Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 39

“Rốt cuộc là làm sao? Nói rõ ràng cẩn thận xem nào.” Chu Huy bám sát phía sau. Anh tiện đường về nhà nên đi nhờ một đoạn, không ngờ nửa đường lại nhảy ra việc này.

Lần này Tiểu Lưu không dám giấu giếm gì nữa, kể rõ sự thật từ đầu đến cuối. Khi nói đến đoạn vào cửa hàng điện thoại thì đúng là không dám ngẩng đầu lên.

Sau khi Thẩm Trình xuống xe thì nhanh chóng quét mắt nhìn cửa ra vào một lượt, sau đó đi vào trong quảng trường, hai mắt hắn sắc bén như điện, vừa đi vừa quan sát mọi góc, vừa nghe Tiểu Lưu kể. Tiểu Lưu nói xong, Thẩm Trình quét mắt nhìn anh ta một cách lạnh lùng.

Tiểu Lưu vốn đã đang toát mồ hôi mướt mải, sau cái liếc mắt này thì cả người toàn mồ hôi lạnh.

Chu Huy lấy ngón tay chỉ chỉ Tiểu Lưu, ý bảo cậu tự đi cầu nguyện đi, có thể thuận lợi tìm được người thì được, nếu không tìm thấy… Lúc nhận được điện thoại của Tiểu Lưu, Chu Huy đang ngồi trên ghế phó lái, cảm giác bầu không khí là lạ nên quay đầu nhìn ra sau, anh tận mắt thấy sắc mặt Thẩm Trình biến đối lớn, nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh thấu xương như băng.

Dáng vẻ kia, so với lần hắn đánh A Kiện tơi bời còn khủng bố và khiến người ta bất an hơn

Chu Huy cảm thấy lúc này Thẩm Trình rất muốn đánh người, hoặc lập tức cho Tiểu Lưu cút luôn, nhưng hiển nhiên trước mắt thì tìm người quan trọng hơn, hắn không rảnh bận tâm đến những thứ khác.

Chu Huy, Tiểu Lưu cùng một tài xế khác của công ty đi theo Thẩm Trình, phân công nhau tìm quanh quảng trường một lượt nhưng chẳng có thu hoạch gì.

“Quay về trung tâm thương mại.” Thẩm Trình trầm ngâm, quyết đoán ra lệnh: “Liên hệ với bên đó, xem băng ghi hình.”

“Vâng.” Chu Huy lập tức liên hệ với bên kia.

“Còn tôi…” Tiểu Lưu không dám tới gần Thẩm Trình, hỏi Chu Huy.

Chu Huy cũng sốt ruột, việc này không phải việc nhỏ, anh chưa nghĩ nhiều, chỉ nói: “Bây giờ cậu cứ đi theo tìm cùng đi, nghĩ kỹ lại xem có để sót chỗ nào không, biết đâu lại tìm được manh mối mới.”

Xe quay đầu lao như bay về trung tâm thương mại.

Bên kia Tri Nhạc đi xuyên qua hẻm nhỏ, quẹo một cái, quả nhiên chính là quảng trường, hóa ra lại gần như vậy.

Tri Nhạc đi đến lối vào như đã hẹn trước, cậu nhìn khắp nơi, sắc trời đã tối hoàn toàn, đèn đường đã sáng, chiếu sáng cho đường phố tối mù, gió đêm nổi lên. Ban đầu gió còn thổi nhẹ rồi dần mạnh lên, thổi tung góc áo và đầu tóc của mọi người.

Mấy thiếu niên trượt ván cách đó không xa vẫy tay trong gió, tạm biệt đồng bọn, chậm rãi giải tán.

Tri Nhạc nhìn hai bên trái phải, không thấy Tiểu Lưu đâu mà cũng chẳng thấy Thẩm Trình.

Cậu ngây ngốc đứng đó trong chốc lát, tự nhiên chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Không tới sao?

Đã nói là hẹn ở chỗ rẽ rồi, vì sao lại không có ai ở đây?

Tri Nhạc nhăn mày lại, bỗng nhiên nhớ không rõ lắm, lúc ấy hẹn ở cổng quảng trường hay cổng trung tâm thương mại nhỉ? Họ đều từng hẹn gặp ở hai chỗ này rồi. Trên người không có điện thoại, không có cách nào để xem lại tin nhắn hay xác nhận lại với Thẩm Trình.

Tri Nhạc nghĩ đoạn, xoay người, tiến vào cái hẻm nhỏ kia thêm lần nữa.

Ở trung tâm thương mại.

Người phụ trách phòng điều khiển nhanh chóng trích xuất video tương ứng.

Thẩm Trình chăm chú nhìn vào màn hình.

Trong màn hình có thể thấy rõ Tri Nhạc xuống xe bế cún con lên, băng qua đường… Phạm vi video của trung tâm thương mại chỉ tới bên đường lớn, sau khi Tri Nhạc thì không có cách nào lần theo dấu vết của cậu nữa.

Một lát sau, Tri Nhạc lại xuất hiện trên màn hình, cún con trong tay đã biến mất, cậu trở lại chỗ cũ, phát hiện chiếc xe đã đi mất… Cậu lại đi sang đường…

Thẩm Trình nhíu mày.

Chỉ trong chốc lát, thông qua video theo dõi còn cả những người quản lý cấp cao và phụ trách liên quan hay tin chạy tới, đại khái có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Từ hành động đứng đầu đường nhìn hai hướng của Tri Nhạc, Thẩm Trình có thể suy đoán đại khái suy nghĩ của cậu.

“Có phải phía đối có đường thông ra quảng trường không?”

“Ở đó có đường tắt ạ.” Một nhân viên công tác đáp lời.

Thẩm Trình nhanh chóng dứt khoát xoay người, ra hiệu cho Chu Huy rồi nhanh chân rảo bước rời đi.

Chu Huy biết Thẩm Trình định tự mình đi sang bên quảng trường, lập tức hiểu ý, anh sắp xếp cho người tiếp tục nhìn chằm chằm vào video theo dõi, đồng thời còn liên hệ điều động xem video theo dõi của những khu khác,xem xem có thêm manh mối nào mới không.

Thẩm Trình tự mình lái xe, chạy nhanh như gió trở lại cổng quảng trường.

Trên quảng trường rộng lớn chỉ còn vài ba người đi đường, ít hơn ban ngày có thời tiết tốt nhiều. Có vài ba nhân viên đang tháo biển quảng cáo, dọn quầy hàng, cố gắng kết thúc công việc trước khi trời mưa để về nhà.

Gió thổi hất tung vạt áo gió của Thẩm Trình, lông mày hắn nhíu chặt, ánh mắt như điện, cẩn thận tìm kiếm bóng hình mà tới giờ đã trở nên quen thuộc.

Không có.

Tri Nhạc không có ở đây.

“Có tin tức gì không?” Thẩm Trình ấn tai nghe bên tai, gọi cho Chu Huy, mắt vẫn đảo quanh quảng trường.

Chu Huy trả lời: “Tạm thời vẫn chưa có. Tôi đã liên hệ với khu dân cư cùng mấy hơn xung quanh quảng trường, nhưng phải cần chút thời gian. Thẩm tổng, ngài chờ một lát… Ngài đừng lo, hẳn Tiểu Giang không đi xa, chúng tôi đoán là có lẽ Tiểu Giang tiên sinh bị lạc đường rồi —— bên kia không chỉ có một đường tắt, ngõ ngách đan xen, người không quen sẽ dễ bị mất phương hướng.”

‘Tôi đã cho người chia ra để tìm, một khi có tin thì sẽ báo ngay cho ngài.” Chu Huy nói thêm.

Thẩm Trình cúp điện thoại, trong tay cầm điện thoại của Tri Nhạc, cởi bớt khuy áo, bực bội kéo cổ áo.

Một hạt mưa rơi xuống mặt hắn.

Trời mưa rồi, người đi đường lục tục mở dù che mưa. Mưa cuối xuân cùng gió đêm rất lạnh lẽo.

Thẩm Trình đứng tại chỗ, hơi trầm ngâm, rồi hắn xoay người, đi về con hẻm cách đó không xa.

Hắn chọn một đường, cất bước đi vào.

Đúng như Chu Huy nói, đường tắt trong khu kiến trúc cổ này ngang dọc chồng chéo, thường có nhiều chỗ rẽ, nếu không phải người sống ở đây lâu thì đúng là dễ lạc đường, đầu óc choáng váng.

Thẩm Trình mở chỉ dẫn trong điện thoại ra, vừa đi vừa chú ý lối rẽ xung quanh cùng người đi đường.

Cách Thẩm Trình một dãy nhà trong số những đường tắt, Tri Nhạc dừng chân lại.

Tri Nhạc đi được một nửa lại do dự mà dừng lại. Cậu cứ nghĩ đến lời hẹn với Thẩm Trình, nghĩ mãi, cứ cảm thấy không đúng lắm, cậu ngơ ngác đứng đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, xoay người quay lại.

Thẩm Trình đi về phía nam, Tri Nhạc đi về phía bắc, đi song song rồi lại đan xen.

Trên đường, Thẩm Trình gặp được nhóm nhân viên mà Chu Huy sắp xếp tới hỗ trợ tìm người, thoáng trao đổi thông tin rồi lại tách ra.

Thẩm Trình đi hết mấy cái đường tắt một lượt, cuối cùng ra khỏi đó, đi ra đường chính, đứng trên ngã tư mà Tri Nhạc từng đi qua, nhìn sang đối diện —— rõ ràng Tri Nhạc cũng chưa trở lại đây.

Mưa phùn nhu hòa dần trở nên nặng hạt hơn, Thẩm Trình mở cây dù mà nhân viên đưa hắn ra để che mưa, hạt mưa rơi lộp bộp lên mặt dù khiến lòng người bấn loạn.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

Thẩm Trình nhanh chóng bắt máy.

“Thẩm tổng, tìm thấy rồi! Bên quảng trường vừa báo tin, Tiểu Giang tiên sinh đang ở đó… Nhưng mà…”

Cảm giác về phương hướng của Tri Nhạc không tệ lắm, cậu nhớ kỹ lời chỉ dẫn của cặp mẹ con kia, cứ men theo con hẻm, dễ dàng trở lại lối vào quảng trường.

Hẳn anh ấy vẫn luôn chờ ở đây.

Nơi đã hẹn, chính là chỗ này.

Tri Nhạc đứng ở lối vào, nhìn giao lộ xung quanh, mong Thẩm Trình tới thật nhanh.

Mưa càng lúc càng lớn, tóc Tri Nhạc đã ướt đẫm, nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt, cậu quệt nước mưa đi, cách đó không xa là đình hóng gió và hiên để xe, Tri Nhạc tiến lên hai bước rồi lại lui về.

Trên đường có một chiếc xe lao nhanh qua, bắn bọt nước nhỏ vụn.

Lối vào trống trải không có gì che chắn, nước mưa tuôn xối xả.

Trên đường vẫn có người qua lại, hoặc vội vã bước nhanh hoặc chạy nhanh trong mưa, lúc đi qua trước mặt Tri Nhạc thì đều kinh ngạc.

“Đứng đây làm gì, sao không đi trú mưa chứ.”

Có người nói.

“Này, cậu làm sao thế? Sao lại không đi trú mưa.” Một đôi vợ chồng trung niên đứng lại, lớn tiếng hỏi Tri Nhạc, giọng gã đàn ông cục cằn, nghe rất hung dữ.

Tri Nhạc lui ra sau một bước, không lên tiếng.

“Hỏi cậu đó!”

Nước mưa lạnh lẽo chảy từ lọn tóc xuống dưới, trên lông mi Tri Nhạc toàn là nước, không ngừng run rẩy, cậu bất an im lặng nhìn cặp nam nữ xa lạ trước mặt.

“Đi thôi đi thôi, lạnh muốn chết.” Người phụ nữ oán giận nói, lôi kéo gã đàn ông đi, lúc đi còn lầm bẩm một câu: “Có khi là một thằng ngốc.”

Họ vội vàng rời đi.

Tri Nhạc nhìn bóng dáng họ, môi khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm: “Xin lỗi” rồi cậu hơi rũ mắt, nhìn xuống mặt đường, giống như hy vọng người khác không chú ý đến mình.

Một lát sau, có hai cô gái nhún vai đi ngang qua, hỏi Tri Nhạc làm sao thế, có muốn đi chỗ khác tránh mưa không, thấy Tri Nhạc lắc đầu thì đưa một cái dù cho cậu mượn, toàn thân Tri Nhạc ướt sũng, cậu thấy cái dù hoa nhỏ cũng không đủ để che cho hai cô gái nên vẫn lắc đầu từ chối.

Hai cô gái quay ra nhìn nhau, khó hiểu rời đi.

Mưa tầm tã, thành phố sũng nước, một trận gió thổi qua, mưa bị tạt ngang, Tri Nhạc rùng mình một cái.

“Cậu là Tiểu Giang tiên sinh sao?”

Bỗng nhiên có mấy nhân viên bảo vệ và nhân viên mặc đồng phục chạy tới trước mặt Tri Nhạc, quan sát cậu, phân biệt khuôn mặt cậu. “Đúng rồi! Chính là cậu ấy!”

“Tìm được rồi, mau thông báo cho bên kia đi.”

Có người bắt đầu gọi điện thoại, những người còn lại đứng quanh Tri Nhạc thành hình phiến quạt.

‘Tiểu Giang tiên sinh, sao cậu lại đứng trong mưa thế, mau mau, vào phòng nghỉ với chúng tôi đi, một chốc nữa thôi là người nhà của ngài đến rồi.”

Tri Nhạc lập tức lui ra sau, mặt hiện vẻ cảnh giác và căng thẳng. 

Đội trưởng định che mưa cho Tri Nhạc, tiến lên phía trước một bước, Tri Nhạc lại vội lùi về phía sau một bước, vẫn giữ khoảng cách với mọi người.

Đội trưởng ngẩn ra, trao đổi ánh mắt với đồng bạn của mình, bọn họ nhận được thông tin và ảnh chụp để hỗ trợ tìm người, không hiểu tình huống khác lắm, giờ đã tìm được người rồi nhưng phản ứng của đối phương lại khiến người ta bất ngờ.

‘Đừng đứng chịu mưa ở đây, đi phòng nghỉ trước đi.”

Tri Nhạc im lặng đứng bất động.

Đội trưởng khoảng 40 tuổi, trong mắt ông, cậu trai trước mắt này không khác đứa con trai sắp thi vào đại học nhà mình lắm, có lẽ lúc này đã bị mưa xối cho choáng váng hết cả rồi, nhìn cậu rất đáng thương, ông tiến lên trước một bước, định tới gần dắt cậu vào phòng nghỉ trước.

Ai ngờ ông vừa mới vươn tay thì hành động này đã như đụng phải một công tắc nào đó, Tri Nhạc vốn đang đứng yên lặng lại như phải chịu một sự kích thích vô cùng kinh khủng, khuôn mặt trắng như tuyết bị mưa xối càng thêm tái nhợt, trong mắt lọ sự sợ hãi, cậu đột nhiên vung tay lên, hất tay của đội trưởng đi, cũng lui ra sau mấy bước, la lên:

“Không cần!”

Mọi người sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bàn tay Tri Nhạc để bên người nắm chặt lại thành nắm đấm, không biết do lạnh hay sợ hãi, cậu không nhịn được mà run lên, hai mắt mở thật to, chứa đầy sự khẩn trương và đề phòng, nhìn chằm chằm vào mọi người.

“Sao vậy?” Đội trưởng khó hiểu, ông định đến gần thêm chút nữa, lại chỉ khiến Tri Nhạc tiếp tục lùi ra sau, hơn nữa cậu còn lui liên tiếp mấy bước, thậm chí còn nhìn xung quanh giống như đang định chạy trốn vậy.

Đội trưởng sợ khó khăn lắm mới tìm được người mà người ta lại chạy mất thì không thể báo cáo công việc với cấp trên được, ông không dám tiến gần hơn.

“Vậy cậu mở dù ra đi.” Đội trưởng nói.

Tri Nhạc lại có vẻ không tin nhóm người này, lùi thẳng ra sau đầy cảnh giác.

Vừa không đồng ý đi cùng người khác, vừa không muốn bung dù, đội trưởng lại không tiện cưỡng ép, hết cách nên tất cả đành ở lại cùng để trông cậu, đồng thời cho người báo cáo tình huống thực tế cho bên kia để họ mau chóng qua đây.

Dưới ánh đèn mù mờ, mưa lớn bay tán loạn, nện đôm đốp đầy vô tình lên vạn vật.

Nhóm bảo vệ bung dù đứng dưới mưa, mặt đối mặt với Tri Nhạc, hạt mưa dồn dập nện xuống đất, bắn ra vô số bọt nước.

Đã có người nhận ra sự khác lạ, không nhịn được mà quan sát Tri Nhạc, nhỏ giọng nói chuyện.

Đình hóng gió, hiên xe, còn cả mái hiên của trung tâm thương mại cách đó không xa có không ít người đứng trú mưa, từ xa nhìn cảnh kỳ quái trong mưa này, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cả người Tri Nhạc căng thẳng, cậu cố gắng không để bản thân phát run, cảm thấy rất lạnh.

Chợt có một tiếng thắng xe chói tai vang lên, mọi người giật mình quay đầu lại nhìn theo tiếng vang, một chiếc ô tô màu đen thắng gấp, cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước từ trên xe xuống.

Đúng là Thẩm Trình.

Thẩm Trình xuống khỏi xe, bước nhanh về phía trước, Chu Huy vội đuổi sát phía sau, hô “Thẩm tổng, dù.” Thẩm Trình lại như không nghe thấy, mắt điếc tai ngơ.

Người trên quảng trường vội tránh ra, tự động nhường ra một đường. Đội trưởng tiến về phía trước, đang định mở miệng nói chuyện nhưng chân Thẩm Trình không dừng lại, bước nhanh như bay, vạt áo gió vẽ một đường cong trong màn mưa. Đội trưởng nghe thấy một câu “cảm ơn” trầm thấp, chỉ trong nháy mắt, Thẩm Trình đã đi đến trước mặt Tri Nhạc.

“Giang Tri Nhạc!” giọng Thẩm Trình xuyên qua mưa gió, mang theo sức mạnh quen thuộc.

Tri Nhạc chợt ngước mắt lên, cố gắng chớp chớp mắt, gạt bớt nước mưa đọng trên mặt, nhìn về phía Thẩm Trình.

Hôm nay Thẩm Trình bận bịu cả ngày, đến tối lại gặp sự kiện khó khăn ngoài ý muốn này, tuy bề ngoài thì hắn vẫn bình tĩnh, thực ra trong lòng đã nóng như lửa đốt, sức lực cùng sự kiên nhẫn của hắn đều đã vượt qua điểm giới hạn rồi.

Hắn muốn mắng một trận, như thể làm vậy mới có thể phát tiết và làm tiêu tan những lo âu muộn phiền.

Tuy nhiên khi Tri Nhạc ướt đẫm đứng trong màn mưa, hai mắt cậu ướt nước nhìn về phía hắn, Thẩm Trình lại yên lặng.

Đám người xung quanh ồn ào, mưa to tầm tã, bỗng nhiên như mất tiếng, thế giới trở nên yên tĩnh, giống như kịch câm vậy.

Tất thảy những cảm xúc phẫn nộ, nôn nóng, lo âu trong khoảnh khắc ấy đều tan thành mây khói, không đáng nhắc tới.

Trăm câu nghìn từ, tư duy của hắn đều chỉ còn lại một ý nghĩ.

May mà không thực sự đánh mất người ấy.
Bình Luận (0)
Comment