Cầu Bại

Chương 52


QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 51: Bao vây
Dịch giả: Oll
Biên dịch: Thiệu Cảnh
Vân Hi mới bước đến trước cửa tiệm quần áo Nhã Các thôi thì cô nhân viên dẫn hắn đi thanh toán lúc ban trưa đã nhận ra.
Ngay sau đó cô ta ré lên!
Thoáng nhìn lên chiếc ti vi treo trên tường ở gần đó, hắn chắc mẩm những nhân viên trong tiệm đều đã nghe được thông tin về lệnh truy nã bản thân mình.
"Quản lý! Quản lý!"
Đám nhân viên trong tiệm hốt hoảng chạy vào trong tiệm. Một số người nhát gan đã nấp vào nơi nào đó rồi lấy điện thoại ra gọi cho cục cảnh sát thông báo hung thủ đã đến nơi này.
Vân Hi tỏ ra thờ ơ, coi như không thấy những hành động này của đám nhân viên, đôi mắt nhìn về phía người quản lý đang đi tới gần.
"Quý... quý khách... xin hỏi, tôi... chúng tôi có thể giúp gì được cho ngài không..."

Tay quản lý tiệm bước tới nghênh đón với vẻ sợ sệt, lời nói cũng lắp bắp không được tự nhiên lắm vì căng thẳng.
Cho dù là ai đi nữa, khi đối mặt với một người có can đảm xông vào cục cảnh sát giết người cũng khó có thể giữ bình tĩnh nổi.
Vân Hi trầm mặc một lát rồi nói thẳng: "Tôi cần đoạn băng ghi hình mọi việc đã xảy ra trưa hôm nay!"
"Vâng, vâng! Chúng tôi sẽ mang đến cho ngài ngay! Xin chờ một chút!"
"Phiền ngài rồi!
"Không! Không phiền! Không phiền chút nào!"
Tay quản lý hoảng sợ xua tay, sau đó mang theo nhân viên trong tiệm đi nhanh vào trong phòng riêng lấy cuộn băng ghi hình kia.
Tiệm bán quần áo Nhã Các ở gần hiệp hội thợ săn ma. Ngày thường có rất nhiều thợ săn ma qua lại cửa tiệm. Mà trước giờ, đám thợ ma này đều là những kẻ không sợ trời không sợ đất nên chuyện xảy ra ở nơi này chẳng những không khiến bọn họ e sợ mà lại gợi lên sự tò mò của bọn họ.
Tay quản lý tiệm rời đi chưa được bao lâu, ba tên thợ săn ma đang qua lại gần tiệm bán quần áo Nhã Các nhận thấy trong tiệm này có gì đó khác lạ nên bàn nhau đi vào trong tiệm. Khi thấy tướng mạo của người đang đứng trong cửa hàng là Vân Hi, người đàn ông trung niên cầm đầu ba người như nghĩ tới chuyện gì đó, sau rồi hét to: "Thằng nhóc này chính là kẻ mà Dạ Kiêu đại ca bảo chúng ta lưu ý tới. Dạ Kiêu đại ca đã treo thưởng một trăm ngàn Tân Nguyên tệ cho ai cung cấp tin tức hoặc một triệu cho người bắt được hắn. Ô Tặc, Chương Ngư, mau ra tay bắt hắn lại giao cho Dạ Kiêu đại ca xử lý!"
"Dạ Kiêu đại ca treo thưởng hả? Một triệu Tân Nguyên tệ luôn?!"
Trong mắt hai tên thợ săn ma kia bỗng chống hiện lên vẻ hung ác.
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông trung niên đã xông tới phát động tấn công, đao mang bộc phát trên thân chiến đao đã đập vỡ cánh cửa làm từ thủy tinh của tiệm bán quần áo Nhã Các. Trong tiếng "loảng choảng" vỡ tan của cánh cửa làm từ thủy tinh ấy, đà của thanh đao vẫn không giảm mà bổ xuống đầu Vân Hi.
"Dạ Kiêu?!"
Vân Hi vẫn nhớ như in cái tên này!
Lúc đao mang kia sắp bổ xuống, hắn mau chóng giơ kiếm Vọng Hi chém lên. Lực va đập mạnh mẽ của hai Võ giả cấp bảy khiến cho thanh đao trong tay người đàn ông trung niên bị chấn vỡ. Ngay sau đó, Vân Hi khuya tay hóa chỉ làm kiếm, tụ kiếm thành chưởng, ngưng chưởng tạo thành một quyền đầy uy lực đánh thẳng vào chỗ ngực đối phương.
"Bụp! Bụp! Bụp!"
Ba luồng sức mạnh cùng phát ra đâm xuyên thân thể của tên Võ giả cao cấp đang xông đến này. Vạt áo đằng sau trái tim người này bị đánh vụn, máu tươi chảy ra như xuối. Cả thân người này bay ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc xông vào tiệm bán quần áo Nhã Các, sau đó đập mạnh xuống nền đường bên ngoài cách đó bảy tám mét.
"Bùm!"
Gạch đá bay tán loạn, mặt nền bằng xi măng bị nứt vỡ một mảnh to dọa những người đang ở quanh đó nhao nhao lùi lại.
"Khốn nạn!"
Thấy đại ca mình bị đánh bay đi chỉ trong một chiêu, Ô Tặc với Chương Ngư giận dữ quát lên một tiếng rồi rút đao ra xông vào chém giết.

"Cùng rút đao đi!"
Hai người này cũng là Võ giả cao cấp. Tuy khí thế không mạnh mẽ bằng đại ca của mình nhưng hai người họ lại phối hợp với nhau rất ăn ý. Lúc này hai người đang thi triển chiến kỹ cao cấp, một trái một phải cùng tấn công đến Vân Hi. Ánh đao lấp lánh, đao mang mãnh liệt che kín tầm mắt của những người đang có mặt ở đây. Giờ phút này, có lẽ đến cả Võ giả cấp tám cũng sẽ chọn cách tránh chúng.
Thế nhưng...
Vân Hi lại không tránh!
Tay hắn cầm kiếm Vọng Hi đâm thẳng tới. Thân kiếm đánh vào hai bên trái phải, hai thanh đao của Ô Tặc và Chương Ngư bị đánh văng ra. Sau khi đánh văng đao của Ô Tặc vì y xông tới hơi nhanh hơn, Vân Hi nhanh chóng dùng chỉ làm kiếm điểm lên trán y. Kiếm khí Bát Cực từ tay bộc phát ra khiến trên trán người này xuất hiện một lỗ máu.
Chỉ kiếm thuật!
"Ô Tặc! Mẹ kiếp! Chết mẹ mày đi! Đại Cầm Thiên Thủ!"
Chương Ngư giận dữ hét lên một tiếng, không để ý tới đao mang đã bị đánh văng mà tung ra một trảo về phía Vân Hi. Chưởng phong mạnh mẽ quét tới khến cho những bộ quần áo treo trong tiệm lung lay như sắp rớt khỏi giá treo.
Vân Hi đã mất đi tiên cơ nên không thể lùi lại bèn khép năm ngón tay lại tựa như một thanh kiếm đỡ lấy Đại Cầm Thiên Thủ của Chương Ngư. Kình lực lan ra tạo nên hàng loạt tiếng nổ vang giữa không trung. Kiếm khí Bát Cực ẩn chứa trong chưởng của hắn sau khi đánh vỡ sức mạnh của Đại Cầm Thiên Thủ thì xuôi theo cánh tay của Chương Ngư rồi xuyên qua cánh tay của người này.
"Phốc!"
Máu tươi phun ra.
Ngay sau đó, Vân Hi cầm kiếm Vọng Hi vừa chấn tan đao mang của hai người, lật ngang lại đập mạnh lên gáy Chương Ngư với thế như sét đánh khiến thân hình người này mất thăng bằng, ngã sóng soài ra nền.
"Rầm!"
Trong nháy mắt, nền gạch men của tiệm bán quần áo Nhã Các xuất hiện vài khe nứt.
Chương Ngư này cũng kiên cường lắm. Y bị kiếm khí Bát Cực chấn đứt toàn bộ kinh mạch ở tay trái nhưng lại không rên lấy một tiếng, gắng nhịn đau lạnh lùng nhìn Vân Hi gằn từng chữ: "Mày... mày dám đánh người hội Ám Dạ chúng tao... Dạ Kiêu đại ca nhất định sẽ không tha cho mày..."
"Lấy chứng minh thư ra!"
"Ha ha, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như mày còn chưa đủ trình khiến ông đây sợ đâu! Nói cho mày nghe, Dạ Kiêu đại ca đã hạ lệnh giết mày trong hội Ám Dạ rồi. Nếu như giờ mày dừng tay lại rồi ngoan ngoãn đi theo tao về xin lỗi Dạ Kiêu đại ca thì may ra còn có một con đường sống, chứ không..."
"Phập!"
Mũi kiếm Vọng Hi đâm vào đầu vai Chương Hi loét ra một đám máu tươi!
"Ngươi mau lấy chứng minh thư ra, trích mười ngàn tệ trả cho tiệm bán quần áo này coi như tiền bồi thường cửa và nền nhà!"

"Tiền bồi thường cửa và nền nhà?!" Ánh mắt lạnh như băng của Chương Ngư nhìn lướt qua tay quản lý đang mang cuộn băng ghi hình tới rồi nói: "Ha ha, mày hỏi nó xem có dám nhận lấy tiền bồi thường của tao không!"
Tay quản lý vội vàng xua tay từ chối và nói: "Không không! Không cần! Không cần đâu! Cánh cửa này cũng chẳng đáng bao nhiêu, chúng tôi sửa lại một chút là được rồi!"
"Nhóc con, mày nghe rõ chưa?! Mấy con phố ở khu vực này đều là địa bàn của hội Ám Dạ chúng ta, mày..."
"Phập!"
Kiếm mang vụt qua, máu tươi phun ra từ cổ họng Chương Ngư.
Thấy vậy, tay quản lý đứng gần đó khẽ run lên, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn.
"Tiên... tiên sinh, cái này... đây là cuộn băng ghi hình ghi lại đợt xung đột giữa ngài với mấy vị khách lúc trưa..."
Vân Hi khẽ gật đầu!
"Phiền ngài quá!"
Nói xong thì hắn đưa tay cầm lấy cuộn băng ghi hình từ đôi bàn tay khẽ run lẩy bẩy của tay quản lý.
Sau khi lấy được cuộn băng ghi hình, Vân Hi cũng chẳng muốn ở lại đây lâu nữa nên đi thẳng ra khỏi tiệm bán quần áo Nhã Các.
Tuy nhiên, khi gần bước ra khỏi tiệm, thấy những miếng thủy tin vỡ tan nằm rải rác trước cửa tiệm, hắn đã dừng lại.
Dưới ánh mắt lo âu đầy sợ hãi của những nhân viên trong tiệm, Vân Hi quay lại đi đến chỗ quầy thu ngân rồi lấy ta chứng minh thư của mình quét qua máy tính tiền, nhập vào con số 10.000.
Ngay lúc đó thì những tiếng còi xe cảnh sát cũng vang to dần lên.
*tiếng còi xe cảnh sát*
Trong nhát mắt, hơn mười chiếc xe cảnh sát ở khắp bốn phương tám hướng dần hiện ra trên đường đến tiệm bán quần áo Nhã Các. Ngay sau đó, những chiếc xe này dừng lại vây quanh trước tiệm. Rất nhiều cảnh sát rời khỏi xe chạy đến những chỗ có thể che chắn tốt bản thân, tay cầm những khẩu súng lục chỉ về phía tiệm. Chỉ trong chốc lát, khu vực quanh tiệm bán quần áo này đã bị hơn trăm cảnh sát bao vây kín mít.


Bình Luận (0)
Comment