Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 139

✣ Ngao Xí ✣

Chúng ta căm ghét một người, thường bởi vì đôi bên quá giống nhau.

Chúng ta yêu quý một người, cũng bởi vì đôi bên quá giống nhau.

Nhưng có những lời, tôi không bao giờ có thể thốt ra khỏi miệng.

Hắn cũng vậy.

DẪN

Trong mắt hắn, không có một nô bộc nào trung thành hơn bóng đêm. Nó luôn luôn tới đúng giờ, đi đúng giờ, vĩnh viễn không bao giờ phản bội.

Những cơn gió đến rồi đi vốn chẳng có gì đặc biệt, nhưng, khi chúng xuyên qua các kim tự tháp Giza, liền biến thành những con người biết bay, thì thầm bên tai bạn những ký hiệu đã bị chôn vùi suốt mấy ngàn năm, những mẩu chuyện cổ xưa bị gió cát bào mòn.

Hắn đã quen với việc đứng lên đỉnh đầu tượng Nhân Sư Sphinx trong những đêm trăng khuyết. Khối đá khổng lồ nằm chễm chệ trong sa mạc kia mang một khí phách tương thông với đất trời. Hắn đã quen thuộc với tảng đá này, giống như quen thuộc với máu thịt của chính mình.

Từ lâu hắn đã không còn nhớ được hơi ấm và hình dạng của ánh mặt trời, chỉ có thể nhớ lại một cách mơ hồ về lần mặt trời mọc cuối cùng trong hồi ức dưới ánh trăng mờ nhạt.

Hắn đã đứng suốt mấy tiếng đồng hồ trên đầu pho tượng Nhân Sư, tấm áo choàng màu trắng bị gió thổi bạt sang hai bên, giống như một đôi cánh đang chuẩn bị dang rộng. Thân hình hắn hoàn toàn bất động, dường như tảng đá dưới chân đã truyền cho hắn sự tĩnh lặng vĩnh cửu, muốn biến hắn thành một phần của mình.

Dưới chân có tiếng động lạ. Mấy con mèo hoang không biết từ đâu tới tụ tập lại một chỗ, ngửa cổ khẽ gầm gừ, những tiếng mèo gào vẳng lên không ngớt. Con mèo đen cầm đầu liếm láp bàn chân trước bị thương, ngước nhìn hắn đang đứng tít trên cao với ánh nhìn quái lạ.

Hắn chỉ hơi lay động hàng mi, đưa tay trái ra với vẻ hờ hững.

Một chấm sáng giống như giọt sương bay ra từ đầu ngón tay hắn, rơi xuống đỉnh đầu con mèo đen, biến thành một quả bong bóng tròn xoe rất đáng yêu, bao bọc lấy con vật bé nhỏ theo một cách thức nực cười, rồi bay lên khỏi mặt đất, đến trước mặt hắn giống như một quả khinh khí cầu. Đôi mắt mèo tròn xoe phản chiếu cái lạnh lẽo trong ánh trăng, nhìn thẳng vào mặt hắn, bàn chân bị thương khẽ run rẩy, máu tươi túa ra từ vết thương đã giập nát tới mức không còn nhận rõ hình thù.

Hắn dịu dàng đỡ lấy con mèo đang trôi bồng bềnh trong không trung, ngón tay di chuyển trên bề mặt quả cầu trơn bóng bên ngoài.

– Đau không? – Đôi môi hắn khẽ mấp máy.

Mèo đen “meo” lên một tiếng.

– Ta biết rồi!

Ánh mắt vốn không một chút cảm xúc của hắn bỗng trở nên rất đỗi dịu dàng, ngón tay đang di chuyển chợt dừng lại, đầu ngón tay nhè nhẹ ấn lên quả cầu.

“Bép!” – Một tiếng động rất khẽ khàng, phải dỏng tai lên mới có thể nghe thấy.

Con mèo đen không còn hơi thở, cơ thể vẫn còn hơi ấm, giống như phiến lá rụng cuối cùng trong gió thu, đậu xuống lòng bàn tay hắn.

– Giờ thì tốt rồi! – Hắn đặt thi thể nó xuống – Cái chết là một cuộc sống mới khác.

Cái chết là một cuộc sống mới khác.

Đây là câu hắn vẫn thường nói.

Trong gió, một bài đồng dao xưa cũ khe khẽ ngân lên…

Kho đụn đã đầy ắp, từng bó lúa lăn cả ra ngoài.

Thuyền lớn đã đầy vun, thóc lúa tràn ra ngoài mạn.

Nhưng ta vẫn phải chở, không được sót một hạt.

Vì thần Anubis[1] ở ngay dưới vầng trăng,

Và ngài sẽ bắt đi những đứa trẻ lười nhác.

[1] Vị thần mình người đầu sói chuyên cai quản quá trình ướp xác và cuộc sống sau cái chết trong văn hóa Ai Cập, được coi như tử thần. (Nd)

Thần Anubis ở ngay dưới vầng trăng…

Hắn nhắm mắt lại, im lặng lắng nghe.
Bình Luận (0)
Comment