Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi

Chương 11

Chap 11: Chia tay
- Tớ phải...đi Mỹ du học
- Ơ...-phút chốc Tuấn cảm thấy lòng hơi se thắt lại.
- Cậu biết không? Suốt ngày hôm đó tớ đã suy nghĩ rất lâu. Tớ nghĩ rằng liệu mình có thật sự quý mến cậu. Hì..., nhưng xem ra rốt cuộc tớ vẫn không thể nào tìm được câu trả lời . Cho nên..cho nên tớ muốn lần này sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Đi Mỹ.., tớ nghĩ đó là giải pháp tốt nhất. Tớ hi vọng thời gian sẽ giúp tớ kiểm chính được tình cảm của mình, và...điều quan trọng hơn là tớ mong mình có thể... quên được cậu.
Lúc bấy giờ, cả không gian bao la như trầm hẳn đi. Tuấn vẫn đứng đó, mặt đối mặt với Dung. Trong giây phút ấy, Tuấn bỗng thấy 1 cảm giác kì lạ đang trổi dậy trong lòng cậu. Đó dường như gợi lại cho cậu về 1 cảm gíc thân quen, về kí ức của 1 người con gái xa xôi...
- Tại sao, tại sao lúc này mình lại nhớ đến cô ấy, tại sao?
.....
Trong khi đó, tôi đang..
- Í, quên, mình quên trả cho hắn cuốn tập Toán rồi, phải quay lại thôi, mong rằng Tuấn chưa về đến nhà.
.....
- Tuấn à, tuần sau là tớ bay rồi, tớ hy vọng hôm đó cậu sẽ đến tiễn tớ.
- ....- Tuấn im lặng đưa mặt qua chỗ khác như lãng tránh câu trả lời của Dung, dường như cậu không biết mình nên trả lời như thế nào thì phải.
- Có lẽ tớ mãi mãi vẫn không thể thay thế được Nhi trong trái tim cậu. Thế nhưng chí ít... - Dung bắt đầu di chuyển về phía Tuấn
- A, Tuấn đây rồi, may quá.
- Thế nhưng chí ít hãy để tớ ôm cậu dù chỉ 1 lần.

Xì xào, xì xào...
Tôi như lặng người đi. Trước mặt tôi, 1 cảnh tượng mà tôi không thể nào ngờ tới. Có phải chằng giờ tôi đang nằm mơ. Tại sao Dung lại ôm Tuấn, và tại sao Tuấn lại để Dung ôm. Chuyện gì? chuyện gì đã xảy ra giữa 2 người họ trong lúc tôi không có ở đây?
Lúc ấy, dù rất muốn ở lại xem tiếp chuyện gì xảy ra, nhưng tôi không thể, tôi không thể chịu được khi thấy cảnh ấy. Thế là tôi chỉ còn biết lặng lẽ chạy đi.
....
- Thôi, đủ rồi...- Tuấn đẩy Dung ra.
- Ơ, tớ..xin lỗi
-"Khỉ thật, sao lúc nãy mình như bị cô ta thôi miên chứ" Nếu không có gì nữa thì tôi về đây.
- Ơ, Tuấn..
- gì nữa đây?
- Ơ..,à.., hôm nay cám ơn cậu nhiều lắm. Tớ rất vui. - Dung nhìn vào mắt Tuấn và cười mỉm.
- vớ vẩn..- Tuấn nói rồi bước đi.
....
Tại phòng tôi
" Nhi, cô nghĩ sao nếu tôi..thích người con gái khác"
- Thì ra.., thì ra người mà hắn thích là Dung. Hừ, thật nực cười...Nhưng tại sao thế hả Tuấn? Tại sao cậu lại lừa dối mình.
"Cô biết không? Cho dù mọi người trên thế gian này có lừa dối cô đi chăng nữa thì tôi vẫn không bao giờ đâu."
- Giả dối. Cậu đúng là 1 tên giả dối. Rốt cuộc.. thì sao chứ, không phải cậu vẫn lừa mình đó sao.
"Bởi vì..tôi thích cô mờ"
- Đó không phải là những gì cậu muốn nói, phải không Tuấn? Suy cho cùng, mình đáng lẽ không nên tin hắn. Quả thật, mình đã quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi vẫn còn tin trên đời này có người thật sự quan tâm đến mình.
" Tuấn à, ước gì thời gian ngừng trôi thì hay biết mấy nhỉ?"
"Sao cậu lại tốt với tớ như thế hả?"
"Sao thế, bộ tớ lạ lắm hay sao mà cậu ngẩn tò te thế?"
"Đi đi mà, tụi mình đi xem bộ phim kinh dị đó nhé!"
- Ôi, tim mình đau nhói. Cảm giác này mình đã từng thử 1 lần. Đó là khi mình bị Dung phản bội. Không ngờ...hôm nay lại có 1 kẻ làm tổn thương mình nữa. Tuy nhiên..tuy nhiên lần này sẽ khác trước. Lúc này đây, là mình bỏ hắn chứ không phải hắn bỏ mình. Mình sẽ...không bao giờ gặp hắn nữa.
Tôi lặng lẽ nhắm mắt nằm trên giường và suy ngẫm. Suy ngẫm về những chuyện xảy ra giữa tôi với hắn trong thời gian qua. Và tôi chợt nhận ra rằng, tôi đã thích hắn quá sớm, để rồi bây giờ phải trả giá cho những hành động vội vàng của tôi. Nhưng lạ 1 điều, là dù đang rất đau đớn nhưng tôi lại không hề rơi 1 giọt nước mắt nào. Phải chăng là tôi không còn nước mặt để mà rơi nữa?
Mấy ngày tiếp theo sau đó, tôi không còn gặp hắn nữa. Mọi cú điện thoại của hắn đều bị tôi phớt lờ đi. Và do hắn không biết nhà tôi nên cũng không thể tìm đến được. Tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, ai dè 1 hôm, không biết có phải là ông trời sắp đặt không nữa mà để tôi gặp lại hắn trên đường.

- Ê, Nhi, sao nhìn thấy tôi đã chạy thế?
- Thì tại không muốn gặp mặt ông nữa.
- Vậy là sao? Mấy hôm nay cô không đến nhà tôi, tôi gọi đến thì cô lại cúp máy. Tôi đã làm sai gì đây?
- Làm sai gì ư? đến giờ mà ông còn hỏi tui câu đó sao. - tôi giận dữ quát vào mặt hắn làm ai cũng nhìn về phía chúng tôi.
- Nè, nếu tôi có sai thì cô cũng nên nói cho tôi biết sai gì chứ. Cô cứ úp úp mở mở làm sao tôi biết được.
- Cậu không sai. Nếu có sai..- giọng tôi bỗng dịu đi - Đúng vậy, nếu có sai thì người sai chính là tôi.
- ?????
- Tôi đã sai khi quá tin tưởng ông. Tôi đã sai khi tin rằng ông đối với tôi là chân thật. Và tôi đã sai khi một mục tin rằng trên thế gian này vẫn có 1 kẻ không bao giờ lừa dối tôi.
- Cô...
- Sao? Tôi đoán đúng rồi phải không?
- Ơ.., thật sự thì...
- Mà thôi, ông không cần nói đâu. Tôi không muốn nghe nữa.
- Nhi à, hãy nghe tôi giải thích đã. sự thật...
- Đả bảo đừng nói nữa mà. - tôi gắt lời hắn- Dù gì đi nữa thì chúng ta vẫn không thể ở bên nhau nữa rồi. Chi bằng...chia tay đi.
- chia tay? Cô nói nghe dễ quá nhỉ. Mà thôi, nếu cô muốn vậy thì.., chia tay thì chia tay.
Câu nói của hắn khiến tôi khó chịu vô cùng. Mặc dù chính tôi là người đề nghị trước.
- Sao? Tôi đã làm đúng theo lời cô rồi. Cô vừa lòng chưa?
- Hứ, tất nhiên là vừa lòng . Từ đây ông đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa đấy nhé.
- Bộ cô tưởng tôi rất thích nhìn mặt cô sao? Cho tôi cũng không thèm á.

- Hứ .
- Xí
Hai người chúng tôi quay mặt nhau đi mỗi người một ngả. Ai nấy đều không chịu nhường ai. Lúc ấy, không biết hắn nghĩ thế nào, chứ còn tôi thì vừa thở phào vừa thấy hối tiếc vô cùng. Tôi thở phào là vì như trút được gánh nặng, còn tiếc là vì tiếc ối tình đầu của tôi. Một mối tình tuy ngắn nhưng đã đem lại cho tôi biết bao kỉ niệm đang nhớ.
......
Nhà Tuấn
- A, cậu chủ, cậu về rồi à.
- Ừm.
- Có tin mừng đây cậu. Cô chủ Thiên Thiên đã về tới nơi rồi đấy. Hiện cô chủ đang ở trên lầu nghỉ ngơi.
- Sao? Con nhóc nghịch ngợm đó đã về rồi à?
- Hey, what are you saying, brother? I am not a playful kid, I was a maiden.
- ........
- Hi, brother. I havent seen you for long time, how are you ?
Một cô gái xinh xắn đã xuất hiện...

Bình Luận (0)
Comment