Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 27

32.
Cậu chủ nhỏ rõ ràng rất ít khi đến siêu thị, thường thì chỉ gọi đồ ăn hoặc mua sắm trực tuyến, điều này có thể thấy rõ từ chiếc xe đẩy đầy ắp hàng hóa của chúng tôi. Cậu thấy gì cũng muốn bỏ vào xe đẩy, quăng đại một cái rồi đi rất thoải mái, hoàn toàn không lường trước được sự tuyệt vọng khi phải sắp xếp đồ đạc lại sau này.
*bên ấy mua hàng tự quét mã rồi thanh toán, siêu thị họ không thuê thu ngân tính tiền giùm giống bên mình
Chiếc xe đẩy đầy ắp hàng hóa khiến chúng tôi hòa mình hoàn hảo vào đám đông mua sắm dịp lễ ở quầy thu ngân. Hơn nữa, chúng tôi chắc chắn là một trong những người có "thu hoạch" nhiều nhất. Trong số những thứ này, một nửa là đồ ăn vặt, túi lớn túi nhỏ không theo quy tắc nào cả. Tôi cũng không có kinh nghiệm như vậy, cuối cùng khi ra ngoài, chúng tôi phải mất đến năm phút để xếp đồ, ông lão bên cạnh nhìn chiếc xe đẩy của tôi với ánh mắt có chút đồng cảm. Tôi dọn được hai túi lớn và một túi nhỏ, vừa đủ để hai tay tôi bận rộn.
Cậu chủ nhỏ ban đầu đứng bên cạnh, nhưng sau thấy tôi vất vả nhét đồ vào túi, có vẻ hơi áy náy và muốn giúp tôi một tay. Nhưng có lẽ cậu chủ nhỏ không quen giúp đỡ người khác, động tác giúp tôi xách đồ như thể muốn giật đồ từ tay tôi, không cẩn thận đã làm một túi đồ bị rơi ra ngoài. 
"Cậu chủ à." Tôi tránh sang một bên, tay cầm đồ không rảnh để dắt tay cậu ấy, đành để cậu ấy tự đi, rồi bảo: "Tôi cầm được, thật không sao đâu, chỉ vài bước thôi, đến xe là được."
Cậu ấy lại không chịu buông tha, với giọng điệu hơi lúng túng: "Đồ nhiều quá..." Mặc dù câu nói có phần cứng nhắc, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lại rất nghiêm túc, không thể từ chối, rõ ràng là cậu ấy cũng muốn làm gì đó. Dù tôi đã ở bên cậu ấy lâu như vậy, nhưng trước sự chân thành của cậu ấy, tôi vẫn không thể nói lời từ chối, đành phải nhượng bộ, suy nghĩ một chút, rồi chia cho cậu ấy một túi nhỏ.
Cậu chủ nhỏ dường như còn muốn lấy một túi lớn nữa, may mà tôi kịp thời cầm đồ lên đi, cậu ấy chỉ biết rút tay lại, cầm lấy túi nhỏ rồi bắt đầu xách đi.
Thế nhưng, khả năng tự điều chỉnh tâm trạng của thanh niên bây giờ cũng thật sự mạnh mẽ, không lâu sau, cậu ấy đã cầm thành quả mua sắm của mình, trông rất phấn khởi, như một cơn gió lao vào bãi đỗ xe. Khi tôi đến, cậu ấy đang đứng trước xe, thấy tôi xuất hiện, cầm túi trong tay lắc lắc, cách một khoảng hỏi tôi: "Chìa khóa đâu?"
Tôi chỉ vào túi của mình, cậu ấy lại chạy qua, một tay cầm đồ, tay còn lại trực tiếp sờ vào, trước tiên sờ rồi hỏi tôi: "Ở túi nào?" 
Tôi bị cậu ấy làm cho rối bời, suýt nữa có phản ứng không hay ở nơi công cộng, trong lòng thầm niệm mấy câu "sắc tức thị không, không tức thị sắc" mới miễn cưỡng kiềm chế được suy nghĩ không tốt, nghe thấy câu hỏi của cậu ấy, vừa định trả lời thì cảm giác như trong túi quần mình có gì đó thêm vào. Nhìn xuống, tôi: "!"
Cậu khi nào đã thò tay vào đó?! Còn thò sâu như vậy nữa! Cậu đang thử thách tôi sao?!
Tôi nhịn đến mức mắt gần như đỏ ngầu, vấn đề không chỉ là không thể làm gì, mà còn không thể có phản ứng cơ bản, nếu không thì chỗ nguy hiểm đó, chỉ cần cậu ấy hơi lộn tay là có thể chạm vào, mà nếu có động tĩnh, chắc chắn sẽ bị phát hiện, lúc đó thật sự không biết giải thích thế nào.
Cậu ấy không biết tôi đang trong tình huống khó xử, còn ngây thơ ngẩng đầu hỏi tôi: "Ở đây cũng không có, rốt cuộc ở đâu?" 
Tôi nghiến răng nói: "Không ở trong đó đâu, bé cưng à, cậu rút tay ra được không?"
Cậu chủ nhỏ: "Được." 
Sau đó rất nhanh chóng rút tay ra, nhưng chưa kịp cho tôi thở phào, thì cậu ấy lại sờ sang bên kia. Tôi hít một hơi lạnh: "Ở đó cũng không có đâu!" 
May mà tôi kêu kịp, cậu ấy chưa kịp thò tay vào đã dừng lại, hỏi: "Vậy ở đâu?"
Tôi hất cằm chỉ vào áo khoác của mình, nói: "Ở trong túi áo khoác." 
"Sao không nói sớm?" Cuối cùng cậu ấy cũng tìm ra chìa khóa, vừa mở cửa vừa nhếch môi. Trong lòng tôi nghẹn lại: Tôi cũng muốn nói, nhưng cậu ấy không cho tôi cơ hội, vừa tới tay đã lao vào túi quần, kí.ch thích này thật sự quá lớn.
Trong lòng Quý Thiệu khổ, nhưng Quý Thiệu không thể nói.

Bình Luận (0)
Comment