Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 146

Tôi hôn mê quá nửa ngày trời, tới chập tối hôm sau mới tỉnh lại. Thương Đồng Khải gọi đầu bếp trong nhà cậu ta tới, bày nguyên một bàn đại tiệc toàn cao lương mỹ vị dành riêng cho người bệnh, khiến tôi xúc động tới mức vừa ăn vừa nước mắt giàn giụa, không ngớt lời khen ngợi con mèo này giàu đức độ lương tâm.

Cậu ta và Huyền cuối cũng đã tin tôi, tin rằng cô gái phàm nhân thất thều này chính là cô yêu cây xinh đẹp kiêu sa, giàu lòng nghĩa hiệp, điềm tĩnh mà nổi loạn, ngoài mặt lạnh lùng song ẩn tàng nhiệt huyết, chủ nhân của tiệm bánh ngọt Không Dừng.

Thương Đồng Khải nói rằng, trong đời mình, cậu ta rất hiếm khi nhớ được ánh mắt của ai đó, ngoài ánh mắt của cô yêu cây còn xấc xược và cao ngạo hơn cả cậu ta. Tuy tôi giờ đây diện mạo đã hoàn toàn đổi khác, nhưng cung cách nói năng, ánh mắt bất cần, vẫn có thể đối chứng.

Huyền rất phẫn nộ, nói rằng nhất định phải vằm cô ả Mộ yêu nghiệt đó ra, lấy lại mọi thứ cho tôi. Bây giờ, Thương Đồng Khải đã biết được thân phận thực sự của mình, bọn họ đang tìm cách tập hợp tất cả các lực lượng có thể vận động, để quyết một trận sống mãi với ả yêu nghiệt trong tiệm Không Dừng.

Đúng vậy, tiệm Không Dừng của tôi, từ một cửa tiệm bánh ngọt vô hại và hữu ích đã trở thành nấm mồ chôn của yêu quái, trong khi tôi hoàn toàn không hay không biết.

Đây là việc mà tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, đều không thể ngờ tới. Tôi ở rất gần nó, thậm chí thi thoảng còn đứng từ xa nhìn về phía nó, nhưng tôi không hề phát hiện ra bất cứ điều bất thường nào rõ rệt. Cho tới khi Thương Đồng Khải kể cho tôi nghe rằng, từ hơn mười ngày trước, mỗi khi tới nửa đêm, một màn sương mù màu xanh lam quái dị và một bầy quái điểu ồ ạt tràn ra từ một nơi nào đó, ngang nhiên vây bắt đủ loại yêu quái, ngay cả đồng loại của họ cũng không thoát nạn. Những con yêu mèo công lực thấp bị bắt đi đã lên tới vài chục. Cậu ta và Huyền bám theo chúng, thì phát hiện ra làn sương lam và lũ chim đầu lâu kia đều “bắt nguồn” từ tiệm Không Dừng của tôi.

Tai họa bất thình lình này khiến cho tất cả những yêu quái có chút linh lực đều cảm nhận một nỗi khủng khiếp đang ập đến gần, ngay cả Trương Đại Hà náu mình ở chỗ tôi cũng dự cảm được mối nguy hiểm, không dám bước chân ra ngoài. Duy chỉ có tôi là không hề có cảm giác gì.

– Nhưng việc này không hề trách cô. Cô vốn dĩ đã không thông minh cho lắm, huống hồ bây giờ lại mất hết pháp lực. – Thương Đồng Khải cuối cùng đã tìm được cơ hội “báo thù”. Thằng nhóc chết toi! Tôi chẳng còn tâm trí đâu để cự cãi với cậu ta, vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là cửa tiệm Không Dừng của tôi. Cô ả Mộ điên khùng kia rốt cuộc đã làm ra những trò hay ho gì? Nếu như tai họa mà chúng tôi vừa phải trải qua đêm nay là do một tay cô ta dàn xếp, thì mục đích của cô ta là gì?

Huyền nãy giờ chỉ im lặng, ngồi chồm hỗm trên bàn ngẫm nghĩ. Là một con mèo thông minh, hắn bất ngờ quay đầu lại, nói với tôi:

– Trước khi hành động, phải chăng chúng ta nên lấy về cho cô thân phận thực sự? Bây giờ, ngay cả một con chim đầu lâu cô cũng không ứng phó nổi, thì thật hết sức rắc rối!

Thương Đồng Khải vò đầu thật mạnh, rồi hỏi:

– Cô hãy suy nghĩ thật kỹ xem, trong những người mà cô quen biết, liệu có ai có khả năng nhận được ra cô trong bộ dạng hiện nay và gọi được tên cô mà không cần người khác mách bảo?

– Nếu như có được người như thế, thì tôi đã chạy đi tìm từ lâu rồi! – Tôi thở dài. Có lẽ Cửu Quyết có thể thử, nhưng cái thằng cha quen ăn ở lông bông này, đợi tới lúc tìm ra được gã, chỉ e rằng bàn tay độc địa của Mộ đã hãm hại cả ngàn cả vạn sinh linh vô tội. Nhưng cho dù là Cửu Quyết, tôi cũng không mấy tin tưởng. Người có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ xa lạ mà nhận được ra một tôi thực thụ – một người đã biến mất vĩnh viễn, còn một người đã bặt tăm.

Vuốt ve cái vòng bình an vàng chạm vân rồng đã hai lần cứu tôi khỏi cơn nguy hiểm, mất đi rồi lại quay về, hơi ấm vẫn như còn phảng phất. Cái khuôn mặt lúc nào cũng ngạo nghễ bất cần, thi thoảng lại đầy vẻ dằn dỗi trẻ nít, và cái giọng suốt ngày quát nạt cãi vã của gã Ngao Xí kia, mỗi lúc một rõ nét trong trí não tôi.

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì ngày thứ ba sau khi tặng cho tôi chiếc vòng bình an, Ngao Xí đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi. Vào buổi tối trước khi hắn biến mất, chúng tôi đã cãi vã một trận kịch liệt chưa từng thấy kể từ khi quen biết nhau.
Bình Luận (0)
Comment