QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 57: Bữa sáng
Dịch giả: vesaukeu
Biên tập: Oll
Sang sáng sớm ngày hôm sau thì lệnh truy nã Vân Hi đã được gỡ bỏ.
Cho dù chuyện này liên quan đến rất nhều người, thậm chí còn dính dáng tới một vị nguyên lão Tiên thiên trong thành Tinh Diệu nhưng cuối cùng, sở tư pháp vẫn quyết định ém nhẹm chuyện này.
Vì sao Vân Hi bị truy nã? Tạo sao sau đó lại hủy lệnh này? Hắn có được bồi thường gì không?
Sau cùng, những chuyện này chỉ được thông báo qua loa cho có. Sở tư pháp cũng không đưa ra một câu trả lời thuyết phục nào, chỉ đáp sơ qua rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Vân Hi đang ngồi ăn sáng trong nhà, nghe thấy tin tức này phát trên ti vi thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt lắm!
Tuy rằng mọi chuyện được giải quyết như vậy quả thật không được tốt lắm nhưng cũng không thể nói là xấu.
Quy tắc là do những vị nguyên lão Tiên thiên trong thành Tinh Diệu lập ra. Khi mà bản thân còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên thiên mật cảnh thì hết thảy những chuyện hắn bày ra chỉ là phí công thôi. Cho dù hắn có chiếm được phần "lý" đi nữa nhưng chỉ cần những nguyên lão Tiên thiên kia nói một âu thôi thì mọi cố gắng của bản thân đều sẽ trôi theo dòng nước.
Bởi vậy nên điều quan trọng nhất mà Vân Hi cần làm lúc này chính là nâng cao tu vi của bản thân, sớm ngày khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh như khi còn là một Võ giả cấp chín, sau đó đột phá thêm một bước nữa trở thành cao thủ Tiên thiên mật cảnh.
Nếu như ngày hôm hắn là một Võ giả Tiên thiên thì mọi chuyện cũng chẳng phải có kết quả như thế này.
Đối với Đông Nhược Tuyết và Triệu Uyển Quân mà nói, hai cô đang dùng bữa sáng lại nghe thấy tin tức này thì mừng vui không xiết
"Tốt quá! Tốt quá rồi! Lệnh truy nã đã bị hủy rồi! Đông Phương, bây giờ anh chẳng cần phải lo lắng đến chuyện bị trục xuất khỏi thành Tinh Diệu, đến sống ở nơi hoang dã nữa rồi."
"Đúng thế, đúng thế! Xem ra cục cảnh sát thành Tinh Diệu chúng ta cũng công chính liêm minh, cuối cùng cũng trả lại sự trong sạch cho anh Đông Phương rồi! Tiểu Tuyết… bồ nói xem, tụi mình có nên tặng cờ đỏ cho bọn họ không?"
"Thứ này… ta nghĩ là không cần đâu! Dù sao anh Đông Phương cũng đã giết chết hai lãnh đạo cao cấp của cục cảnh sát khu thành đông, nếu lúc này chúng ta tới đó… e rằng sẽ gây ảnh hưởng không tốt."
"Bồ nói thế cũng đúng! Nhưng dù sao chúng ta cũng phải cảm tạ vị tổng cục trưởng tổng cục cảnh sát kia. Mình nghe nói đến sau cùng là do ông ta tự tay tra hỏi mọi chuyện mới điều tra rõ chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho anh Đông Phương đó!"
"Ừm, đúng vậy! Tổng cục trưởng Lệ quả thật là người tốt!"
Vân Hi đang ngồi ăn cạnh đó, nghe thấy hai cô dựa trên kết quả này mà phỏng đoán quá trình diễn ra nhưng không chen vào nói một lời nào.
Hẳn là Lệ Lôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết được sự việc đã diễn ra đêm qua tại tổng cục cảnh sát. Bản thân Vân Hi cũng như một số người cũng không muốn nhắc đến việc này, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi. Người khác đánh giá chuyện này thế ra sao, hắn không muốn giải thích, mà cũng chẳng cần phải giải thích làm gì.
Chung quy thì bản thân hắn cũng là một người bình thường chứ đâu phải thánh. Mọi chuyện bản thân làm ra miễn sao không thẹn với lương tâm là được rồi.
"Anh Đông Phương…"
Triệu Uyển Quân đang trò chuyện sôi nổi với Đông Nhược Tuyết bỗng nhiên gọi tên Vân Hi như muốn dò xét hắn về vấn đề nào đó.
"Sao?"
"À, em có một vấn đề muốn hỏi anh, chẳng hay anh có tiện trả lời không, nếu không thôi!"
Đông Nhược Tuyết rất thân với Triệu Uyển Quân, nghe xong câu này thì cô đã biết ngay người bạn thân của mình định hỏi câu gì rồi. Ánh mắt cô ngập tràn vẻ mong chờ liếc nhìn Vân Hi, cùng với người bạn thân của mình chờ câu trả lời từ anh trai.
"Em cứ hỏi đi!"
"Em muốn hỏi… anh… có thật là anh đã đạt đến cấp bảy rồi không?"
Vân Hi khẽ gật đầu!
Bản thân hắn gây ra một chuyện lớn như vậy thì khó mà giấu giếm nổi ai!
Nhìn thấy Vân Hi gật đầu như vậy, Triểu Uyển Quân phấn khởi hô to: "Trời! Cấp bảy luôn! Đông Phương, anh đã là Võ giả cao cấp rồi! Tuyệt vời! Quá tuyệt vời! Không ngờ anh đã đạt tới Võ giả cao cấp rồi!"
Trước giờ Đông Nhược Tuyết luôn mang phong thái lãnh đạm, bình tĩnh nhưng khi thấy Vân Hi gật đầu khẳng định câu hỏi của người bạn thân mình thì không khỏi xúc động, gương mặt thoáng nở nụ cười.
Từ sau khi phụ thân Đông Liệt qua đời, trong lòng Đông Nhược Tuyết vẫn luôn căng thẳng. Lúc nào cô cũng lo lắng đến cuộc sống sau này, không một phút giây nhẹ nhõm. Nhưng giờ đây, khi biết được anh trai Đông Phương của mình đã trở thành một Võ giả cao cấp chỉ trong một quãng thời gian rất ngắn, trong lòng cô tràn ngập một loại hy vọng mà trước nay chừa từng xuất hiện, giống như ánh mặt trời ở ngoài kia, từ từ nhô lên đến một lú nào đó sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ có một không hai của riêng mình.
"Võ giả cấp bảy! Tuy nhờ vào sức mạnh trong ma tinh mà tu vi của anh mới đạt đến trình độ này, nhưng như thế cũng đã giỏi lắm rồi. Tu vi của thiên tài số một trong học viện Tinh Diệu chúng ta, học trưởng Cảnh Hoài Vân cũng chỉ mới cấp bảy đấy thôi! Bây giờ, anh Đông Phương đã là người thứ hai… không, có khi đã là cao thủ số một trong học viện mất rồi! Trời ạ, mới chỉ qua đi mấy ngày mà anh đã thay đổi đến mức này. Đông Phương, nếu anh cứ như thế này… có khi em lại yêu anh mất."
"Hả…"
"Hì hì! Anh sao vậy!? Sợ hả?"
Quả thật Vân Hi chẳng biết phải trả lời ra sao.
"Trông anh kìa, em chỉ nói giỡn thôi! Muốn em thật sự yêu anh á! Anh còn phải biểu hiện sự ưu tú của mình nhiều hơn! Ít nhất thì phải chứng minh anh mạnh hơn học trưởng Cảnh Hoài Vân!"
Triệu Uyển Quân nói xong cũng không để Vân Hi kịp trả lời mà đứng lên luôn: "Ăn xong rồi, em đi chuẩn bị sách vở lát đến học viện đây! Hai người cứ dùng tiếp tục dùng bữa nhé! Anh Đông Phương, cố lên nhé!" Nói xong, cô bé khẽ nháy đôi mắt đáng yêu của mình về phía Vân Hi.
Vân Hi mỉm cười không nghĩ những lời này của cô bé là thật.
Sau khi Triệu Uyển Quân rời đi, không khí trên bàn ăn dần yên tĩnh trở lại.
Khi biết được Đông Phương đã là Võ giả cao cấp, Đông Nhược Tuyết rất vui mừng. Nhưng cô cũng có nghe qua suy đoán của phó sở trưởng La ở Sở Vinh Quang, biết được anh trai mình nhờ vào sức mạnh của ma tinh mới tu luyện lên cấp bảy, một cơ hội chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, cho nên cô chỉ phấn khích trong chốc lát rồi bình tĩnh lại.
Chỉ qua, ánh mắt của cô khi nhìn về Vân Hi đã không còn sự căm ghét lạnh lùng như trước đây nữa. Sau khi trải qua những chuyện như thế này, ấn tượng về người anh trai yếu đuối, háo sắc trong lòng cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Suýt nữa thì quên!"
Đang ngấu nghiến ăn bữa sáng, Vân Hi bỗng dưng nhớ đến hình bóng xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh mà hắn đã gặp khi còn ở trong rừng Dạ Huyết.
Trong rừng Dạ Huyết, cô gái đó đã từng giúp hắn thoát khỏi công kích của đoàn săn ma Thiên Hữu. Hình như vì thấy hắn mang đồng phục học viên của học viện Tinh Diệu, lầm tưởng là một nhân tài mới nổi trong học viện nên cô gái đó đã ra tay giúp đỡ hắn. Như vậy, đoán chắc cô gái đó cũng là người của học viện.
Bản thân Vân Hi không phải là một người thích nợ ân tình của kẻ khác. Lúc này đây, sẵn có em gái mình là một học viên lâu năm trong học viện đang ngồi trước mặt nên hắn hỏi luôn: "Em có biết ai trong học viện có thực lực cấp sáu, lại am hiểu súng ống… ít nhất cũng là xạ thủ cao cấp không?"
"Học viên có thực lực cấp sáu? Lại còn là xạ thủ cao cấp?"
Vân Hi khẽ gật đầu!
"À, người này là một nữ học viên, nghe qua giọng nói hẳn là hơn anh một vài tuổi!"
"Nữ học viên đã đạt tới cấp sáu, hơn anh vài tuổi, lại am hiểu súng ống… Trong học viện Tinh Diệu có bốn người có thực lực cấp sáu, nữ thì chỉ có mỗi chị Ninh Ngọc! Nhưng mà em lại chẳng nghe qua ai nói đến chị ấy am hiểu súng ống cả…"
"Anh đã gặp cô gái đó ở trong rừng Dạ Huyết mấy hôm trước!"
"Chắc không phải là chị Ninh Ngọc rồi! Mấy hôm trước, chị ấy đang ở trong học viện chứ đâu có đi ra ngoài thành Tinh Diệu đâu… Cô gái mà anh muốn tìm đó có điểm gì khác lạ không?"
Vân Hi suy nghĩ, nhớ lại thật kỹ sự việc đã xảy ra ở rừng Dạ Huyết hôm đó. Một lúc lâu sau, hắn mở miệng nói: "Cô gái đó… có mái tóc rất đẹp…"