Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi

Chương 4

Chap 4: Mạnh mẽ
- Nè, cô không sao chứ?......Ê, tôi đang hỏi cô đấy, có nghe không vậy? Bộ bị điếc hả? - hắn lại gần đặt tay lên vai tôi
- Buông ra, không cần ông lo.
-Cô..."khóc"....Cô bị sao thế hả?
- Đã bảo không cần ông lo mà...Ông thì biết gì chứ, ông có hiểu được cảm gíác của tôi không. Không, một con người như ông sẽ mãi không bao giờ hiểu được tôi....Tôi...tôi đã rất mệt mỏi, rất đau khổ, nhưng tôi có thể làm gì, tôi có thể chia sẻ điều đó với ai chứ!!! ....Trước mặt mọi người, tôi luôn tỏ ra là 1 người mạnh mẽ, cứng rắn, thế nhưng...thế nhưng sự thật là sao, sự thật tôi vẫn chỉ là 1 cô gái yếu đuối. hix...có lẽ...tôi đã hiểu, tôi không muốn bất kì ai đó nhận ra con người thật của tôi, bởi lẽ tôi không muốn họ sẽ nhìn tôi bằng 1 ánh mắt đầy thương hại, tôi không muốn, tôi không muốn thế.
- Vậy hóa ra đó là tất cả sự đau khổ của cô à?
-Hả..Ông nói vậy là sao chứ?
- Cô nên nhớ trên đời này, những người đau khổ không phải chỉ có 1 mình cô. Phải, có lẽ tôi không hiểu được cảm giác của cô, bới vì tôi chưa từng trải. Nhưng...cô nói cô dùng sự mạnh mẽ để che giấu sự yếu đuối à. Thật nực cười.
- ????
- Cô nên nhớ sự yếu đuối không bao giờ có thể che đậy được cả. Cách duy nhất chỉ có thể là loại bỏ nó hoàn toàn mà thôi. Cô không dám đối mặt với sự việc đó, chính điều này đã làm cho sự yếu đuối của cô ngày càng tăng.... Nếu cô muốn tồn tại trên thế gian này, thì cô phải thật mạnh mẽ, nhưng không phải là sự mạnh mẽ giả tạo mà cô đã làm, mà là 1 sự mạnh mẽ thật sự, cô hiểu chứ?
Ào...Ào
Trời vẫn mưa, vẫn mưa. Tôi đứng đó, hắn cũng đứng đó. Thân thể tôi bây giờ lạnh buốt cả rồi, thế nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất ấm, cái cảm gíác ấm áp mà kể từ ngày đó tôi đã hoàn toàn đánh mất.
-Ư..mm, tôi muốn....tôi muốn từ bây giờ sẽ có đủ can đảm để đối mặt với người đó, nhưng tôi vẫn sẽ không tha thứ cho ông ta. Tôi..tôi cũng sẽ cố trở thành 1 người mạnh mẽ, 1 sự mạnh mẽ không chỉ trước mặt mọi người, 1 sự mạnh mẽ thật sự chứ không phải giả tạo...hix...Và...Gia Tuấn, ông....ông vẫn còn ủng hộ tôi chứ, phải không?

- Ờ...thì đương nhiên :2T cun- (32): - hắn đỏ mặt gãi đầu rồi nhìn sang hướng khác
- Ư..mm, cám...cám ơn cậu
K..e..é...t
- A, cháu về rồi đó hả, Nhi. Cháu làm dì lo quá đấy.
- Người như bà không phải chỉ biết lo đến tiền thôi sao? - tôi nói 1 cách lạnh lùng
- Cháu nói gì thế? Ta lo cho cháu thật mà. Cháu vẫn còn giận dì về chuyện đó à. Cháu phải thông cảm chứ, dì nhận tiền cũng là vì muốn cháu có 1 cuộc sống tốt hơn mà.
- Thôi đi. Đừng nói nữa. Số tiền đó bà muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm. Nhưng ...làm ơn từ nay đừng có đưa bộ mặt giả tạo đó ra trước mặt tôi nữa.
Nói xong, tôi bước vào nhà mặc cho những lời xì xào của bã sau lưng tôi.
Ngày mai, tại lớp học
- Phù....uuu
- Làm gì mà cậu thở dài thế, Dung?
- Hic, cậu không biết đâu. Hôm qua tớ đã thất bại trong việc chinh phục trái tim của hoàng tử rồi. :2T cun- (4):
- Hắn cự tuyệt cậu sao?
- Không, tớ chưa nói gì thì hắn chuồn mất tiêu rôi. Đã vậy còn lấy lun cây dù của tớ đi làm tớ phải dầm mưa về nhà. Hic, cậu có thấy đứa con gái nào định tỏ tình mà khổ như tớ kia chứ.
-Hơ.., thôi đừng buồn nữa, thất bại là mẹ thành công mà.
- Ừm, cậu nói đúng, cho nên tớ sẽ không từ bỏ đâu. Nhất định tớ sẽ làm cho Tuấn phải thích tớ.
Câu nói của Dung lúc đó không hiểu sao lại làm lòng tôi se thắt lại. dường như tôi không hề muốn chuyện đó xảy ra thì phải, sao thế nhỉ?
- Thông báo, thông báo, các bạn ơi!!!- Tiếng nhỏ lớp trưởng vang lên làm ngắt mạch suy nghĩ của tôi - Nhà trường sắp tới sẽ tổ chức đi Nha Trang đấy, bạn nào muốn đi thì lên đăng kí với mình nhé.
- A, đi Nha Trang à, được đó.
- Thú vị đấy
- Nghe nói Nha trang đẹp lắm.

- Ồ, đi những 3 ngày cơ à
- Xui quá, hôm đó tớ kẹt không đi được rồi.
Những lời bàn tán xôn xao của mọi người làm lớp học náo nhiệt hẳn lên.
- A, hay quá, Nha Trang...nơi đó mà tỏ tình chắc là romantic lắm, mới nghĩ đã thấy vui rồi,hihi . Nè...Nhi, mình cùng đăng kí đi nhé
- Ơ, tớ không đi đâu.
- Hả? Sao thế?
- Tớ...không có tiền
Nói không có tiền thì đúng là hơi quá. Nhưng tôi thật sự không muốn xin tiền bà đó chút nào, nhất là số tiền đó lại là của ba tôi.
- Vậy để tôi ra cho.
- Hả? - tôi ngạc nhiên thốt lên
- A.., Tuấn, cậu vừa mới đến à? - vừa thấy hắn, nhỏ Dung liền reo lên.
- Ơ..., không được đâu. bộ cậu giàu lắm hay sao mà đòi bao tôi.
- Ừm, vậy chứ gia đình tôi cũng không phải hạng xoàng đâu nhé!
- Dù gì đi nữa... thì vẫn không được. Tôi và cậu đâu có quen lắm đâu chứ.
- Tôi đã bảo được là được. Sao cô phiền phức thế.....Thôi, không nói nữa, bây giờ tôi phải xuống phòng y tế nằm để trốn tiết 1 đây., byeeee

Một lát sau:
- Nhi này, tớ thấy hình như hắn đặc biệt quan tâm đến cậu thì phải?
-Ơ, cậu nói gì? Bọn tớ không có gì đâu.
- Vậy sao cậu lại đổi cách xưng hô với hắn. Mới hôm qua, cậu vẫn còn như lửa như nước với hắn cơ mà, sao bây giờ hắn lại đối xử tốt với cậu như vậy chứ.
- Ơ, tớ...tớ...vì....- tôi lúng túng khi không biết phải trả lời Dung như thế nào
- Hix, tớ sợ sau này tụi mình sẽ trở thành tình địch quá
- Dung, Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa. Tớ thề, tớ với hắn chỉ là bạn, 1 người bạn bình thường không hơn không kém. Thật đấy, tớ đổi cách xưng hô với hắn là vì...là vì hắn đã từng giúp tớ, vậy thôi.
- Ơ...hihi...haha..., cậu làm gì mà căng thẳng thế. Tớ chỉ đùa với cậu thôi mà, hihihi...Đúng là cậu đâu thể nào thích hắn được chứ, phải không? ..Hahah - Dung ôm bụng cười sảng khoái
- Hừ, thì ra cậu đùa à, làm tớ hết hồn :2T-ghost- (5): - tôi thở phào nhẹ nhõm - Mà Dung nè, hứa với tớ đi, dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì tụi mình vẫn sẽ luôn là bạn tốt nhé.
- Ừm, được thôi ^_^, tớ hứa
Từ "hứa" của Dung mới thốt ra thật dễ dàng làm sao. Nhưng...tôi nghĩ...liệu trong trường hợp xấu nhất, lời hứa của chúng tôi có còn giữ vững được không?

Bình Luận (0)
Comment