Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 103

Lần đầu tiên trong đời, Cố Thất Thất chơi trò theo dõi. Đối tượng theo dõi: giáo sư Tiêu.

Trong suốt một tuần sau cái hôm tới nhà họ, mỗi tối, cô vẫn tới gặp Sinh, ngồi trong tiệm bán cá vàng tán chuyện trên trời dưới bể, chờ đợi đủ mọi lọai khách tới mua cá vàng. Ban ngày, Cố Thất Thất hy sinh toàn bộ thời gian dành cho bản thân, âm thầm mai phục ở gần nhà giáo sư Tiêu, hễ ông ta ra khỏi nhà tới trường, cô liền bám theo sát nút.

Cô vốn dĩ muốn ẩn thân trong nhà ông ta để tìm kiếm sự thật, nhưng nghĩ tới việc Sinh đang ở nhà, lại không dám hành động bừa bãi. Tuy mắt cậu ta hơi kém, nhìn ánh mắt chiếu ra bên dưới cặp kính đen lại luôn khiến Cố Thất Thất cảm thấy cậu ta có thể nhìn rõ mọi thứ trên thế gian, bao gồm cả cô khi đã ẩn thân. Nói chung, đây là tâm lý có tật giật mình.

Liên tiếp nhiều ngày, giáo sư Tiêu không có gì bất thường, ra khỏi nhà, đi xe bus tới trường, lên lớp, làm việc. Cho tới cuối tuần, đúng lúc ông đang thu dọn sách chuẩn bị ra về, đã nhận được một cuộc điện thoại, lập tức mặt mày biến sắc, chưa kịp lấy cặp tài liệu đã vội vàng lao ra khỏi văn phòng.

Theo quan sát của Cố Thất Thất, giáo sư Tiêu là một con người cô độc trăm phần trăm, điện thoại di động đối với ông ta chỉ để làm cảnh, rất hiếm khi có người gọi tới. Cũng rất hiếm khi nhìn thấy một người lúc nào cũng lịch thiệp từ tốn, kín đáo khiêm nhường như ông ta hoảng hốt tới nỗi phải bỏ chạy.

Cô bám theo giáo sư Tiêu tới một quán cà phê yên tĩnh. Ở đó, một người đàn ông trung niên đeo kính, người hơi béo, mặc một chiếc áo sơ mi hàng hiệu đắt tiền đang đợi sẵn. Cố Thất Thất đi theo vào.

Hai người đang trò chuyện hoàn toàn không ngờ được rằng, trong cuộc trao đổi riêng tư bí mật của họ, còn có thêm một Cố Thất Thất đang tàng hình.

– Anh Tiêu, anh còn do dự gì nữa? Lẽ nào anh vẫn chưa hiểu thằng bé kia có ý nghĩa gì với anh? Không, là có ý nghĩa gì với toàn thể nhân loại? – Người đàn ông đeo kính liên tục rướn người về phía trước, sắc mặt vô cùng nôn nóng.

– Ờ… đương nhiên là tôi biết, chỉ có điều tôi… – Giáo sư Tiêu từ đầu tới cuối đều không dám nhìn thẳng vào đối phương, vẫn chần chừ do dự – Này anh bạn học, anh biết rồi đấy, nó coi tôi như cha ruột!

– Từ khi anh nói với tôi chuyện vết thương của thằng bé có thể tự khỏi mà không cần đến thuốc men, tôi đã biết cơ hội của chúng ta đã tới. – Người đàn ông đeo kính túm lấy cổ tay giáo sư Tiêu, đôi mắt chiếu ra những tia sáng khác thường – Anh không được hành sự theo cảm tính, anh thử nghĩ xem, nó không chỉ tự biết chữa lành vết thương, ngay cả ăn phải cháo bỏ Kali Xyanua cũng không hề hấn gì. Hơn nữa, anh từng nói, nó còn có thể nói chuyện với những loài vật không phải con người. Anh Tiêu, đứa trẻ này là kỳ tích trong lịch sử loài người! Giao nó cho các chuyên gia của tổ nghiên cứu khoa học chúng tôi để tiến hành nghiên cứu, chắc chắn sẽ mang lại cống hiến mang tính kỳ tích cho sự phát triển của nhân loại!

– Nhưng… – Giáo sư Tiêu do dự.

– Đừng nhưng nhị gì nữa, lẽ nào anh thật sự muốn làm một phó giáo sư vô danh tiểu tốt của một trường đại học ao làng cả đời hay sao? – Người đàn ông đeo kính dường như đã nổi giận, giọng đầy nôn nóng và bất mãn – Anh hãy nhìn những bạn học cùng khóa với anh và tôi xem, người thì trở thành tỷ phú hô phong hoán vũ trên thương trường, người thì danh lợi song toàn, danh nổi như cồn trong giới học thuật, rồi anh hãy nhìn lại mình đi! Anh Tiêu, năm xưa anh mới chính là lớp trưởng lớp chúng ta, là người tài giỏi nhất, có năng lực nhất, thế mà bây giờ lại là người cám cảnh nhất. Tôi không tin anh không muốn thay đổi mọi thứ. Sinh chính là cơ hội của anh, cơ hội duy nhất!

Bàn tay cầm cốc cà phê của giáo sư Tiêu khẽ run rẩy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

– Việc của Sinh, tôi đã trao đổi với người trong tổ nghiên cứu khoa học. Chỉ cần anh gật đầu, chúng tôi lập tức tới đón cậu ấy đi. – Người đàn ông đeo kính không để cho ông kịp thở, vẫn tiếp tục ca bài”khích lệ” – Anh Tiêu, chúng ta đang phục vụ cho toàn thể nhân loại, đừng làm việc theo cảm tính như thế. Hãy nghĩ tới cảnh tượng anh bước lên nhận giải Nobel, anh sẽ biết tất cả mọi việc anh làm hôm nay đều là xứng đáng.

Cố Thất Thất nghe mà sởn tóc gáy, cái gì mà tổ nghiên cứu khoa học, đối tượng nghiên cứu… Sinh rành rành là một con người sống sờ sờ ra đấy, tuy cậu ta quả thực có hơi quái dị, nhưng cậu ta không phải là chuột bạch, sao có thể nói giao ra làm đối tượng nghiên cứu là giao ra ngay được? Hơn nữa, cái lão béo đeo kính này nhìn kiểu gì cũng không giống người tử tế, cơ thể bốc ra mùi kim tiền nồng nặc, quanh người, trong mắt, lởn vởn không tan.

Cố Thất Thất hy vọng giáo sư Tiêu sẽ dứt khoát từ chối. Sự quan tâm chăm sóc tận tình của Sinh đối với ông ta, tới cả một người ngoài như cô cũng cảm nhận được, huống hồ là bản thân ông ta. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy giáo sư Tiêu không phải là người xấu. Ông đối với Sinh có lẽ cũng tốt như Sinh đối với ông.

– Được thôi… – Giáo sư Tiêu cuối cùng đã gật đầu – Ngày kia tôi sẽ dẫn thằng bé tới gặp các anh. Nhưng tôi có điều kiện, trong toàn bộ quá trình nghiên cứu, nhất thiết phải có mặt tôi.

– Không thành vấn đề! – Người đàn ông đeo kính thở phào, vừa cười lớn vừa vỗ vỗ vào đôi vai gầy guộc của ông ta. Lúc này, Cố Thất Thất mới lờ mờ hiểu ra, tại sao anh trai cô hết lần này tới lần khác cảnh cáo cô, không được tin tưởng bất cứ sinh vật nào sống dưới lớp vỏ da. Bây giờ giữa hè, song cô lại cảm thấy ớn lạnh.

Bước ra khỏi quán cà phê, giáo sư Tiêu không đi thẳng về nhà. Ông ta lang thang ở ngoài đường tới nửa đêm mới quay về.

Cố Thất Thất vẫn bám theo sau ông, vô số lần muốn hiện nguyên hình trước mặt người đàn ông này, sau đó nắm lấy vai ông ta mà hỏi:

– Đúng là ông muốn giao Sinh cho những kẻ quái dị đó ư? Đúng là ông chỉ coi cậu ấy là đối tượng nghiên cứu ư?

Sinh đứng một mình trước quảng trường nhỏ bên ngoài khu dân cư, ngóng nhìn về phía xa xăm. Ánh trăng rọi lên người cậu, kéo thành một cái bóng dài đơn độc trên mặt đất.

– Sao con lại đứng ở đây? – Giáo sư Tiêu rảo bước lại gần, cố tỏ ra trấn tĩnh.

– Con thấy chú muộn thế mà vẫn chưa về nhà, gọi điện thì không nghe máy, thấy hơi lo lắng, nên ra đường tìm xem thế nào. – Sinh gãi đầu.

– Ồ…- Giáo sư Tiêu cười bối rối – Mắt của con không được tốt, đèn đường chỗ này lại hỏng, sau này nửa đêm nửa hôm, không được tùy tiện ra khỏi nhà. Chú không sao, chỉ là hôm nay ở trường có chút việc bận. Đi thôi, chúng ta về nhà!

Hai người đang định bước đi, từ trong góc tối của quảng trường bất thình lình vọt ra ba bóng người.

Dưới ánh trăng, Cố Thất Thất nhận ra ba kẻ đó, chúng là ba tên côn đồ bất hảo ở khu phố bên cạnh. Ba con dao găm sáng loáng huơ lên trên tay bọn chúng, một con chỉ thẳng vào dưới mũi giáo sư Tiêu.

Mục đích đương nhiên chỉ có một, trấn lột. Giáo sư Tiêu nhát gan lục lọi khắp các túi, chỉ moi ra được 27 đồng 8 xu.

Một tên côn đồ giật lấy tiền, đấm thẳng vào mặt giáo sư Tiêu, chửi văng lên:

– Mẹ kiếp, chỉ có vài đồng lẻ này thoi à? Lớn xác bằng này mà chỉ có mấy đồng tiền lẻ, không thấy nhục à?

Giáo sư Tiêu loạng choạng ngã lăn xuống đất, khóe miệng rỉ máu, lắp bắp:

– Xin lỗi…thực sự xin lỗi…

Tên côn đồ thứ hai tung chân đạp vào người ông ta, chửi:

– Xin lỗi có tác dụng chó gì! Có thẻ ATM không? Đưa ra đây! Cả mật mã nữa!

-Tôi… tôi không có! – Giáo sư Tiêu lắc đầu. Đáp lại ông, đương nhiên lại là một trận đấm đá.

Sinh lạnh lùng nhìn con dao găm kề trên cổ mình, nói:

– Đừng đánh nữa, tao có tiền, chúng mày đi theo tao! – Vừa nói, cậu vừa đưa tay lên, nắm lấy chiếc kính đen chưa bao giờ rời khỏi mắt, chầm chậm gỡ xuống.

Đúng lúc Cố Thất Thất đang định hiện hình giúp đỡ, sau lưng bỗng nghe “véo” một tiếng, một luồng khí lạnh buốt thốc qua, một bàn tay to lớn lạnh cứng thình lình bịt chặt miệng cô lại, khi cô còn chưa kịp hiện thân, đã túm lấy cô, nhanh chóng lôi tuột cô đi với một sức mạnh không phải của con người.
Bình Luận (0)
Comment