thể cảm nhận được, khiến người nghe lập tức phấn chấn theo.

“Ừ.” Thẩm Thái Viễn cười tủm tỉm đáp, tuy ông cũng có hai đứa cháu trai, nhưng vì bề bộn chuyện công việc cùng tính cách nên gần như ông chưa từng được thân cận cùng cháu trai, lúc trước ông không cảm thấy gì, hiện giờ sau khi đã về hưu, nhớ lại mới thấy có chút tiếc nuối. Tri Nhạc quả thực là đền bù và thỏa mãn phần tiếc nuối này.

Hai người tán gẫu mấy chuyện thường ngày qua điện thoại, hỏi han lẫn nhau hôm nay ăn gì làm gì, không hề thấy nhàm chán.

“Ông nội của cháu đâu ạ,” Hai ngày nay cậu chưa thấy Giang Thiện Nguyên liên lạc, Tri Nhạc có chút lo lắng: “Ông ấy lại đi, làm kiểm tra rồi ạ?”

Thẩm Thái Viễn trả lời rất tự nhiên: “Đúng vậy, hai ngày nay có cuộc kiểm tra lớn, bác sĩ nói không thể cầm điện thoại theo, có phóng xạ, cho nên không thể trò chuyện cùng cháu được.”   

“Ồ. Sẽ đau ạ?”

“Đau gì mà đau,” Thẩm Thái Viễn ở đầu bên kia cười nói: “Ông nội của cháu tuy đã lớn tuổi rồi nhưng cũng là nam tử hán sắt đá đó, chút đau đớn cỏn con này sao có thể khiến ông ấy để mắt chứ, đừng coi thường ông nội của cháu nhá.”

Tri Nhạc cười rộ lên.

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Tri Nhạc vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi lên tàng, đi đến phòng làm việc của Thẩm Trình, đứng trước cửa hô: “Anh ơi, điện thoại này.”

Thẩm Trình ngẩng đầu, Tri Nhạc đi vào, đưa điện thoại di động cho Thẩm Trình. 

Đây là thói quen hình thành mấy ngày may, mỗi lần Tri Nhạc sắp trò chuyện với Thẩm Thái Viễn xong thì Tri Nhạc sẽ đưa điện thoại cho Thẩm Trình một cách rất tự nhiên, theo tư duy của cậu, hai người này là người một nhà, cũng giống mình và ông nội, tất nhiên sẽ muốn nói chuyện đôi câu.

Ban đầu Thẩm Thái Viễn cùng Thẩm Trình đều không quen, dù sao thì họ cũng rất ít khi nói chuyện phiếm như vậy, lúc trước khi Thẩm Trình ra nước ngoài du học cũng không quá quan trọng chuyện gọi về nhà thăm hỏi mấy tiếng. Bởi vì Tri Nhạc, mấy ngày nay hai ông cháu Thẩm Thái Viễn nói chuyện với nhau còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại.

Đương nhiên, bọn họ nói chuyện phiếm cũng không dịu dàng thắm thiết giống Tri Nhạc. Nhiều lúc là hỏi han mấy chuyện liên quan đến công việc, coi như thế là xong.

“Tri Nhạc còn ở bên cạnh không?” Thẩm Thái Viễn hỏi.

Thẩm Trình ngước mắt, Tri Nhạc đứng cạnh bàn, ngoan ngoãn đợi họ nói chuyện xong để nhận lại điện thoại. Tri Nhạc nói chuyện điện thoại có thói quen để loa ngoài hoặc để âm lượng rất lớn, Thẩm Trình nghe thấy câu này của Thẩm Thái Viễn bèn hơi ngửa người ra sau, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Tri Nhạc, ngón tay cũng đồng thời bấm giảm âm lượng đến mức thấp nhất.

Thẩm Trình ừ một tiếng.

“Ông nội nó gần đây phải làm giải phẫu, tình huống không lạc quan lắm, hiện tại còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt,” Thẩm Thái Viễn hạ giọng nói: “Mấy ngày này cháu chú ý chút, đừng để Tri Nhạc biết.”

Lần này Giang Thiện Nguyên đi làm kiểm tra toàn diện, lại phát hiện rất nhiều bệnh xấu khác tích tụ qua năm này tháng nọ, hơn nữa dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, độ nguy hiểm tương đối cao, cũng phải chịu khổ nhiều.

Thẩm Trình nói đã biết.

Thẩm Thái Viễn dừng một chút, hỏi thêm hai câu về công việc, ông đã gần như về hưu, gần như không nhúng tay vào công việc lớn nhỏ của công ty nữa, nhưng mà dù gì Thẩm Trình mới nhận chức không lâu, ông hỏi hai câu như thường lệ.

Cuối cùng Thẩm Thái Viễn nói: “Biết giờ cháu đang bận, nhưng cố dành thời gian đưa Tri Nhạc ra ngoài tham quan, với tình huống của lão Giang thì bọn ông chưa về ngay được, cũng không thể để Tri Nhạc ở nhà mãi.”

Về điểm này Thẩm Thãi Viễn đã hỏi Giang Thiện Nguyên rồi, biết Tri Nhạc ở nhà một mình không có vấn đề gì, đây cũng là lý do đầu tiên tại sao lúc trước ông yên tâm để Tri Nhạc đến nhà Thẩm Trình ở. Chỉ là giờ thời gian họ về đã thay đổi, lại sợ Tri Nhạc nhận ra gì đó, tốt nhất là tìm chuyện phân tán sự chú ý của cậu.

Thẩm Trình nhìn về phía Tri Nhạc, Tri Nhạc đang nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, Tri Nhạc chớp chớp mắt, trên đầu mọc một dấu chấm hỏi.

Thẩm Trình rời ánh mắt đi, nói với điện thoại: “Biết rồi ạ.”

“Hai người, vừa mới, nói em ạ.”

Cúp máy, Tri Nhạc nhận điện thoại từ tay Thẩm Trình, hỏi.

“Không phải.” Thẩm Trình trả lời, mặt không đổi sắc.

“Thế ạ?” thỉnh thoảng Tri Nhạc cũng không dễ lừa lắm: “Vậy anh lại nhìn em…… có cảm giác, là, đang nói em.”

Động tác trên tay Thẩm Trình khựng lại, tiếp tục không đổi sắc mặt: “ Bọn tôi đang nói bí mật thương nghiệp, nhìn xem cậu có đang nghe lén hay không.”

Tri Nhạc hiểu, khẽ bĩu môi, “Em sẽ không, nghe lén đâu.” Đương nhiên là vì âm lượng điện thoại của cậu lớn, vô tình nghe được nên không tính. Lần này thực sự cậu có nghe được cái gì đâu.

“Đảm bảo cho chắc.” Thẩm Trình nói: “Dù sao có rất nhiều công ty phá sản do bí mật thương nghiệp bị đánh cắp mà.”

Tri Nhạc phản ứng lại, trừng lớn mắt, chốc lát sau lại cười, nói: “Em nghe lén, thì cũng vô dụng thôi. Em lại chẳng hiểu. Em ngốc mà.”

Thẩm Trình nghe vậy thì nhìn về phía Tri Nhạc, khẽ nhíu mày: “Có ý gì.”

“Hả?” Tri Nhạc khó hiểu: “À, chính là, em có nghe cũng không hiểu, anh không cần, lo lắng đâu.”

Thẩm Trình cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Tri Nhạc, dưới ánh đèn, vẻ mặt Tri Nhạc vô cùng bình thường, câu “Em ngốc mà” kia hiển nhiên không có ý xấu ngầm nào.

“Em, đi đây, anh trai cứ bận đi.” Tri Nhạc cất điện thoại vào cái túi Pikachu trước bụng, chuẩn bị rời di.

“Từ từ.” Thẩm Trình lại gọi cậu lại.

Thẩm Trĩnh nghĩ đoạn, mở ngăn kéo gần đó ra, lấy một tấm thẻ, đưa cho Tri Nhạc.

Tri Nhạc nhận nó, lật xem hai mặt, nhận ra đây là một tấm thẻ ngân hàng.

“Ngày mai để chị Lưu cùng tài xế đi ra ngoài đi dạo cùng cậu.” Thẩm Trình khẽ nâng cằm, nói: “Tấm thẻ này từ giờ cậu cứ giữ, muốn mua gì thì mua.”

Tri Nhạc lại không đặt sự chú ý lên tấm thẻ: “Đi ra ngoài?!” Mắt cậu sáng lên, “Đi đâu ạ.”

“Cái này thì phải hỏi cậu,” Thẩm Trình nói: “Muốn đi đâu thì nói với chị Lưu, nếu cậu không rõ lắm thì để chị Lưu sắp xếp giúp cậu. Ăn uống, dạo phố, xem phim hay cái khác đều được.”

Với mỗi thứ Thẩm Trình liệt kê ra, mắt Tri Nhạc lại như sáng thêm một chút, đến cuối thì quả thật sáng hơn cả ánh đèn, mấy ngày nay hắn chưa thấy cậu lộ vẻ mặt xán lạn như vậy.

Tri Nhạc bỗng nhớ tới một vấn đề: “Anh cũng đi ạ?”

Thẩm Trình trả lời: “Tôi không đi.” Xem ra người nào đó chỉ lo hí hửng, cũng chưa nghe cẩn thận.

“Ơ?”

“Tôi rất bận. Gần như không có thời gian.” Thẩm Trình nói.

Ánh sáng trong mắt Tri Nhạc rõ ràng ảm đạm đi.

“Chị Lưu cùng tài xế cậu đều biết rồi, bọn họ sẽ đi cùng cậu, không cần lo.” Thẩm Trình nới lỏng cổ áo, hiếm khi kiên nhẫn mà nói thêm mấy câu.

Tri Nhạc ngập ngừng, rõ ràng muốn đi như vậy, rồi lại có điều rối rắm, lúc sau vẫn lắc đầu.

Tri Nhạc chậm chạp nghi nghi, như vậy rõ ràng muốn đi, rồi lại có điều rối rắm, qua đi vẫn là lắc đầu.

Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, cân nhắc một lúc: “Ngày mai cho Chu Huy nghỉ một ngày, để anh ấy đi cùng cậu.”

“Thôi, thôi vậy.” Tri Nhạc nói: “Không cần anh ấy đi cùng đâu.”

“Không phải cậu với anh ta rất thân sao?” Thẩm Trình nhàn nhạt nói: “Đến anh ta cũng không được?”

Tri Nhạc cười nhẹ: “Ở đây, quen anh nhất, tin anh nhất…… Anh không đi, em cũng không đi.”

Thẩm Trình yên lặng, vẫn nói câu kia: “Dạo này tôi không có thời gian.”

“Vậy chờ anh, có thời gian, thì đi.”

“Ở nhà một mình lâu như vậy, không chán sao?” Thẩm Trình hỏi.

Tri Nhạc lắc đầu, lại sờ sờ chóp mũi: “Vườn hoa lớn lắm, em còn chưa xem hết đâu, hơn nữa, mỗi ngày đều có, những bông hoa khác nhau nở, không chán.”

Tri Nhạc đặt tấm thẻ kia lên bàn, lấy ngón trỏ đẩy nó, đẩy đến trước mặt Thẩm Trình, nói tiếp: “Cái này không cần đâu. Ông nội cho em rồi, em có tiền mà.”

Thẩm Trình không nói gì.

Tri Nhạc nói xong, cầm điện thoại, xoay người rời đi, đi đến cửa thì quay đầu lại, đứng đó, cười với Thẩm Trình, nói: “Không ra ngoài, cũng không sao.”

Tri Nhạc đi mất.

Thẩm Trình ngồi im một lát, bắt đầu làm việc, qua một lúc, hắn lại chợt dừng tay, nhìn vị trí mà Tri Nhạc vừa đứng, trong đầu hiện lên vài hình ảnh và đoạn đối thoại không thể biến mất, điều này khiến tâm trí hắn bị nhiễu loạn vô cùng, khiến hắn không thể tĩnh tâm làm việc.

Đồng hồ tích tắc qua lại, Thẩm Trình mở điện thoại, hỏi Chu Huy về lịch trình công việc mấy ngày sắp tới.

Một lát sau, tin trả lời được gửi đến, lịch trình công việc mỗi ngày gần đâu đã kín rồi.

Chu Huy rất nhạy bén, cũng nhờ trực giác của bản thân, anh gửi ngay một tin: “Lịch trình trong ngày sắp tới đều rất quan trọng, không thể điều chỉnh ạ.” Theo đó là những hạng mục công việc cụ thể cho mỗi ngày, chứng minh tính thực hư cửa lời anh nói.

Thẩm Trình nhấn mở đọc lướt, đáp đã biết, sau đó ném điện thoại xuống, đứng dậy đi đến trước cửa sổ.

Căn biệt thự nhà họ Thẩm to như vậy trong bóng đêm như một lâu đài cổ yên tĩnh, ánh đèn đường mông lung yên lặng bao phủ toàn bộ khu nhà, hoa có tươi tốt đều đã ngủ say, mọi thanh âm đều lặng thinh.

Từ cửa sổ phòng làm việc có thể nhác thấy ánh đèn rọi từ phòng ngủ dưới tầng.

Tri Nhạc ngồi trước cửa sổ, vùi đầu viết nhật ký, sau đó bò lên giường, tắt đèn đi. 

Ánh đèn chiếu lên thảm cỏ cũng theo đó biến mất.

Thẩm Trình vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào mặt cỏ kia, nhíu mày, trong mắt đan xen cảm xúc nôn nóng, thiếu kiên nhẫn, cùng sự rối rắm phức tạp, thể hiện nội tâm hắn đang dao động.

Đúng vậy, hắn lại dao động.

Rõ ràng đã nói rõ mục đích của mình, rõ ràng đã quyết định không quan tâm đến Tri Nhạc nữa, không quan tâm cậu có cô độc hay không, nhàm chán hay không, mặc kệ cậu, có vậy mới đạt được mục đích, huống hồ hắn còn định sắp xếp người bầu bạn với cậu, chuyện khác hà cớ gì phải để tâm.

Nhưng Thẩm Trình không tài nào yên tâm thoải mái được.

Dao động lúc này so với dao động mơ hồ lúc trước còn khiến người ta bực bội hơn.

Thẩm Trình đứng hồi lâu, cuối cùng thở hắt ra một hơi, hạ quyết định.

Một lần cuối cùng, đây là một lần cuối cùng, hắn nói với chính mình như vậy, coi như cho Thẩm Thái Viễn mặt mũi đi.

Hôm sau, trên bàn ăn sáng, hai mắt Tri Nhạc bỗng trợn to, kinh ngạc nói: “Cái gì cơ? Cái gì? Anh ơi anh, lặp lại lần nữa đi.”

“Anh muốn đưa em, đi làm á?”
Bình Luận (0)
Comment