Câu Chuyện Ngày Xuân

Chương 27

Công xưởng mới của Trần Thấm và Lý Chí Phi chỉ cách Tư Chi Thanh có một con đường. Sau khi trở về Thẩm Quyến, Mặc Trì mới biết, sau Tết Nguyên Đán, Lý Chí Phi đã âm thầm trù bị cho công xưởng của riêng mình. Anh ta ba mươi lăm tuổi, đến Thẩm Quyến đã tròn tám năm nay nên không cam tâm tiếp tục làm thuê cho người khác. Từ trước tới giờ, anh ta đảm nhiệm công việc hành chính nên vô cùng thông thạo thao tác vận hành doanh nghiệp, cộng thêm một nhân tài có nghiệp vụ xuất sắc như Trần Thấm bên cạnh thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Quy mô công xưởng hiện tại của họ tạm thời không sánh được với Tư Chi Thanh nhưng cuộc làm ăn đầu tiên của họ là đơn đặt hàng lớn đến từ Công ty CCR của nước Mỹ mang lại cho họ hi vọng tràn trề về tương lai, do đó họ quyết tâm xin từ chức.

Lý Chí Phi cho rằng Mặc Trì sẽ nổi giận lôi đình, không ngờ Mặc Trì không trách anh ta mà còn tặng anh ta một bức tượng điêu khắc hình chim ưng lớn. Lý Chí Phi cảm thấy hổ thẹn khi nói chuyện với Mặc Trì.

“Xin lỗi Mặc Trì, chúng tôi không phản bội anh. Trước đây tôi đến Thẩm Quyến vì muốn làm ông chủ, bây giờ thời cơ đã đến, tôi không muốn từ bỏ...”, Lý Chí Phi nói thành thực.

Mặc Trì mỉm cười, ngăn anh ta nói tiếp: “Tôi hiểu mà, người anh em, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều trên thương trường”. Thời gian đầu khi Tư Chi Thanh mới thành lập, Lý Chí Phi và Trần Thấm là hai trợ thủ đắc lực đã cùng anh “giành giang sơn”, giông như năm xưa anh đã từng giúp lão Mạch. Bây giờ, lão vẫn coi anh như anh em, anh cũng sẽ khắc ghi mối giao tình giữa mình với Lý Chí Phi và Trần Thấm.

Đôi mắt Trần Thấm hơi đỏ. Cô nhận thấy sau khi Mặc Trì từ Bắc Kinh trở về, anh đã gầy đi một nửa giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Trong lòng cô đau nhói. Cô là Phó Tổng giám đốc nghiệp vụ nên mọi công việc liên quan đến sản xuất và tiêu thụ của công ty toàn bộ do cô nắm giữ. Bây giờ cô đột nhiên rời đi, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất lớn cho Tư Chi Thanh. Tư Chi Thanh mất đi đơn đặt hàng với CCR và việc thúc đẩy để Cruise và Lý Chỉ Phi hợp tác cũng do chính cô tạo nên. Cô cảm thấy hổ thẹn khi đứng trước Mặc Trì. Cô nói: “Mặc Trì, nếu anh cần, tôi có thể tạm thời ở lại Tư Chi Thanh cho tới khi anh tìm được Phó Tổng mới”.

Mặc Trì cười nhạt, nói: “Phó Tổng giám đốc là một vị trí cao, trách nhiệm nặng nề, yêu cầu người đảm nhận chức vụ này vừa phải có năng lực, vừa cần có đạo đức, làm sao bảo tìm là tìm luôn được? Hai người đi đi, hy vọng sự nghiệp của hai người sẽ ngày càng lớn mạnh”.

Khóe mắt Trần Thấm đã ươn ướt. Mặc Trì không hề biết rằng vốn dĩ Lý Chí Phi còn định mang theo một vài nhân viên kỹ thuật cốt cán của Tư Chi Thanh nhưng đã bị Trần Thấm ngăn lại. Họ âm thầm xây dựng công xưởng rồi cướp đơn đặt hàng của Tư Chi Thanh đã đủ khiến cô cảm thấy hổ thẹn rồi. Cô không muốh cướp thêm nhân viên kỹ thuật cao cấp khiến Tư Chi Thanh phải rơi vào thảm cảnh ngừng sản xuất. Cô từng có tình cảm với Mặc Trì, dù anh vô tình nhưng cô vẫn quyết tâm chờ đợi. Nhưng sau khi chứng kiến bộ dạng tàn tật của Mặc Trì ở khách sạn, cô đã hoảng loạn bỏ chạy. Cô ngưỡng mộ vẻ tuấn tú nho nhã, thông minh, giỏi giang của anh nhưng cô không thể nào tưởng tượng nổi mình sẽ gắn bó cả đời với một người tàn tật. Cô cắt đứt mọi suy nghĩ tơ tình với Mặc Trì và lựa chọn Lý Chí Phi.

Lúc Lý Chí Phi mời cô cùng bắt tay xây dựng công ty mới, cô mừng thầm vì mình đã lựa chọn đúng. Điều cô cần không chỉ là một người đàn ông để gắn bó đời đời kiếp kiếp, mà còn là người có thể cùng cô gây dựng sự nghiệp. Cô cướp trắng đơn đặt hàng của phía Cruise nhưng lại không nhẫn tâm cướp nốt nhân công của Mặc Trì, bởi vì hơn ai hết, cô biết rõ Mặc Trì không dễ dàng gì gây dựng được công xưởng như ngày hôm nay. Ai cũng cho rằng anh là đứa con của thần may mắn, ngoại trừ chân trái hơi khập khễnh thì mọi thứ xung quanh anh đều thuận buồm xuôi gió. Nhưng khi ở Quảng Châu, cô đã chứng kiến cảnh dù anh mệt mỏi vẫn dựa vào thành giường cố gắng hoàn thành công việc, đầu giường còn đặt một chiếc chân giả. Cảnh tượng đó đã khắc sâu trong tâm trí cô. Cô biết để được như ngày hôm nay, Mặc Trì đã phải nỗ lực hơn người khác nhiều lần.

Sau khi Lý Chí Phi và Trần Thấm rời đi, khu phòng làm việc cùng lúc trống ra hai phòng. Mặc Trì gọi điện thoại cho một người bạn đang làm ở tòa soạn báo tỉnh Thẩm Quyến nhờ đăng giúp quảng cáo tìm người. Biên tập bên đó với anh đã có thâm giao lâu năm, anh ta còn trêu đùa Mặc Trì: “Sao thế ông bạn? Bị người khác bê cả ổ đi rồi hả?”

Mặc Trì vẫn còn tâm tư đùa lại anh ta: “Chính thế đấy. Lần này tổn thất nặng nề lắm, nể tình bạn bè đăng cho tôi cái quảng cáo miễn phí nhé”.

Đối phương cười nói: “Ông anh nói thế nào chứ, nhiều tiền như ông anh thì thiếu gì mấy đồng lẻ đăng quảng cáo chứ”.

Đúng lúc đó, Mặc Trì nghe thấy có tiếng ai đó đang gõ cửa. Người mở cửa bước vào là Tư Tồn. Mặc Trì nói: “Thôi không đùa nữa, tôi bận rồi, tôi muôn nhìn thấy quảng cáo trong sô" báo sáng mai”.

Mặc Trì đặt điện thoại xuống, sau đó anh quay sang nhìn Tư Tồn. Cô mặc một bộ đồ lụa màu phấn lục, cổ đeo một chuỗi vòng ngọc trai màu hồng nhạt trông vừa sang trọng, vừa xinh đẹp. Mặc Trì nhận ra ở nơi làm việc, cô luôn mặc đồ kiểu Trung Hoa. Màu sắc, châ"t liệu trang phục đều rất phù hợp với hình tượng trong sáng và ngọt ngào của cô.

Mặc Trì hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười. Đến tận giây phút này, anh vẫn không tin Tư Tồn thật sự đã theo mình về tận Thẩm Quyến. Tối hôm qua sau khi xuống máy bay, Tư Tồn trở về khách sạn Đặc Khu. Bản thân anh không có nhà thì lấy đâu ra một nơi tử tế để tiếp đãi cô?

Mặc Trì và Tư Tồn mở miệng cùng một lúc: “Tối qua anh (em) nghỉ ngơi có tốt không?”

Mặc Trì cười nói: “Bà CEO của Công ty CCR, mời ngồi”. Công ty gặp phải “thảm họa kép”, vậy mà tâm trạng của anh vẫn vui vẻ vì đã có một “hạt giống hi vọng” đang dần dần nảy mầm trong trái tim anh.

Tư Tồn không chút khách khí, ngồi đối diện với Mặc Trì, trong tay cô ôm một tập tài liệu lớn, khi cô định nói thì kế toán Tiểu Điền đẩy cửa bước vào.     

“Mặc tổng...”, Tiểu Điền thấy có khách liền chần chừ một lúc, sau đó đứng sang một bên.

Tiểu Điền là một cô gái nông thôn, lúc mới đến công ty đã làm nhân viên chuyển đồ dưới phân xưởng. Mặc Trì tiếp xúc vài lần và nhận thấy cô gái này an phận ỉại thật thà, cẩn thận bèn cho cô đi học lớp bổ túc buổi tối. Sau khi lấy được bằng trung cấp, cô được chuyển tới Phòng Tài vụ và trỡ thành kế toán. Tháng đầu tiên cô đã tính nhầm lương, Mặc Trì không nói gì, nhưng bản thân cô lại cảm thấy tức giận với chính mình. Từ đó về sau, dù làm thêm giờ cô cũng phải đôì chiếu lại sô" liệu vài lần. Dần dần, cô trở thành lực lượng cốt cán của công ty lúc nào không hay.

“Hôm nay là ngày phát lương phải không? Hãy mang bảng lương đến đây”, Mặc Trì nói.

Tiểu Điền đặt bảng lương của công ty trước mặt Mặc Trì. Lương tháng của hơn một trăm con người, chỉ nhìn qua đã tốn không ít thời gian. Tiểu Điền xin phép ra ngoài, Tư Tồn cười hì nhìn điệu bộ chăm chú làm việc của Mặc Trì. Lông mi của anh rất dài, ánh mắt sâu thẳm, khi tập trung tinh thần nhìn vào bảng lương, trông anh giống hệt một cậu sinh viên chăm chỉ.

Một lúc lâu sau, Mặc Trì ký tên xuống cuối, sau đó anh mới ngẩng đầu lên, nhấc điện thoại, nhấn một phím: “Tiểu Điền, bảng lương không vấn đề gì, cô tới lấy đi”.

Mặc Trì ái ngại nhìn Tư Tồn rồi cười: “Công nhân đều là người tỉnh khác đến nên họ đều chờ đợi lĩnh lương để về nuôi gia đình. Cho dù bất kể có xảy ra chuyện gì thì ngày phát lương hàng tháng đều không đổi. Anh tiếp đón em không được chu đáo, thật ngại quá”. Anh lại nhìn túi tài liệu trên bàn: “Em cho anh xem cái gì thế?”

Tư Tồn thu túi tài liệu lại: “Chưa cần xem vội, bây giờ anh phải ăn cơm đã”.

Nụ cười trên mặt Mặc Trì biến mất, hóa ra cô đến đây để đôn đôc anh ăn cơm. Tư Tồn nói: “Em đến từ mười một rưỡi, lúc đó anh vẫn đang bận, em ngồi trong phòng họp chờ anh. Mười hai rưỡi anh tiễn Lý Chí Phi và Trần Thấm rồi bắt đầu làm việc. Bây giờ đã là bốn giờ chiều nhưng anh vẫn chưa ăn uống gì”. Cô vừa nói, nét mặt vừa lộ ra vẻ bực bội. Chắc chắn Mặc Trì đã quên mất anh vừa mới xuất viện hôm qua.

Mặc Trì vội nói: “Nghe em nói anh mới thấy đói thật đấy, chúng mình đi ăn cơm thôi”.

Gần công xưởng có một nhà ăn lớn nhưng vào giờ này, người đến ăn vẫn còn râ"t ít Mặc Trì liền dẫn Tư Tồn đến trước một quầy bán cháo: “Cháo ở đây cực kỳ ngon, em nên ăn thử một lần xem sao”.

Hai bát cháo được bê lên, quả nhiên mùi thơm nức mũi. Bát cháo nhỏ trắng như tuyết, được trộn thêm vài miếng cá, thịt, trứng, lạc bung, tảo biển... bên trên còn rắc thêm mấy nhánh hành đầy sức mê hoặc. Tư Tồn múc một thìa đưa lên miệng, khen ngợi: “Ngon thật đấy”.

Mặc Trì thây cô thích ăn nên cũng cảm thấy thỏa mãn. Anh múc một thìa cháo định đưa lên miệng thì đột nhiên Tư Tồn giằng lấy cả thìa lẫn bát của anh, đem đặt trước mặt mình rồi gọi ông chủ: “Cho xin thêm một bát cháo trắng”.

Mặc Trì trợn mắt, Tư Tồn nói: “Cháo này có hạt tiêu, anh không được ăn”.

Mặc Trì đành ngoan ngoãn ăn cháo trắng. Cô lại nói: “Sau khi ăn xong, anh còn rất nhiều việc phải làm”. Mặc Trì kinh ngạc giương mắt lên nhìn cô, Tư Tồn chỉ vào tập tài liệu dày cộp rồi nói: “Một lúc nữa chắc anh sẽ có thời gian bàn về việc hợp tác với em chứ?”

Ăn xong, họ chầm chậm quay về. Tư Tồn cứ ôm khư khư tập tài liệu, Mặc Trì muốn cầm giúp nhưng cô không chịu, về tới phòng làm việc, cô mới bỏ tập tài liệu xuống. Mặc Trì nói: “Em muốn hợp tác theo kiểu gì, nói đi!”

Tư Tồn tỏ ra không vui: “Đầu óc anh lúc nào cũng là công việc vậy sao?”.

Mặc Trì cười nói: “Chính em đuổi theo anh đến tận đây để bàn công việc đấy chứ. Thật ra anh muốn nói với em những chuyện ngoài công việc hơn”. Việc Tư Tồn theo anh tới Thẩm Quyếrchắc chắn là một liều doping đối với tinh thần của anh. Ngọn lửa trong lòng anh lại bắt đầu nhen nhóm nên anh nói chuyện cũng bạo dạn hơn nhiều. Tư Tồn đỏ mặt nhưng cô vội biện minh: “Đúng, em đến đây để bàn chuyện công việc”.

Mặc Trì nín cười: “Được rồi, em nói đi. Để anh xem tài liệu em mang tới đã”. Anh cầm lên một tập tài liệu màu đỏ sau đó mở ra xem. Đó là một trang báo có tựa đề “Đặc khu Thẩm Quyến vút bay”. Tập tài liệu thứ hai lại là một bài báo khác có tên “Kế hoạch đối ngoại khoa học kỹ thuật trọng điểm quốc gia giai đoạn bảy năm”. Mặc Tri nghi hoặc nhìn Tư Tồn và hỏi: “Em định thảo luận với anh về kế hoạch bảy năm à?”

Tư Tồn lập tức giằng lại tập tài liệu: “Đây là tài liệu học của em, em muốn bàn với anh về cái này cơ”. Lúc này Mặc Trì mới phát hiện ra, giữa các tập tài liệu vẫn còn một túi giấy mỏng. Cô lấy từ trong túi ra một trang giấy. Đó là một bản vẽ phác thảo về một đôi búp bê cô dâu chú rể mắt xanh tóc vàng. Tư Tồn nói: “Đây là sản phẩm búp bê thủ công mà công ty em sẽ cho ra mắt trong năm nay. Sản phẩm này chủ yếu nhắm vào thị trường Mỹ. Chỗ anh là công xưởng mỹ nghệ, chắc có thể gia công loại búp bê này chứ?”

Mặc Trì trầm ngâm nói: “Không sai, công ty anh chuyên sản xuất mỹ nghệ nhưng chủ yếu sản xuất nội thâ"t, đồ trang trí còn con búp bê này...”

“Búp bê cũng là đồ trang trí chứ sao”, Tư Tồn nói.

Quả nhiên Tư Tồn mới vào nghề chưa bao lâu nên chưa hiểu biết nhiều. Mặc Trì nói: “Với những sản phẩm khác nhau, thiết bị và quy trình sản xuất sẽ khác biệt. Con búp bê này có yêu cầu gia công vô cùng tinh xảo, màu sắc cũng khác với những sản phẩm mỹ nghệ lớn”.

Tư Tồn có phần sốt ruột nói: “Rốt cuộc anh có nhận làm không?”

Mặc Trì lấy tư cách một người làm ăn liền hỏi: “Em định trả giá bao nhiêu?”

Tư Tồn đưa ra một cái giá. Công ty cô vốn dĩ định đặt một công ty chuyên sản xuất đồ chơi gia công loạt sản phẩm này. Họ đã thương lượng được bảy, tám phần rồi nhưng bây giờ Mặc Trì và công xưởng của anh gặp nguy cơ lớn nên Tư Tồn muốn dành cơ hội này cho anh. Không ngờ Mặc Trì lắc đầu nói: “Tuyệt đốì không được. Muốn gia công loại búp bê này cần phải nhập thiết bị mới, còn phải mời thợ có kinh nghiệm, tay nghề cao, giá em đưa ra quá thấp”.

Tư Tồn tỏ vẻ không vui. Cô đang hào hứng, vồn vã giao đơn đặt hàng cho “người ta” nhưng “người ta” hoàn toàn không hứng khởi, lại còn từ chối. Cô giằng lại bản vẽ, ngồi bực dọc một mình.

Mặc Trì nhắm mắt dựa lưng vào ghế. Anh không cần nhìn bản vẽ thì hình ảnh đôi búp bê đã hiện lên trước mắt anh. Đôi búp bê đó được vẽ theo phong cách đồng quê nước Mỹ: búp bê trai mặc quần yếm, đầu đội mũ, còn búp bê gái vận váy voan cô dâu. Mặc dù vóc dáng chỉ to hơn quả trứng vịt một chút nhưng thiết kế lại vô cùng tinh xảo, đến hàng lông mi cũng rõ ràng, cong vút. Trên mặt búp bê gái còn có vài đốm tàn nhang đáng yêu. Mặc Trì mở mắt, hỏi tiếp: “Em định tiêu thụ loại búp bê này ở thị trường Âu Mỹ à?”

Tư Tồn chán nản gật đầu: “Vâng”.

Mặc Trì đột nhiên có linh cảm mới: “Đôi búp bê này tạo hình quá phổ thông, chắc chắn thị trường Âu Mỹ không thiếu gì. Tư Tồn, em có muốn thử nghiệm mới không?”

“Thử nghiệm gì cơ?”, Tư Tồn không hiểu Mặc Trì định xuất chiêu gì đây. Cô bảo anh sản xuất anh còn không đồng ý, bây giờ lại còn thử nghiệm gì chứ?

Trên bàn làm việc của Mặc Trì có giấy nháp. Anh lôi bút ra và cắm cúi ngồi vẽ. Một lúc sau, anh đưa bản vẽ phác họa cho Tư Tồn xem thử. Vẫn là đôi búp bê to hơn quả trứng vịt một chút nhưng lại mang phong cách Trung Hoa cổ điển. Hai con búp bê tròn xoe, nét mặt hiền lành dễ thương. Búp bê nữ đội mũ phượng, búp bê nam vận kỳ bào như đang tham dự hôn lễ. Thú vị hơn, bên cạnh búp bê nữ còn vẽ một tấm hồng điều trùm đầu, còn trong tay búp bê nam đang nắm một cây hỉ xứng18, giống như chuẩn bị vén khăn che đầu của búp bê nữ.

Tư Tồn đột nhiên hứng khởi trở lại. Cô vui vẻ nói: “Quá tuyệt vời! Người Mỹ thích những thứ cá tính, đôi búp bê này đáng yêu quá!”

“Đôi búp bê Mỹ trong phác thảo của em tuy là một cặp nhưng người ta hoàn toàn có thể bán lẻ.”, Mặc Trì nói: “Còn đôi búp bê Trung Hoa này đã có thêm yếu tô" hôn lễ nên búp bê nam và nữ không thể tách rời. Anh dám chắc lượng tiêu thụ sẽ lớn gấp đôi”.

Tư Tồn hiểu ra, cô cười nói: “Mặc Tổng thật là thông minh, liền một lúc khiến đơn đặt hàng tăng gấp đôi”.

Mặc Trì cười nói: “Theo phác họa này thì em phải trả thêm hai mươi lăm phần trăm cho mỗi con búp bê”.

Tư Tồn nhíu mày đáp: “Chuyện này mới mẻ đấy nhé. Đơn đặt hàng nhiều lên, giá thành phải hạ xuống. Sao anh lại tăng giá?

Mặc Trì chỉ vào bản phác họa giải thích: “Thêm khăn hồng điều cộng với búp bê nam biết cử động, đều sẽ khiến giá thành gia công tăng lên. Tuy nhiên em sẽ không chịu thiệt đâu, búp bê Trung Hoa cá tính thế này, ít nhất em có thể bán với giá gấp đôi”.

Tư Tồn hiểu ra rồi nói: “Anh tăng thêm cá tính cho sản phẩm để nâng cao giá thành, lại còn kiếm ra phụ phí đầu tư thiết bị”.

Mặc Trì nhìn cô hài lòng: “Em vô cùng thông minh!”

Tư Tồn cầm bản phác họa, tìm máy fax, sau đó gõ một chuỗi số dài: “Sản phẩm đã được thiết kế xong từ lâu, đáng lẽ báo giá đã được xác định, bây giờ có biến động mới nên em cần thương lượng vói Cruise một chút”.

Trong điện thoại, Tư Tồn nói chuyện với Cruise bằng tiếng Anh. Đáng lẽ thời điểm này cô phải ở Mỹ rồi nhưng cô lại đổi ý trước khi máy bay cất cánh khiến Cruise cảm thấy vô cùng sốt ruột. Tư Tồn nêu ra một loạt lý do khiến cô bắt buộc phải ở lại Trung Hoa, sau đó fax cho Cruise bản thiết kế mới để anh ta tập trung vào công việc cụ thể, không còn băn khoăn về việc cô ở Mỹ hay ở Trung Hoa nữa.

18. Cây gậy đỏ mà tân nang thời xưa dùng để nâng khăn trùm đầu của tân nương.

Cruise hỏi Tư Tồn lúc nào quay lại Mỹ nhưng cô không trả lời. Cùng Mặc Trì quay lại Thẩm Quyến là một hành động ngay đến bản thân cô cũng không thể giải thích nổi. Cô không nỡ rời xa anh. Thế nhưng, cô sẽ ở lại Thẩm Quyến bao lâu thì cô chưa có đáp án, Mặc Trì cũng không hỏi. Được ở bên cạnh cô mỗi ngày đã là một món “hời” lớn đối với anh. Hỏi cô rõ ràng rồi, sau đó lại phải ngồi bấm đầu ngón tay tính đến ngày ly biệt thì chỉ thêm đau lòng.

Cruise nói, việc Tư Tồn tạm thời ở lại Trung Hoa, anh ta không quản nổi nhưng cô không thể bỏ bê công việc ở công ty. Anh fax sang rất nhiều tài liệu để Tư Tồn cũng có thể xử lý được công việc ở Mỹ. Mặc dù, Tư Tồn ngồi đối diện vối Mặc Trì nhưng ai bận việc của người nấy nên không khí vô cùng yên tĩnh. Nhiều năm trước đây, trong thư phòng của nhà họ Mặc, anh và cô mỗi người chiếm cứ một góc bàn, người luyện chữ kẻ đọc sách.

Đến giờ tan ca, Tiểu Điền lại ôm một chồng bảng biểu đến gõ cửa: “Mặc tổng, có vài công nhân từ chôì nhận lương tháng này”.

Mặc Trì nhìn Tư Tồn một lúc, sau đó hỏi Tiểu Điền: “Sao lại có chuyện đó?”

“Dạ...”, Tiểu Điền ái ngại nói: “Phó Tổng Trần và Giám đốc Lý đều đã rời đi, nhiệm vụ của họ nặng nề hơn nên họ mucm tăng lương”.

Sắc mặt Mặc Trì trầm xuống, anh đứng dậy nói: “Để tôi xuống xưởng xem sao”.

Mười phút sau Mặc Trì quay lại. Anh ngồi trước bàn làm việc, trong lòng không giấu nổi lo âu. Tư Tồn thấy đó là công việc nội bộ trong công ty anh nên không tiện hỏi nhưng Mặc Trì lại chủ động nói với cô: “Xử lý xong hết rồi, anh đã cho hai nhân viên khơi mào thôi việc”. Tư Tồn cảm thấy ngột thở, trong vỏn vẹn một ngày phải đối diện với bao nhiêu nguy cơ nhằn sự to lớn, không hiểu anh sẽ xoay sở thế nào.

Mặc Trì không muốn nhắc đến chuyện vừa xảy ra nữa. Trời cũng không còn sớm nên anh nói: “Chúng ta đi ăn thôi, sau đó anh đưa em về khách sạn”.

Tư Tồn biết tâm trạng anh không tốt nên cô liền đề nghị: “Hay chúng ta cùng đi uống một chút?”

Mặc Trì nhìn cô và nhớ đến chuyện năm xưa cô uống bia rồi gây náo loạn. Mỗi lần nhớ lại bộ dạng trước kia của cô, toàn thân anh đều run rẩy. Anh hỏi: “Em biết uống rượu rồi à?”

“Không phải uống rượu. Trong quán café ngoài rượu ra còn có nước ép hoa quả và sữa tươi”.

“Thôi, cho anh xin miễn, anh đưa em về rồi còn vẽ thiết kế nữa”, Mặc Trì cười nói.

“Anh là ông chủ mà còn phải tự vẽ thiết kế à?”

Mặc Trì nhún vai nói: “Trong hai người mới bị cho thôi việc hôm nay có một người là nhân viên thiết kế”. Trong một ngày công ty chịu tổn thất mất bô"n nhân viên cốt cán, anh cũng cảm thấy rất đau lòng.

Hiện tại, lương trả cho nhân viên ở Tư Chi Thanh là cao nhất so với các công ty đồng hạng nhưng như thế không có nghĩa là anh không có yêu cầu gì với nhân viên. Quan điểm của Mặc Trì là không có quy tắc thì không thành công ty. Những người dám vượt qua giới hạn tốì thiểu đó thì chỉ còn con đường duy nhất là rời đi. Thực tế đã chứng minh anh đúng. Những công nhân khác nhìn thấy ông chủ ngày thường nho nhã ôn hòa, lúc này sắc mặt trầm xuống, chưa cần tỏ thái độ gì họ đã sợ hãi. Khi họ được ông chủ phân tích lý lẽ, họ tự biết thiệt hơn, không dám gây chuyện nữa mà ngoan ngoãn nhận lương.

“Anh định vẽ cái gì?”, Tư Tồn hỏi.

Mặc Trì lôi ra một tập sách ảnh màu: “Mẫu sản xuất đồ gia dụng Minh Thanh. Công nhân phải chiếu theo đó mới sản xuất được”.

Tư Tồn kinh ngạc hỏi: “Anh còn biết cả thứ này sao?”

Mặc Trì mỉm cười trả lời: “Anh còn là thợ mộc, thợ sơn véc ni, em tin không?” Trong công xưởng, từ việc nhỏ đến việc lớn, bất cứ công việc nào anh cũng đích thân trải nghiệm.

“Hồi còn ở Mỹ, lúc học vãn bằng thứ hai, em chưa biết chọn học ngành gì. Giáo viên hỏi em có năng khiếu gì không. Em bảo em biết thư pháp Trung Hoa. Giáo viên liền nói em có thiên phú nghệ thuật nên đã khuyên em chọn học ngành thiết kế công nghiệp. Do đó, em biết thiết kế đồ họa, biết cả vẽ hình cơ cấu sản xuâ^t nữa”, Tư Tồn nói.

Trái tim Mặc Trì khẽ run lên. Không ngờ năm xưa anh dạy cô viết thư pháp lại có ngày cổ thật sự dùng đến nó. Tuy nhiên, anh từ chối sự giúp đỡ của Tư Tồn: “Công ty của anh xảy ra vâ"n đề, mình anh xử lý là được rồi. Bây giờ em đang là khách quý của Tư Chi Thanh, làm sao anh có thể để em vẽ thiết kế được?”

Mỗi lần nghe đến ba chữ Tư Chi Thanh, trong lòng Tư Tồn đều dâng lên rất nhiều nỗi niềm. Tại hội quảng giao, lần đầu tiên nghe đến cái tên Tư Chi Thanh, cô đã thật sự xúc động. Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh. Khi biết Tư Chi Thanh chính là công ty của Mặc Trì, cô không lấy làm quá kinh ngạc, mà hơn hết cô nghĩ rằng, có lẽ đây chính là số mệnh.

Thành phô" X và Thẩm Quyến cách xa ngàn dặm, vậy mà họ lại trùng phùng tại đây. Anh đem tên cô hòa nhập vào sự nghiệp của mình, viết âm thanh của nỗi nhớ thành niềm hi vọng về một mái nhà.

Lúc ở sân bay Bắc Kinh, vào giây phút tiễn Mặc Trì qua cổng kiểm tra an ninh, tay cô như bị ai đó bóp chặt. Cô không biết mình đã làm thế nào mà xé tấm vé bay về Mỹ để mua tấm vé cuối cùng, cùng Mặc Trì bay về Thẩm Quyến. Tới lúc hoàn hồn trở lại, cô đã ở trên máy bay rồi.

Khi cô tìm đến vị trí gần chỗ ngồi của Mặc Trì, cô nhận thấy anh đã mệt mỏi tới mức lúc cô nói chuyện với cô tiếp viên, thương lượng đổi chỗ để được ngồi cạnh anh mà anh vẫn không hề hay biết. Tư Tồn biết anh đã quá mệt mỏi, nhưng không phải do chuyên đi Bắc Kinh lần này, cũng không phải do trận bạo bệnh vừa qua mà chính là nỗi nhớ mong đang giày vò trong anh.

“Trong hạng mục hợp tác giữa hai công ty, quan hệ của chúng ta là giữa bên A và bên B. Ngoài ra, em không đại diện cho CCR, em chỉ đại diện cho cá nhân em”, cô nói

Nhịp tim Mặc Trì đập nhanh hơn, ánh mắt anh bừng sáng nhìn cổ mà không dám nói gì. Anh chỉ sợ hiểu sai ý cô rồi tự ôm lấy thất vọng vào mình.

“Trong thời gian em lưu lại Thẩm Quyến, em sẽ giúp anh hoàn thành loạt ảnh lần này...”, Tư Tồn nói: “Anh yên tâm, em không nhận thù lao đâu”.

Tư Tồn trở thành một nhân viên đặc biệt của Tư Chi Thanh. Mặc Trì bô" trí cho cô vào phòng iàm việc trước kia của Trần Thấm, anh còn cho sơn sửa lại phòng và thay bàn làm việc mới. Tư Tồn nói không cần phiền phức như thế vì đằng nào cô cũng chỉ tạm thời giúp anh mà thôi. Mặc Trì nghe cô nói xong lại càng ra sức bố trí lại phòng ốc, trên tường còn trang trí thêm tranh sơn dầu. Bể cá, bình hoa cũng lần lượt được đưa đến.

Lúc mới bắt đầu, Tư Tồn chỉ vẽ ảnh thiết kế. về sau, nhiều lúc Mặc Trì phải ra ngoài gặp gỡ khách hàng, uống rượu rồi lại nôn thốc nôn tháo khiến bệnh dạ dày tái phát. Anh đau tới mức không nhấc người dậy được. Tư Tồn nhìn thấy mà sợ hãi nên mỗi lần Mặc Trì phải tiếp khách, cô đều đòi đi theo anh. Bản thân cô không uống rượu, cô chỉ ngồi đó thông báo với các vị khách là dạ dày của Mặc Trì không tốt và anh vừa mới ra viện. Có cô gái xinh đẹp như thế ngồi bên cạnh làm lá chắn, đương nhiên Mặc Trì không khó khăn gì vượt qua cửa ải của khách hàng. Sau đó, họ lại nhận thêm những đơn đặt hàng mới. Tư Tồn tiếp tục vẽ thiết kế, cứ tuần hoàn như thế, mấy cô kế toán như Tiểu Điền còn tưởng Tư Tồn đã thay Trần Thấm đảm nhiệm vị trí Phó tổng nên mỗi lần công xưởng có việc gì họ đều đến tìm cô. Ngày ngày cô làm việc bên cạnh Mặc Trì, nhưng công việc bận rộn khiến thời gian họ dành riêng cho nhau cũng ít đi.

Tư Tồn vẫn ở khách sạn Đặc Khu, nơi đó cách công xưởng của Mặc Trì khá xa. Mỗi ngày làm xong việc, Mặc Trì đều đưa cô trở về khách sạn. Anh có tài xế riêng nhưng nếu không phải việc công thì rất ít khi anh yêu cầu tài xế làm thêm giờ. Bẳn thân anh không thể tự lái xe, gần công xưởng lại rất khó bắt taxi nên đến một ngày Mặc Trì nói: “Khách sạn cách công ty xa quá, anh sẽ thuê cho em một căn hộ gần đây để em đỡ phải vất vả chạy đi chạy lại”.

Mặc Trì dẫn Tư Tồn đi xem một căn hộ chỉ cách công ty mười phút đi xe. Căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ mới được tu sửa lại. Tất cả nội thất trong nhà đều mới hoàn toàn. Phòng khách đặt một bộ sô pha bằng da và một tivi màu 24 inch. Ngoài ra còn có một phòng bếp nhỏ rất sạch sẽ.

“Tất cả đồ nội thất trong nhà đều do Tư Chi Thanh sản xuất. Bà CEO, bà thấy thế nào?”, Mặc Trì nói.

Đồ nội thất đều mang phong cách Trung Hoa với thiết kế tỉ mỉ, chế tác tinh xảo. Tư Tồn cảm thấy thích vô cùng, cô vui sướng đến đỏ cả mặt, xem chỗ này, sờ chỗ nọ, tưởng như căn hộ này là nhà họ Mặc trước kia vậy. Nơi này tốt hơn nhiều so với biệt thự của cô ở Mỹ. Cô nói: “Mặc Trì, cảm ơn anh đã chuẩn bị cho em một căn hộ tốt thế này”.

Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm: “Anh sẽ cố gắng mang lại những điều tốt nhất cho em nhưng quan trọng vẫn là em thích”.

Tư Tồn dù đã được đi đó đây, mở rộng tầm mắt nhưng khi được nghe những lời nói xuất phát từ đáy lòng của Mặc Trì, vẫn cảm động không nói nên lời. Những năm qua ở Mỹ, cuộc sống của cô gặp rất nhiều sóng gió nhưng cũng được không ít người nâng đỡ, đơn giản vì cô là con gái của Lý Thiệu Đường. Những người từng được ông ta giúp đỡ cũng coi việc nâng đỡ Tư Tồn như một hành động báo đáp ba cô. Song cùng với đó, những người Lý Thiệu Đường đã từng đắc tội cũng đều trút hết giận dữ lên đầu cô. Chỉ riêng Mặc Trì, anh đối tốt với cô không vì một lẽ nào khác, chỉ đơn giản vì cô là Tư Tồn.

Mặc Trì lấy ra một hộp giấy nhỏ xinh, không có lớp vỏ lộng lẫy, cũng không thắt nơ bướm cầu kỳ. Anh đặt hộp quà vào tay Tư Tồn.

Tư Tồn nhìn anh, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.

“Anh tặng em, em mở ra xem đi”.

Tư Tồn mở hộp quà, tim cô như muốn ngừng đập. Bên trong hộp là một con búp bê hôn lễ truyền thống của Nga. Nó vốn có một đôi nhưng vào cái đêm sáu năm trước khi cô rời nhà họ Mặc, cô đã mang theo con búp bê trai tượng trưng cho Mặc Trì và để lại cho anh con búp bê gái tượng trưng cho cô. Cô không ngờ, sáu năm qua, con búp bê đó luôn ở bên cạnh Mặc Trì, giống như cô luôn mang bên mình con búp bê trai.

Tư Tồn lấy từ vali hành lý ra con búp bê trai. Đôi búp bê này đã chia ly sáu năm, giờ chúng lại có thể đứng cạnh nhau. Khóe mắt Tư Tồn ướt đẫm, đột nhiên cô hiểu ra lý do Mặc Trì thiết kế đôi búp bê theo phong cách truyền thống Trung Hoa. Hơn nữa, đó còn là đôi búp bê chuẩn bị động phòng hoa trúc.

Bây giờ đôi búp bê đã đoàn tụ rồi, còn cô và Mặc Trì thì sao? Cô ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này, anh đang nhìn vào đôi búp bê trước mặt, há miệng ngạc nhiên. Đột nhiên, anh bước nhanh lên phía trước một bước rồi ôm chặt Tư Tồn vào lòng. Tư Tồn không phòng bị gì, chỉ ngẩn người ra trong một tích tắc rồi ôm lấy anh như một phản xạ tự nhiên.

Cô cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh lúc này. Tiếp theo đó, Mặc Trì bắt đầu hôn cô. Anh trìu mến khẽ nấng khuôn mặt cô. Đôi môi lạnh lẽo của anh tự do du ngoạn lên mắt, mũi rồi lên miệng cô. Sau đó, anh bắt đầu ôm chặt lấy cô, gần như muốn nuốt cô vào mình. Mùi thân thể của Mặc Trì luôn khiến cô không thể chống cự, trái tim như bay ra khỏi lồng ngực. Hai tay cô ra sức giữ chặt bờ vai anh, những đầu ngón tay dần dần chạm vào da thịt anh. Mỗi dây thần kinh của Mặc Trì đều run rẩy, cơ thể anh bắt đầu nóng lên, sức chiến đấu trào dâng không gì có thể ngăn cản. Hơi thở của anh mỗi lúc một gấp gáp. Anh cảm nhận rất rõ vào giây phút này mình đang muốn điều gì. Nhưng Tư Tồn có nghĩ như anh không?

Mặc Trì có chút do dự. Anh run rẩy đặt tay lên eo cô như đang do thám. Anh cảm nhận người Tư Tồn đã cứng đờ trong một thoáng. Anh nín thở, không dám động đậy gì. Một lúc sau, những đầu ngón tay của Tư Tồn bắt đầu dịch chuyển trên lưng anh. Ngọn lửa dục vọng trong anh bùng lên như một con dã thú bị bỏ đói lâu ngày. Mặc Trì ôm Tư Tồn lên giường. Anh thở nặng nề, hai tay nâng niu khuôn mặt cô. Anh đã chờ đợi cô quá lâu. Cơ thể anh bừng nóng lên nhưng đôi tay vẫn lạnh băng. Tư Tồn áp đôi tay đó lên ngực mình, Mặc Trì như được cổ vũ liền mở cúc áo đầu tiên của cô.

Đột nhiên, giữa thắt lưng của anh vang lên một âm thanh. Mặc Trì lấy ra một máy nhắn tin màu đen. Anh đặt nó sang một bên, tiếp tục cởi chiếc cúc thứ hai. Tiếng máy lại rung lên, anh nhíu mày rồi tắt luôn.

Tay anh dừng ở chiếc cúc áo thứ ba, chưa đầy nửa giây sau, máy lại rung.

“Anh xem một chút đi, biết đâu có chuyện gì quan trọng”.

Mặc Trì chầm chậm đứng dậy, nhắm chặt mắt và điều chỉnh lại hơi thở. Anh cầm máy nhắn tin, nhấc điện thoại lên gọi rồi chuyển điện thoại cho Tư Tồn.

“Cruise gọi điện tới quầy lễ tân, nói có việc gấp, bảo em gọi lại cho anh ta”.

Tư Tồn ngượng ngùng nhấc điện thoại lên nghe. Ở Mỹ bây giờ mới bắt đầu vào giờ làm việc ca sáng. Cruise gọi điện tới Tư Chi Thanh nhưng không thấy Tư Tồn nghe máy nên anh ta mới gọi điện tới quầy lễ tân và để lại lời nhắn cho Mặc Trì.

Tư Tồn ấn một dãy sô" dài, ngap lập tức ở đầu dây bên kia có người nhấc máy.

“Cruise, văn kiện hôm qua tôi đã ký rồi. Tôi sẽ fax gửi cho anh”.

“Chỗ tôi hiện tại không có máy fax, tôi đang ở nhà”.

“Mặc Trì thuê giúp tôi một căn chung cư, hôm nay tôi mới chuyển đến. Đây là số điện thoại nhà”.

“Tôi không có ý định ở lại lâu dài, một thời gian sau tôi sẽ quay về Mỹ. Anh biết đây, tôi là người Trung Hoa, bao nhiêu năm không trở về nên tôi rất nhớ nhà”.

“Tôi biết công ty cần tôi, tôi sẽ không ở lại quá lâu đâu”.

“Báo giá của loạt sản phẩm búp bê Trung Hoa đã được thống nhâ^t chưa? Lần này tôi nhất định phải hợp tác với Tư Chi Thanh, thiết kế y nguyên như phác thảo. Anh muốn hợp tác với Trần Thâm là việc của anh. Anh có quyền quyết định, tôi cũng vậy”.

“Được rồi, tôi cảm thấy mệt nên cần đi nghỉ”.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô hít một hơi thật dài. Mặc Trì đứng dựa vào thành bàn nhìn cô, ánh mắt vừa thâm tình vừa bình tĩnh. Cảm xúc trào dâng ban nãy giờ đã dần rút đi. Áo của Tư Tồn vẫn đang mở, làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần, hai người ngượng ngùng không biết ỉàm sao. Mặc Trì nhanh trí, đưa tay lên xem đồng hồ rồi nói: “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi”.

“Anh đi đâu?”, Tư Tồn hỏi một câu thật ngốc.

“Đương nhiên anh về “kí túc”.

Tư Tồn đã tận mắt “tham quan” kí túc của Mặc Trì. Nơi đó chính là căn phòng nhỏ ngay cạnh văn phòng của anh. Căn phòng đó không có cửa sổ, Mặc Trì đã trải qua biết bao ngày tháng cô đơn trong căn phòng tối tăm, chật hẹp ấy. Nghĩ đến đó Tư Tồn chỉ chực rơi nước mắt. Cô muốn mở lời giữ anh lại nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm nói ra. Suy cho cùng, bây giờ đã khác xưa. Họ không còn là vợ chồng, cô chỉ là một cô gái trẻ độc thân.

Mặc Trì mỉm cười thản nhiên. Anh bước lại gần cô sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô. “Em nghỉ ngơi đi. Ngày mai mình gặp nhau!”

Hiệu suất làm việc của Cruise cao tới mức ngạc nhiên. Ngày hôm sau Tư Tồn tới văn phòng đã nhận được fax của anh ta gửi từ Mỹ sang. Điều tra khách hàng cho thấy, sản phẩm búp bê Trung Hoa chắc chắn sẽ có thị trường nhất định ở Mỹ, nhưng để phù hợp với thị hiếu của người Mỹ, sản phẩm vẫn cần cải tiến thêm một bước nữa. Nguyên liệu ban đầu là gỗ sẽ được thay thế bằng vải, như vậy sản phẩm sẽ nhẹ nhàng hơn, có thể tiết kiệm chi phí vận chuyển. Cruise cũng tiến hành dự toán lại báo giá còn việc định giá cụ thể thì phải chờ thiết kế cuối cùng mới xác định được chính xác. Ngoài ra còn một loạt văn kiện khác đều là những việc thường nhật ở CCR, anh ta yêu cầu Tư Tồn phải tìm hiểu hoặc đưa ra quyết định. Tư Tồn ôm đống tài liệu trở về phòng mình.

Trên bàn làm việc của cô không biết từ lúc nào đặt một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ nhắn. Tư Tồn mở ra xem, nhìn thấy bên trong đựng đầy mì Vân Thôn vẫn còn đang nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút. Mì Vân Thôn được làm từ thịt và tôm tươi, nhân màu đỏ phớt, vỏ trong vắt như thủy tinh, nước dùng thanh mát, sảng khoái nên không khỏi kích thích ham muốn ăn uống.

Bên cạnh bình có một tờ giấy ghi chú nhỏ, bên trên có một hàng chữ được viết ngay ngắn: “Chị Tư Tồn, Mặc tổng bảo em chuẩn bị bữa sáng cho chị. Tiểu Điền”.

Tư Tồn mỉm cười, múc một thìa ăn thử. Cô thấy thơm ngon lạ thường. Chỉ có điều, cái người không biết tự chăm sóc bản thân kia biết đường dặn dò người khác chuẩn bị bữa sáng cho cô, còn không biết bản thân anh đã ăn hay chưa? Tư Tồn mang bình chạy tới văn phòng của Mặc Trì.

Mặc Trì đã ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc từ lúc nào, trên đó cũng chất đống một núi văn kiện. Tư Tồn đặt bình lên bàn. Mặc Trì ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô rồi hỏi: “Mùi vị mì Vân Thôn thế nào?”

Tư Tồn chỉ hỏi anh: “Anh đã ăn sáng chưa?”

Mặc Trì lắc đầu.

Tư Tồn nói lí nhí: “Cái cô Tiểu Điền này, mua bữa sáng cho m mà không tiện thể mua thêm cho anh một suất”.

Mặc Trì cười nói: “Em đừng trách cô ấy. Cô ấy còn cô" chấp hơn em, anh bảo mua một suất, cô ấy chỉ mua đúng một suất, đến suất của mình cũng quên không mua”.

Tư Tồn mở nắp bình ra, múc một thìa đưa tới bên miệng Mặc Trì: “Anh mau ăn đi”.

Mặc Trì nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ, nhưng vẻ mặt cô vẫn thản nhiên: “Chỉ có một bát thôi nên chúng mình ăn chung anh nhé”. Cô đút miếng mì vào miệng Mặc Trì rồi lại tự xúc cho mình một miếng. Cứ như thế, bát mì đầy ắp chẳng mấy chốc vơi đi trông thâ"y.

Tiểu Điền bỗng nhiên đẩy cửa đi vào: “Mặc tổng, chiều nay có một cuộc họp...” Khi nhìn thấy Mặc tổng và Ms Lee đang cùng nhau ăn mì, Tiểu Điền liền đứng thần người ra, không biết phải làm gì.

Mặc Trì thản nhiên mỉm cười: “Tồi biết rồi. Tiểu Điền, từ sáng mai, cô nhớ mua hai suất mì, cô một suất, Ms Lee một suất nhé”.

“Dạ, vâng ạ”, Tiểu Điền luống cuống rút lui. Tư Tồn hỏi: “Thế anh thì sao?”

Mặc Trì chỉ nhìn vào bình giữ ấm, tủm tỉm cười không nói gì.

Tư Tồn đột nhiên hiểu ý Mặc Trì. Anh muốn mỗi buổi sáng được dùng chung phần ăn sáng với cô. Tư Tồn không biết nói gì, mặt hơi đỏ lên, trong lòng bỗng thấy cảm giác ngọt ngào trào dâng. Cô rửa sạch bình giữ ấm, giao lại cho Tiểu Điền rồi cùng Mặc Trì chủ trì một cuộc họp với nhân viên công ty. Buổi chiều, cô nhận tiếp văn kiện được Cruise fax từ Mỹ sang, sau đó lại tiếp tục thương lượng với Mặc Trì về đơn đặt hàng búp bê Trung Hoa.

Theo kết quả điều tra thị trường, Tư Tồn quyết định đợt đầu tiên sẽ sản xuất một vạn đôi búp bê Trung Hoa. Vài ngày "tiếp theo, cô tiến hành chỉnh sửa bản vẽ, ấn định thiết kế cuối cùng của sản phẩm. Căn cứ theo yêu cầu của CCR, Mặc Trì bắt đầu tìm kiếm nguồn nguyên liệu và đặt thiết bị sản xuất. Mục tiêu của họ là: Nhanh chóng sản xuất lô hàng đầu tiên và trong thời gian ngắn nhất giới thiệu sản phẩm tới thị trường Mỹ. Nếu tiêu thụ tốt, họ sẽ tăng đơn đặt hàng, coi búp bê Trung Hoa là sản phẩm tiêu biểu của năm, tượng trưng cho quan hệ đối tác tốt đẹp giữa Tư Chi Thanh và CCR,

Công việc ở công ty vô cùng bận rộn. Lý Chí Phi và Trần Thấm rời đi không gây ra ảnh hưởng có tính quyết định tới đơn đặt hàng của công ty, nhưng lại khiến lượng công việc mà Mặc Trì phải đảm đương trở nên khổng lồ. Đây không phải lần đầu tiên anh đối diện với nguy cơ kiểu này. Anh biết rõ giữa lợi ích và tình cảm, cuối cùng người ta chỉ có thể chọn một, chỉ đơn giản là chọn hay bỏ bên nào mà thôi. Anh duy trì Tư Chi Thanh cho tới tận ngày nay trên con đường gập ghềnh đầy khó khăn, nhưng lần nào cũng bình yến vượt qua nguy hiểm. Nhờ vào uy tín nhiều năm qua, đơn đặt hàng đến với Tư Chi Thanh vẫn nhiều không ngớt.

Công việc tuyển nhân viên của Tư Chi Thanh không hề thuận lợi vì vị trí của Trần Thấm và Lý Chí Phi không ai có khả năng thay thế. Vị trí nhân viên thiết kế cũng đã tìm được mấy người nhưng đều thử việc không thành công nên công ty phải làm lại từ đầu. Tất cả bản thiết kế của công ty vẫn do Tư Tồn đảm nhiệm. Do cả ngày phải “làm bạn” với bàn vẽ nên Tư Tồn không mặc đồ lụa nữa. Cô mặc quần bò, đi giầy thể thao theo trào lưu ăn vận thịnh hành toàn quốc lúc bấy giờ. Cô búi mái tóc ngắn đến tai của mình thành một túm nhỏ phía sau nên trông càng trẻ trung, tràn đầy sinh lực. Có những lúc nhìn đang làm việc, trong một vài khoảnh khắc, Mặc Trì như người mất hồn. Anh cảm thấy dường như anh đã quen biết cô từ kiếp trước.

Tối đến, khi các công nhân đều tan ca, anh vẫn tiếp tục ở lại văn phòng đọc tài liệu, duyệt báo cáo, vạch kế hoạch. Trong ngăn bàn làm việc của anh có rất nhiều hộp mì ăn liền, lúc nào đói, anh sẽ tiện tay lôi ra một hộp, úp với nước sôi, rồi cứ thế vừa làm vừa ăn.

Lúc này, có một vị khách không mời mà đến gõ cửa văn phòng anh, đó là Trương “phát tài”. Người này vừa thấp vừa gầy, hai mắt vàng đục, miệng toàn răng đen. Mặc Trì không thân thiết gì với người này nhưng anh lại có thâm "tình với những người ở khu phố Đông Môn nên chỉ cần là hàng xóm cũ đến tìm gặp, anh đều tiếp đón nhiệt tình.

Anh đặt cốc mì xuống và đứng dậy chào khách: “Anh Trương, mời vào”.

Trương “phát tài” hít hít mũi rồi chau mày nói: “Ông chủ lớn như cậu mà phải ăn mì dành cho bọn làm thuê à? Mùi mì chín nồng quá, sặc chết mất thôi”. Nói xong anh ta còn làm bộ hắt hơi rõ to.

Mặc Trì vứt vỏ hộp mì xuống thùng rác: “Anh Trương đến đây không biết có việc gì?”

Trương “phát tài” cười rung cả hai vai, hai tay xoa xoa vào nhau: “Không dám, không dám. Tôi thì có việc lớn gì được? Tôi chỉ muốn tới thăm người anh em cũ thôi mà”.

Mặc Trì biết anh ta vốn là kẻ ăn không ngồi rồi, không nghề nghiệp gì, sống dựa vào mấy đồng tiền cho thuê nhà, thu nhập lúc lên lúc xuô"ng tùy vào lượng khách tới thuê. Sau khi hàng xóm xung quanh đua nhau ăn nên làm ra, vợ anh ta càng nhìn chồng càng thây không thuận mắt. Sau vài lần bỏ về nhà mẹ đẻ ở Quảng Tây, chị ta đã không bao giờ quay lại nữa. Từ đó Trương “phát tài” phải nuôi một đứa con đang học cấp hai nên cuộc sống ngày càng điêu đứng. Sau ngày Mặc Trì rời phố Đông Môn, Trương “phát tài” đã tới tìm anh hai lần. Lần đầu tiên anh ta làm bộ dạng đáng thương, nói là phải đóng tiền mua sách vở cho con, Mặc Trì thương tình cho anh ta hai trăm tệ. Lần thứ hai anh ta bảo cần hùn vốn làm ăn với mấy người bạn. Thấy hàng xóm cũ chịu cải tài quy chính, có ý chí làm giàu, Mặc Trì không nghĩ gì nhiều liền đưa cho anh ta hai ngàn tệ. Ai ngờ anh ta đem số tiền đó đi mua ma túy.

Trong những năm qua, Mặc Trì đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió trong phong trào cải cách mở cửa, chứng kiến “tốc độ phát triển của Thẩm Quyến” khiến cả thế giới phải kính phục và cũng nhìn thấy không ít hiện tượng tiêu cực nảy sinh trước tốc độ tăng trưởng quá “nóng”. Sử dụng ma túy chính là ví dụ cực đoan nhất. Rất nhiều người không cưỡng nổi sự mê hoặc nhất thời, yêu phải “nàng tiên nâu”, cuối cùng khuynh gia bại sản. Sau khi sự nghiệp thành công, Mặc Trì tiếp xúc với nhiều người hơn, cũng từng có người đưa cho anh ma túy nhưng anh không do dự gì mà mắng mỏ người đó một trận nên thân, từ đó đoạn tuyệt hẳn quan hệ.

Lúc này, tuy công việc ngập đầu nhưng anh cũng muốn nói vài lời với Trương “phát tài”, không ngờ chưa đợi Mặc Trì nói gì, anh ta đã nhanh nhảu đi ngay vào vấn đề chính.

“Người anh em, gần đây anh túng quá, đành đến nhờ ông chủ giúp một tay”. Trương “phát tài” xếch mắt, dùng đầu ngón tay làm động tác đếm tiền.

“Anh Trương, lần trước tôi đã đưa tiền cho anh đi làm ăn, sao giờ vẫn...”, Mặc Trì nói.

“Ôi giời ạ, đừng nhắc nữa”, Trương “phát tài” giậm chân nói: “Lần đó bọn anh mua một lô hàng. Khi vu’a mang đến chợ đêm, bao nhiêu người đã vây quanh đòi mua. Bọn anh đều nghĩ lần này chắc phát tài thật rồi, ai dè chưa bán được gì thì cảnh sát đã ập tới Hàng bị tịch thu hết, mất cả chì lẫn chài. Người anh em hãy cho anh vay thêm hai ngàn nữa, lần này anh đổi chỗ bán, khi kiếm được tiền, sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho cậu”.

Mặc Trì trầm ngâm một lúc, sau đó anh nhấc điện thoại lên: “Anh bán hàng ỏ chỗ nào? Tôi có mấy người bạn làm bên công an và công thương nên chỉ cần nộp một chút tiền phạt cho có là lâ"y lại được hàng thôi”.

“Ây, đừng, đừng!”, Trương “phát tài” kinh hãi, vội vã xua tay: “Lần trước bỏ qua đi, lần này bọn anh sẽ cẩn thận hơn, nhất định sẽ kiếm được tiền trả chú”.

Mặc Trì không muốn đôi co với anh ta nữa nên nghiêm mặt nói: “Anh Trương, có phải anh đã lấy tiền dùng vào việc khác?”

“Không có, không có”. Trương “phát tài” vừa nói xong liền ngáp dài mấy cái, nước mắt cứ thế chảy ra.

Đây rõ ràng là biểu hiện trước khi lên cơn nghiện. Lòng Mặc Trì trầm xuống, anh hỏi: “Anh thật sự nghiện hút à.?”

Mặt Trương “phát tài” lập tức biến sắc, anh ta giậm chân, nghiến răng nói: “Ai bảo chú thế? Có phải lão Mạch không? Thằng đấy nó nói láo”. Trương “phát tài” nói xong nước mắt lại chảy dài. Anh ta dường như đang bị hàng trăm bàn tay cấu xé, hai tay không ngừng sờ mó khắp người, ánh mắt trở nên rã rời, nói năng lung tung: “Mặc “thọt”, cho anh tiền”.

Mặc Trì vội dìu anh ta ra sô pha ngồi. Trương “phát tài” liền bám chặt lấy tay Mặc Trì, hai mắt long sòng sọc, đỏ lừ: “Cầu xin chú, cho anh xin ít tiền”.

“Tôi không thể cho anh tiền mua ma túy, anh phải đi cai nghiện thôi”.

“Không được”. Trương “phát tài” gắt lên, nhảy ra khỏi sô pha nhưng hai chân mềm uột không có lực, cả người ngã xuống nền nhà: “Nếu đến trại cai nghiện thì coi như anh xong đời, hàng xóm sẽ coi thường anh”.

Một tay đỡ lấy chân giả, Mặc Trì từ từ cúi xuống đỡ anh ta dậy và vẫn tiếp tục khuyên răn: “Anh như bây giờ hàng xóm mới coi thường anh. Sau này cai nghiện được rồi, tôi sẽ cho anh tiền mở một gian hàng nho nhỏ, sống cuộc sống tử tế, được không/”

Trương “phát tài” gạt Mặc Trì sang một bên khiến anh mất thăng bằng, ngã ngay xuống nền.

“Không được!” Hai mắt Trương “phát tài” đỏ lừ, toàn thân run bần bật nhưng vẫn cô" nhấc người lên: “Cho anh tiền... anh chỉ cần tiền thôi”.

Mặc Trì thâ"y khuyên không được liền tự mình đứng dậy, quay lưng đi rồi nói: “Nếu dùng tiền để mua ma túy thì một xu tôi cũng không đưa”.

Trương “phát tài” không thể chịu nổi nữa, anh ta liền phủ phục xuống nền đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiền... tiền...”

Mặc Trì không nhẫn tâm nhìn cảnh đó liền nhấc điện thoại.

Tư Tồn và Tiểu Điền ở văn phòng bên cạnh nghe thấy tiếng ồn ào liền vội chạy đến, gặp đúng lúc Trương “phát tài” bị người của Cục Cai nghiện cưỡng chế bắt đi. Trương “phát tài” nhìn Mặc Trì với ánh mắt đầy căm hận. Nhận thức của anh ta đã trở nên mơ hồ, anh ta lẩm bẩm nói không rõ ràng nhưng Mặc Trì vẫn nghe được những gì anh ta nói: “Mặc “thọt”, thằng què, mày đợi đấy...”

Trái tim Mặc Trì lạnh buốt như bị ai đó ngâm vào nước đá.

Tiểu Điền sốt sắng hỏi: “Mặc tổng, anh không sao chứ?”

Sắc mặt Mặc Trì có phần khó coi: “Tôi không sao, mọi người đi làm việc của mình đi”.

Tiểu Điền rút lui, chỉ còn Tư Tồn ở lại bên anh quan tâm hỏi: “Người lúc nãy là ai thế?”

Lúc nãy Mặc Trì vừa trượt chân ngã nên chân giả hình như bị sai vị trí. Anh đã cố cử động vài lần mà nó vẫn như bị đóng đinh xuốhg nền, không thể động đậy được. Anh không muốn Tư Tồn biết, liền làm mặt lạnh muốn xua cô đi chỗ khác: “Hàng xóm cũ, mọi việc giải quyết xong rồi, em cũng ra ngoài đi”.

Tư Tồn nhìn thấy Mặc Trì duy trì tư thế chuẩn bị bước đi nhưng chân trái vẫn không động đậy, biết là chân giả của anh xảy ra vấn đề. Cô liền bước đến dìu anh. Mặc Trì hất tay cô ra: “Không cần em lo, đi làm việc của em đi”.

Tư Tồn giương mắt nhìn anh, trong mắt cô đã ươn ướt vài giọt lệ. Cô cúi đầu xuống, quay người bước ra ngoài.

Mặc Trì dựa vào thành bàn làm việc, tháo chân giả ra rồi lắp lại... Trước khi Trương “phát tài” đến anh đang làm gì nhỉ?

Anh đang căn cứ vào số liệu của tháng trước để lên kế hoạch sản xuất. Anh đã ăn một hộp mì ăn liền. Anh muốn ăn lót dạ trước, sau khi tan làm anh sẽ dẫn Tư Tồn đi ăn món bụng heo bao gà. Đây là một món ăn đặc sắc kiểu Quảng Đông, vừa thanh đạm lại vừa bổ. Anh biết một cửa hàng chế biến món này rất đúng kiểu. Mấy ngày qua Tư Tồn làm việc mệt mỏi rồi, anh muốn bồi bổ cho cô một bữa. Sự trở về của Tư Tồn khiến cuộc sống của anh có thêm nhiều màu sắc tươi mới, trong đó biểu hiện rồ ràng nhất là anh lại có hứng thú với việc ăn uống.

Dáng vẻ lúc nãy của Tư Tồn thật đáng thương. Mặc Trì tự kiểm điểm bản thân. Anh thực lòng không muốn cô chứng kiến bộ dạng bất lực của mình, chỉ có điều thái độ của anh có phần hơi ngang ngược.

Sau khi làm xong việc, anh vội chạy đến văn phòng cảa Tư Tồn, cũng may cô vẫn chưa đi. Cô đang bận phân loại các bản vẽ thiết kế để cất vào ngăn kéo.

“Tối nay anh mời em dùng bữa, được không”. Mặc Trì nói với giọng khẩn thiết, giống như một kẻ biết tội đang đầu thú.

Tư Tồn khóa xong ngăn kéo liền xách túi lên, khuôn mặt không một chút biểu cảm: “Không cần, tối nay em có hẹn đi ăn với Tiểu Điền”.

“Vậy thì anh sẽ ở đây đợi em, em ăn xong anh sẽ đưa em về”.

“Không cần, em sẽ gọi taxi”.

Tư Tồn cứ mở miệng ra là nói “không cần” khiến Mặc Trì cẳm thấy không vui. Nhưng lúc “người ta” dìu anh dậy, ai đã nói “không cần” trước?

Mặc Trì vẫn tiếp tục giữ thái độ thành khẩn, anh nói: “Trời mỗi lúc một nóng hơn, anh đã mua cho em cái điều hòa, tối nay anh bảo công nhân đến lắp nhé?”

Tư Tồn tiếp tục giận dỗi: “Không cần, em không sợ nóng”.

Thái độ nhiệt tình của Mặc Trì nguội lạnh, anh cố nghiến răng, nén cơn giận: “Thôi, thế em đi đường cẩn thận nhé”.

Tư Tồn xách túi, bước ra khỏi cửa. Nhìn qua cửa sổ, anh thấy cô và Tiểu Điền đang nói cười ríu rít. Anh nén giận, gọi thợ đến căn hộ của Tư Tồn lắp điều hòa cho cô. Anh có chìa khóa căn hộ của cô nhưng chưa bao giờ tự tiện vào nhà. Đây là không gian hoàn toàn thuộc về Tư Tồn. Lắp đặt xong xuôi, anh bảo thợ về trước.

Chỉ những lúc Tư Tồn không có mặt như thế này, anh mới dám ngồi lại một lúc để cảm nhận bầu không khí của cô. Anh thuê người giúp việc hàng ngày đến dọn dẹp cho cô. Anh còn mua cho cô mấy bình hoa và cẩn thận dặn dò cô giúp việc thay hoa tươi mỗi ngày. Cô giúp việc đó làm việc rất tận tâm và chu đáo.

Lúc này, trên bàn đang bày một lọ hoa hồng rực rỡ, còn phía cửa sổ lại ngát hương thơm của hoa bách hợp. Trong phòng ngủ không trang trí hoa nhưng lại có một bình cây xanh lớn, bảo đảm không khí trong phòng luôn tươi mới. Mặc Trì phát hiện bên cạnh tivi có đặt một chậu xương rồng nhỏ, dáng cây tròn trịa, mình phủ đầy gai sắc nhọn, trên đỉnh lơ thơ một bông hoa nhỏ màu trắng. Cái này không phải anh nhờ cô giúp việc mua, vậy thì chắc chắn đây là do Tư Tồn mua rồi. Mặc Trì nhìn chậu cây nhỏ này một cách thích thú, đột nhiên anh cảm thấy nó thật giống cô, vừa kiên cường, vừa nhỏ bé lại có một vẻ đẹp rung động lòng người. Mặc Trì bất giác mỉm cười và khẽ chạm vào bông hoa trắng bé nhỏ yêu kiều. Anh không cẩn thận nên bị gai đâm vào tay. Anh càng cười lớn. Nếu Tư Tồn biết anh ví cô với chậu xương rồng, chắc cô sẽ tức giận tới mức toàn thân nổi gai lên mất. Lúc nãy cô bướng bỉnh, lạnh lùng nói “không cần” nhưng anh không tin, cô thật sự không cần tất cả.

Sau khi ngồi một lúc, Mặc Trì mới nhớ ra mình vẫn còn công việc phải làm. Anh liền quay về căn phòng bé nhỏ của mình. Sau khi nằm nghiêng trên giường, ngay lập tức anh vùi đầu vào công việc. Anh thấy tâm trạng khá tốt, tuy hơi mệt mỏi nhưng hiệu suất làm việc cực kỳ cao. Sau khi làm xong mọi việc, anh nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín giờ.

Mặc Trì quyết định cho phép mình nghỉ ngơi một lúc. Anh lôi cuốn tiểu thuyết tiếng Anh ra, lật bừa tới một trang và lại cắm cúi ngồi đọc. Anh rất thích những vấn đề thuộc về: Văn học, Lịch sử hay Triết học. Sau ngày đến Thẩm Quyến, vì công việc quá bận rộn nên anh không còn thời gian dành cho những sở thích này nữa. Anh mua về mấy cuốn tiểu thuyết tiếng Anh vừa dùng để tiêu khiển vừa để nâng cao trình độ tiếng Anh. Nhưng anh không ngờ người Trung Hoa dù có trình độ tiếng Anh cao đến đâu thì vẫn thấy việc đọc thật nhạt nhẽo. Mặc Trì vừa đọc sách vừa nghĩ tới Tư Tồn, nghĩ tới lúc cô nói “không cần” sao mà đáng ghét đến thế, nhưng khi nhớ lại bộ dạng giận dỗi của cô, anh lại mỉm cười, sau đó bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Không biết bao lâu sau, Mặc Trì bị một tiếng sét làm tỉnh giấc. Anh nhìn bốn bề xung quanh mới nhớ ra phòng mình không có cửa sổ. Anh vội vàng đứng dậy, chạy ra bên ngoài. Cơn gió điên cuồng đã làm bật tung cửa sổ văn phòng khiến những hạt mưa cứ thế bay vào. Đột nhiên, một vệt sét sượt qua, tiếp theo đó là tiếng sấm như rung chuyển đất trời. Trong lòng Mặc Trì trĩu nặng, anh nghĩ đêm mưa như thế này, Tư Tồn sẽ ra sao?

Anh biết cô sợ sấm sét, sợ cả bóng tối, huống hồ...

Mặc Trì cầm lấy chiếc ô, sau đó mở cửa phòng, xông ra ngoài trời. Gió quá lớn nên anh không đỡ nổi chiếc ô. Trong giây lát, anh đã ướt như chuột lột, quần dính chặt vào chân giả, gần như không thể bước đi được nữa. Mặc Trì đứng chờ một lúc trong cơn mưa tầm tã. Lúc này không có taxi mà chỉ có vài chuyến xe hàng đi qua. Anh vuốt sạch nước mưa trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Anh nghĩ tới cảnh Tư Tồn ở nhà một mình mà lòng như có lửa đốt, cô" sức vừa chạy vừa lết tới căn hộ của cô. Việc vận động mạnh khiến tim anh gần như nhảy cả ra ngoài, quãng đường bình thường chì đi mười phút là tới, lúc này xa chẳng khác gì nơi chân trời góc bể. Nước mưa ngấm vào bên trong cơ thể Mặc Trì. Anh đã chạy tới mức người toát hết mồ hôi, khi bị nước lạnh ngấm vào cơ thể, anh không ngừng run rẩy- Nhưng lúc này trong đầu anh chỉ có một ý niệm duy nhất đó là hướng về phía trước, về nơi có Tư Tồn.

Cuối cùng, anh đã đứng ở phía dưới căn hộ của Tư Tồn. Anh nghiên chặt răng bước đi, không dám ngơi nghỉ lấy một giây. Đột nhiên, anh thấy một bóng đen chạy vụt qua, tiếp theo, bóng đen ướt nhèm đó sà vào lòng anh.

Lúc này anh mới nhận ra đó chính là Tư Tồn!

Tư Tồn không mang theo ô nên toàn thân ướt nhẹp, tóc sũng nước dính chặt vào khuôn mặt đang tái nhợt. Cô nắm chặt vai Mặc Trì, cả người run lên bần bật.

Cô nép mình vào lòng anh và thở hổn hển. Cô vẫn giữ cái tật trước kia, những lúc quá sợ hãi thường không nói được gì. Mặc Trì vỗ nhẹ lên lưng cô, mưa vẫn ào ào trút xuống, anh liền nói: “Không sao đâu, em đừng sợ. Chúng mình về nhà nghỉ ngơi được không em?”

“Trong phòng mất điện, mất cả nước nữa...”, Tư Tồn nói ngắt quãng. Cô vừa cùng Tiểu Điền đi ăn về, thấy trời vừa đổi sắc, cô liền vội vội vàng vàng chạy về cho kịp trước khi trời mưa. Ai dè, trong nhà tối om, cả điện lẫn nước đều mất. Bên ngoài sấm chớp giật đùng đùng như có ma quỷ. Cô sợ hãi nép người xuống gầm giường, gió lạnh thổi toang cửa sổ, tràn vào trong nhà. Cô lehông muốn ở trong đó thêm một phút nào nữa nên đã chạy chân đất ra ngoài. Cô chỉ biết chạy về phía công xưởng của Mặc Trì vì với cô, anh chính là vị thần bảo hộ, nơi nào có anh, nơi đó sẽ an toàn.

Mặc Trì ôm cô vào lòng và nói: “Đừng sợ, anh sẽ giúp em sửa đèn, sửa nước. Có anh ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Tư Tồn vẫn đang run lên bần bật nhưng đã trấn tĩnh lại rất nhiều. Mặc Trì bước đi khó khăn. Hai tay cô dìu anh, chiếc ô lúc này đã trở nên không cần thiết, anh liền đóng nó lại Căn hộ của Tư Tồn ở trên tầng bốn. Khi vừa vào đến cửa, Mặc Trì dựa ngay vào tường, không động đậy nổi. Trong phòng tối mịt, quả nhiên có cảm giác u ám đáng sợ. Đột nhiên một tia chớp lóe lên, Tư Tồn sợ hãi nép vào lòng Mặc Trì.

“Đừng sợ!” Mặc Trì nắm chặt tay cô, thở hổn hển rồi nói: “Trong tủ có một hòm dụng cụ, bên trong có đèn pin, em hãy mang ra đây, anh sẽ kiểm tra cầu chì cho em”.

Tư Tồn bán tín bán nghi chạy về phía tủ, quả nhiên cô tìm thấy một hòm dụng cụ màu vàng. Cô chiếu đèn pin lên soi. Đột nhiên, Mặc Trì cởi áo sơ mi ra, lau khô nước mưa trên người, sau đó kéo cô ra chỗ thùng điện biểu.

Mặc Trì mở thùng điện biểu và nói với Tư Tồn: “Em chiếu vào bên trong cho anh, chếch sang trái một chút”. Tư Tồn cầm đèn pin trong tay và máy móc làm theo những gì Mặc Trì nói. “Được rồi, em đừng động đậy!” Mặc Trì nói: “Quả nhiên là hỏng cầu chì, để anh thay cái khác cho em”.

Anh quay lại phòng khách và lôi từ hòm dụng cụ ra một chiếc cầu chì mới. Tư Tồn phục sát anh đất: “Đến cái này mà anh cũng biết à?” Trong ấn tượng của cô, anh là một thư sinh cao quý, thanh tao nho nhã, sống trong nhung lụa, mọi việc trong nhà không bao giờ anh phải nhúng tay làm. Mặc Trì cười nói: “Anh đã từng nói với em, mọi việc trong công xưởng anh đều có thể làm được, trong đó có cả sửa điện, sửa đường ống nước”.

Tư Tồn chuyên tâm chiếu đèn pin cho Mặc Trì làm việc. Nước mưa từ trên người cô chảy xuống, chẳng mấy chốc tạo thành một vũng nước nhỏ trên sàn nhà. Mặc Trì nói: “Cẩn thận kẻo làm rớt nước vào điện biểu”. Anh thay cầu trì một cách thành thạo. Khi anh vừa bật lại công tắc, phòng đã sáng trưng. Tư Tồn như trút được gánh nặng, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi lúc nãy giờ đã nở nụ cười: “Mặc Trì, cảm ơn anh”.

Toàn thân cô ướt như chuột lột, nước vẫn không ngừng chảy xuống sàn. Mặc Trì lại lết về phía van nước, trong chốc lát anh đã sửa xong đường ống dẫn nước. “Ổn cả rồi, em đi tắm trước đi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh”.

Tư Tồn nhanh tay đẩy anh tới cửa phòng tắm. “Anh còn nói em nữa, anh còn ướt hơn em ấy”.

Mặc Trì quay người lại nói: “Anh không sao đâu, em cẩn thận kẻo bị cảm...”

Tư Tồn đột nhiên dài mặt ra: “Mặc Trì, nếu anh không muốn làm em khó chịu, anh hãy mau đi tắm đi”. Áo ba lỗ trên người Mặc T đã ướt đẫm nước, ở phía dưới, quần của anh dính chặt vào chân giả. Mặc Trì đang đứng thần người thì đã bị Tư Tồn đẩy vào phòng tắm. Cô còn nhét vào cho anh một chiếc ghế gấp. Cô nghĩ chân của Mặc Trì không tốt nên chắc chắn anh phải ngồi để tắm.

Cô nghe thấy tiếng nước dội xuống sàn vang lên, nhưng đến khi tiếng nước ngừng chảy, Mặc Trì vẫn chưa đi ra.

Một lúc sau, cô mới nghe thấy anh nói lí nhí: “Tư Tồn, em có khăn tắm to không?”

Tư Tồn lúc này mới hiểu ra và tự cốc vào đầu mình một cái. Quần áo của Mặc Trì đều ướt nhèm cả rồi, tắm xong anh lấy đâu không có quần áo để thay. Cô tự trách mình quá vô ý liền mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ thể thao mới và đặt trước cửa phòng tắm.

Trong chốc lát anh đã mặc xong quần áo và chầm chậm bước ra ngoài.

Anh vừa tắm qua nước nóng, toàn thân vẫn đang tỏa ra hơi nước. Tư Tồn dìu anh ngồi lên sô pha, còn mình đi chải tóc. Đợi cô tắm giặt xong, Mặc Trì đã đeo lại chân giả và thu xếp gọn gàng thùng dụng cụ.

Bên ngoài sấm chớp vẫn chưa dứt nhưng Tư Tồn không còn cảm thấy sợ hãi, ngược lại cô cảm thấy căn phòng nhỏ của mình ấm áp vô cùng.

Cô đứng bên cạnh anh và dùng khăn lớn lau đầu. Anh. đột nhiên hỏi: “Bây giờ em có còn nói “không cần” với anh nữa không?”

Tư Tồn thần người ra một lúc, đột nhiên như hiểu ra tất cả: “Mặc Trì, có phải tất cả do anh gây ra không? Lúc anh đến lắp điều hòa đã cô" ý làm hỏng cầu chì với vòi nước”.

Mặc Trì không nhịn nổi nữa liền phì cười: “Ai bảo em nói cái gì cũng “không cần”. Anh thì lại muốn xem có phải em đã biến thành nữ siêu nhân không, việc gì cũng không cần anh giúp”.

Tư Tồn giống hệt một chú mèo nhỏ đột nhiên nổi giận, sà vào lòng Mặc Trì rồi cốc nhẹ lên đầu anh: “Anh tệ quá! Cố ý hù dọa em”.

Mặc Trì nắm chặt lấy tay cô, nhìn cô một cách nghiêm túc và chân thành: “Anh chỉ muốn em đến tìm anh và nói với anh rằng em cần anh, dù chỉ là nhờ anh thay giúp em một cái cầu chì. Anh không ngờ tối nay lại mưa lớn. Anh hối hận thế nên đã tức tốc chạy đến đây nhưng không ngờ vẫn đến muộn để em phải sợ hãi”.

Tư Tồn đắm chìm trong ánh nhìn dịu dàng của anh. Cô uất ức nói: “Ai bảo anh nói “không cần” với em trước?”

Cô vẫn nhớ món nợ hồi trưa. Mặc Trì bám vào vai cô, cười nói: “Thế chúng mình hòa nhé! Hôm nay anh định mời em đi thưởng thức món gì ngon ngon, bây giờ kế hoạch sụp để hoàn toàn rồi”.

Tư Tồn giận dỗi: “Sao anh không nói sớm? Em bực mình với anh nên tối nay hầu như chẳng ăn được gì cả”.

“Không phải em đi ăn cùng Tiểu Điền sao?”

“Em gọi một núi đồ ăn nhưng chỉ ăn một chút, còn lại đều để Tiểu Điền đóng hộp mang về”.

Mặc Trì ấn cô ngồi xuống sô pha: “Để anh thể hiện cho em thây tay nghề của anh. Mì hải sản được không?”

“Anh từng làm việc ở nhà ăn đấy à?” Cô đã không còn tin trên đời này có việc gì đó mà Mặc Trì không làm được.

Mặc Trì mỉm cười nhưng không trả lời. Tư Tồn lại nói: “Nhưng ở đây em chẳng có thứ gì cả”.

Mặc Trì đi đến chỗ tủ lạnh, lôi ra cá viên, tôm tươi, rong biển và cá mực. Hai mắt Tư Tồn trợn tròn. Anh còn biết cả ảo thuật sao?

Mặc Trì cầm hết chỗ nguyên liệu rồi khập khiễng bước vào phòng bếp. Dáng điệu của anh trông rất mệt mỏi nhưng nét mặt lại vô cùng vui vẻ. Tư Tồn không nỡ làm anh mất hứng, lại lo cho sức khỏe của anh nên vội vàng chạy tới giúp đỡ. Mặc Trì đẩy cô sang một bên: “Em cứ nghỉ ngơi đi, anh chỉ làm một lát là xong thôi”.

Tư Tồn tựa vào thành cửa rồi nói: “Sao em không biết tủ lạnh của em có bao nhiêu thứ ngon lành thế này nhỉ?”

Mặc Trì đáp lại với giọng bất lực: “Em đã bao giờ mở tủ lạnh ra xem thử chưa?”

Ngày nào Tư Tồn tan ca trở về cũng mệt muốn chết. Sau khi tắm rửa xong cô liền đi ngủ luôn thì làm gì còn thời gian để mở tủ lạnh chứ. Cô cố ý trêu Mặc Trì: “Em ở khách sạn quen rồi, đồ ăn trong tủ lạnh của khách sạn cứ lấy ra là phải trả tiền. Lâu dần em hình thành thói quen không mở tủ lạnh nữa”.

“Em là nhà tư bản còn sợ thiếu tiền tiêu sao? Em có biết đồ ăn để trong phòng em không đấy?” Mặc Trì luôn dặn dò cô giúp việc, nếu đồ ăn trong phòng của cô mà ít thì phải mua bổ sung luôn. Trong phòng Tư Tồn có cả một thùng đồ ăn vặt đựng đầy sô cô la, bánh quy, hoa quả và bánh ngọt.

“Ngày nào em cũng đánh chén hết sạch”.

Mặc Trì mỉm cười: “Thế còn được, em cũng có ngốc lắm đâu”.

Cô nhìn anh nhanh nhẹn rã đông, rửa sạch rồi nấu chín hải sản, chẳng mấy chốc mùi hương thơm lừng đã tỏa ra khắp bếp. Mặc Trì thả mì vào nồi, rồi cúi xuống, mở ngăn kéo tủ bếp lấy ra một cái bát thủy tinh tuyệt đẹp. Anh tắt bếp rồi trút mì vào bát. Tư Tồn trông thấy chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên: “Thơm quá!”

Nước dùng có màu trắng sữa, sợi mì dai giòn, bên trên còn rất nhiều cá viên và hải sản, lại điểm xuyết thêm vài sợi rong biển màu xanh lục. Mặc Trì đưa đũa cho cô rồi nói: “Em thử đi, món này phải ăn lúc nóng mới ngon. Vì chuẩn bị vội vàng quá nên chưa hầm ra hết vị ngọt của xương cá, hay mai anh làm lại cho em ăn nhé!”

Tư Tồn thử một miếng, sau đó cô vội đẩy bát về phía Mặc Trì: “Anh cũng cùng ăn đi”.     

Mặc Trì cười nói: “Anh ăn lúc nãy rồi nên bây giờ không thấy đói. Tất cả chỗ này đều là của em”.

Tư Tồn đang đói nên khi nghe anh nói thế, cô cũng không khách khí nữa mà nhai nhanh thoăn thoắt, còn húp soàn soạt cả nước lẫn cái. Mặc Trì mỉm cười nhìn cô ăn, trong lòng vô cùng phấn khởi. Đến miếng cuối cùng, Tư Tồn dốc ngược cả bát lên húp rồi vỗ bụng mình: “Cuốĩ cũng cũng được một bữa no”.

Mặc Trì mỉm cười, giúp cô thu dọn bát đũa. Khi anh quay đầu lại nhìn đã thấy Tư Tồn nằm trên sô pha thiu thiu ngủ. Hôm nay cô đã chịu kinh hãi một trận, bây giờ được ăn uô"ng no nê, tinh thần sảng khoái, cơn buồn ngủ đã kéo đến. Bên ngoài tiếng sấm chớp vẫn vang rền nhưng cô biết Mặc Trì đang ở bên cạnh mình, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Mặc Trì lấy từ trong phòng ngủ ra một chiếc chăn, vừa định đắp lên người cỗ thì Tư Tồn đã mở mắt tỉnh dậy.

“Anh đã đánh thức em rồi”, Mặc Trì ảo não nói.

Tư Tồn dụi dụi mắt, sau đó lại ngáp một cái thật dài. Mặc Trì nói: “Tỉnh rồi cũng tốt, em về phòng ngủ đi”.

Sắc mặt Tư Tồn hoảng hốt: “Anh định về bây giờ sao?’

Mặc Trì nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ: “Em yên tâm, đợi mưa tạnh anh mới đi”.

Tư Tồn dìu Mặc Trì vào phòng ngủ. Cô leo lên giường, Mặc Trì giúp cô đắp chăn sau đó anh ngồi bên thành giường nhìn cồ. Tư Tồn nhích vào phía trong, nhường ra một khoảng trống lớn đủ cho một người nằm: “Mặc Trì, anh mệt rồi, anh cũng nằm xuống nghỉ đi”.

Mặc Trì tự nhiên đỏ mặt, đôi môi khẽ run rẩy. Tư Tồn không để anh nói thêm câu gì liền kéo anh nằm xuống rồi đắp một nửa chăn lên người anh. Toàn thân Mặc Trì căng cứng, anh không dám động đậy.

“Anh không tháo chân giả ra một chút được sao?”

“Không cần đâu”.

Hai người không nói gì nữa, họ cứ nằm yên lặng như vậy. Tư Tồn hồi tưởng lại mùi vị của bát mì hải sản rồi đột nhiên hỏi: “Anh đã từng mở hàng ăn thật à? Em nhớ ngày xưa anh còn nhầm hạt tiêu với đường trắng cơ mà?”

“Bây giờ anh vẫn nhầm”.

“Nhưng anh có thể nấu mì rất ngon”.

“Đó là món tủ của bà chủ nhà anh ở hồi anh mới đến Thẩm Quyến.”, Mặc Trì nói: “Sức khỏe của chị ấy không tốt lắm, rất ít khi xuống bếp. Thỉnh thoảng anh mới thấy chị ấy xuống bếp làm một lần, mà chỉ làm món mì này. Anh thích ăn nên đòi chị ấy phải dạy. Học xong cách nấu món mì, anh cũng rời khu phố’ đó, vì thế anh chỉ biết nấu duy nhất món mì hải sản này thôi. Sáu năm qua, anh không ngừng cải tiến nó để chuẩn bị một ngày nào đó lấy nó ra dụ dỗ em”. Anh nói chuyện mỗi lúc một bạo dạn, nói xong quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy hi vọng.

Tư Tồn bỗng nhiên cảm thấy cơ thể của mình căng ra.

Ánh mắt của anh mỗi lúc một trầm lắng, yên lặng nhìn cô.

Tư Tồn đột nhiên hỏi: “Bao giờ anh có thể tiến hành sản xuất búp bê Trung Hoa?”

Mặc Trì biết, ngày nào cô cũng phải nhận rất nhiều bản fax từ Mỹ, điều đó cho thấy công ty bên Mỹ còn không ít việc đang đợi cô về xử lý. Không ngày nào là Cruise không gọi điện thúc giục cô quay về Mỹ nhưng cô luôn lấy việc sản xuất búp bê làm lý do trì hoãn. Sau khi búp bê được sản xuất, cô sẽ không còn lý do gì để lưu lại nơi này nữa. Cô đã không còn là người vợ bé nhỏ của anh mà là CEO của một công ty lớn. Anh không có lý do gì để giữ cô ở lại. Mặc Trì nói: “Nguyên liệu đã dần dần đầy đủ rồi, sớm nhất là tuần sau bắt đầu sản xuất”.

Tư Tồn khẽ gật đầu, sau đó cô nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Tư Tồn không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Tới lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, nửa giường bên cạnh trống không. Cô không rõ Mặc Trì đã rời đi từ lúc nào.
Bình Luận (0)
Comment