Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 100





          Tháng hai hơi rét, gió xuân hiu hiu, những búp hoa ngọc lan mang màu thanh thuần lặng yên nở rộ, hương hoa thơm ngát hòa vào gió, quấn vào nhà, thổi tan khô nóng quanh người.
          Hà Thanh Nhu nửa ngưỡng người trên ghế salon, hai tay vô lực chống đỡ ra sau người.
          Hôm nay trời hơi âm u, trong phòng không bật đèn, cộng thêm rèm cửa sổ cũng kéo lại, quanh mình liền có chút mờ tối, thông thường cửa sân sau luôn không khóa, khi gió nhẹ thổi vào, nhẹ nhàng nhấc lên một góc rèm, ánh đèn rọi nghiêng vào cửa, chiếu vào quang cảnh trước mắt, nàng vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.
          Từ sau khi kết hôn, ai kia càng ngày càng quá đáng, da mặt dày như tường thành, căn bản không biết chữ 'Thẹn' viết như thế nào.
          Sáng sớm, liền kéo nàng 'cắn' một lúc lâu.
          Bình thường giờ này đã ngồi vào bàn ăn điểm tâm, nhưng bây giờ trứng chiên đã sớm nguội lạnh, hôm nay vất vả lắm mới dậy đúng sáu giờ sáng, ban đầu còn dự định ra ngoài chạy bộ, kết quả là cửa cũng chưa bước được một chân ra ngoài.
          Lâm Nại cúi đầu hôn lên má nàng, hôn lên sợi tóc bên cổ, nhỏ giọng nói: "Tối nay A Tầm bọn họ định qua nhà, về sớm một chút."
          "Chị..." Nàng thở hổn hển, "Chị biết..."
          Diệp Tầm cùng Tưởng Hành Châu bọn họ tối nay sẽ qua dùng cơm, chiều hôm qua đã có nhắn tin thông báo, hiện nay mọi người tốt nghiệp cũng đã gần một năm, mỗi người đều có một hướng phát triển riêng, Diệp Tầm ở lại Trùng Khánh, Bùi Thành Minh cùng Tề Phong quay về Bắc Kinh, còn Tưởng Hành Châu thì sao, bắt chước ở lại Nam Thành, anh ta cũng chỉ có chút tương lai này, ở công ty gia tộc làm không nổi, đầu năm nay chạy qua đây xin Lâm Nại cứu trợ.
          Lâm Nại đã rút vốn khỏi Thanh Điểu, hiện nay vừa đúng có thời gian rảnh, cả hai liền bắt tay mở một tiệm sửa xe, được hai tháng, không một khách hàng, cả hai chỉ đành tự tìm niềm vui.
          "Chiều nay em phải ra ngoài một chuyến," Lâm Nại nói, "Tiện đường đón mọi người qua nhà, chị cần em mua thêm gì hay không?"
          Hà Thanh Nhu lắc đầu, mâu quang mờ ảo.
          ...
          Ngoài sân, gió càng lúc càng mạnh, ngọc lan đung đưa, như bản hòa tấu, ánh nắng len lỏi qua từng đóa hoa, từng cánh hoa bay phấp phới, lượn vòng tản khắp sân. Còn trong phòng, kết thúc một hiệp, lại tăng thêm hiệp hai, Lâm Nại cả người như không xương sống nằm dài trườn ra salon, đầy vẻ thỏa mãn, còn Hà Thanh Nhu thì mệt đến thở không ra hơi, nằm lên tay cô, thở dốc từng cơn.
          Còn nửa tiếng là đến giờ làm việc.
          Không kịp dọn dẹp tàn cuộc trên ghế salon, đơn giản sắp xếp một phen, vợ vợ hai người cầm bánh mỳ, cầm sữa hộp vội vàng đi làm.
          Trên đường có chút ách tắc, nhưng do nhà gần công ty, chính là muốn nhấn mạnh, muốn trễ cũng sẽ không trễ được, vào thang máy liền gặp Vạn Khoa Doãn cùngnhiều đồng nghiệp khác, mọi người đều ồn ào bắt chuyện.
          "Chào Lâm Tổng giám."
          "Chào buổi sáng, Hà tổ trưởng."
          Hà Thanh Nhu mỉm cười đáp lại, Lâm Nại thì lãnh đạm gật đầu, hai người sánh vai đứng cùng nhau, những đồng nghiệp khác ai ai cũng e dè uy nghiêm của Tổng giám, đều lùi về một bước nhỏ, Hà Thanh Nhu liếc mắt quan sát Lâm Nại, Vạn Khoa Doãn ở phía sau hiểu nội tình, tỏ vẻ như chuyện gì cũng không biết.
          Đợi ra thang máy, đi vào Bộ thiết kế, một nữ đồng nghiệp bình thường xem như là có qua lại tương đối nhiều nói nhỏ: "Hà tổ trưởng, quan hệ giữa chị cùng Lâm Tổng giám cũng tốt thật."
          Hà Thanh Nhu giật mình, sau đó nghe tiếng cười của Vạn Khoa Doãn, anh nhìn nàng một các sâu sắc, rồi mới quay về chỗ ngồi.
          Từ khi kết hôn, Lâm Nại đối với nàng đúng thật là càng ngày càng 'Lộ liễu đến trắng trợn", sáng sớm cùng nhau lái xe vào công ty, buổi trưa đưa nước trái cây, buổi chiều còn đợi cùng tan ca, ngày thường còn hay gửi thông báo yêu cầu nàng tới phòng làm việc của cô, thỉnh thoảng còn sắp xếp cả hai cùng làm chung một hạng mục.
          Gần đây không biết từ đâu nhảy ra lời đồn đoán vô căn cứ, đồn rằng nàng sắp được thăng chức, khiến cho đồng nghiệp Bộ thiết kế người thì ngưỡng mộ, người thì ganh tị, Hà Thanh Nhu thật hết cách, miệng của người khác, mình muốn ngăn cũng ngăn không được, ai muốn nói gì thì cứ mặc họ.
          "Cũng tạm được." Nàng trả lời qua loa, lấy tệp hồ sơ, tỏ vẻ như mình phải làm việc, nữ đồng nghiệp cũng không tiện 'tám chuyện' nữa, cũng quay về bàn làm việc của mình.
          Ăn cơm trưa xong, người nào đó theo lệ lại để cho tiểu Ngô gọi nàng tới phòng làm việc, nàng cố ý không đi, ước chừng mười phút sau, Lâm Nại đích thân đi qua, thấy nàng đang vùi đầu sắp xếp văn kiện, cô lẳng lặng đứng hai phút, liền trực tiếp đi về.
          Cả đám người của Bộ thiết kế lập tức thở phào nhẹ nhõm, gần đây Lâm Nại luôn chạy vào phòng này, càng khiến mọi người thêm phần lo lắng, đề phòng, không chút nào dám thả lỏng.
          Hai giờ hơn, Vạn Khoa Doãn đi ra ngoài một chuyến, khi trở về còn mang theo một cái túi nhỏ, đi tới bên cạnh Hà Thanh Nhu, đặt cái túi xuống bàn của nàng, trong nháy mắt khi ngồi xuống kia, dùng âm thanh chỉ đủ hai người nghe, nói: "Là Lâm Tổng giám đặt cho chị đó."
          Bên trong túi là trà cùng điểm tâm ngọt, Hà Thanh Nhu lặng lẽ mở ra, chia một ít cho Vạn Khoa Doãn, giờ làm việc, không thể quá phô trương, nàng chỉ lấy phần trà, liền nhìn thấy màn hình di động sáng lên.
          Lâm Nại: Sản phẩm mới của Hà Ký, là hôm qua đặt trước.
          Nàng mở ra, nhấp một hớp, không quá đắng, ngược lại còm có vị ngọt hậu, ngay trong thời gian làm việc, nàng không trả lời. Vì vậy liền tắt màn hình di động, màn hình vừa tắt, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn: Hương vị như thế nào?
          Nàng vừa định trả lời, trùng hợp đúng lúc Diêu Vân Anh ra kiểm tra, liền vội vàng ném di động ra sau màn hình vi tính. Diêu Vân Anh nhìn lướt qua bàn làm việc của nàng, tầm mắt dừng lại trên túi điểm tâm kia, nhíu nhíu mày, thế nhưng cũng không nói gì, dù sao Hà Thanh Nhu còn chưa mở ra ăn.
          "Bản vẽ đã xong?" Bà hỏi.
          Hà Thanh Nhu lễ phép vô cùng, vờ nghiêm túc. Trả lời: "Dạ, đều đã qua thẩm tra cùng đối chiếu, chiều nay có thể nộp lên ạ."
          Diêu Vân Anh thoả mãn gật đầu, ngược lại cũng không tiếp tục chú ý nàng nữa.
          "Cố gắng làm việc, trước giờ tan tầm gửi bản báo cáo qua." Nói xong, liền đi sang các tổ khác kiểm tra.
          Từ khi Dương Thuận Thành đi, dưới sự dẫn dắt của Diêu Vân Anh, Bộ thiết kế bất luận là bầu không khí hay hiệu suất làm việc, đều tốt hơn nhiều so với lúc trước, cả Bộ phận cũng xem như là hài hòa, mỗi khi Hà Thanh Nhu nghĩ đến ý niệm từ chức chuyên tâm về quản lý cửa tiệm online, vừa nghĩ đến khoảng thời gian làm việc nhiều năm ở đây, luôn luôn có chút luyến tiếc, nên cứ kéo dài đến tận bây giờ, xem như là đã rút ra quyết định cuối cùng.
          Bên cửa tiệm online có Thẩm Nghệ Như mọi người, bên cung ứng trà dưới nhà thì có Hà Cảnh Thành phụ trách, không cần nàng lo lắng quá nhiều, nhàn rỗi, vậy thìkhông bằng tiếp tục ở lại công ty làm việc.
          Chờ Diêu Vân Anh đi ra xa, nàng mới bình tĩnh lại, Vạn Khoa Doãn quơ quơ ly trà trước mắt nàng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Tổ trưởng -----"
          Hà Thanh Nhu mỉm cười, vùi đầu tiếp tục công việc.
          Trước khi tan ca, nàng đi qua phòng giám đốc nộp bản báo cáo, vừa nộp xong định đi, liền bị Diêu Vân Anh gọi lại nhờ nàng đưa bọ văn kiện cho Lâm Nại. Đương nhiên là nàng không thể từ chối, xoay người đi về phòng làm việc Tổng giám.
          Gần sát sáu giờ, tất cả mọi người đều chăm chú làm việc, khu cao ốc yên tĩnh, hành lang vắng tanh, gõ cửa, đi vào, khóa trái cửa, là một loạt động tác quen thuộc đến không thể nào quen hơn được nữa.
          Lâm Nại đang phê duyệt văn kiện, nghe tiếng khóa trái, cô liền cong cong khóe miệng, có điều tạm thời vận chưa làm ra hành động gì, chờ đối phương đến gần, cô mới đặt bút xuống, ôm lấy người ta, thân mật áp lên trán của Hà Thanh Nhu, còn mặt dày đến ôm mãi không chịu thả người.
          Hà Thanh Nhu nhanh lấy tay chống bàn, tùy ý mấy động tác sỗ sàng của ai kia.
          Lâm Nại luôn 'không nghe lời', ôm ôm vài cái liền ôm người ngồi lên đùi mình, hai tay của Hà Thanh Nhu khoác lên đầu vai cô, cúi đầu nhìn, lại cố ý nhẹ h6a1t cằm lên, môi mỏng hồng nhuận gợi cảm, cổ trắng nõn thon dài, dụ dỗ không tiếng động.
          "Khi nào thì đi đón A Tầm cùng mọi người?" Hà Thanh Nhu trấn định, hỏi.
          "Tan tầm liền đi." Lâm Nại đáp.
          Hơi thở đầy nhiệt độ, len lỏi vào cổ, từng cử chỉ nhỏ này càng khiến Hà Thanh Nhu liên tưởng đến nụ hôn sáng sớm hôm nay, nàng chính là ngồi trên người của Lâm Nại, là chủ động hôn đối phương một cái, sau đó liền dẫn đến vô số hành động về sau.
          Sinh hoạt sau kết hôn còn trực tiếp hơn cả lúc trước, là do quan hệ có thêm một tầng ý nghĩa sâu hơn, càng ngày càng thấu hiểu về đối phương, lại cộng thêm phần danh chính ngôn thuận.
          "Vậy chị chờ mọi người về." Nàng nhẹ giọng nói.
          Lâm Nại ậm ừ, đè thấy sau gáy của nàng, hết lần này đến lần khác đều cố gắng dán môi lên. Hai người hôn đến khó phân khó bỏ, nhưng vẫn phải giữ mức thích hợp, Hà Thanh Nhu giơ tay vuốt ve má của cô, rồi ra sau gáy, cuối cùng là yết hầu, một lúc, cả hai liền tách ra.
          Nàng đứng dậy, xử lý tóc bị tán loạn, vừa đúng lúc bên ngoài có người gõ cửa, lại phải vờ đứng đắn, bước ra mở rộng cửa, đi ra ngoài, Lâm Nại chỉ cười cười, đợi người kia đi vào, khuôn mặt liền khôi phục dáng vẻ lạnh băng như ban đầu.
          .
          Hôm nay đúng giờ tan sở, nghĩ tới Diệp Tầm bọn họ khẩu vị ai cũng khác nhau, Hà Thanh Nhu liền đến siêu thị mua rất nhiều loại thực phẩm khác nhau về nhà.
          Sau đó là dọn dẹp phòng khách, đổi khăn trải salon, tháng này đã đổi hết ba bộ khăn trải, vừa nghĩ tới chuyện mọi người sẽ đến thăm nhà, nàng lại thấy ngượng đến đỏ cả mặt.
           Lần sau, tuyệt đối không để Lâm Nại 'hoành hành', tên này luôn không đứng đắn.
          Đem tất cả mọi thứ tạm thời đẩy hết vào phòng vệ sinh, sau đó lại ra làm bữa ăn giảm cân cho Năm Lạng. Tên nhóc này có rất biết lấy lòng mà cọ cọ lên chân nàng, nửa ngồi trên mặt đất, ánh mắt căng tròn đầy vẻ mong chờ.
          Bảy giờ, đoán chừng có lẽ Lâm Nại đã đón được người, nàng liền bắt tay vào làm cơm, vừa vào phòng bếp, liền thấy Tưởng Hành Châu gửi một tin nhắn thoại qua: Chị dâu, mau đến tiệm sửa xe!
          Bỗng nhiên nàng cứng còng cả người, cho rằng có chuyện xảy ra, vội vàng gọi điện thoại, chuông reo hơn hai mươi giây, Tưởng Hành Châu mới bắt máy, bên đó còn có tiếng ồn áo náo loạn vô cùng.
          "Ah, chị dâu!" Tưởng Hành Châu tên lỗ mãng này hét lớn, bên kia quá ầm ĩ, vừa mở miệng liền phải nâng giọng to nhất để nói.
          Hà Thanh Nhu chỉ cảm thấy lỗ tai chấn động, hơi chút cánh điện thoại ra một chút, hỏi: "Sao vậy, cửa tiệm xảy ra chuyện gì?"
          "Không có -- "
          Nàng dừng một chút, mới nghe giọng thét to của Tưởng Hành Châu: "Chị qua đây đi, đám nhóc con chết bầm kia còn phá, tôi tắt máy đây!"
          Phá? Trong lòng Hà Thanh Nhu căng thẳng, lo lắng đến lông mày vặn chặt, do dự một lúc, vẫn quyết định đến cửa tiệm nhìn thử xem sao.
             Tiệm sửa xe ở bên cạnh khu lão thành, vừa ngay giờ cao điểm, trên đường khá ùn tắc, nàng gọi điện cho Lâm Nại, không ai bắt máy, nàng liền không gọi nữa.
          Nghe giọng nói của Tưởng Hành Châu, chắc cũng không là chuyện gì quá lớn.
          Vừa vào khu lão thành thì cả con đường cũng thông thoáng hơn nhiều, nàng lái nhanh đến tiệm sửa xe. Gần đến nơi, xa xa liền nhìn thấy cửa trước của tiệm bị chặn bởi rất nhiều người áo quần dữ dằn, cùng hơn mười chiếc xe đã 'độ'.
          Không cần hỏi, nàng cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
          Ngành nghề sửa xe, không chỉ bào gồm sửa chữa cùng bảo dưỡng, thỉnh thoảng sẽ nhận vài chiếc xe về 'độ', về chuyện độ xe này, rất mạo hiểm, thông thường, làm xong không được trả ơn, có vài người tính khí hộc hằn, tài lái xe kém không chịu nhận, lại đi kiếm cớ đổ tội cho bên sửa xe.
          Nàng xuống xe vào tiệm, đúng như dự đoán, dám người này là đang viện cớ để cãi cọ.
          Tính tình của Tưởng Hành Châu nóng nảy, đang đứng ra đớp chác với bọn họ, vừa mắng vừa dựng thẳng ngón giữa, càng khiến người đối diện giận đến đỏ mặt tía tai, song phương còn thiếu là chưa đánh nhau, ngược lại thì rất ăn ý trong chuyện không động thủ.
          Bùi Thành Minh vẫy tay, gọi nàng qua.
          "A Nại đâu?" Nàng nhìn quanh bốn phía, không thấy Lâm Nại.
          "Ở phía sau thay quần áo chuẩn bị, gần ra rồi." Bùi Thành Minh nói.
          Hà Thanh Nhu như lọt vào sương mù, không quá hiểu mọi chuyện đang diễn ra, vừa định hỏi, liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen từ trong phòng bước ra.
          Vừa nhìn vào đôi chân dài của đối phương, vòng eo nhỏ gầy mạnh mẽ, trong tay còn cầm chiếc nón bảo hiểm, vẻ ngoài thong dong bất cần, là thật sự không chút lo lắng. Trong nháy mắt, Hà Thanh Nhu là kinh ngạc, chỉ ngơ ngác đứng nhìn, nàng vẫn chưa thực sự nhin qua Lâm Nại mặc những trang phục như vậy, lại càng chưa từng nhìn thấy đối phương trên đường đua.
          Hiện nay, trọng tâm của ca hai đều là công việc, mắc dù mở cửa tiệm sửa xe, nhưng Lâm Nại cũng chỉ là trên danh nghĩa, có thời gian thì ghé qua nhìn một cái, lại không chơi xe, khi nào có hứng thú, mới lái đường dài đưa Hà Thanh Nhu đi hóng gió.
          "A Nại, mau qua đây!" Tưởng Hành Châu gọi, quay đầu nhìn về nhóm người gây chuyện, lại dựng thẳng ngón giữa, rồi đảo ngược xuống, trong miệng nói toàn lời không chút khách sáo, là ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời bọn họ.
          Lâm Nại nheo nheo mắt, nhìn lướt lướt ra phía trước.
          "Muốn đua xe? " Hà Thanh Nhu hỏi, tới gần giúp cô cột cao phần tóc.
          "Ừm," Lâm Nại hơi chút cúi người xuống, để nàng thêm phần thuận tiện, "Giúp bọn họ kiểm tra thử xem chiếc xe sau khi độ kia lái có tốt hay không."
          Bùi Thành Minh cùng Tề Phong đứng cười ở một bên. Đám nhóc con, lái vài chiếc xe con, còn dám kéo đến tận đây hù dọa, bọn này cũng không phải là người không nói trái phải, mấy người dám nói xe chúng tôi độ xong có chuyện, vậy liền cho mấy người mở rộng tầm mắt, tụi này lái chiếc xe độ kia, còn mấy người muốn lái chiếc nào thì cứ tùy chọn, đến cuối ai thắng thì lý lẽ chính là của người đó.
          "Chú ý an toàn" Hà Thanh Nhu dặn, nàng cũng không phản đối Lâm Nại chơi xe, người này có chừng mực, nàng tin tưởng cô.
          Lâm Nại gật đầu, động tác đội nón dứt khoát.
          "Chị ở đây chờ em." Nàng ôn nhu nói.
          Lâm Nại dừng một chút, bỗng nhiên đè ra sau gáy của nàng, dùng nón bảo hiểm thân mât mà áp lên trán của nàng.
          Hà Thanh Nhu không khỏi cười cười, đồng dạng lấy trán áp sát vào nón của cô.
          Bên kia Tưởng Hành Châu còn đang thúc giục, nàng buông Lâm Nại ra, Lâm Nại liền đi về phía bọn họ. Cả nhóm người cùng tiếng huýt sáo, reo hò náo nhiệt, có thể nhận thấy là, ai ai cũng rất chờ mong cuộc thi đấu này.


         Hết chương 100.


         ---------------


          Madpuff: Ngày mai gặp ah~ 


          ---------------


          "Tomorrow is the first blank page of a 365 page book. Write a good one."
                                                                                                                          Brad Paisley





Bình Luận (0)
Comment