Câu Chuyện Của Tiểu Ngân Và Tiểu Lam

Chương 12

Đầu….đau quá….Dây thần kinh trong đầu như là bị cưa qua vậy….

Cảm giác chóng mặt một mực duy trì liên tục….ai…..thanh âm của ai….

“Không có việc gì…..Chỉ là thay đổi….đổi mới trình tự thăng cấp….sẽ có trí năng hóa nhân tính hóa hơn….nhất định có thể cùng chân thực giống nhau chứ…”

Đang nói…đang nói cái gì….hình như đã ở đâu nghe qua thanh âm này….chắc chắn đã nghe qua….ở đâu….

Ngón tay lạnh lẽo quét qua gương mặt trắng xanh như ngọc

Chán ghét….phủ nhận…không thoải mái….tâm tình tiêu cực liên tiếp phát ra.

Con mắt nửa mở ra hiện lên trận trận ánh sáng màu di động,giống như ảo mộng vậy,ở trong mắt màu ngân lam hoán đổi luân phiên nhau

Bất an….Chán ghét….Mí mắt run rẩy

Là nơi nào….nơi này là địa phương nào….Vì sao lại ở chỗ này….

Ngón tay lạnh lẽo còn đang di động ở trên mặt. Cảm giác vô cùng chán ghét….bóng người màu đen mờ nhạt lay động…kháng cự…..muốn rời khỏi….ý thức hỗn loạn kêu gào,thân thể lại không có cách nào mảy may di chuyển….

“Thực sự không có việc gì sao….Lúc nào có thể tỉnh lại….” Thanh âm nhẹ nhàng mà rất ôn nhu….Đều không phải cùng một người….Ai? Cảm giác có chút quen thuộc….trong đầu là biết đến…..một cái tên, đến bên mép rồi nhưng không thể nào thoát ra….Ai…Tay ai gạt tóc trên trán hắn ra…Không giống với….Này không giống ….Rất ấm áp…rất thoải mái…Ai?

Lại một bóng dáng mơ hồ thoáng qua,tầm mắt một mảnh mênh mông mịt mù….Cái gì đều không rõ….

Mí mắt nặng nề mà rung động hạ xuống,một lần nữa khép lại.

“Thực sự không có việc gì sao?”

A Lam buồn rầu lo lắng nhìn tiểu Ngân nằm ở trên giường ma pháp sư, một ma pháp trận to lớn ở trên đầu hắn tản ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, đem cả người hắn bao vây lại.

“Ngươi là không tin trình độ chuyên nghiệp của ta sao, tiểu Lam Lam ~”

Ma pháp sư ở bên cạnh nhàn nhã uống trà.

“Không….”

A Lam quay đầu lại yên lặng nhìn hắn một hồi,chung quy cảm thấy ma pháp sư cho hắn cảm giác rất quen thuộc,rất giống như trước đây đã từng ở nơi nào đụng qua….thật lâu trước đây….thực sự là quen thuộc rất đáng ngờ a….

“Ma pháp sư…”

“Ân?”

“Kỳ thực khi ta lần đầu tiên gặp ngươi đã muốn hỏi…”

“Nga? Hỏi cái gì?”

Ma pháp sư giương mi lên cười nhìn hắn,trên mặt tuấn tú tràn đầy ôn nhu. A Lam lại phi thường khẳng định kỳ thật ma pháp sư hiện ở trong lòng thực ra là cười đến không có hảo ý. Bộ dáng tươi cười hai mặt cực đoan trong ngoài không đồng nhất như thể này thực sự là quen thuộc đến nếu như không nhận ra thì thật sự là uổng phí là người Lam gia rồi….

“Ngươi là Ngự biểu ca đi….”

Mặc dù dùng chính là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu là khẳng định.

“Sách sách sách — tiểu Lận ngươi thực làm tổn thương lòng ta a, cư nhiên bây giờ mới nhận ra ta . Người ta thế nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền nhận ra ngươi rồi đâu ~~~”

Ma pháp sư làm bộ ôm ngực,ai oán hướng hắn nháy mắt mấy cái,rất thẳng thắn thừa nhận thân phân của bản thân.

A Lam khóe miệng một trận co rút, ngươi cho rằng toàn bộ người trong thiên hạ đều giống như ngươi đọc nhanh như gió ,đã gặp qua là không quên được, trí nhớ siêu quần a!

Lúc đó bọn họ cũng chỉ mới 6, 7 tuổi cùng với nhau vài ngày, đều đã qua nhiều năm như vậy ai còn nhớ rõ a….

Nhìn một trong những trụ cột linh hồn trung tâm cùng nhân vật truyền thuyết nổi tiếng nhất Lam gia trước mặt này, A Lam rất nhanh đem hắn cùng tiểu ác ma hai mặt hồi nhỏ cùng bọn họ cùng nhau chơi đùa, hay lấy việc mang bọn họ đi khắp nơi gây rắc rối làm vui với vẻ mặt an tĩnh ôn hòa có tri thức hiểu lễ nghĩa kia đối chiếu lẫn nhau. Càng là người tài hoa xuất chúng thiên tài bộc lộ, tính cách lại càng quái gở,những lời này là ở trong đại bản doanh thiên tài cùng quái thai các đời Lam gia thực sự sâu sắc nói lên ,mà Lam Ngự ở đó lại càng quái gở !

“Ngự biểu ca….”

A Lam không ôm hi vọng mà nhìn hắn

“Kì thực….tiểu Ngân là người cố ý để hắn trở thành sủng vật của ta đi?”

“Việc này….Coi như là vậy đi, nếu người nhận được nhiệm vụ là kẻ khác, không hoàn thành nhiệm vụ ta tối đa chỉ đưa hắn một chút trang bị tốt gì đó .Nhưng là tiểu Lận ngươi nha ~ thì đương nhiên không giống rồi,nước phù sa không chảy ruộng ngoài nha ~”

Ma pháp sư cười vẻ mặt ánh mặt trời sáng lạn , thiên hạ thái bình

“Thế nào, tiểu Ngân không tệ đi ? Hắn chính là ta tự mình thiết kế đó, thực sự có thể nói là hoàn mỹ a!”

“Cái này…”

Nhớ tới phương thức cho ăn của tiểu Ngân, A Lam không khỏi mồ hôi lạnh cuống quýt. Quả thực, đặt ra biến thái như vậy cũng chỉ có hắn có thể nghĩ ra…hứng thú của Ngự biểu ca thật buồn nôn a biến thái a….Ách,chờ một chút, đột nhiên nhớ tới….

“Ngự biểu ca, ngươi có biết Mai tế ti ở Bối lạc ti thành không….”

“A a ~ ngươi gặp mặt hắn rồi? Cái nhiệm vụ này cũng là ta thiết kế ni ~ còn có nhiệm vụ hồng nội khố tứ giác kia…. A a a a. . .”

“…”

-w-||| quả nhiên

Đột nhiên trong chốc lát ánh sáng trắng nhu hòa trở nên mạnh mẽ tỏa ra khắp nơi

“Được rồi, đổi mới khả năng thăng cấp của tiểu Ngân hoàn tất, ngươi có thể dẫn hắn đi. bye bye !”

Lại một trận bạch quang, A Lam và tiểu Ngân vừa mới tỉnh đã bị truyền tống đến bên ngoài rừng rậm mê hoặc.

A Lam một hồi bất an….Nhanh như vậy liền đưa chúng ta ra ngoài, cảm thấy hình như lại bị lừa gạt….Nhìn tiểu Ngân, lộ ra thần sắc có vẻ chưa tỉnh ngủ, sắc mặt có chút trắng bệch, giữa đôi lông mày còn nhăn lại.

“Tiểu Ngân? Ngươi không sao chứ?”

Tay A Lam ở trước mặt hắn lay lay.

Tiểu Ngân mở con mắt màu ngân lam, yên lặng nhìn hắn.

A Lam bị hắn nhìn một hồi sợ hãi

“Sao, làm sao vậy? Chỗ nào khó chịu sao? Còn nhớ rõ ta là ai không?”

Tiểu Ngân một chữ cũng không nói, một hồi lâu, chớp chớp mắt như là rất khó khăn mới nhớ lại

“Chủ nhân …”

Hảo, hảo kỳ quái….A Lam đánh một cái rùng mình, rõ ràng là thanh âm giống nhau, lại khiến hắn có loại cảm giác phi thường xa lạ.

“Ngươi, ngươi không sao chứ?”

A Lam do dự vươn tay muốn sờ sờ trán tiểu Ngân, có phải là di chứng của cái tuyệt kĩ sử dụng lần trước không a?

Tiểu Ngân vô thức nghiêng nghiêng đầu, thuận theo dừng một chút, vẫn để cho tay ấm áp của a Lam dán trên trán lành lạnh của hắn. Nhiệt độ cơ thể ở nơi hai người tiếp xúc truyền đi, cảm xúc rất xa lạ…Mặc dù không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, nhưng nếu như là người này , chính là có khả năng chịu đựng một hồi đi….Tiểu Ngân nghĩ như vậy, trong đầu có chút hỗn loạn, kỳ quái, rõ ràng nhớ kỹ đã từng cùng chủ nhân tiếp xúc không chỉ một lần a, sao còn có thể có loại cảm giác bài xích này chứ? Hảo kỳ quái…hảo kỳ quái…

Vẻ mặt mê muội mà nghiêng đầu suy nghĩ.

A, a Lam trừng lớn mắt nhìn một loạt biến hóa biểu tình cảu tiểu Ngân, trong lòng sâu sắc cảm thán. Sau khi thay đổi trình tự thăng cấp, biểu tình tiểu Ngân giống như phong phú sinh động hơn , đúng là mô phỏng ở mức độ cao, quả thực cùng người chơi thực sự giống nhau.

“Nếu ngươi không có việc gì thì chúng ta liền lên đường thôi, chúng ta phải đi Dạ chi thành hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhiệm vụ lần trước còn chưa có làm xong đã bị Đào tử kéo đến Bối lạc ti thành chuyển chức,làm cho nhiệm vụ Dạ chi thành một lần nữa lại kéo dài.

Tiểu Ngân không hề dị nghị mà gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Trong phòng nhỏ của ma pháp sư

Mới đem A Lam và tiểu Ngân cất bước, một đạo kim quang hiện lên, một kiếm sĩ giáp vàng thành thục anh tuấn liền xuất hiện trước mặt ma pháp sư.

” Bọn họ như vậy thực sự không có việc gì chứ?”

Kiếm sĩ điềm đạm nhìn hắn, có chút lo lắng.

“Yên tâm đi, tiểu Lận cũng là biểu đệ của ta ni, tuyệt đối sẽ suôn sẻ”

Ma pháp sư mỉm cười, theo thói quen dựa vào cái ôm ấp ấm áp vì hắn mở ra .

“Chờ sau khi hắn tỉnh lại, nhất định sẽ tức điên.”

Kiếm sĩ kìm chặt hai tay, thở dài.

“Ha hả, đáng đời, ai bảo tiểu quỷ kia đắc tội ta, không chỉnh đủ hắn ta không cam lòng. Coi như là ngươi cũng không thể giúp hắn cầu tình nha !”

Ma pháp sư đắc ý cười, đôi mắt sáng hàng vạn ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, rõ ràng là khuôn mặt thanh tú lại nhất thời khiến cho người ta thể né tránh ánh mắt, ngay cả thần chí cũng đều bị đoạt đi!

“Ai….Ta làm sao mà trái ý ngươi đây….”

Nhìn bộ dáng tươi cười khả ái giở trò xấu của người yêu, kiếm sĩ thở dài một tiếng, nhịn không được cúi đầu ngắt lấy đóa hoa tuyệt thế chỉ vì hắn mà

nở rộ. Chỉ có thể ở trong lòng vì người nào đó cầu nguyện, cầu trên trời chư thần phù hộ hắn đi, A men! A di đà phật!…
Bình Luận (0)
Comment