Nhớ lại hồi bé, hai đứa cùng nắm tay nhau vừa ô ba ô la trên trời xuống đất nhìn trông rất mắc cười:
-Ô ba la ba la! Ôi Con chim nó la! Ô ba la ba la! Ôi con ba nó la...
Dừng chân trước một công viên gần đó, hai đứa trẻ tay vẫn nắm chặt ngồi xuống chiếc ghế đá đã cũ:
-Tao nói mày nghe!
-Vâng?
-Mày có thích tao không?
-Vâng rất thích, thích nhiều nhiều bằng từng này! Dang rộng vòng tay nhỏ bé của mình, cô bé Minh Như cười tươi như sáo khiến cậu một phen đỏ bừng.
-Mày ngu!
-Sao lại ngu? Cô ngây ngơ hỏi
-Mày thích tao! Tao hành hạ mày cho chết!
-Eo! Cậu ơi...Đừng mà!
-Ư...hư...tiểu bảo bối nói gì ấy nhỉ!
-A!... Ông xã iu của tiểu bảo bối! Đừng làm tiểu bảo bối đau nhoa!~~
Ôi chao cái miệng nó chu chu trông yêu chết đi được! Khiến cậu lại một phen sịt máu mũi
Cái hồi ấy ngây thơ chết được nào như bây giờ. Cậu chủ hồi ấy cũng yêu lắm, cậu hai lúc ấy mới ba tuổi,lúc nào cũng ôm khư khư con thú bông nên hay bị bọn con trai chọc là đồ đàn bà khiến Minh Thư tức lắm, cô quyết đánh cho bầm dậm lũ ác ôn mới chịu thôi. Nhưng chúng là con trai, lại có hơn 5 tên, cô có học judo mười năm cũng chưa chắc thắng được...
Thế là với cái mặt bầm dậm, bầm tím cả lên hai đứa vừa khóc vừa cầu cứu đại ca cậu Minh Hiếu *đại đại võ sư*.
Hồi ấy cậu chủ đẹp trai, lại ;hay xả thân cứu cậu hai và Minh Như nên cả bọn đều sủng ải. Giờ lại biến thành một tên *đại đại biến thái*... T.T hức