Cầu Bại

Chương 17


Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 16: Chấn động
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện

Vân Hi đã quên mất chuyện mà hắn gặp phải đêm qua!

Giờ đây hắn không muốn nghĩ đến, cũng không dám nhớ lại đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nói chung là sau khi ăn xong bữa tối khiến con người ta tuyệt vọng đó, cơn ác mộng của hắn chính thức bắt đầu!
Sau một đêm tự mình trải nghiệm, hắn và Đông Nhược Tuyết đã ngầm thỏa thuận với nhau, về sau nhất định không thể để Triệu Uyển Quân vào bếp lần nữa!
Lúc này, trên đường đi đến học viện Tinh Diệu, Vân Hi vẫn còn hơi mệt mỏi!
Không chỉ mỗi mình hắn mà sắc mặt của cả Đông Nhược Tuyết lẫn Triệu Uyển Quân cũng có vẻ nhợt nhạt!
Nhưng khác với trước đây, thay vì Đông Nhược Tuyết sánh bước cùng Triệu Uyển Quân thì hiện tại, cô đã rớt lại phía sau bạn mình một bước chân, dường như không dám sánh bước đi cùng bạn mình vậy!?
Vì sao lại như vậy?
“Tiểu Tuyết, bồ nói xem, mấy món tối qua mình làm rốt cuộc không ổn ở chỗ nào vậy? Mình nhớ là mình đã làm theo đúng y theo hướng dẫn ghi trong sách mà, sao lúc ăn vào lại bị đau bụng nhỉ? Chẳng hợp lí chút nào, chẳng lẽ sách viết sai à?”
Vẻ mặt nhợt nhạt của Đông Nhược Tuyết càng tái đi!
“Không đúng! Mình thấy quyển sách dạy nấu ăn đó bán rất chạy, nếu thật sự do quyển sách đó có vấn đề thì lẽ ra bán không được mới phải! Rốt cuộc mình làm sai ở chỗ nào ta? Do bỏ nhiều ớt quá hay là chưa thêm nước tương!? Ơ, nước tương? Nước tương là nước gì, hình như mình không thấy có trong bếp…”
Thân hình mảnh mai của Đông Nhược Tuyết hơi lắc lư như muốn ngã.
“Hay là do dụng cụ làm bếp có vấn đề ta? Mình nhớ ở trong sách có ghi, muốn nấu thức ăn ngon không những phải có tình cảm với thức ăn mà còn phải có tình cảm với những dụng cụ làm bếp như dao thái rau, thớt… như vậy mới có thể làm ra những món ngon! Đây gọi là gì quên rồi? À đúng rồi, gọi là nhân khí hợp nhất! Chắc chắn là mình đã dành rất nhiều tình cảm cho mấy món ăn, nhưng còn dụng cụ làm bếp… Í, mình hiểu rồi, hẳn là do chúng nó chỉ thích Tiểu Tuyết mà không thích mình nên mấy món tối qua mới khó ăn như vậy! Mình quyết định rồi, mình phải đi mua một bộ dụng cụ riêng mới được…”
Đông Nhược Tuyết hé miệng nói không nên lời.
“Chờ mua dụng cụ làm bếp với thực phẩm xong, tối nay mình lại trổ tài để cho hai người biết được thế nào là món ngon thật sự!”
“Thịch!”
Đông Nhược Tuyết cùng Vân Hi hoàn toàn sụp đổ! (Các bạn đang đọc truyện Cầu Bại được dịch bởi các thành viên của Tàng Thư Viện. Cảm ơn đã ủng hộ truyện!)!

Sau một hồi khuyên bảo đến cạn lời, Triệu Uyển Quân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không định nấu ăn nữa. Mà lúc này, ba người cũng đã đến học viện Tinh Diệu.

Khác với trước đây, lần này ba người vừa mới bước vào học viện Tinh Diệu đã nhanh chóng cảm thấy bầu không khí trong học viện hơi khác thường.
Không chỉ đa số học viên đang tụ tập thì thầm to nhỏ gì đó mà ngay cả một vài học viên vừa bước vào học viện sau khi nghe được tin tức, người nào cũng trừng to mắt rồi vội vàng chạy đến phòng chiếu phim Nguyệt Thần giới ở giữa học viện. Bầu không khí khác thường ngập tràn khắp cả học viện.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Đông Nhược Tuyết hơi tò mò. Cô chỉ loáng thoáng nghe thấy những từ như ‘cấp Đại sư’, ‘Nguyệt Thần giới’, ‘kiểm tra quyền hạn một sao’ từ những cuộc trò chuyện giữa các học viên chứ không thể nghe rõ bọn họ đang nói đến chuyện gì.
Khi thấy có một học viên khóa dưới đang chạy vội đến phòng chiếu phim thì cô bước nhanh tới cản lại, sau đó mỉm cười hỏi: “Học đệ, trông các cậu có vẻ vội vàng nhỉ! Chẳng lẽ trong học viện xảy ra chuyện gì hả? Sao mọi người đều chạy đến nơi đó hết vậy?”
Tuy dung nhan của Đông Nhược Tuyết không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng lại rất dễ nhìn, có thể xem như tiểu mỹ nữ. Vì thế, khi nghe cô hỏi, vị học đệ này tất nhiên rất vui vẻ trả lời: “Đêm qua học tỷ không vào Nguyệt Thần giới sao? Hiện giờ, chuyện này đã ầm ĩ khắp Nguyệt Thần giới rồi!”
“Nguyệt Thần giới? Đêm qua ở trong đó đã xảy ra chuyện gì?”
Đêm qua, đám người Đông Nhược Tuyết bị bữa cơm của Triệu Uyển Quân giày vò đến chết đi sống lại, đến cả việc vào trong Nguyệt Thần giới luyện tập mỗi ngày một lần cũng bị cản trở cho nên nên hoàn toàn không biết tin tức gì ở trong đó cả.
“Chuyện này không thể nói rõ ràng ngay được! Học tỷ đến phòng chiếu phim của học viện xem thử là biết!”
“Phòng chiếu phim à? Được rồi, cảm ơn cậu nhé!”
Đông Nhược Tuyết nói xong liền quay sang nói nhanh với Triệu Uyển Quân: “Uyển Quân, có chuyện rồi, chúng ta đi thôi! Đông Phương, anh cũng phải đi theo, không được chạy lung tung đó!”
Ba người vừa bước đi vừa nói chuyện!
Phòng chiếu phim Nguyệt Thần giới nằm ở tầng hai của lầu Tổng Hợp, rất dễ tìm thấy. Chỉ một lát sau, Đông Phương Tuyết và Triệu Uyển Quân đã xuất hiện bên ngoài phòng chiếu phim.
Lúc này, trong phòng chiếu phim Nguyệt Thần giới đã có không ít người tụ tập. Những người này đều đang thảo luận chung một vấn đề!
Ba người bước vào trong phòng chiếu phim, từ cái nhìn đầu tiên đã biết được chủ đề mà bọn họ đang bàn luận là gì!
Trên màn hình 3D khổng lồ được đặt ở giữa phòng chiếu phim xuất hiện một hàng chữ đỏ rất bắt mắt đang nhấp nháy, như thể đang muốn tất cả mọi người ở trong phòng biết đến sự tồn tại của nó.
“Võ giả ‘123’ thành công vượt qua kiểm tra quyền hạn một sao của Nguyệt thần giới với tổng số điểm là 398, nhận được đánh giá ‘cấp Đại sư’; qua đó thay cho kết quả cấp Đại sư với 371 điểm trước đây, trở thành kết quả kiểm tra tốt nhất trong lịch sử thành Tinh Diệu!”

Khi nhìn thấy dòng tin tức này, Đông Nhược Tuyết đã hiểu tại sao cả học viện Tinh Diệu đều bị chấn động rồi.
“398 điểm, cấp Đại sư?”
“Trời ơi! Ai lại có thể phá kỷ lục của thành Tinh Diệu chúng ta vậy? Trước đây, đại nhân Dịch Phong Biệt, cao thủ Tiên thiên mật cảnh vĩ đại nhất thành Tinh Diệu đã lập nên kỷ lục với 371 điểm. Suốt hai trăm qua, chưa từng có ai phá vỡ được kỷ lục này. Vậy mà bây giờ lại bị phá sao?”
Triệu Uyển Quân tuy đã che miệng lại nhưng vẫn không kiềm được mà thốt lên đầy kinh ngạc!
Nhưng lúc này, chẳng những không có ai để tâm đến sự ngạc nhiên của cô mà còn có người hùa theo: “Chứ còn gì nữa! Năm đó, lúc đại sư Dịch Phong Biệt xin kiểm tra quyền hạn một sao thì người đã là Võ giả cấp năm rồi. Chỉ vì sư phụ của người hy vọng người có thể một lần vang danh nên mới không cho đi kiểm tra sớm. Cuối cùng, người cũng không để sư phụ mình phải thất vọng khi đạt được kết quả 371 điểm, lấy được đánh giá cấp Đại sư. Lúc đó, cả thành Tinh Diệu chấn động, ngay cả quốc gia cũng cử một cao thủ Tiên Thiên mật cảnh đến hỏi rõ chuyện! Vậy mà bây giờ, kỷ lục của người đã bị phá!”
“Kết quả đạt được 398 điểm, thiếu 103 điểm nữa là đạt được đánh giá Tông sư rồi. Tên ‘123’ này rốt cuộc là thần thánh phương nào!? Chẳng lẽ đến Võ giả cấp sáu rồi hắn mới đi kiểm tra sao? Chỉ vì muốn một lần vang danh?”
“Có là Võ giả cấp sáu đi nữa nhưng nếu không có chiến kỹ mạnh mẽ thì hắn chưa chắc đã đạt được số điểm cao như vậy! Hơn nữa, nếu hắn thật sự luyện được chiến kỹ cao cấp thì sao lại đợi đạt đến Võ giả cấp sáu mới đi kiểm tra? Muốn tu luyện đến Võ giả cấp sáu mà không có sự trợ giúp của Nguyện Thần giới thì vô cùng khó khăn! Lỡ như trong quá trình tu luyện đến cấp sáu lại để lỡ mất ‘giai đoạn vàng’ từ mười đến bốn mươi tuổi thì dù hắn nổi tiếng đi chăng nữa, quốc gia cũng sẽ không lãng phí thời gian với hắn!”
“Nếu không phải là Võ giả cấp năm, cấp sáu mà hắn lại đạt được 398 điểm thì ta chắc chắn quốc gia sẽ quan tâm đến chuyện này. Bây giờ, mấy vị nguyên lão Tiên thiên trong thành hẳn đứng ngồi không yên, muốn biết tên ‘123’ này là ai! Nếu tuổi của hắn không quá lớn thì chắc sẽ được mấy vị nguyên lão thu làm đệ tử thôi!!”
“Được nguyên lão Tiên thiên thu làm đệ tử… Trời ơi, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến ta phấn chấn!”

Sau khi đến đây, Vân Hi nghe ngóng được một lúc thì đã biết được đại khái bọn họ đang nói đến chuyện gì.
Tuy trong lòng hắn cũng hướng đến những nguyên lão Tiên thiên mật cảnh trong thành, nhưng tuyệt không hy vọng được đối phương thu làm đệ tử. Hắn chỉ mong, sau khi bản thân khôi phục lại thời kỳ mạnh nhất, rồi đột phá đến Tiên thiên mật cảnh thì có thể rút kiếm đánh một trận với những người này thôi!
Mơ ước cả đời của hắn chính là hiểu được ảo diệu của kiếm thể, kiếm khí, kiếm ý khi hợp nhất, lấy kiếm chứng đạo. Rồi sau đó dùng kiếm đánh khắp thiên hạ, lấy thân phận một kiếm khách muốn tìm tòi học hỏi để khiêu chiến toàn bộ cao thủ trong thiên hạ. Mượn sở học của những người này để không ngừng mài giũa bản thân, rèn luyện thành một thanh tuyệt thế thần kiếm. Cuối cùng, dùng thanh kiếm này để chứng minh kiếm đạo khắp chư thiên vạn giới, bỉ ngạn hư không, làm rạng rỡ ý nghĩa chân chính của kiếm đạo!
Có một trái tim nhiệt huyết như vậy, tầm mắt của hắn tất nhiên không chỉ hạn chế trong những nguyên lão Tiên Thiên mật cảnh của thành Tinh Diệu!


Bình Luận (0)
Comment