Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 134

Làm yêu quái thật tuyệt vời! Con thuyền của tôi có thể vận hành cả ở dưới nước, trên cạn lẫn không trung.

Trong thời điểm nguy cấp này, tôi vẫn không quên cười đùa với chính mình. Tôi đúng là một kẻ không sợ chết.

Nhờ sự giúp đỡ của thực thân, lấy lá bài kia làm không gian trung gian, tôi bước vào thế giới của lá bài Tarot như thực như hư mà không tốn đến một chút sức lực. Con thuyền nhỏ tưởng chừng rất sơ sài của tôi lướt như bay trên mặt biển cuộn trào sóng dữ. Thế nhưng, không một giọt nước biển nào thấm ướt được lên nó. Xung quanh con thuyền dường như luôn ẩn hiện một quầng sáng đỏ mờ mờ, giống như một tấm màn ngăn cách, chặn đứng những thứ mà nó cho là nguy hiểm trong một phạm vi an toàn.

May thay, ngọn tháp vẫn chưa đổ sập, chỉ có điều đã bị ngọn lửa ngùn ngụt bao trùm khắp trên dưới.

Con thuyền của tôi từ dưới chân tháp thăng bằng bay lên trên đỉnh. Lúc này tôi mới nhìn rõ, những tia chớp hung hãn giống như một con dao phẫu thuật đã chặt đứt ngang phần đỉnh vòm của ngọn tháp, để lộ ra đoạn tường gãy mấp mô nham nhở, cháy đen ngòm. Lửa cháy rần rật, đã bao vây toàn bộ căn phòng trên đỉnh tháp, khói dày cuồn cuộn, che khuất tầm nhìn của tôi. Con thuyền của tôi đang bồng bềnh trong gian phòng không có nóc, nhưng tôi không nhìn thấy tình hình trong căn phòng.

– Này! Mấy con quỷ con kia! Các cháu chưa chết đấy chứ? – Tôi vừa cố gắng cho con thuyền hạ xuống, vừa hét lớn.

– Chưa! Chúng cháu ổn cả! Cô quay lại rồi à? Cô quay lại rồi à? Mau cứu chúng cháu với!

Ba luồng sáng yếu ớt vây thành hình tam giác dần dần hiện ra trong màn khói dày đặc, ngay sau đó là những tiếng gào thét đinh tai của bọn nhóc. Tôi khẽ thở phào một cái, vẫn chưa quá muộn.

Những ngọn lửa khủng khiếp đủ để thiêu cháy người ta ra tro vẫn rập rình quanh Tam vương ngự ấn như không cam chịu. Tất cả mọi thứ ở nơi đây đều đã bị nó nuốt trọn, chỉ còn mấy kẻ ở trong kết ấn hình tam giác là chưa bén được vào. Một lần nữa tôi lại thầm cảm ơn con khỉ kia.

Tôi vươn tay ra, lần lượt kéo từng đứa nhóc xui xẻo lên thuyền. Vẫn may, không bị quá tải.

Con thuyền của chúng tôi vừa bay ra khỏi ngọn tháp nguy hiểm kia được ba giây, đã nghe thấy một âm thanh long trời lở đất. Tòa kiến trúc hoành tráng ấy đổ sập từng tầng một ngay trước mặt tôi, rồi sau cùng, giống như một đống bùn nhão, một nửa nằm trên mặt đất lửa cuộn tứ bề, một nửa rơi xuống mặt biển gầm gào sóng dữ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn trẻ kinh hãi đến cứng họng, không thốt nổi một câu, hai tay bám cứng lấy mạn thuyền, mạnh tới mức như muốn bóp nó nát vụn.

– Được rồi, không cần phải sợ! – Tôi ngồi ở mũi thuyền, quan sát mấy đứa nhóc nhếch nhác đến thảm hại – Chỉ chốc nữa thôi chúng ta sẽ về đến nhà!

Thằng nhóc béo bặm chặt môi, gật đầu thật mạnh. Một cậu nhóc đã lớn lộc ngộc, lúc này hệt như một đứa bé gái, nước mắt tội nghiệp dâng đầy tròng mắt, muốn trào ra nhưng lại sợ bị chê cười.

Cô bé tên là Nhậm Hiểu Thần ôm lấy ngực hồi lâu, dường như đã bình tĩnh lại một chút, bèn ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ nơm nớp:

– Cô… cô là thần tiên tới cứu chúng cháu phải không? Cô… sẽ không mang chúng cháu tới một nơi khủng khiếp khác đấy chứ?

– Không phải thần tiên, cũng có thể cứu được mấy đứa! – Tôi dí ngón tay vào trán của cô nhóc đa nghi này – Cháu nghĩ còn có nơi nào khủng khiếp hơn ngọn tháp vừa nãy nữa ư?

Bốn đứa nhóc đồng thời lắc đầu.

– Thế thì đúng rồi! Nói tóm lại, ta sẽ đưa các cháu ra khỏi đây an toàn.

Tôi biết, cái bộ dạng của tôi khi chân thành hứa hẹn với người khác rất dễ khiến người ta tin tưởng và yên tâm. Bọn trẻ cuối cùng cũng dần rũ bỏ được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, và bắt đầy nhen nhúm lên niềm vui sướng được sống sót sau kiếp nạn.

Con thuyền chầm chậm hạ từ trên cao xuống, đi vào một cánh đồng hoang vu trải dài bất tận. Trên bầu trời không có mặt trăng, chỉ có vài ba ngôi sao tàn, dưới mặt đất chảy tràn những vệt sáng xanh lam rực rỡ quái đản. Món quà của người bạn thân đã giúp cho con thuyền của tôi có khả năng tự tìm lối vào Âm giới, tôi chỉ cần đi cùng nó tiến lên phía trước.

– Được rồi, hãy kể cho ta nghe, mấy đứa tại sao lại đến nơi này? Chắc các cháu đã tới tiệm Mộ Thanh tìm cô chủ tiệm phải không? – Tôi tìm cách gợi chuyện, tôi sợ sự im lặng kéo dài sẽ lại gây ra áp lực tâm lý cho bọn trẻ, đặc biệt là trong hoàn cảnh hết sức bất bình thường này.

Vừa nghe thấy hai chữ “Mộ Thanh”, mấy đứa nhóc không ai bảo ai mà cũng run bắn lên, tựa như bị thú dữ vồ trúng.

– Đều tại các cậu, nếu không phải các cậu cứ nhất định lôi tớ đi, tớ sẽ không rơi vào cái nơi khủng khiếp đấy! – Thằng nhóc béo ị hậm hực lườm ba cô bé, càu nhàu.

– Thằng béo chết toi, chính cậu đã năn nỉ ỉ ôi bọn tôi đòi bọn tôi dẫn cậu đi, chính miệng cậu nói cậu rất muốn kết quả kiểm tra nằm trong top 3, cậu khao khát muốn nếm thử cảm giác làm học sinh xuất sắc, để mẹ cậu không mắng cậu là vô tích sự. Thế nên bọn tôi mới dẫn cậu đi chứ! – Cô bé đeo kính ngồi bên cạnh gõ vào đầu cậu ta.

– Các cậu thì không à? Lại không suốt ngày mơ mộng được làm học sinh xuất sắc? – Thằng nhóc béo ấm ức xoa đầu – Dù sao cũng tại các cậu cả, nếu không phải các cậu lúc nào cũng nhăm nhăm chạy tới cái quán chết tiệt ấy, lân la với mụ phù thủy ấy, thì tớ cũng không bị các cậu liên lụy mà ra nông nổi này!

Tôi cũng chẳng khuyên can, nghe mấy đứa nhóc đấu khẩu với nhau kể cũng thú vị. Về cơ bản, từ trong cuộc cãi vã của bọn chúng, tôi đã hiểu được đầu đuôi sự việc này một cách đại khái.

Ba cô bé này, ban đầu cũng chỉ vì thích món kẹo bông thơm ngon của tiệm Mộ Thanh, nên cũng như những đứa trẻ khác, thường xuyên lui tới. Không ngờ có một hôm, cô chủ tiệm Mộ Thanh bỗng nói với Nhậm Hiểu Thần rằng, cô ta phát hiện ra nó có chuyện không vui, bảo nó cứ tâm sự với cô ta đừng ngại, không chừng cô ta có thể giúp được nó. Thì ra bố của Nhậm Hiểu Thần do bất cẩn nên đã đánh mất một bản hợp đồng quan trọng, nếu không tìm lại được, rất có thể sẽ bị đối phương khởi kiện. Và thế là, Mộ đã bói cho nó một ván bài Tarot, rồi nói rằng bản hợp đồng ở trong ngăn kéo của người đồng nghiệp của bố nó. Sau đó, quả nhiên đã tìm thấy bản hợp đồng. Từ đó về sau, “thần thoại” về cô chủ tiệm Mộ Thanh giỏi bói bài đã được ngấm ngầm truyền tụng, rất nhiều học sinh đã tin tưởng mà tìm tới, và Mộ cũng không từ chối ai. Chỉ có điều, cô ta đặc biệt quan tâm tới Nhậm Hiểu Thần, lần nào nó tới cũng mời nó nếm thử thứ kẹo bông mới mà không lấy tiền. Một cô chủ tiệm xinh đẹp lại tốt bụng đến thế, Nhậm Hiểu Thần đương nhiên cảm thấy quý mến và tin tưởng. Hôm đó là sinh nhật của Nhậm Hiểu Thần, Mộ nói muốn tặng cho cô bé một món quà sinh nhật đặc biệt, đó là một điều ước. Cô ta sẽ biến bất cứ điều ước gì của cô bé thành sự thật. Nhậm Hiểu Thần đã tin lời cô ta, và nói với cô ta rằng điều ước lớn nhất của nó và của cả hai người bạn thân, chính là có thể thay đổi thực tế, nếm thử cảm giác được làm học sinh xuất sắc, không còn phải đối diện với ánh mắt thất vọng của bố mẹ và những cái thở dài thườn thượt của thầy cô giáo. Bọn chúng muốn trở thành những học sinh xuất sắc, được đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ, sống trong những tiếng hoan hô khen ngợi. Mộ đã đồng ý, và còn cho phép nó dẫn hai người bạn thân cùng đến, điều kiện là nhất định phải giữ bí mật việc này với người ngoài. Song cậu nhóc béo học khác lớp nhưng cùng trường với mấy cô bé, sau khi vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện của chúng, đã năn nỉ đủ đường, đòi theo tới cho bằng được, nói rằng nếu không cho cậu ta tham gia thì cậu ta sẽ tiết lộ cho toàn trường cùng biết việc này…

Kết quả là, khi mấy đứa nhóc bọn chúng làm theo lời Mộ, đồng thời đặt ngón tay lên lá tháp của bộ bài Tarot, thì sự việc đáng sợ đã xảy ra – bọn chúng bị “hút” vào một thế giới khác, kêu trời không thấu kêu đất không hay. Bọn chúng thậm chí không biết được từ khi chúng bước vào thế giới này cho tới khi tôi tìm ra bọn chúng, thời gian đã trôi qua bao lâu. Chúng nói, nơi đó không có ngày và đêm, thời gian dường như bị đóng băng, cũng không cảm thấy đói, chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.

Những đứa trẻ ngốc nghếch đáng thương.

– Hãy nhớ kỹ, điều ước là thứ được đặt ở trong tim, và phải được thực hiện bằng sự nỗ lực thực tế. Tà ma ngoại đạo trên thế giới này rất giỏi lợi dụng tâm lý muốn đi đường tắt của con người, lợi dụng mong muốn của con người để gây tổn hại cho chính họ. – Tôi nghiêm nghị nói với Nhậm Hiểu Thần – Còn nữa, cháu chính là cháu, là duy nhất trên thế giới này, đừng vì sự ngưỡng mộ hay một thứ cảm xúc nào khác mà biến bản thân thành bản sao của người khác. Việc này chẳng có ý nghĩa gì cả. Mạng sống quý giá chính là vì nó không thể phục chế.

Mấy đứa nhóc đưa mắt nhìn nhau, không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Con thuyền êm ả lướt đi trên mặt đất khấp khểnh, không phát ra một tiếng động, nhẹ bẫng như một sợi lông vũ chao qua bầu trời, chở chúng tôi đi về phía một con đường nào đó đang ẩn mình trong bóng tối.

Một lát sau, cậu béo bỗng đưa mắt nhìn tôi, vẻ bối rối ngượng nghịu, ngập ngừng như muốn nói.

– Sao thế? – Tôi cảm nhận được ánh mắt bất thường của nó.

– Cháu… cháu muốn đi tè… Nhịn lâu lắm rồi…

– Cậu phiền hà quá đấy! – Mấy cô bé lườm cậu ta.

– Ai mà chẳng có lúc buồn…

Tôi đành phải dừng lại, cho cậu béo xuống thuyền, và căn dặn nó không được đi cách chúng tôi quá một mét, mấy người phụ nữ chúng tôi quay mặt đi là được.

Cậu nhóc gật đầu cái rụp, vô cùng cấp tốc nhảy vụt xuống thuyền.

Tuy cái tiếng tồ tồ ấy nghe thật bất nhã, nhưng không cho nó đi tè thì thật quá vô nhân đạo.

Rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng cậu béo thư thái thở phù một cái, sau đó là tiếng kéo khóa quần, rồi sau đó là một tiếng rú thất thanh.

Tôi quay phắt đầu lại – ngay chỗ cậu béo đang đứng, một bàn tay khổng lồ, trên các đốt ngón tay mọc sin sít những sợi lông dài màu nâu, thình lình thọc lên từ trong lòng đất, túm chặt lấy chân phải thằng bé.

– Ở nguyên trên thuyền, không được động đậy! – Tôi hét lên với mấy đứa con gái, rồi phi thân nhảy xuống thuyền, đồng thời rút từ ngang lưng ra một thanh kiếm mảnh lưỡi rộng chừng hai ngón tay, trắng lóa như tuyết, rồi vận khí, đâm thẳng vào bàn tay quái đản kia.

Thanh kiếm này tuy đã nhiều năm chưa rút khỏi bao, nhưng nó dù sao cũng đã từng cùng tôi giết chết vô số yêu ma quỷ quái. Một cú đâm, bàn tay quái đản kia rõ ràng đã nếm mùi đau đớn, lập tức nới lỏng, từ dưới mặt đất vọng lên một tiếng rống trầm trầm.

Cậu béo đang ra sức giãy giụa, lúc này “oạch” một cái ngã nhào sang một bên, tôi chụp lấy cánh tay nó nhấc nó lên, rồi vỗ vào lưng một cái, đẩy nó trở về thuyền.

Thế nhưng, tôi còn chưa kịp xoay người, chợt thấy dưới chân hẫng một cái, toàn thân rơi thẳng xuống dưới một cách mất kiểm soát.

Chỗ tôi đứng chớp mắt đã biến thành một cái hố lớn không ngừng sạt xuống, đất đá xung quanh rào rào chảy xuống dưới như thác. Phiền toái nhất là tôi phát hiện ra mình đã không thể nào sử dụng thuật đằng vân, cũng có nghĩa là tôi không thể bay lên được. Tôi nghĩ, chắc chắn là vì tôi đã rời khỏi sự bảo vệ của thực thân, năng lượng của thế giới này và năng lượng của bản thân tôi đã xung đột với nhau, áp chế linh lực của tôi.

Trong cái khó ló cái khôn, tôi vội vàng vận hết sức mạnh, cắm phập thanh kiếm trong tay vào trong vách núi, nắm thật chặt đốc kiếm, toàn bộ cơ thể treo lơ lửng bên trên cái hố đen, dưới không đường sống, trên chẳng lối lên, lại thêm đất cát trên vách núi vẫn không ngừng dịch chuyển, tan rã, sạt lở. Thanh kiếm của tôi cũng không trụ nổi bao lâu nữa.

Rầm! Rầm!

Tôi nghe thấy những tiếng bước chân kỳ quái và nặng nề giống như tiếng bước chân của khủng long bạo chúa trong bộ phim “Công viên kỷ Jura”.

Hai luồng sáng xanh lét, sáng quắc như đèn pha ô tô chiếu xuống đầu tôi.

Tôi ngẩng lên, và nhìn thấy một cái đầu còn to hơn cả mặt bàn ăn nhà tôi, là đầu của một con bò, hai chiếc sừng cong vút màu xanh, giống như hai thanh đao cong đặt ngược sáng. Nhìn tiếp xuống dưới, lại là cơ thể con người, còn có cả cơ bụng sáu múi đúng chuẩn.

Một con quái vật to lớn đầu bò mình người đang thò nửa người ra, cúi xuống nhìn tôi đang giãy giụa bên bờ vực sinh tử, bật ra mấy tiếng cười quái dị, sau đó rụt về, tiếng bước chân huỳnh huỵch tiến về phía bên kia.

Tôi khẳng định đây là hiển nhiên không phải là quỷ tốt đầu trâu mặt ngựa gì đó trong truyền thuyết. Nhìn hình dạng của con quái thú này, tôi bất giác sực nhớ ra, đây là thế giới trong bài Tarot. Là bài tháp là lá bài thứ mười sáu, còn lá bài thứ mười bảy là lá quỷ dữ – một con quái vật mình người đầu bò. Những lá bài này, mỗi lá đều là một khung cảnh độc lập, nhưng giữa các lá bài cũng có mối liên hệ với nhau. Chúng tôi đã ở lại trong lá bài tháp quá lâu, lá bài quỷ dữ hàng xóm của nó đã ngửi thấy động tĩnh, tìm đến góp vui cũng là chuyện đương nhiên. Xem ra, nếu chúng tôi cứ lần chần quá lâu trong thế giới Tarot, thì đám hàng xóm tới góp chuyện cũng sẽ càng nhiều hơn nữa.

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng va đập uỳnh uỳnh, còn có tiếng hét thất thanh của lũ nhóc.

Con Ngưu Ma Vương kia chắc chắn đang phá phách con thuyền của tôi. Thế nhưng, tôi lại không mấy lo lắng về chuyện này, với sức mạnh từ thực thân của tôi, cho nó đập phá cả mươi ngày nửa tháng cũng chưa chắc đã nứt nổi một kẽ. Chỉ cần bọn nhóc vẫn ở nguyên trong thuyền, chúng sẽ được an toàn. Vấn đề bây giờ là bản thân tôi làm thế nào để thoát thân đây?

Tôi chẳng còn bao nhiêu sức lực, thanh kiếm của tôi cũng đã bắt đầu có dấu hiệu lung lay.

Tôi nhớ lại lá bài tử thần của Mộ, chẳng lẽ hôm nay tôi phải chết trong cái hố bùn bẩn thỉu ghê sợ này thật ư?

Làm ơn đi, ai tới giúp tôi một tay với! Cho dù là đá cho tôi một phát để tôi bắn trở lại bên trên cũng được!

Mồ hôi tong tỏng nhỏ xuống từ trên trán. Chỉ nghe “roạt” một tiếng, thanh kiếm của tôi đã tuột ra khỏi lớp đất bùn rời rã…

Không bay được, quả là một cảm giác rất tệ.

Tôi rơi thẳng xuống cái hố đen ngòm không thấy đáy.

Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, trên cổ tay trái tôi đột ngột có một luồng khí nóng bỏng chảy xộc qua. Cái vòng bình an chạm vân rồng bằng vàng ròng bất ngờ rung lên bần bật, tiếng leng keng lảnh lót vang lên liên hồi, hình rồng chạm trên món trang sức nhỏ bé tròn xoe kia bắt đầu rùng rùng uốn lượn, ngóc đầu giương vuốt, trong chớp mắt đã bay vọt ra khỏi cái vòng bình an, hóa thành một con giao long màu vàng kim thân hình to lớn tráng kiện, cưỡi mây bay giữa không trung.

Tôi chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, con rồng lớn vừa thình lình xuất hiện kia đã ngậm ngay lấy cánh tay tôi, hất mạnh về phía sau một cái, để tôi ngồi vững trên lưng nó. Nó hú lên một tiếng dài, chở theo tôi vùn vụt bay lên.

Quả đúng như tôi dự liệu, thằng cha Ngưu Ma Vương kia đang giơ sừng húc liên hồi vào con thuyền của tôi, mấy đứa nhóc trong thuyền đã kinh hãi đến mặt mũi không còn ra hồn người.

Con rồng khổng lồ từ trên không trung lao thẳng xuống, quẳng tôi vào trong thuyền, rồi quẫy đuôi một cái, quật một cú trời giáng vào đầu gã Ngưu Ma Vương, hất tên quái vật kia văng ra xa cả mấy trượng.

Tôi chẳng hề dự định tiếp tục giằng co với gã Ngưu Ma Vương kia, lập tức chớp lấy cơ hội, vận ra ý niệm mạnh mẽ nhất, thúc con thuyền nhỏ lao đi vùn vụt với tốc độ tên lửa, thôi thì chuồn là thượng sách.

Con rồng khổng lồ cũng bay theo tôi, biến thành một sợi vàng mỏng mảnh, “vụt” một tiếng chui tọt vào trong cái vòng bình an trên tay tôi.

Mấy đứa nhóc nhìn mà chết lặng, lắp ba lắp bắp chỉ vào tôi:

– Cô… cô chắc chắn là thần tiên! Đó là con rồng… là con rồng phải không?

Thực ra bản thân tôi cũng rất đỗi băn khoản. Cái vòng bình an vân rồng bằng vàng ròng ấy chính là món quà nhỏ mà Ngao Xí tặng cho tôi, tặng khi nào tôi đã quên khuấy mất rồi, chỉ nhớ là lúc đó tôi còn cười nhạo hắn keo kiệt, biết tôi mê vàng, muốn tặng thì phải tặng thứ gì to to một chút chứ, khiến cho hắn tức đến mức chỉ muốn táng cho tôi một đấm, còn lụng bụng rằng tôi chẳng hiểu biết gì sất.

Ngao Xí, cái gã này…

Tôi nắm lấy cổ tay trái, trên vòng bình an vẫn còn vương lại một cảm giác ấm nóng rất đỗi quen thuộc. Tim tôi bỗng dưng nhói lên một cái.

Anh, từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ cho tôi chu toàn mọi nhẽ!

Thế nhưng, Ngao Xí, anh chết ở xó nào rồi?

Tôi lắc đầu thật mạnh, gắng gượng đè nén xuống những tâm tư rối bời vừa trỗi dậy. Việc cấp bách trước mắt là phải an toàn thoát khỏi cái chốn quỷ quái này trước đã.

Bỗng nhiên, phía trước vọng lại tiếng nước chảy, dội vào màng nhĩ tôi những âm thanh dìu dặt xa xăm.

Thuyền của tôi dừng lại trước dòng sông nước chảy lững lờ, sao trên trời cũng đã nhiều hơn một chút, soi bóng xuống mặt sông mênh mang uốn lượn, giống như những đôi mắt hiền hòa đang nhấp nháy.

Con thuyền từ từ tiến lên phía trước, hạ xuống mặt sông, không hề gợn lên một mảy lăn tăn.

Nhưng, nó không thuận theo dòng nước tiến về phía trước, mà chìm xuống lòng sông.

Lẽ nào, bên dưới dòng sông lấp loáng ánh sao kia, chính là con đường dẫn tới Âm giới?

Bọn trẻ ngỡ là thuyền bị rò nước, đương nhiên không thiếu được một trận la hét náo loạn.

Bọt khí ùng ục dâng lên xung quanh chúng tôi, thế nhưng, không một giọt nước chạm đến người chúng tôi, thậm chí là không lọt được lên thuyền.

Con thuyền cứ chìm mãi, chìm mãi, dường như không hề có đáy, cũng không biết đã trải qua bao lâu, một vài chùm sáng bỗng lóe lên từ một nơi sâu thẳm, mỗi lúc một sáng. Mỗi chùm sáng đều tựa như xuyên thấu qua từng tế bào trong cơ thể chúng tôi.

Tôi chợt cảm thấy mệt mỏi rã rời, giống như đã ba ngày ba đêm không chợp mắt, mệt tới mức không thể trụ vững.

Nhìn sang mấy đứa nhóc, thì chúng đã ngoẹo cổ ngủ lăn quay từ lâu.

Ý thức của tôi yêu cầu phải tỉnh táo, nhưng lần này nó đã không thể chiến thắng được cơ thể. Buồn ngủ quá mức, chỉ muốn ngủ thôi, hai mí mắt tôi nặng nề sập lại…
Bình Luận (0)
Comment