Câu Chuyện Kể Về Hồn Ma Đi Dự Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ

Chương 13

146.

Từ ngày chuyên gia chăn nuôi có thâm niên của Địa Phủ bị anh trai đẹp chân dài kia xách như xách gà đi, vị chuyên gia này đã “mất tích”.

Cái gọi là mất tích, chính là tất cả ma quỷ đều biết cậu ở đâu, nhưng không ai từng gặp được cậu.

Một mặt là vì không ai dám đến, mặt khác là da mặt bọn ma quỷ quá mỏng, nghe hai ba câu khiến người đỏ mặt tía tai thôi đã không chịu nổi.

Theo hàng xóm giấu tên, vào ngày sau khi bị người xách về nhà, đầu tiên là vang lên những tiếng tru như giết heo:

“Túc Du tên chó này! Anh mưu sát kim chủ à! Thả em ra! Á! Em muốn báo chính quyền! Đậu má đau đau đau! Anh đứng lên coi đứng lên coi! Á anh buông em ra a a a!”

Một lúc lâu sau, âm thanh thay đổi, biến thành những tiếng rên rỉ ngọt ngào dinh dính, a a ớ ớ, thỉnh thoảng vang lên vài lời thì thầm khó nghe khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Lại một lát sau đó, âm thanh chuyển thành tiếng nghẹn ngào, tiếng cầu xin tha thứ không ngớt. Rõ ràng là xin đối phương dừng lại nhưng trong giọng nói lại mang vẻ câu dẫn, không ngừng châm lửa.

Tiếng động kéo dài cực kỳ lâu, mấy con ma tấm lòng lương thiện lo lắng xảy ra chuyện, cùng ông Lý đến tìm. Sau đó, khi đứng trước cửa hai trượng không hẹn mà đồng lòng quay đầu rời đi. Chỉ có một con ma chết yểu không hiểu sự đời, tò mò kéo tay áo ông Lý, chớp mắt hỏi: Chuyên gia đang làm gì vậy ạ?

Ông Lý xưa nay chậm như ốc sên lại lãng tai mờ mắt im lặng hai giây, giơ tay ra, bịt tai nhóc ma lại, bỏ chạy nhanh như gió.

147.

Bên cầu Nại Hà, một con ma hỏi quỷ sai: Không phải người bạn của chuyên gia nói là người cậu ấy chờ đã kết hôn sinh con rồi sao? Hình như không giống lắm?

Quỷ sai liếc mắt: Trên thế giới này có bao nhiêu người trùng tên trùng họ, ai biết cậu ta và “người bạn” kia râu ông nọ cắm cằm bà kia tám nhảm lâu như vậy?

148.

Không lâu sau đó, người bạn già của ông Lý đến Địa Phủ, tư thế cụ bà hiên ngang đứng bên sông Hoàng Tuyền chửi đổng. Làm tất cả ma quỷ trong vòng trăm dặm bị dọa sợ câm như hến, run lẩy bẩy. Ông Lý ngoan ngoãn đứng bên cạnh, gặp được người bạn già nhà mình, vui vẻ cười khà khà.

Ngay sau đó, cơ duyên đến, hai người cùng nhau đi đầu thai.

Cụ đi rồi, tôi mất đi một hoạt động, nhưng Túc Du tới rồi, tôi lại càng bận rộn. Mỗi ngày, tôi và Túc Du luân phiên giữa buồn chán và đấu trí đấu dũng. Tiện thể còn đặt ra mục tiêu gây dựng sự nghiệp.

Tôi cũng không ngờ Địa Phủ coi trọng tôi dữ vậy. Ngày ngày tôi góp một viên gạch vào sự nghiệp chăn nuôi, chiến đấu ở tiền tuyến chuồng lợn, bận bịu mấy chục năm, xuất bản vô số sách, trở thành người thành đạt đứng đầu trong ngành.

*Chống nạnh*.

149.

Lại mấy chục năm trôi qua, bên Địa Phủ thông báo rằng cơ duyên đã đến, có thể đi đầu thai rồi. Hai bọn tôi bàn bạc với nhau, quyết định tạm dừng sự nghiệp chăn heo của tôi——dù sao được làm người vẫn thoải mái hơn một xíu.

Tôi vừa uống xong canh Mạnh Bà, đang chìm vào ao chuyển sinh, một quỷ sai giơ cao cuốn sách chuyên ngành chạy tới, khàn giọng hét: In rồi in rồi! Cho chuyên gia nhìn phát nè! Lên đường yên tâm nhá!

Mạnh Bà giật mình: Có phải là cuốn mà nó vò đầu bứt hết nửa đầu tóc viết ra, nhớ thương suốt bao năm đó không?!

Quỷ sai thở như trâu: Phải phải! Quyển mà chuyên gia quan tâm nhất! Cuối cùng đã được in rồi!

Mạnh Bà cầm quyển sách, không nói một lời ném thẳng xuống ao.

150.

Gần đây thành phố A có một tin nóng.

Người ta kể rằng, một ngày nọ, bầu trời vốn đang bao trùm bởi mây đen, mưa dầm liên miên. Đột nhiên mây tan mưa tán, trên trời xuất hiện hiện tượng lạ, những ráng ngũ sắc phủ đầy trời, khắp nơi vang lên tiếng khịt khịt vui mừng của lũ heo.

Cùng lúc đó, trong phòng sinh của bệnh viện thành phố, y tá hoảng hốt hô: Trong miệng đứa bé này là cái gì thế!

Tất cả mọi người xúm lại, nhìn thấy đứa bé kia miệng mở to, khỏe khoắn gào to, trong miệng có một vật be bé không rõ. Y tá cẩn thận từ từ lấy ra, mọi người nghiên cứu thử, nhìn như một thanh trúc tí hon, trên đó viết hai hàng chữ, đáng tiếc vì quá nhỏ, không thể đọc được là viết cái gì.

Ai ai cũng khiếp sợ, nó xuất hiện trên trang đầu báo địa phương suốt cả tháng trời. Các Đại Tiên ùn ùn ra tay, kết luận tương lai đứa bé này sẽ trở thành vĩ nhân, trở thành nhà văn được ghi tên vào sử sách.

Hầu hết mọi người đều tin tưởng không chút nghi ngờ, mong đợi đứa nhỏ này sẽ gây chấn động thế giới.

Chỉ có một người vẫn còn hoài nghi.

Người này tên là Túc Dư, năm nay bảy tuổi, là hàng xóm của đứa bé kia.

151.

Vì sao Túc Dư cứ giữ khư khư cái nhìn nghi ngờ vậy? Thật ra nhóc cũng không hiểu tiếng truyền muôn thuở hay lưu danh sử sách là gì. Nhưng ngày nào cũng đi chơi với em trai Tiểu Bạch kia, luôn cảm thấy hình như Tiểu Bạch không thích đọc sách lắm, ngược lại hứng thú với mấy con thú nhỏ hơn.

Tiểu Túc Dư rất thích Tiểu Bạch, có hơi sầu não.

Tất cả mọi người đều mong đợi Tiểu Bạch trở thành nhà văn lớn, nhưng bánh bao thịt nhỏ thơm mùi sữa kia chỉ muốn trêu mèo chọc chó, không thì cũng kéo góc áo nhóc mà ngốc ngốc cười he he. Nếu như sau này em ấy không trở thành nhà văn, liệu có bị mẹ mắng không?

Tiểu Túc Dư suy nghĩ mấy ngày trời, nhóc không muốn Tiểu Bạch bị chửi, thế là chỉ đành cố gắng đọc sách, sau đó đi dạy lại cho Tiểu Bạch.

Hôm nay, nhóc xem Hồng Lâu Mộng, đến đoạn Giả Bảo Ngọc vứt ngọc.

“Bảo Ngọc nghe vậy, nổi ngay cơn điên, dứt viên ngọc vứt phăng đi, la ầm lên: ‘Vật này hiếm gì mà hiếm! Không phân biệt được người hơn kém, thế thì bảo nó thiêng hay không thiêng! Tôi không cần cái thứ vô dụng này!’ Mọi người sợ hãi, xô nhau lại nhặt viên ngọc.

Bảo Ngọc nước mắt giàn giụa nói: ‘Các chị em trong nhà không ai có; chỉ một mình cháu có cũng chẳng thú gì. Ngay cô em mới đến đây, người đẹp như tiên mà cũng không có, càng biết cái này chẳng quý hóa gì.’

……

Tiểu Túc Dư đang tập trung xem, bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít xuyên qua cửa sổ, vừa khóc vừa ngọt như sữa gọi nhóc.

Túc Dư vội vàng chạy ra ngoài, Tiểu Bạch tủi thân khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, thấy nhóc lập tức kéo tay áo nhóc không buông, bàn tay đang nắm chặt thanh trúc kia, khóc đến sắp ngất: Anh ơi, em không cần thứ vớ vẩn này nữa!

Trong giây lát, Tiểu Túc Dư ngẩn ra.

Tiểu Bạch tiếp tục khóc: Anh không có, ông nội Lý không có, chỉ có em có, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì! Em không thèm đâu hu hu hu!

Túc Dư: …………

Túc Dư hoàn toàn choáng váng.

152.

Nguyên do của sự việc là như sau: Theo từng ngày Tiểu Bạch trưởng thành, thanh trúc kia cũng từng chút hóa lớn. Mấy ngày trước người lớn cầm kính lúp soi thử, cuối cùng cũng thấy rõ hai hàng chữ bên trên viết gì——

Hàng thứ nhất: Chăm sóc heo mẹ sau sinh (tái bản)

Hàng thứ hai: Nhà xuất bản Địa Phủ

Lúc đó có mấy người ngất xỉu tại chỗ.

153.

Ông nội Lý sống trong khu này thích nhất là chơi với mấy đứa nhóc, nghe tiếng khóc của Tiểu Bạch cũng xuống lầu xem sao, xoa đầu Tiểu Bạch an ủi.

Tiểu Bạch đau lòng khóc lóc, ai khuyên cũng không được. Tiểu Túc Dư cau mày: Con đọc trong sách thấy người ta viết có người chuyên gia giải quyết mấy chuyện này, gọi là đạo sĩ. Ông nội Lý, ông có quen biết đạo sĩ nào không? Chúng ta tìm cho Tiểu Bạch một người đi!

Ông nội Lý lắc đầu, đúng lúc bạn già nhà ông trên tầng mở cửa sổ thò đầu ra, rống như chuông đồng: Lão già hom hem kia còn chưa chịu cút về ăn cơm! Muốn chết đói ngoài đó hả!

Ông nội Lý không tức giận, cười híp mắt, ngẩng đầu hỏi: Bạn già à, chúng ta có quen biết đạo sĩ nào không nhỉ?

Bà đang tính mở miệng chửi, quay đầu thấy Tiểu Bạch và Tiểu Túc Dư, trong nháy mắt sắc mặt trở nên hòa ái, ngẫm nghĩ, nói: Đúng là có quen một người.

154.

Đạo sĩ ung dung thong thả xuất hiện, Túc Dư và Tiểu Bạch đều có hơi nghi ngờ.

Hắn còn quá trẻ, mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, nếu không phải trên đầu búi tóc theo kiểu đạo sĩ, đi trên đường có khi người ta còn nghĩ là học sinh cúp học.

Đạo sĩ nhìn Tiểu Bạch cười, nói: Đã lâu không gặp.

Tiểu Bạch khó hiểu nhăn đôi lông mày nhỏ, kéo tay áo Túc Dư, giọng nói dinh dính mùi sữa hỏi: Anh ơi, đã lâu không gặp là sao ạ?

Tiểu Túc Dư cũng nhíu mày, nói: Nghĩa là trước kia anh ấy đã đừng gặp em.

Tiểu Bạch càng khó hiểu hơn, chớp mắt nhìn đạo sĩ, định hỏi gặp hồi nào, không ngờ lại thốt ra một câu: …… Anh không già đi sao?

Nói xong câu đó cũng sững sờ, là sao nhỉ?

Đạo sĩ không thèm để ý, cười ha ha, nói: Cậu ngốc à, tôi đã sống thế này mấy đời rồi!

Hắn nói xong, dừng một lát, như thể đang nghe gì đó, nhưng lại không có âm thanh nào vang lên.

Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn nói tiếp: Có người nói rất vui được gặp lại cậu, chúc mừng cậu không cần phải ở lại trong bộ xương nữa.

Tiểu Bạch nghe không hiểu, không thèm suy nghĩ nữa. Đưa thanh trúc về phía trước, kiên định nói: Tất cả mọi người đều không có Chăm sóc heo mẹ sau sinh này! Em cũng không cần cái này!

Đạo sĩ không nhận lấy: Năm đó vì viết thứ này mà cậu xém nữa trọc đầu, cậu bỏ được à?

Tiểu Bạch rưng rưng nước mắt, kết quả lại thốt ra là: Không bỏ được.

Đạo sĩ cười, nói: Đấy, trong canh mà Mạnh Bà đưa cho cậu chắc chắn đã pha thêm nước rồi. Tôi không xử lý chuyện này nữa, tôi về nhà làm kem đây.

Tiểu Bạch tủi thân nhìn về phía Tiểu Túc Dư, Tiểu Túc Dư thở dài, nói: Quên đi… hay là chúng ta về nhà xem Hồng Lâu Mộng tiếp đi.

155.

Hai mươi mấy năm sau, Túc Dư trở thành nhà văn nổi tiếng, Tiểu Bạch dựa vào tài năng thiên phú, trở thành ông trùm nghề chăn nuôi toàn cầu.

Một ngày trước hôn lễ, hai người nhìn cặp nhẫn cưới mà ngày mai sẽ trao cho đối phương. Rõ ràng lúc lựa nhẫn rất thích, không hiểu sao giờ nhìn lại thấy không ưng.

Sau đó nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Gương mặt đạo sĩ vẫn trẻ trung, đứng trước cửa, nhướng mày: Tôi đến đưa nhẫn cho hai cậu.

Tiểu Bạch hào hứng đến xem, cau mày hỏi: Sao lại là nhẫn nữ?

Cầm lên nhìn kĩ, nói tiếp: Sao giống như từng bị đốt vậy?

Đạo sĩ nghiêm trang: Vàng thật không sợ lửa.

Chiếc nhẫn kia trông rất vừa mắt, cầm trong tay còn có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, Tiểu Bạch vui lòng nhận lấy.

Túc Dư hỏi: Chiếc nhẫn kia ở đâu ra?

Đạo sĩ làm ra vẻ cao thâm, không trả lời.

Tiểu Bạch cũng tiến tới gần, làm phiền hắn hỏi: Rốt cuộc là ở đâu ra?

Đạo sĩ vẫn không đáp.

Thế là Tiểu Bạch xuất ra một thân kinh nghiệm quấy rầy không tha. Đạo sĩ im lặng một lát, sau đó mặt mày bình tĩnh: Móc từ trong hũ tro cốt ra.

Tiểu Bạch: …………???

Túc Dư: …………???

156.

Hôn lễ cử hành bên bờ biển. Khách khứa không nhiều, đều là bạn bè thân thiết.

Thời điểm trao đổi nhẫn, Túc Dư kéo tay Tiểu Bạch, cười: Anh vẫn luôn cảm thấy, dường như anh đã muốn kết hôn với em từ rất lâu rất lâu trước kia rồi, nhưng bắt đầu từ lúc nào thì anh không nói rõ được.

Tiểu Bạch xòe đuôi, đá lông nheo: Mới bao lâu đâu? Coi như tính từ lúc anh sinh ra thì cùng lắm chỉ hai mươi mấy năm mà thôi.

Túc Dư lắc đầu: Anh cảm thấy còn lâu hơn thế nhiều.

Tiểu Bạch nghiêng đầu ngẫm lại, cười: Hình như em cũng có cảm giác tương tự.

Ở nơi mà mọi người không nhìn thấy:

Quỷ A cảm động lau nước mắt: Chuyên gia của chúng ta cuối cùng cũng kết hôn rồi hu hu hu…

Quỷ B: Đám heo dưới Địa Phủ đều rất nhớ cậu ấy!

Heo đốm Tiểu Hoa: Khịt khịt! Khịt khịt!

Quỷ C: Ấy! Ông Lý cũng có mặt à! Ông ơi! Ông ơi!

Quỷ D đẩy tên đó ngồi xuống ghế: Đừng có làm như thể là Anh em Hồ lô!

Quỷ E: Mấy kiếp chật vật, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, tốt quá.

Quỷ F: Phải, thật tốt quá.

Một tiếng vang, pháo hoa phóng lên bầu trời như sao băng, nổ tung trên không trung thành những đóa hoa mỹ lệ chói lọi.

Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, hai người trao đổi nhẫn, khóe miệng cong lên, nhìn nhau mỉm cười.

——Mỗi một lần gặp được nhau, đều là trùng phùng sau bao ngày xa cách.

——Tôi sẽ mãi mãi giữ chặt lấy người.

—Hết—
Bình Luận (0)
Comment