Câu Chuyện Một: Làm Nữ Quần Chúng Sao Khó Vậy

Chương 3

Cô thuê một chiếc xe ba bánh trở cây, tiện đường ghé qua cửa hàng tạp hóa mua vài lọ thủy tinh trong suốt bé tầm ba ngón tay, lên xe tiếp tục con đường về nhà.

Tạm biệt lái xe, cô bắt tay vào công việc. Cô lôi từ trong kho chiếc xẻng lớn đào từng lỗ nhỏ sâu trong khu vườn trống.

Đào được chưa đầy bốn hố, Dạ Nguyệt Linh ngã lăn ra đất thở như chưa từng được thở, mái tóc vì mồ hôi ra nhiều mà ướt đẫm. Cả người dính đầy bụi đất, chật vật vô cùng.

"Mệt chết con rồi"

Long nước hoa quả đung đưa trước mặt, cô ngửa đầu qua sau anh trai với cái ảnh ngược mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, áo phông quần jean, nhìn thế nào cũng rất trẻ trung, rất soái a.

"Cảm ơn anh hai"

"Em tính đào bao nhiêu cái hố?"

"Là hơn 10 cái"

"Chỗ này có 6 cây thôi mà?"

"Em đào trước chuẩn bị sẵn lần sau không phải cực khổ"

"Được, những chỗ nào cần đào, anh giúp em"

Dạ Nguyệt Linh tí sặc nước, nhìn lại anh trai lần nữa, rất nghi hoặc nha.

"muốn anh giúp thì thu lại ánh mắt đó ngay"

Thu thì thu làm gì dữ vậy "vậy anh đào chỗ này, này, chỗ kia, kia, kia,kia nữa, xẻng đây" Có người để sai việc cũng rất thú vị nha, hắc hắc.

Đỡ được công việc lặng nhọc, Dạ nguyệt Linh tiếp tục làm thứ còn dang dở. Cô đặt túi hạt giống cùng mấy lọ sứ xuống bàn đá, mở lắp từng lọ đánh dấu cẩn thật mới cho hạt giống vào, hạt giống khá ít nên cũng chỉ vừa 1/3 lọ, có cái còn ít hơn nữa. Cô đem vài chậu nhựa tích trữ trong kho đem đất nấp đầy mỗi chậu, gieo hạt đánh dấu cẩn thận. Còn thừa vài chậu, Dạ Nguyệt Linh mang vài lọ hạt giống trước đây đem ra reo lên, để gọn một góc. Việc còn lại chỉ cần tưới nước là xong rồi.

Liếc tới anh trai đang ra sức đào bới, ừm tần suất làm việc không tệ chỉ mới có một tý đã làm gần xong rồi. Nhìn kĩ một chút, kia giọt mồ hôi kia mạnh mẽ chảy xuống từ chiếc cằm cương nghị, vài giọi bán sống bán chết ôm bằng được da thịt trắng mịn lăn trên cái cổ gọn ghẽ mê người. Chiếc áo vì mồ hôi mà bó sát, lộ ra cơ thể rắn chắc của sự ngày đêm tập luyện thể dục, khiến ai nhìn vào cũng sẽ bị thu hút bởi nó. Dạ Nguyệt Linh chậc chậc hai tiếng cảm thán, anh hai có tố chất làm đại công.

Ai đó nghe được khẳng định sẽ hộc máu mà chết mất.

Công việc cũng sớm được hoàn thành xong, trời cũng đã ngả vàng, hai anh em lúi húi cất đồ, hai cái bóng in dài trên nền cỏ chuyển động không ngừng, lúc này thật yên bình làm sao. Bà quản gia đứng một bên chờ sẵn, trên tay cầm hai chiếc khăn bông, mỉm cười hạnh phúc. Phu nhân người nhìn đi hai đứa trẻ của người cuối cùng cũng có thể thân thiết với nhau, giờ chỉ còn chờ lão gia trở về nữa thôi.

Cô lén lén lút lút chụp chộm cái lưng anh đăng lên web với dòng chữ: "tuyển gấp một chị dâu" icon cười.

Rất nhanh chóng có phản hồi, cô cười nghiêng cười ngả với bạn Vượt Giới.

"Bác Trần, hôm nay để con lấu cơm cho"

"Cô cũng mệt rồi, vẫn là để bà Lý thôi"

"Anh hai ở nhà, con muốn làm một bữa"

".. vâng, để tôi nói lại với bà Lý"

Trước kia cô cũng chẳng phải tiểu thư gì ba mẹ mất sớm mọi việc đề tới tay, làm vài món ăn cũng không quá khó. Cô đối với nấu ăn cũng gọi là một bậc thầy, sở dĩ ngoài việc thích trồng cây ra thứ rảnh rỗi mà cô thường làm chính là học nấu ăn. Ngày hôm nay đúng chuẩn phải trổ tài nghệ ra rồi, các món chính đều có gà.

Món ăn bày ra bàn và tất nhiên cô phải chụp vài tấm cho mấy người trên web chát thèm tới rớt nước dãi, toàn đứa háu ăn.

..........

Dạ Nguyệt Linh đứng dưới ban công, thít thở từng nàn gió hè mát mẻ, đôi mắt như vô hồn nhìn vào một phương xa nào đó, chiếc miệng nhỏ thở dài không biết bao nhiêu lần.

Cũng đúng thôi, ngày mai chính là ngày nữ chủ đại nhân chuyển từ trường giỏi xuống trường bình dân. Chuyển thì chuyển còn lôi thêm hai vị nam chủ vào học cùng. Trong nguyên tác nguyên chủ vì thích một tên trong đó mà gắng sức theo đuổi, bị nữ chủ đặt bẫy lâm vào tình cảnh sống dở chết dở, đi được nửa chặng đường bị người ta làm nhục mà chết. Ai~, là chính tay người mình yêu không chút thương xót hạ lệnh.

Giọng nói như xương đêm đem theo chút phiền muội, mà vang lên.

"Em không ngủ được à?"

Cô giật nảy mình tý chượt chân ngã ra đất, rất may lan can cực kì gần "vâng"

Dạ Anh Tuấn tới gần cô ngửa đầu nhìn bầu trời sao, đêm tối tĩnh mịch, anh bỗng hỏi cô.

"Nếu người con trai yêu một cô gái mà biết cô gái đó yêu tất cả những người theo đuổi mình, thì người con trai kia nếu là em... sẽ làm gì?"

Cô nhìn anh, anh hai nói như vậy có nghĩa anh đang bị dao động? Vậy anh hai đang thử hỏi ý kiến về cuộc tình không nối đi kia? Đã thế đứa em gái này sẽ giúp anh một tay bóp chết nó.

"Em tuyệt đối sẽ không yêu cô ta"

"Tại sao?"

"Một trái tim sẻ chia cho nhiều người anh không cảm thấy cô ta quá tham lam sao? Tình cảm của người con trai cho cô gái là.. QUÁ LÃNG PHÍ"

Cô quay mặt đi như thể giận dữ bỏ lại một câu "Em về ngủ đây, ngủ ngon anh hai"

"Ừm, ngủ ngon"

Lãng phí à, anh cười, có lẽ nên quên em đi thôi người con gái khiến tôi mê đắm. Đôi mắt buồn phiền như được ngộ ra chân lý, môi bạc khẽ cong lên khiến chủ nhân của nó còn không biết.

Ngày hôm nay hắn về nhà cũng vì chuyện của đó, hắn mệt mỏi vì phải theo đuổi cô, được lời khuyên của tiểu Linh hắn cuối cùng cũng ngộ ra rồi.

Dạ Nguhệt Linh đứng sau cửa nhìn anh một lúc mới trở về phòng, lên giường, gáp, đắp chăn, nhắm mắt và cười tới hồ ly.
Bình Luận (0)
Comment