Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 57


"Tổ tông! Em nói cho anh biết đi, em đã làm cái gì vậy?" Bên kia Tần Việt đã lấy lại hơi thở, nằm vật ra ghế không hề có hình tượng, gã nói với Phương Mộc: "Suýt nữa ông đây đã chết rồi đấy!"
Phương Mộc lập tức phản bác: "Đâu có liên quan gì tới em đâu, tại kỹ năng của anh không bằng người khác đấy chứ."
Bàn tay Tần Việt run rẩy: "Lần này rõ ràng là em hại anh."
Đương nhiên là có chết Phương Mộc cũng không nhận, nhưng y nhĩ đến bộ dáng áo mũ chỉnh tề, thành thục ổn trọng của Thẩm Trình, trong lòng lại ngấm ngầm ấu trĩ nhạt nhẽo thì không khỏi cười lạnh, xì một tiếng: "Rõ ràng là bạn của anh vô tình, lòng dạ hẹp hòi..."
Thẩm Trình lơ đễnh liếc mắt một cái.
Phương Mộc vẫn hơi sợ Thẩm Trình, dù sao thì ở mức độ nào đó Thẩm Trình và Tần Việt là đồng loại, không nên chọc vào, mà Thẩm trình còn dữ hơn Tần Việt mấy phần, Tần Việt thì còn chịu thương y, còn tất cả những dung túng, nhường Thẩm Trình chỉ dành cho một mình Tri Nhạc thôi.

Y hừ thêm một tiếng, không nói gì nữa.
"Anh cũng muốn ăn nho!" Tần Việt la lên.
"Không có." Phương Mộc lạnh nhạt đáp.
"Tôi đi tắm rửa thay đồ trước rồi chúng ta đi ăn cơm." Thẩm Trình nói với Tri Nhạc
Tri Nhạc gật đầu, cất điện thoại đi rồi đi đến phòng cùng Thẩm Trình.
Tần Việt khập khiễng đi theo phía sau, vẫn bất mãn: "Vì sao anh không có nho?! Em nhìn người ta kìa."
Phương Mộc: "Chính anh nói không thích ăn."
Tần Việt: "Bây giờ anh thích ăn.

Ngọt anh cũng ăn."
Phương Mộc lạnh lùng nói: "Thích ăn cũng không có."
Tần Việt kêu lên: "Em không quan tâm đến anh gì hết, không nghĩ đến anh tý nào.

Phương Mộc, em có tim hay không!"
Phương Mộc hít sâu một hơi, Tri Nhạc vội lấy mấy quả nho đưa cho Phương Mộc, nói: "Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau."
Phương Mộc chuyển sang cho Tần Việt: Ăn này."
Tần Việt lại kêu lên: "Quân tử không ăn của ăn xin —— cái này đâu giống cái anh muốn đâu?"
Từ đình hóng gió đến phòng tắm phải đi một đoạn, Phương Mộc đi dưới nắng một lát thì hết chịu nổi, y đã hết kiên nhẫn rồi, nghe Tần Việt nói vậy thì ném thẳng mấy trái nho vô tội trên tay vào thùng rác.
"Anh uống phải nước tiểu ngựa hay hóa thành bà thím rồi hả?" Từ trước tới nay Phương Mộc luôn mặc kệ hình tượng, giận lên thì chẳng kiêng kị gì hết, y lạnh mặt mắng: "Ở đây phát điên cái gì?"
Tri Nhạc sợ hai người cãi nhau, lo lắng không thôi, cậu thấy Phương Mộc giận, định khuyên nhủ y nhưng lại bị Thẩm Trình giữ chặt.

Thẩm Trình nhướng mày, ý bảo không sao hết, không cần lo cho họ, sau đó hắn kéo cánh tay cậu nhanh chân đi về phía trước, kéo giãn khoảng cách với hai người đằng sau.
Bị Phương Mộc mắng, Tần Việt lại ngoan, không nổi điên nữa, thành thật đi tiếp.
Phương Mộc cắm tay vào túi quần, y đi cuối cùng, nhìn Tần Việt đi khập khiễng, lảo đà lảo đảo.

Tuy Tần Việt không phải được nuông chiều từ bé nhưng cũng hiếm khi phải chịu khổ như thế này, hôm nay cả tâm hồn và thân thể đều phải chịu tổn thương, chật vật không chịu nổi, đáng thương như chó nhà có tang.

Phương Mộc bước nhanh mấy bước đến cạnh Tần Việt, cố gắng bỏ qua mùi mồ hôi nóng hầm hập, y bắt lấy một cánh tay của gã khoác lên vai mình.
Tần Việt:......
Thân thể Tần Việt cứng đờ, trúc trắc nghiêng đầu qua: "Em muốn làm gì? Sao, sao thế?"
Phương Mộc lạnh nhạt nói: "Đỡ anh!"
Tần Việt trợn trừng hai mắt: "Không có việc gì tự dưng em đỡ anh làm gì?! Tổ tông, em làm sao thế? Có phải muốn dạy dỗ anh không?!"
Phương Mộc:......
Bị Phương Mộc kéo, Tần Việt không dám cử động, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Phương Mộc đá mạnh một cái, Tần Việt kêu lên thảm thiết, Phương Mộc buông gã ra, phủi tay đi mất.
Trong câu lạc bộ có nhà ăn, nhân viên đã đặt cơm trưa cho họ, tắm rửa sạch sẽ xong là có thể vào ăn được rồi.
Cả sáng nay Tri Nhạc và Phương Mộc ngồi trong phòng điều hòa nên không đổ mồ hôi, hai người bèn ngồi ngoài phòng nghỉ chờ Thẩm Trình và Tần Việt.
"Bọn họ còn định mát xa thư giãn nên phải thêm một lúc nữa cơ." Phương Mộc nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài, y không muốn chờ nữa, nói với Tri Nhạc: "Tôi đưa cậu đi xem ngựa con nhé, ở ngay chuồng ngựa phía trước thôi."
Tri Nhạc nghe vậy thì vui vẻ đi theo ngay.
Đó là một chú ngựa con 6 tháng tuổi, vừa mới cai sữa, giống y như bố nó, lông màu vàng thẫm, tứ chi thon dài, nom như một hoàng tử, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có vẻ mạnh mẽ và duyên dáng, Tri Nhạc vừa thấy nó đã thích rồi.
Đây đúng là con của con ngựa mà Tần Việt cưỡi, mẹ thì là ngựa của Phương Mộc —— hai con ngựa mới về nước không lâu thì ngựa mẹ đã mang thai rồi sinh con.

Hơn nữa bản thân Phương Mộc không thích loại vận động này lắm, gần như chưa cưỡi được mấy lần.

Phương Mộc vừa nhìn đã biết chắc chắn Tri Nhạc sẽ thích chú ngựa con này lắm nên y dẫn cậu tới xem.
Giữa trưa, khách khứa đã đi hết, đa số nhân viên cũng đã tan ca, chỉ còn lại hai nhân viên trực ban.

Bọn họ cầm thức ăn để Phương Mộc và Tri Nhạc đút cho ngựa con.
Phương Mộc thường tới thăm ngựa con nên cũng hiểu nhiều hơn, y dạy Tri Nhạc cách cho ngựa ăn.
"Ấy, cậu giỏi phết nhỉ."
Chuyện khác thì Tri Nhạc học khá chậm, nhưng không hiểu sao, cứ liên quan đến động vật là cậu có thể học một cách nhanh chóng.

Một tay Tri Nhạc cầm bình sữa, cậu chậm rãi lui về phía mặt cỏ rộng rãi trong nhà, ngựa con chạy chậm theo Tri Nhạc, duỗi dài cổ uống sữa, ngoan ngoãn vô cùng.
Chuồng ngựa của câu lạc bộ có độ ấm thích hợp, phần lớn mà mặt cỏ xanh non mơn mởn như một vùng thảo nguyên, cung cấp cho những chú ngựa con hoàn cảnh sống tự nhiên, thoải mái.
Ở đây toàn là ngựa con, giờ chúng đang đứng sau hàng rào, vui sướng tận hưởng thời gian ăn cơm trưa của mình.
Đột nhiên có tiếng động vang lên.
Tri Nhạc và Phương Mộc nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một chú ngựa con thò đầu ra khỏi hàng rào đung đưa trái phải, không ngừng cụng đầu vào thanh chắn.
Hai nhân viên có ý muốn xoa dịu nó, ngựa con lại thờ ơ với đồ ăn nhân viên đưa ra để dụ dỗ, cứ cụng đầu vào thanh chắn, trông nó có vẻ hơi bồn chồn.
"Làm sao vậy?" Phương Mộc thuận miệng hỏi.

"Không biết tại sao nữa ạ, mới nãy vẫn còn bình thường mà." Nhân viên đổi đồ ăn khác, bắt lấy dây cương, muốn giữ nó lại.

Một người nói: "Tôi đi tìm bác sĩ với huấn luyện viên." nói đoạn cậu ta định chạy đi.
Đúng lúc này, Tri Nhạc bỗng nhiên cất tiếng: "Tôi biết."
Mấy người quay đầu, đồng loạt nhìn về phía Tri Nhạc.
Tri Nhạc đứng tại chỗ không đi qua, thân thể hơi cứng lại.
Phương Mộc: "Tri Nhạc, cậu biết cái gì?"
Tri Nhạc trả lời: "Nó rất đau."
Khi có người ngoài, tốc độ nói chuyện của Tri Nhạc sẽ chậm lại, câu nói đơn giản nhưng được nói rõ ràng, mọi người đều nghe hiểu.

Hai nhân viên quay ra nhìn nhau, khó hiểu hỏi: "Nhưng nó cũng không có vấn đề gì, vừa nãy cũng tôi đã kiểm tra rồi, thân thể cũng không có chỗ nào bị thương."
Dịch vụ chăm sóc ngựa con ở đây không chê vào đâu được, kiểm tra định kỳ mỗi tuần, tình huống sức khỏe đều được ghi chép lại, tuy không tránh khỏi lúc bị thương nhưng đám ngựa con này còn đang trong thời kỳ huấn luyện, cường độ huấn luyện không lớn, hoàn cảnh sinh hoạt còn hơn cả an toàn, gần như không có chỗ nào sơ sẩy bị thương.
Phương Mộc nhìn Tri Nhạc, "Tri Nhạc, nó đau ở đâu?"
Tri Nhạc nhìn về phía ngựa con, cậu hơi do dự.

Phương Mộc giơ tay ra hiệu để nhân viên tránh đi một lúc, đứng đợi xa xa.
Tri Nhạc đi lên trước, đứng trước mặt ngựa con.

Ngựa con cũng đi theo, bốn vó đạp lên mặt đất lẹt xẹt, đầu đong đưa không ngừng, tựa như muốn thoát khỏi cái gì đó, nó có chút kích động do không thoải mái, nhưng nó lại không thể nói chuyện, không thể trực tiếp báo chỗ đau của mình cho mọi người.
"Hừ ——"
Tri Nhạc chậm rãi tới gần ngựa con, cậu vươn tay, trước hết tỏ ý muốn vuốt ve đầu ngựa con, nó không kháng cự, mắt to đen lánh phản chiếu bóng hình của Tri Nhạc.
"Đừng sợ.

Đừng sợ."
Tri Nhạc kề sát vào người ngựa con, khẽ nói với nó, cậu nhìn chăm chú vào mắt ngựa con, dỗ nó như dỗ một đứa trẻ.
Thần kỳ thay, ngựa con không động đậy nữa, thỉnh thoảng vẫn lắc đầu nhưng không còn bất an đến vậy nữa, được Tri Nhạc vuốt ve nên nó dần yên tĩnh lại, vươn đầu về phía Tri Nhạc, mũi phát ra mấy tiếng hừ hừ.
Một lát sau, Tri Nhạc ngẩng đầu nói với mọi người: "Trong mắt nó, có cái gì đó."
Hai nhân viên công tác vội qua kiểm tra, Tri Nhạc lùi sang bên cạnh.
"Thật sự có đồ này!"
Rất nhanh nhân viên đã tìm được —— một cái lá cây rất nhỏ dính vào khóe mắt ngựa con, bởi vì màu của phiến lá sắp ngả trắng nên nó hòa vào màu lông của ngựa con, gần như không thể phát hiện ra.
Nhân viên công tác cảm ơn Tri Nhạc, việc làm nho nhỏ này của Tri Nhạc đã giúp họ tránh khỏi rất nhiều điều phiền toái, không sợ động vật bị bệnh bị thường, sợ nhất là không thể biết được chúng đang không khỏe, muốn tìm ra nguyên nhân thì phải tốn rất nhiều thời gian.


Hai người họ cũng rất tò mò tại sao mà Tri Nhạc có thể nhanh chóng biết được nguyên nhân ngựa con không thoải mái.
"Nó nói cho, tôi." Tri Nhạc đáp một cách đơn giản.
Hai nhân viên nhìn nhau, họ không rõ lắm nhưng không hỏi thêm.

Vấn đề đã được giải quyết, họ bèn dắt ngựa con vào bên trong, ai ngờ nó vẫn đứng tại chỗ, đầu vẫn cọ vào Tri Nhạc tựa như không muốn rời đi.
"Ồ, nó thích ngài rồi đó." Nhân viên cười: "Vạn vật đều có linh tính."
Con ngựa này toàn thân trắng như tuyết, chỉ có trên trán là có một mảng lồng màu vàng sáng, tựa như ánh nắng ngày hè dừng trên hàng mày, đẹp đến lạ.

Giờ đây ngựa con phe phẩy đuôi, cố gắng vươn đầu ra ngoài hàng rào, nhẹ nhàng đụng vào tay Tri Nhạc.

Cậu sờ đầu nó, thân thiết như bạn bè vậy.
"Ngài có muốn cưỡi thử nó không?" Nhân viên đề nghị.
Con ngựa con này chưa được thuần hóa hoàn toàn, ngựa ở tuổi này rất hoạt bát lại có dã tính, hôm nay lại chủ động thân cận với người khác như vậy rất đáng ngạc nhiên.

Có thể khiến khách vui là chuyện tốt rồi.

Tri Nhạc nhìn về phía Phương Mộc.
Phương Mộc suy nghĩ rồi gật đầu: "Vốn định đợi nhãi con nhà tôi lớn rồi tặng cho cậu.

Nhưng cậu lại có duyên cùng con ngựa này, nó lại chưa có chủ, chi bằng cứ thử xem.
Chỉ đi dạo trên mặt cỏ thôi, còn có nhân viên đi cạnh nữa, hẳn sẽ không có gì nguy hiểm.

Phương Mộc để nhân viên mở cửa chuồng dắt con ngựa con kia ra.
Tri Nhạc hơi căng thẳng, con ngựa con chạy đến bên cạnh Tri Nhạc, cọ cọ vào người cậu.

Tri Nhạc cười rộ lên, cảm giác căng thẳng đã vơi bớt.
Tri Nhạc lên ngựa.
Một nhân viên đi tới nắm dây cương, chầm chậm đi trong sân.
Ban đầu mọi chuyện đều ổn.
Sau khi đi được nửa vòng, ngựa con hình như đã mất kiên nhẫn, nhân viên hỏi ý Tri Nhạc rồi để nó chạy chậm.
Trong nháy mắt đã xảy ra biến cố.
Ngựa con phi nước đại, nó chợt tăng tốc, nhân viên công tác bị kéo cho lảo đảo, anh ta vội giữ chặt dây cương để khống chế ngựa như lại bị ngựa con đang chạy nhanh như vũ bão kéo ngã ra đất, không những thế còn bị kéo lê một đoạn.
"Sao lại thế này?!"
Phương Mộc cùng nhân viên công tác đứng bật dậy, hoảng hốt vô cùng.
Ngay lúc biến cố xảy ra, Tri Nhạc phản ứng theo bản năng vội vàng ôm lấy cổ ngựa con.

Cậu quay đầu nhìn, anh nhân viên kia bị kéo một đoạn, mắt thấy sắp đụng phải cổng nên bất đắc dĩ phải buông tay ra.

Mất đi sự kìm hãm của dây cương, ngựa con càng thêm tự do, nó hí lên vui sướng, chở theo Tri Nhạc lao về phía trước, phi như bay ra khoảng sân rộng rãi bên ngoài.
Đằng sau là tiếng hô hoán ầm ĩ của cả nhóm nhân viên lẫn tiếng bộ đàm.
Ngay sau đó Phương Mộc và nhân viên cũng chạy đến bên chuồng ngựa, phi thân lên lưng ngựa để đuổi theo.
"Mau —— dừng —— lại!"
Gió nóng cùng ánh nắng bên ngoài đập vào mặt, cảnh vật lao qua vun vút, Tri Nhạc nằm trên lưng ngựa, cậu la toáng lên, ngựa con lại mắt điếc tai ngơ, hôm nay nó hưng phấn vô cùng, bốn vó phi nước đại nện trên nền đất tạo thành bụi mù.
Sự hưng phấn của Tri Nhạc đã bị thay thế bởi sợ hãi.
Lần đầu tiên đã mãnh liệt như thế này, ai mà chịu nổi chứ.

Tri Nhạc ôm chặt cổ ngựa, trong sân trống trải, ngựa con không còn gì ngăn cản, chạy thỏa thuê.
"Xin mày hãy, dừng lại đi đi đi đi......"
Tri Nhạc bị xóc nảy nói không thành câu, cậu không biết nên làm gì để ngựa con dừng lại.

Cậu nghe thấy phía sau có tiếng người nhưng lại không thể quay đầu lại nhìn, chuyện duy nhất cậu có thể làm là ôm thật chặt để không bị rơi xuống.

Tuy ngựa con chưa trưởng thành, hình thể không cao lớn nhưng bị rơi từ trên lưng nó xuống khi đang chạy nhanh thì cũng không phải chuyện đùa.
Con ngựa chợt phát điên.
Nó phóng qua một tấm bia đá, phi thân lên không trung rồi tiếp đất ầm ầm.

Suýt nữa Tri Nhạc đã bị hất ngã xuống, cậu không khỏi kêu to.
"Cứu mạng!"
Thân thể cậu đã nghiêng sang một bên như đang treo mình trên vách núi, lung lay sắp ngã.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì lần xóc nảy tiếp theo cậu sẽ bị rơi xuống đất mất thôi, sau đó sẽ bị thương khi ngã hoặc có thể bị giẫm đạp.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng có một con tuấn mã lao tới, đồng thời một giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Tri Nhạc! Đừng buông tay!"
Tri Nhạc cố gắng nghiêng đầu, thấy Thẩm Trình như giáng từ trên trời xuống, hắn cưỡi ngựa đuổi theo.
Tóc Thẩm Trình bị thổi tung lên, vạt áo sơ mi tung bay, trong mắt lại là vẻ nôn nóng sốt ruột chưa từng xuất hiện, nhưng hắn vẫn bình tĩnh thong dong, vững vàng như núi Thái Sơn, ngay khi Tri Nhạc nhìn thấy hắn thì cậu chợt cảm thấy thật an tâm, tựa như không đáng sợ đến vậy nữa.
Hai con ngựa gần như chạy song song nhau, ngay khi Thẩm Trình định ra tay thì ngựa con lại chuyển hướng sang bên cạnh, Tri Nhạc không bám được nữa rồi bị hất xuống.
Phía sau có người kêu lên.
"Tri Nhạc!" giọng Phương Mộc vang lên.
Thôi xong, mình chết mất.

Khi Tri Nhạc ngã xuống, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ như vậy mà thôi.
Giữa lúc nước sôi lửa bỏng ấy, Thẩm Trình đã nhảy khỏi lưng ngựa, ôm lấy Tri Nhạc ở giữa không trung, hắn ấn Tri Nhạc vào lồng ngực mình, bảo vệ phần dầu và lưng cho cậu, sau đó hai người cùng nhau rơi bịch xuống đất, quay mấy vòng liền mới dừng lại, may sao họ cũng đã kịp tránh được vó ngựa.
Tốc độ của hai con ngựa không giảm, vẫn phi nhanh về phía trước.
Tri Nhạc được bảo vệ trong lồng ngực, trước mắt tối đen, không nhìn thấy gì cả.

Bên tai cậu truyền tới tiếng vó ngựa, còn có tiếng những người đang chạy tới, cùng với tiếng rên đau khe khẽ của Thẩm Trình..

Bình Luận (0)
Comment