Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 63



          Hà Thanh Nhu không phát hiện, trực tiếp mở cửa, vừa đúng lúc Năm Lạng cũng vừa chạy như bay ra cửa, xuất hiện dưới chân nàng, từ khe cửa ló cái đầu tròn ra, ngẩn đầu nhìn lên Trì Gia Nghi đang xách túi phá lấu.
          Lâm Nại thấy vậy, lặng lẽ đóng cánh cửa của phòng ngủ chính.
          "Meo -- "
          Năm Lạng gọi to, tò mò nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay Trì Gia Nghi, nó muốn chen ra ngoài, đáng tiếc là cái bụng béo của mèo chen không lọt khe cửa nhỏ, mèo bị kẹt. Hà Thanh Nhu lo lắng Năm Lạng sẽ chạy loạn, vội vàng dùng chân chắn ngang cửa, cúi người ôm mèo lên, rồi mới dời chân lại.
          "Nuôi mèo từ khi nào vậy?" Trì Gia Nghi ngạc nhiên, cô định lấy tay sờ sờ cái gáy thịt của Năm Lạng, nhưng Năm Lạng vừa né trái rồi tránh sang phải, không cho cô đụng, Trì Gia Nghi kiên quyết giơ trái rồi dịch phải, không sờ được một lần thì quyết không bỏ qua, đến khi Năm Lạng 'phục vụ' bằng bộ móng vuốt, cô mới chịu bỏ tay xuống, "Ah, thật thái độ quá mà, còn ngạo kiều tới như vậy."
          Nhất thời Hà Thanh Nhu theo không kịp, khẽ vuốt vuốt lưng Năm Lạng, nói: "Là bạn, gửi tới nuôi hai ngày."
          "Mèo này của cậu cũng mập thật." Trì Gia Nghi cười cười, đi vào, đứng ở huyền quan đổi giày, nhìn thoáng qua liền bắt gặp một đôi giày thể thao sọc đen đỏ, cô cố ý nhìn thêm vài lần, phong cách giày thể thao này so với sở thích của Hà Thanh Nhu hoàn toàn không phù hợp, size giày hình như cũng lớn hơn.
          Hà Thanh Nhu không có chú ý tới mờ ám của cô, sau đó, vừa buông tay, Năm Lạng liền nhảy xuống sàn nhà, đi tới trước mặt Trì Gia Nghi, cẩn cẩn thận thận vòng vòng quanh cô, chỉ khi nào phát hiện động tác tay của Trì Gia Nghi, nó mới nhanh nhảu chạy thoát thân.
          "Hôm nay đúng là nóng chết người mà," Trì Gia Nghi đặt mấy thứ lên trên bàn trà, nhìn thấy chai nước chanh chưa mở, tiện tay cầm lên, "Khi nãy còn kẹt xe, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc đầu mình còn có hẹn đi ăn cơm, kết quả lại bị cho leo cây."
          Vừa lúc ở đó cách đại lộ thiên Tinh không bao xa, cô liền mua đồ ăn qua đây ngồi một chút.
          Hà Thanh Nhu không nói gì, rút cho cô một tấm giấy, cô đón lấy rồi lau lau mồ hôi trên trán.
          Trên ghế salon còn đang để hai cặp cáp sạc laptop, một trắng một đen, màu trắng là của Hà Thanh Nhu, còn màu đen là của Lâm Nại, là Lâm Nại quên cầm luôn cả dây sạc vào.
          Trì Gia Nghi cầm hai cáp sạc lên, ngồi xuống, Năm Lạng liền nhảy lên bàn trà, muốn đút móng mèo vào cái túi, Hà Thanh Nhu vội ngăn nó lại.
          "Là mèo của bạn nào vậy? Cảm giác thấy hình như trước đây chưa từng gặp qua." Trì Gia Nghi hỏi, bạn bè của Hà Thanh Nhu khá ít, cơ bản là cô đều quen biết, nhưng hình như cũng không ai nuôi mèo mà, mọi người suốt ngày đều bôn ba lo đi làm, hận không thể bước vào cửa nhà liền nằm ngay xuống giường, còn đâu ra tâm tư cùng tinh lực đi nuôi mèo nữa chứ.
          Huống hồ chi còn là một con mèo béo mập như vậy, thật sự rất hiếm gặp trong thực tế, nếu có gặp qua thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ quên được.
          Hà Thanh Nhu vội thu sợi cáp sạc laptop kia, Năm Lạng còn khẽ 'Meo – meo' hai tiếng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng.
          "Là người quen trong công việc, chắc là cậu không biết," Nàng đáp, dứt lời, bổ sung thêm một câu, "Người kia không phải gốc Nam Thành, hôm qua đến đây làm việc, do quá bận rộn, nên nhờ mình chăm sóc vài hôm."
          Trì Gia Nghi nhìn quét qua một vòng phòng khách, nhìn thấy bên trái góc phòng khách có đặt một cái hộp bằng giấy, trong hộp có cát cho mèo, bên cạnh còn đặt bát ăn của mèo cộng thêm vài túi thức ăn mèo, đúng là rất giống như vội vàng chuyển tới, cô 'Ah' một tiếng, không đào sâu thêm nữa.
          Cô còn muốn chọc Năm Lạng thêm vài lần, thế nhưng Năm Lạng rất nhanh liền không thèm của lạ đặt trên bàn trà, không được vói vào trong túi phá lấu, nó nhảy xuống bàn trà, nhào vào lòng Hà Thanh Nhu, nửa ngồi lấy, tên này còn rất ngoan ngoãn, đuôi mèo phất qua phất lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng ngủ chính.
          "Mấy tháng nay cậu bận chuyện gì vậy, ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu, hẹn gặp lại cho mình leo cây." Trì Gia Nghi ai oán sâu sắc, từ sau khi cô về nước đến nay, buồn chán vô cùng, vài lần muốn tìm Hà Thanh Nhu cùng tâm sự, thế nhưng Hà Thanh Nhu làm sao cũng không có thời gian, gọi điện nói xạo xạo vài câu liền cúp máy.
          Chuyện cửa tiệm online Hà Thanh Nhu vẫn chưa kể với cô.
          "Đang làm một cửa hàng online." Hà Thanh Nhu trả lời.
          Trì Gia Nghi bất ngờ: "Cậu chịu làm rồi?"
          Hà Thanh Nhu: "Ừ, vừa mới mở."
          Trì Gia Nghi gật gù khen ngợi: "Rất quyết đoán, làm tốt có thể kiếm được không ít, tranh thủ mua đứt một căn nhà lun."
          Trì Gia Nghi ủng hộ nàng trong vụ này vô cùng, nhân sinh có thể tìm được bao nhiêu cơ hội kiếm tiền, bỏ qua một lần, không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa.
          "Đủ tiền không?" Cô biết tiền gửi trong ngân hàng của Hà Thanh Nhu cũng không nhiều lắm, cố ý hỏi, nếu như Hà Thanh Nhu không đủ, cô có thể ứng trước một ít.
          "Đủ, cậu không cần lo lắng." Hà Thanh Nhu nói, bên X bảo chiều nay thông báo lô hàng đầu tiên đã được nhận hàng toàn bộ, phần tiền cũng lần lượt được bên X bảo chuyển vào tài khoản ngân hàng của nàng, cả ngày hôm nay nàng chủ yếu là đối chiếu sổ sách, kiếm được thì cũng tính là có lời, nhưng nếu so với thành phẩm mà nói thì vẫn chưa là gì cả.
          Trì Gia Nghi mở túi ra, lấy cái bao tay duy nhất đưa cho nàng: "Hai năm qua ngành công nghiệp ôtô cũng xem như là không tệ, nhưng nhìn theo xu thế hiện nay, xem ra cũng duy trì không được bao lâu, hiện tại internet càng ngày càng phát triển, thực chất kinh tế đã thấm đòn dần, cậu ráng làm ổn chuyện cửa tiệm online, nếu như một ngày nào đó ngành công nghiệp ôtô thật sự không xong, vẫn còn có thể dựa vào cái cửa tiệm online này chống đỡ lấy."
          "Đừng nên suy nghĩ quá nhiều." Hà Thanh Nhu trấn an, cả hai người đều xuất thân từ ngành kỹ thuật công nghiệp, tính chuyên nghiệp cao, Trì Gia Nghi lúc nào cũng phải lo trước tính sau, nhưng tiếc là trên tay không có bao nhiêu, toàn bộ đều chỉ biết lo lắng ngoài miệng.
          Trì Gia Nghi than thở: "Tầng thượng dự đoán sản lượng ôtô của toàn Nam Thành sang năm sẽ phải giảm đi rất nhiều," Cô giơ mười ngón tay lên so sánh, "Hiện nay ngay cả công ty cũng đang từng bước giảm bớt sản lượng, cậu không phát hiện thực tập sinh năm nay ít đi hay sao, nếu tình thế nghiêm trọng hơn, đoán chừng bắt đầu cắt giảm nhân sự luôn rồi quá."
          Ngành nghề phát triển quá mạnh, chậm rãi trượt dần là điều tất yếu, làm sao mà luôn phát triển được, nhưng cụ thể giảm xuống bao nhiêu thì vẫn chưa biết được, dự đoán cũng chỉ là dựa trên số liệu phân tích cùng suy đoán khách quan của giới phân tích, thực tế như thế nào, đó vẫn là một ẩn số.
          Tựa như giá phòng càng ngày càng tăng vậy, hằng năm luôn có một nhóm người đánh giá là nhà sẽ giảm, thế nhưng miếng bánh nhà đất này vẫn giữ xu hướng tăng dần đều, tốc độ tăng trưởng còn nhanh hơn so với tiền lương.
          Hà Thanh Nhu suy nghĩ một chút, cũng không dám rút ra kết luận gì.
          "Cậu ráng làm tốt cái tiệm online này, khi nào phát tài, mình cũng có cây đại thụ che bóng." Trì Gia Nghi nói, mở nắp chai nước chanh, uống một hớp, cảm giác không được sảng khoái cho lắm, đặt lại xuống bàn, "Trong tủ lạnh có nước có ga không?"
          "Có, muốn uống gì?" Hà Thanh Nhu đứng lên.
          Trì Gia Nghi ngăn nàng: "Mình tự lấy."
          Vị trí của tủ lạnh đặt gần ban công, bên phải là cửa sổ, từ tủ lạnh có thể quan sát hết toàn bộ ban công. Trì Gia Nghi lấy một lon Sprite, mở nắp, lúc uống, khóe mắt còn liếc liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy trên sào phơi đồ có phơi một cái T-shirt trắng ngắn, tế bào não chuyển động trong nháy mắt.
          Quần áo của Hà Thanh Nhu đa phần đều thuộc kiểu dáng rộng thùng thình, vóc người nàng cao, nhưng không thích mặc những kiểu dáng quá bó sát hay lộ da thịt.
          Cái áo này, vừa nhìn là biết không phải của cậu ấy rồi!
          Bỗng nhiên Trì Gia Nghi bừng tỉnh, giả vờ đóng tủ lạnh, nghiêng nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, bên cạnh cái áo T-shirt kia là một cái váy dài tới gối, nhưng nếu so với Hà Thanh Nhu, hình như hơi dài thì phải... Cô xoay đầu qua, nhìn nhìn Hà Thanh Nhu cùng Năm Lạng, bỗng chốc như hiểu được chuyện gì đó.
          Cô híp híp mắt, giả vờ như không thấy gì cả, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, quay trở lại ghế ngồi.
          Hà Thanh Nhu còn đang chơi với Năm Lạng, Năm Lạng ngước cổ lên, nhắm mắt hưởng thụ nàng xoa bóp cho nó. Trì Gia Nghi vô ý mò lấy cáp sạc laptop, hứng thú thăm hỏi: "Hai cáp sạc laptop, mới mua laptop mới à?"
          Hà Thanh Nhu giật mình.
          "Ừ." Nàng kiên trì trả lời.
          "Là hãng gì vậy?"
          Hà Thanh Nhu làm sao mà biết được, nàng chưa từng để ý tới, qua loa đáp: "Asus."
          Nàng chỉ biết vài hãng laptop, liền thuận miệng đáp một cái.
          Nhất thời, Trì Gia Nghi mặt mũi nheo nheo, trăm phần trăm xác định, cô dò xét khắp nơi, cuối cùng đưa mắt tập trung ở phòng ngủ chính ----- cửa phòng cho khách mở toang, mà cửa phòng ngủ chính lại đóng chặt, đổi lại là ngày thường, cô sẽ cảm thấy không có gì, thế nhưng, lần này tuyệt không giống.
          "Mèo này dễ thương thật," Cô nói, "Tên gì vậy?"
          Hà Thanh Nhu: "Năm Lạng."
          Năm Lạng nghe được nàng gọi tên của mình, 'meo' đáp trả.
          "Một cái tên rất đặc biệt," Trì Gia Nghi nói, "bạn của cậu quên quán ở đâu vậy? Nuôi ra bé mèo đáng yêu như vậy, chắc người cũng không tệ nhỉ."
          Hà Thanh Nhu cảm giác thấy ngữ điệu nói chuyện của cô là lạ, chỉ 'Ừ' một tiếng.
          "Hỏi cậu quê quán đó, cậu ừ với mình làm gì." Vẻ mặt Trì Gia Nghi hớn hở, ánh mắt giấu đầy vẻ trêu đùa.
          Hà Thanh Nhu bất ngờ, vô thức thốt lên: "Không phải là rất quen, không biết nữa."
          Nàng nói dối, không dám nhìn Trì Gia Nghi, giả vờ xoa xoa mèo.
          "Không phải khi nãy cậu mới nói là bạn bè hay sao," Trì Gia Nghi nhoẻn môi, "Khi thì quen qua công việc, khi thì không quen, cuối cùng là quen hay không quen?"
          Hà Thanh Nhu vén vén tóc ra sau mang tai:"Thì cũng chỉ là quen biết trong công việc, không quen biết trong quan hệ ngày thường."
          Suýt chút nữa là Trì Gia Nghi cười rơi cả hàm răng.
          "Ngày thường không quen biết mà cậu còn dám giúp người ta nuôi mèo."
          Hà Thanh Nhu ậm ừ không lên tiếp trả lời.
          Biểu cảm của Trì Gia Nghi như bắt được hung thủ: "Còn giả vờ, còn mạnh miệng, cậu thực sự giấu sâu quá nhỉ."
          Bị bắt ngay tại trận, Hà Thanh Nhu thật sự xấu hổ vô cùng, nàng chỉ giữ im lặng, không lên tiếng, thế nhưng vành tai dần dần đỏ bừng lên.
          "Có phải là cái người ở Triển lãm xe lần đó hay không?" Trì Gia Nghi cúi đầu hỏi, nhìn phản ứng của Hà Thanh Nhu, cô dám đảm bảo, cái người đó đang ở trong phòng ngủ chính.
          Hà Thanh Nhu cúi đầu không lên tiếng.
          Hơn phân nửa là đúng rồi.
          "Quán Bar người kia?" Trì Gia Nghi lại hỏi.
          Hà Thanh Nhu như cũ, không trả lời.
          Nàng càng như vậy, Trì Gia Nghi càng xác định.
          "Chậc, chậc," Trì Gia Nghi lắc lắc đầu, "Thiệt là không thành thật  mà, có đối tượng mà ngay cả bạn thân cũng không báo một tiếng."
          Hà Thanh Nhu miệng chữ O, vô thức nhìn nhìn phòng ngủ chính, nàng không có ý muốn giấu giếm gì, thế nhưng Lâm Nại là Tổng giám của công ty, thân phận này cũng quá đủ xấu hổ rồi, cộng thêm 'cấp trên – cấp dưới', rồi tới quán Bar 'Tình một đêm', mở đầu của hai người thật sự là 'không ra ngoài sáng' được, bất luận là chọn một cái đều quá loạn, tạm thời, nàng vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.
          "Là chuyện không bao lâu." Nàng nhỏ giọng, lo lắng Trì Gia Nghi nếu phát hiện, có cần gọi Lâm Nại ra hay không.
          Trì Gia Nghi uýt uýt cánh tay của nàng, hai mắt nháy nháy: "Có phải mình cũng quen hay không?"
          Cô rất hiếu kỳ, lúc trước có đoán qua, nhưng Hà Thanh Nhu không chịu nói.
          Hà Thanh Nhu mím mím môi, khẽ gật gật.
          Trì Gia Nghi lại càng háo hức, thấp giọng, tiếp tục đào sâu: "Công ty?"
          Hà Thanh Nhu bị cô hỏi đến càng ngày càng ngượng ngùng, đứng hình một lúc lâu, chuẩn bị gật đầu, di động của Trì Gia Nghi lại vang lên.
          Giám đốc gọi.
          Trì Gia Nghi chỉ đành trước nghe điện thoại, Hà Thanh Nhu ôm Năm Lạng, đợi cô nghe xong rồi tính tiếp.
          Bên đầu kia điện thoại nói gì đó, khuôn mặt của Trì Gia Nghi trở nên nghiêm túc, cô liên tục 'À' rồi lại 'dạ', cuối cùng mới nói: "Lập tức tới ngay."
          Sau đó cúp máy, lấy túi xách, chạy nhanh ra đổi giày, nói với Hà Thanh Nhu: "Công ty bên kia xảy ra chút vấn đề, mình về trước để xử lý, khi nào có thời gian mình lại tìm cậu."
          Hà Thanh Nhu hơi bất ngờ, Trì Gia Nghi vội mang giày rồi đi mất, ngay cả cửa cũng quên đóng, Năm Lạng nhảy xuống salon, đi tới phòng ngủ chính, nàng đứng dậy đi theo mèo.
          Cửa vừa đóng lại, bỗng nhiên bị một đôi tay quấn lại, ôm sát vào, cằm đặt lên cổ nàng, trầm giọng hỏi: "Chỉ quen biết trong công việc, không thân? Sao?"


          Hết chương 63.


          ---------------


          Chúc mọi người đầu tuần thuận lợi _(:3 」∠)_

Bình Luận (0)
Comment