Cầu Bại

Chương 32



Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 31: Thú triều
Dịch giả: Zhu Xian
Biên tập: Oll
Nguồn: Tàng Thư Viện


Vân Hi lắc cho rơi đám lá mục trên người xuống rồi đứng lên.
Ánh mắt hắn lướt qua người Thiên Hữu Vương, trong lòng cảm thán, sau đó đi thẳng về phía di tích cổ sơn trang Hạo Nhiên.
Có điều khi sắp rời đi bước chân của hắn đột nhiên lại dừng lại.
Hắn cắt chiếc sừng trên đầu năm con Dạ Yểm thú rồi cầm chiến đao của Thiên Hữu Vương, đeo lên trên người.
Hắn không hiểu rõ hệ thống vũ khí bốn trăm năm sau, nhưng ánh mắt lão luyện của hắn có thể nhận ra, với Võ gả cao cấo thì thanh chiến đao này chắc chắn là cực phẩm trong cực phẩm.
Tuy hắn không biết mang nó về thành Tinh Diệu liệu có thể bán được bao nhiêu tiền nhưng hắn tin giá của nó không dưới thi thể của một ma thú cấp sáu! Thanh chiến đao này rõ ràng là dễ mang theo hơn thân thể ma thú nặng nề cồng kềnh nhiều.
“Không biết có thể tìm được chiếc dây chuyền mặt trăng kia không!” Vân Hi nghĩ thầm.
Lúc này hắn đã tới mặt sau khu di tích sơn trang Hạo Nhiên, gần Tổ Sơn.
Vừa đi vào khu vực nãy, cõi lòng vốn đã trở bình thản của Vân Hi lại trở nên rung động, toàn thân tỏa ra một khí thế sắc bén lạnh lùng như băng!
“Đoàn săn ma Thiên Hữu...”
Lúc này Tổ Sơn đã bị đào bới lung tung, ngôi mộ lớn nhất đã bị đào bới tan hoang lộ ra cả lối vào ngôi mộ đó. Ở cách lối vào không xa, có một tấm bia đá cao tầm hơn người, tấm bia đá này đã bị ăn mòn bởi thời gian bốn trăm năm, không thể đọc được trên đó đã từng viết những gì. Nhưng có thể lờ mờ thấy được đường nét của mấy chữ “Mộ của Diệp Hạo Nhiên”.
Đứng ở lối vào, trông thấy nơi yên nghỉ của cố nhân, Vân Hi không khỏi thở dài trong lòng.
Năm đó khi Vân Hi còn chưa có tiếng tăm gì thì Diệp Hạo Nhiên đã được xưng là cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ giới Cổ Võ. Hắn có tài năng kinh người, phong độ tiêu sái. Bên cạnh đó, hắn cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, trọng cả lời hứa. Khi đó mình bị cả quốc gia truy nã cũng chỉ có hắn chịu giúp đỡ mình.
Nhưng hiện giờ… đã chẳng còn lại gì nữa.
Dù là thiên hạ đệ nhất kiếm như Vân Hi, cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ giới cổ võ như Diệp Hạo Nhiên hay tuyệt tình đao Vô Khuyết cũng đều vậy, trước sức mạnh của vũ khí nóng, bọn họ quá yếu ớt, quá bé nhỏ. Đừng nói đến việc dùng thực lực của bản thân để hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ thế giới, ngay cả bảo vệ người thân bạn bè cũng làm không được, cuối cùng đều phải chết trước ngọn lửa vô tình của vũ khí nóng.
Trong thời khắc cuối cùng đó, thiếu tướng Lâm Chính Phong của Lâm gia đã chỉ súng vào hắn, nói thời đại của Võ gả đã chấm hết!
Nhưng trên thế gian này, không có gì là tuyệt đối!
Một kẻ đã chết như hắn lại sống lại ở bốn trăm năm sau. Hơn nữa, lúc này Trái Đất đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, không những năng lượng của Nguyệt Ma giới tràn ra làm thức tỉnh nguyên khí trong trời đất, Cổ Võ được phục hưng mà còn xuất giện những cao thủ tuyệt thế có sức mạnh còn vượt trội hơn cả vũ khí nóng.

Tiên thiên mật cảnh, Võ đạo Tông sư.
Còn có cảnh giới siêu nhiên đại diện cho thành tựu tuyệt vời nhất của nhân loại trên Trái Đất - Truyền Kỳ.
Mỗi cảnh giới đều làm cho người ta phải khát khao, khiến máu trong người sôi sục.
Mỗi cảnh giới đều có được sức mạnh tuyệt đối không gì sánh được.
Nhất là những cao thủ cấp Thần Thoại, họ đã đi vào truyền thuyết, đứng trên vạn vật. Đối với họ, cho dù là vũ khí khoa học kỹ thuật nào đi nữa cũng chỉ là thứ đồ chơi. Với sức mạnh của bọn họ, một quyền có đấm xuyên qua đỉnh núi, một đạp có thể giẫm nát một hòn đảo, nâng thủ chống trời, vung tay phá đất, ngay cả bức tường không gian của một thế giới cũng bị xuyên thủng trước sức mạnh siêu cường của bọn họ.
Đó chính là thần sống!
“Diệp Hạo Nhiên...”
Vân Hi nhìn ngôi mộ của Diệp Hạo Nhiên, trong mắt đầy vẻ trang nghiêm và kính cẩn, hắn mở miệng nói từng chữ từng câu, giống như là đang hứa hẹn: “Diệp Hạo Nhiên, Vô Khuyết, sinh thời các ngươi không được chứng kiến võ đạo phục hưng, Võ gả thống trị hoàn toàn thế giới mới. Vậy thì hãy để cho ta thay các ngươi, dẫn các ngươi đi thăm cái niên đại hào hùng dậy sóng này, Tự mình trải nghiệm cái thời đại võ đạo đã đạt đến đỉnh phong, cường giả vô số. Vì sư phụ, vì ta và cũng là vì các ngươi, ta sẽ dần dần dần tiến lên, dựa vào hoàn cảnh tuyệt vời lúc này để đạt đến đỉnh của võ đạo, đạt đến Tiên thiên, Tông sư, Truyền Kỳ, Thần Thoại! Lập nên một thời đại mới như trong thần thoại cho sư phụ ta, cho ta, cho cả các ngươi nữa! Lập nên một kỷ nguyên mới thuộc về Võ gả chúng ta!”
Vân Hi nói xong, trong lòng kích động, giơ kiếm chỉ lên trời xanh, mũi kiếm đón lấy hào quang chiếu rọi ra từ hư không, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Giờ phút này, một ngôi mộ và một vị Võ gả đã chìm vào giấc ngàn thu đã yên lặng chứng kiến một lời thề vĩ đại, khởi đầu của một ý nguyện kinh người.
“Thời đại của Võ gả sẽ không chấm dứt, trái lại, nó chỉ mới vừa sống lại!”
Vân Hi cung kính thi lễ với ngôi mộ của Diệp Hạo Nhiên, dần dần làm cho lòng mình tĩnh lại. Tiếp đó hắn phải tìm kiếm sợi dây chuyền mặt trăng.
Sau bốn trong năm, ngay cả địa thế của dãy núi nơi đây cũng có chút thay đổi. Sơn trang Hạo Nhiên rộng lớn đã biến thành một đống đổ nát, muốn tìm được sợi dây chuyền kia trong hoàn cảnh này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng Vân Hi vẫn đến đây.
Không phải hắn muốn lãng phí thời gian bằng cách dùng vài tháng vài năm đi khắp dãy núi này để tìm ra thi thể và sợi dây chuyền, hắn có cách của riêng mình. Hắn có thể cảm ứng được sự tồn tại của mặt dây chuyền này.
Theo lời sư phụ, năm đó khi ông nhặt được đứa bé là hắn ở trong rừng sâu thì mặt dây chuyền đã ở trên người hắn rồi. Mặt dây chuyền mặt trăng này rất có khả năng liên quan đến bí mật về xuất thân của hắn.
Có lẽ bởi lý do đặc biệt đó nên giữa hắn và sợi dây chuyền có một sự liên hệ mỏng manh nào đó. Lúc bình thường thì không thể cảm nhận được, nhưng khi hắn tập trung tinh thần cao độ, chăm chú cảm nhân về mặt dây chuyền này thì luôn có thể cảm ứng được vị trí của nó.
“Tuy giờ ta mượn xác hoàn hồn sống lại ở hơn bốn trăm năm sau, hơn nữa đã trở thành một người phương đông bình thường nhưng linh hồn của ta vẫn không có gì thay đổi, chỉ cần mặt dây chuyền vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn...”

Vân Hi nghĩ thầm, tìm một chỗ khá kín đáo sau đó nấp kíp. Tiếp đó hắn tập trung tất cả tinh thần, mô phỏng hình ảnh của mặt dây chuyền kia ở trong đầu.
Trong quá khứ, chỉ cần hắn tập trung nghĩ đến mặt dây chuyền này là có thể cảm nhận được vị trí của nó, khoảng cách càng cần thì cảm nhận lại càng rõ!
Nhưng lúc này đây...
Kết quả không giống như hắn đoán!
Khi trong đầu hắn nghĩ đến hình ảnh của mặt dây chuyền, hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của mặt dây chuyền mặt trăng! Cứ như bảo vật đó đã hoàn toàn biến mất trên đời vậy!
“Không lẽ mặt dây chuyền bị người của Lâm gia phá huỷ rồi? Không thể nào! Khi ta còn nhỏ, vì hiếu kỳ nên đã dùng rất nhiều thứ để đập mặt dây chuyền này nhưng đến cả một vết xướt cũng không có. Thậm chí sau này, khi Lâm Chính phong hạ lệnh oanh tạc đỉnh An Bình, mặt dây chuyền vẫn không chút sứt mẻ... Không thể có chuyện nó bị phá hủy chỉ vì bốn trăm năm đã qua đi!”
Vân Hi nhíu mày, đành phải tập trung tinh thần hơn nữa, muốn cảm ứng cho được sự tồn tại của mặt dây chuyền kia.
Có điều đúng lúc này dường như hắn nhận thấy gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về bầu trời ở phía xa.
Chỉ thấy cuối đường chân trời, hàng ngàn ngàn vạn ma thú họ chim cấp một cấp hai đang bay ra khỏi nơi cư trú, đám chim đông nghìn nghịt bay thẳng lên bầu trời. Chúng như một tấm màn lớn màu đen, đi từ xa đến gần, bao phủ bầu trời phía trên rừng Dạ Huyết, nhanh chóng bay ra khỏi cánh rừng. Tiếng chim líu ríu vang vọng trên bầu trời rừng Dạ Huyết...
Chim bay đi có quy mô như vậy, thật là bất thường!
Khi Vân Hi vắt óc suy nghĩ, muốn dùng chút tri thức ít ỏi của hắn về rừng Dạ Huyết để giải thích hiện tượng trước mắt thì một sự chấn động như có như không truyền ra từ phía sâu của cánh rừng...
Lúc mới truyền đến thì chấn động này cũng rất nhỏ, tần suất cũng không lớn, nhưng trong lúc Vân Hi ngẫm nghĩ thì nó đã tăng mạnh, tiếng động tạo thành do chấn động dày đặc, đều đều như nhịp trống, vang lên không dứt bên tai. Không bao lâu sau nó đã tạo thành tiếng động ầm ầm, ập tới với uy thế như muốn bài hơn đảo hải...
Lần này, dù kiến thức của hắn chẳng nhiều nhặn gì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Thú triều!


Bình Luận (0)
Comment