Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 168

Ting tang, tinh tang.

Những nốt nhạc lanh lảnh nhảy nhót trong gió.

Ánh sáng từ lưng trời xuyên qua lớp lưu ly trắng muốt không màu, xoay tròn trên vạt váy đỏ tươi phấp phới, hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp bốn bề.

Phía sau, những ngọn cỏ ngậm đầy sương xanh mướt um tùm như ngọc bích trải dài. Một tảng đá xanh gồ ghề, lặng yên tận hưởng sự ôm ấp của cỏ xanh và mặt đất.

Những đồi dốc cao thấp trập trùng, khiến khoảng giao tiếp giữa bầu trời và mặt đất được kéo dài thành một vòng cung tự nhiên khoáng đạt.

Giữa đất trời, dường như chỉ tồn tại một cõi bình yên này…

Bốp! Một cái tát tai thật vang, phá vỡ tan tành vẻ tĩnh mịch thơ mộng ban đầu.

– Muốn đi thì đi đi! – Đôi mắt cố ghìm dòng lệ của cô gái, tuyệt vọng trong ánh nước long lanh – Đành coi như… ta và chàng chưa từng quen biết!

Phía đối diện, tấm áo bào đen thẫm tả tơi cuốn tung trong gió, vết máu đỏ sậm ẩn trên bộ giáp sắt tỏa ánh lạnh lẽo dưới lớp áo bào, bàn tay to lớn với vết sẹo đã lên vảy, nắm chặt thanh trường đao chuôi nạm kim tuyến ngang lưng.

– Quân vương hạ lệnh, bề tôi phải phục tùng. Kiếp này, chúng ta buộc phải đôi nơi.

Giọng nói đều đều của chàng trai, kéo theo một sự im lặng dài dằng dặc.

– Ta nói, đợi chàng khải hoàn sau cuộc chiến này, ta nhất định sẽ khoác áo cưới đợi chàng ở đây. – Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thanh khiết như nước tuyết tan, một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành chỉ vì một câu nói của chàng mà phải nhợt nhạt trong nét cười thê lương vô cùng tận. – Vậy mà giờ đây, áo cưới như mới, lòng người khác xưa. Ha ha, vương mệnh và ta, cuối cùng vẫn là ta bại trận… Chàng đi đi!

Một tiếng thở dài nặng nề, thế giới rực rỡ sắc màu, trong chớp mắt đã nhuộm thành một màn xám đục u uất.

Chàng trai lấy ra từ trong người ra một chiếc bình sứ nhỏ bé màu trắng chạm hoa nổi, do dự mân mê trong bàn tay rộng lớn thô ráp như tờ giấy nhám.

– Tử Thanh Lương mà nàng yêu thích nhất. – Nút bình màu đỏ vẫn được mở ra, một hương thơm sực nức, ngọt ngào quyến rũ đến mức khiến người ta tâm trí mê loạn. Giọng chàng trai bắt đầu khàn đi, chàng nghiến răng nói – Đây là bình rượu cuối cùng ta ủ cho nàng. Uống xong, từ nay nàng và ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Ngón tay mảnh mai dừng lại giữa không trung, nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ chớp mắt đã nắm lấy chiếc bình sứ trong tay, ngửa cổ, dòng chất lỏng không màu chảy vào trong chiếc miệng nhỏ xinh đỏ mọng, cần cổ thanh thoát trắng ngần không ngừng phập phồng nuốt xuống.

Thứ được nuốt vào, là rượu hay nước mắt, lúc này chẳng ai còn phân biệt nổi.

Chiếc bình rỗng không được dốc ngược xuống, không còn một giọt.

– Chàng có thể đi được rồi! – Ánh mắt trống rỗng vô hồn chiếu vào khuôn mặt chàng trai, bàn tay đang cầm chiếc bình bỗng dưng nới lỏng – Giữa ta và chàng, từ giờ hệt như bình rượu này, hoàn toàn trống không.

Chiếc bình rơi xuống mặt đất, không vỡ, trong lúc lăn đi lông lốc, đè rạp những ngọn cỏ vô tội, dừng lại bên dưới một tảng đá xanh nãy giờ vẫn âm thầm quan sát tất thảy.

Bàn tay to lớn khoát mạnh, vạt áo bào bay thốc sang một bên, thân hình cao lớn quay đi, sải bước về hướng ngược lại, trong tiếng gió vù vù, không hề để lại một chút lưu luyến, chỉ còn một hàng dấu chân giẫm nát tâm can.

Sau khi bóng dáng chàng mất hút vào trong thảo nguyên xanh rợp mênh mông, toàn bộ mọi sức lực đều tan biến.

Cô gái ngồi rũ rượi trên tảng đá xanh, bàn tay chống đỡ cơ thể áp chặt lên mặt đá lạnh băng, khẽ run rẩy.

– Áo cưới, chỉ mặc vì một mình chàng.

Những giọt nước mắt đã ngưng đọng, đã vòng quanh trong mắt hồi lâu, cuối cùng đã tuôn rơi, chảy thành một vệt mờ mờ trên tảng đá.

Vạt váy đỏ tươi ủ ê rủ xuống mặt đất, trùm lên cỏ xanh, trùm lên sự sống.

– Lòng chàng có thiếp, lòng thiếp có chàng… – Tiếng cười khe khẽ vọng lên văng vẳng, rồi đột ngột im bặt – Đáng tiếc, hận này dằng dặc, thề chẳng tiêu tan.

Hận này dằng dặc, thề chẳng tiêu tan.

Hận này dằng dặc, thề chẳng tiêu tan.

Tám con chữ như lời thần chú ma mị xói thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong trí não Quân Tụ Hàn. Trong những ảo ảnh đảo điên, bất chợt nhìn thấy cô gái ngồi trên tảng đá xanh, đau đớn ôm lấy ngực, rạp người lên tảng đá, những móng tay yếu ớt bấu chặt vào khe đá, như muốn gãy rời bất cứ lúc nào.

Cảm giác đau đớn quen thuộc giằng kéo những dây thần kinh mong manh nhất. Người đau đớn không chỉ có nàng ấy, mà còn cả bản thân Quân Tụ Hàn. Bộ áo cưới đỏ rực, mỹ nhân tuyệt sắc, thảo nguyên bất tận, đã bị cắt xé tan tành thành vô số mảnh vụn trong tiếng niệm chú lúc xa lúc gần. Ký ức duy nhất còn sót lại là một khuôn mặt tuyệt đẹp, và một bóng dáng đoạn tuyệt ra đi, cùng với nỗi đớn đau tương tự trong tâm khảm.

Quân Tụ Hàn thình lình mở choàng mắt.

Mồ hôi dọc sống lưng bị cơn gió lọt qua cửa sổ thổi vào, lạnh tới thấu tim.

Mình lại nằm mơ nữa ư?

Cô hoảng hốt quan sát mọi thứ xung quanh, tìm kiếm và xác nhận tất cả những khung cảnh và đồ vật quen thuộc, sợ hãi mình lại bị rơi vào một cơn ác mộng khác.

Bàn ghế, giá sách, chiếc điện thoại đặt lệch, chiếc khăn lau vắt trên cửa, cộng thêm cái véo thật mạnh lên mu bàn tay, Quân Tụ Hàn xác nhận mình đã tỉnh khỏi giấc mơ kỳ quái.

Nỗi đau đớn vẫn còn nguyên trong ngực, nhưng, hình như không tới mức khó chịu đựng như trước đó. Cô đứng lên, đóng cửa sổ, rồi lại ngồi xuống trước bàn làm việc, ánh mắt không còn biết hướng về đâu nhìn trân trân vào bức vẽ.

Khuôn mặt con gái, đôi tay nuột nà, dần dần nổi lên trên bộ áo cưới trống không, giống như có một cao nhân đang cầm bút điểm xuyết từng đường nét tinh xảo.

Quân Tụ Hàn chớp mắt thật mạnh, làm gì có khuôn mặt hay bàn tay nào, bộ áo cưới vẫn đơn độc trên tảng đá và vạt cỏ, chờ đợi một cách cố chấp.

Thời gian nhích từng chút một, Quân Tụ Hàn chẳng còn thấy buồn ngủ. Một người không bao giờ nhớ được những giấc mơ như cô, không ngờ lại nhớ được rành rọt khuôn mặt của cô gái trong mơ. Cho dù chỉ nhìn thoáng qua vài lần, nhưng nếu như cô ta thực sự xuất hiện giữa đám đông, Quân Tụ Hàn chắc chắn có thể lập tức nhận ra ngay. Song, cô nhớ được cô gái, nhưng không nhớ được chàng trai kia. Hay nói chính xác hơn, cô không hề nhìn thấy diện mạo của chàng trai, dù rằng khoảng cách rất gần, gần tới mức có thể nhìn thấy vết thương trên bàn tay anh ta, nhưng vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt.

Tại sao vậy?

Theo đuổi một giấc mơ kỳ lạ, một hành động thật hoang đường và nực cười. Quân Tụ Hàn biết rõ điều này, nhưng vẫn không thể khống chế nổi sự tò mò của bản thân. Một sự rối loạn không thể nào giải thích đã hoàn toàn chiếm lĩnh trong cô.

– Tụ Hàn! Tụ Hàn! – Tiếng gọi dịu dàng có đôi phần lo lắng vang lên bên tai.

Quân Tụ Hàn chầm chậm mở mắt ra, trong mông lung, khuôn mặt ông Tần chập chờn phía trước, bên cạnh còn có một bóng người thấp béo.

Giám đốc?

Quân Tụ Hàn mắt còn ngái ngủ vội ngồi vụt dậy, căng thẳng và bối rối nhìn hai người họ. Kim giờ của chiếc đồng hồ báo thức cổ lỗ trên bàn làm việc đang chỉ vào mười giờ sáng.

Mình đã ngủ thiếp đi? Lại còn ngủ đến giờ này?

– Tụ Hàn, cháu không sao đấy chứ? – Giám đốc bảo tàng vốn dĩ lúc nào cũng nghiêm nghị đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của cô – Nếu ốm thì đừng cố gượng, bác có thể cho cháu nghỉ ốm.

– Giám đốc, cháu không sao! – Quân Tụ Hàn đứng lên, hoảng hốt xua tay, không phải sợ nghỉ ốm, mà cô chỉ sợ bị nghỉ dài dài. Đang lúc khó khăn, cô nhất quyết không thể để mất công việc này.

Giám đốc ngờ vực nhìn xoáy vào cô một hồi lâu, rồi lẩm bẩm:

– Môi đã tím tái thế kia…

– Đúng là cháu không sao cả! – Quân Tụ Hàn bước vội tới trước mặt giám đốc, gắng sức bặm môi để nặn ra chút hồng hào, nói – Chỉ là mấy hôm trước cháu bị cảm nhẹ, chắc tại tối qua uống thuốc cảm nên cháu ngủ li bì đi mất. Giám đốc, cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ không thế nữa.

– Không phải bác trách mắng gì cháu, chỉ có điều, nếu đúng là cháu thấy không khỏe, nhất định không được giấu, đến lúc nghiêm trọng sẽ không hay cho tất cả mọi người. – Vị giám đốc lắc đầu bước ra cửa, rồi lại ngoảnh đầu nói với ông Tần – Anh Tần, lát nữa tôi phải lên tỉnh họp, ngày kia mới về, anh hãy để ý đến Tụ Hàn, đừng để xảy ra chuyện gì. Còn nữa, Tạ Phi sao vẫn chưa đến? Anh gọi điện cho nó xem sao! Con bé này càng ngày càng vô tổ chức vô kỷ luật!

Ông Tần cười ha hả, đáp lời:

– Giám đốc, trước khi anh tới tôi đã gọi điện cho nó rồi. Nó bảo buổi tối hôm nọ, trên đường về nhà bị trẹo chân, đang ở nhà tĩnh dưỡng.

Khuôn mặt béo tròn của giám đốc từ trắng chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển sang trắng, trước khi chắp tay sau lưng bước ra khỏi cửa, bực dọc ném lại một câu:

– Lần nào trốn việc cũng bịa chuyện đau chỗ này sai chỗ nọ! Lần này đợi cô ta đi làm lại, tôi mà không đuổi việc cô ta thì tôi sẽ viết lộn ngược tên mình! Hừm!

Ông Tần dõi theo cái dáng đi hậm hực của giám đốc xa dần, cười nói:

– Con bé Tạ Phi này rắc rối to rồi! Giám đốc không nổi giận thì thôi, chứ đã nổi giận là vô cùng đáng sợ.

Nếu là ngày thường, giám đốc thề thốt viết ngược tên mình, Quân Tụ Hàn chắc chắn sẽ bấm bụng cười thầm, nhưng bây giờ cô chẳng thể nào nhếch mép nổi.

– Sắc mặt cháu trông tệ hơn hôm qua đấy. – Ông Tần nhìn vẻ mặt phờ phạc trắng bợt của cô, lo lắng – Hay là đi khám bệnh xem, nếu đúng là bị cảm lạnh chưa đỡ.

– Cháu vẫn ổn… vẫn ổn… – Quân Tụ Hàn mệt mỏi ngồi rũ xuống ghế, vô cùng ảo não – Ngủ trong giờ làm việc, chỉ mong giám đốc không để bụng.

Ông Tần bước tới rót một cốc nước nóng, đặt xuống trước mặt cô:

– Không đâu! Chà, cũng tại bác cả. Sáng nay bác tới, thấy cháu ngủ say quá, không nỡ gọi cháu dậy, không ngờ giám đốc cũng tới.

Cô cầm lấy cốc nước nóng ấm, đôi môi khô khốc vừa chạm vào miệng cốc, lập tức khựng lại, giơ tay túm chặt lấy ông Tần:

– Đêm qua cháu mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ! Còn nữa, hôm qua cháu kể với bác là nhìn thấy bộ áo cưới sống dậy, còn cả kẹp tài liệu dán bài báo viết về bộ áo cưới bác đưa cho cháu nữa, hôm trước rõ ràng xuất hiện thêm bốn câu thơ rất quái dị, viết bằng bút lông, cái gì mà hận này dằng dặc thề chẳng tiêu tan, rõ ràng là có, nhưng tối hôm qua cháu xem lại, những dòng chữ đã hoàn toàn biến mất! Cháu không nói dối đâu!

– Tụ Hàn, cháu bình tĩnh lại đi! – Ông Tần cúi người xuống, đặt tay lên trán cô, chau mày – Cháu sốt rồi! Trán nóng quá!

Ông cho rằng những lời lẽ do quá kích động mà trở nên lộn xộn không đầu không cuối của cô là nói nhảm?

– Cháu không bị ốm, cũng không nói nhảm! – Cô bỗng nhiên bực bội, giật mạnh tay ông Tần xuống, chỉ ra bên ngoài cửa – Bộ áo cưới có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề! Bác hãy tin cháu!

Ông Tần không biết làm sao, đẩy gọng kính lên theo thói quen, chậm rãi nói:

– Bộ áo cưới là do bác tự tay làm. Nếu có vấn đề gì, đáng ra bác phải là người rõ hơn ai hết. Tụ Hàn, cháu ốm rồi, đừng bướng bỉnh nữa, hãy theo bác đi khám bệnh.

Quân Tụ Hàn chuyển từ bực bội sang tức giận, một cơn phẫn uất và ấm ức lạ lùng nhộn nhạo trong cơ thể hồi lâu mà không tìm được nơi phát tiết, cuối cùng đã biến thành một tiếng thét lớn thô bạo chưa từng có trong cuộc đời cô:

– Cháu không đi!!!

Có lẽ vì lâu nay đã quen với một Quân Tụ Hàn bình dị lễ độ hiền lành, nên thái độ của cô lúc này khiến ông Tần thoáng sững sờ.

Sau đó là khoảnh khắc bối rối và im lặng ngắn ngủi.

– Bác Tần,… cháu xin lỗi. – Hàng mi run rẩy của Quân Tụ Hàn che khuất đôi mắt đỏ hoe, đôi môi mấp máy – Cháu không cố ý… Tự nhiên cháu thấy rất bực bội…

– Ha ha, bác nghĩ cháu cần yên tĩnh một lát. – Ông Tần cười cười độ lượng, bước tới bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc cảm đang uống dở, đặt xuống trước mặt Quân Tụ Hàn – Bác ra ngoài làm việc đây, hôm nay cháu cứ ở lại trong này nghỉ ngơi cho khỏe. Nhớ uống thuốc đấy, nếu thấy không ổn, vẫn phải theo bác tới bệnh viện!

Quân Tụ Hàn không phản đối nữa, khẽ gật đầu, nói:

– Cảm ơn bác…

Ngoài cửa sổ, mơ hồ có một tia nắng hạ lọt vào, rọi lên sống lưng lạnh ngắt của cô, rồi từ từ xuyên vào trong cơ thể, trong lúc hòa tan, bóc tách từng lớp chướng ngại vật đang bao bọc lấy trái tim, một cảm giác thúc bách như có thứ gì đó sắp sửa phun trào.

Hình như cô đã quên mất một điều gì đó, nhưng cơ thể của cô, suy nghĩ của cô đang tự động nhớ lại một cách mất kiểm soát.

Ngồi thẫn thờ trong văn phòng nguyên một ngày trời, cô không hề động đũa tới bữa cơm trưa ông Tần mang tới.

Nhìn màn đêm dần dần buông xuống, ông Tần cầm hộp cơm nguội ngắt lên, lo lắng nói:

– Ít nhiều gì cháu cũng phải ăn một chút chứ.

– Cháu không đói!

Cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không buồn quay đầu lại. Một vài ngôi sao nôn nóng đã nhảy lên bầu trời, đua nhau nhấp nháy.

– Tụ Hàn…

– Bác Tần, bác về trước đi, cháu rất ổn, bác không phải lo lắng. Cháu chỉ hơi mệt thôi. – Cô ngắt lời ông Tần.

Người không chịu tin kiểu gì vẫn sẽ không tin, nói nhiều cũng vô ích. Cô đã dập tắt mọi ý nghĩ muốn người khác tin những điều mình nói là thật.

Ông Tần nhìn cái bóng nghiêng nghiêng trầm lặng của cô, thở dài:

– Được rồi, bác về trước đây, có việc gì nhớ gọi điện cho bác!

– Chào bác! – Cô thì thầm.

Ông Tần thu dọn đồ đạc của mình, bước ra đến cửa, lại xoay nghiêng mặt lại, khóe miệng mỉm cười:

– Hẹn gặp lại vào ngày Thất tịch.

Đúng rồi, mai là ngày Thất tịch, lễ tình nhân truyền thống.

Đối với một người cô độc, lễ Thất tịch chẳng hề có ý nghĩa gì.

Thất tịch… áo cưới…

Bất chợt lại liên tưởng tới bộ xiêm y khiến người ta vô cùng khó chịu kia, Quân Tụ Hàn cười buồn bã, cơn đau buốt cả ngày không phát tác giờ lại bắt đầu hoành hành trong tim.

Cô đau đớn rên rỉ, cơ thể co rúm trên ghế, run lên bần bật.

Cơ thể càng đau đớn, đầu óc lại càng tỉnh táo. Cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua, đôi mắt của cô gái, bàn tay của chàng trai, thậm chí cả hoa văn trên chiếc bình sứ trắng, đều hiện ra mồn một trước mắt, không giống như giấc mơ, mà giống như hiện thực.

Trời ơi, mình đã trúng phải thứ bùa ngải gì thế?

Quân Tụ Hàn ngã vật xuống đất, bất lực nhìn lên trần nhà, chỉ mong cho cơn đau đớn đang dùi nát trái tim mau chóng tiêu tan, hoặc là khiến bản thân lập tức ngừng thở, không phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau đã vượt quá ngưỡng chịu đựng này thêm nữa.

Đồng hồ báo thức tích tắc chuyển động, chiếc kim giờ màu đỏ dần dần nhích tới con số mười hai.

Cơn đau đớn cuối cùng đã âm thầm rút lui, nhưng Quân Tụ Hàn lại không dám tùy tiện cử động, nằm thêm một chốc rồi mới khó nhọc bò dậy.

Lau đi lớp mồ hôi rịn đầy khuôn mặt, cô bưng cốc nước lên, uống liền một hơi cạn sạch.

Cảm giác mát lạnh đầy kích thích từ thực quản lan tỏa khắp toàn thân, tinh thần cô nhờ thế mà tỉnh táo.

Lắc lắc đầu, cảm giác khó chịu trong cơ thể lúc này đã tan biến sạch không. Mọi nỗi đớn đau, tức giận, ấm ức, đều quay trở về bình tĩnh.

Thậm chí, cô còn cảm thấy hơi đói.

Bỗng nhiên, một hồi chuông ngắn ngủi vang lên trong túi xách.

Còn ai lại gửi tin nhắn vào giờ này nhỉ?

Bạn bè của Quân Tụ Hàn vô cùng ít ỏi, chưa bao giờ có ai nhắn tin cho cô vào thời điểm này.

Với lấy túi xách, móc điện thoại ra, ánh mắt cô bỗng đờ ra kinh ngạc.

Cái tên Tạ Phi đập ngay vào mắt, dòng tin nhắn bên dưới chỉ vẻn vẹn tám chữ: “Hận này dằng dặc, thề chẳng tiêu tan”.

Bàn tay Quân Tụ Hàn lẩy bẩy, suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.

Không chút do dự, cô lập tức bấm máy gọi lại cho Tạ Phi.

Đã đổ chuông.

Nhấc máy đi chứ!

Quân Tụ Hàn nôn nóng hét thầm trong dạ.

– Tôi tiễn người đi, xa ngoài ngàn dặm…

Tiếng hát mơ hồ vẳng lại từ hành lang ngoài cửa.

Quân Tụ Hàn thót tim. Cô biết Tạ Phi là fan ruột của Châu Kiệt Luân, bài hát “Xa ngoài ngàn dặm” chính là nhạc chuông điện thoại mà cô ta yêu thích nhất.

Không hề nghĩ ngợi, cô chạy lao ra khỏi văn phòng.

Trong hành lang tối mịt, khúc nhạc chuông “Xa ngoài ngàn dặm” lặp đi lặp lại hết hồi này tới hồi khác, càng tiến gần tới phòng trưng bày số 3, âm thanh càng vang rõ.

Quân Tụ Hàn giơ cao điện thoại, vội vã bước về phía tiếng nhạc dưới ánh đèn lờ mờ, chạy thẳng tới phòng triển lãm trống không.

Cuối cùng, bước chân của cô dừng lại trước bộ áo cưới. Ánh đèn nghèo nàn từ trên nóc hắt xuống một bên của tủ trưng bày, những đốm sáng li ti nhấp nháy hỗn loạn. Dưới ánh sáng nhập nhòa, bộ xiêm y màu đỏ bên trong đột nhiên như có được hơi hướng của con người, im lặng đứng đó, im lặng quan sát, im lặng ngóng chờ…

– Tôi tiễn người đi, xa ngoài ngàn dặm…

Tiếng chuông điện thoại réo rắt bên tai. Quân Tụ Hàn tắt cuộc gọi, mắt nhìn chằm chằm vào phía sau chiếc tủ trưng bày, vào mảng tường được phủ kín dưới tấm rèm nhung kim tuyến dài chấm đất.

Trên bức tường có một chiếc tủ âm rất lớn, ông Tần nói, trước kia, chỗ đó dùng để đựng hồ sơ. Sau khi viện bảo tàng được sửa sang, chiếc tủ tường đã trở thành nơi chứa đồ lặt vặt.

Tiếng chuông điện thoại, không nghi ngờ gì nữa, phát ra từ chính chiếc tủ tường này.

– Tạ Phi… – Đôi môi trắng bệch của Quân Tụ Hàn bàng hoàng lắp bắp, do dự một lúc, cô mới vươn đôi tay run rẩy vén bức màn lên, kéo lấy tay nắm bằng sắt lạnh băng nhô ra trên chiếc tủ tường.

Kẹt!

Tiếng cửa mở nặng nề chấn động cả gian phòng lớn.

Ánh mắt sợ hãi và nghi hoặc của Quân Tụ Hàn lọt thỏm vào trong khoang tủ phủ dày bụi bặm, rồi lập tức hóa đá…

Trong khoảng không gian rộng rãi cao hơn một thân người, thân hình mảnh mai của Tạ Phi đang dang ngang hai tay, giống như một con rối giật dây treo lơ lửng trên không cách đáy tủ chưa đầy nửa thước. Đôi mắt đánh màu khói của cô ta tuy vẫn mở tròn, nhưng lại hoàn toàn không có thần thái, mờ đục vô hồn nhìn về phía trước. Điện thoại của cô ta nằm chéo ở một góc tủ, đèn hình nền trên màn hình vẫn còn chưa tắt.

Quân Tụ Hàn bụm chặt lấy miệng, giật lùi lại phía sau theo phản xạ.

Đột nhiên, gót chân cô chạm vào mũi chân của một người khác. Trong cơn kinh hoàng, còn chưa kịp quay đầu lại, Quân Tụ Hàn chỉ cảm thấy sau gáy nhói lên một cảm giác đau buốt thấu tim, giống như bị một cây kim dài đâm xuyên qua hộp sọ, ngoáy sang hai bên, rạch toang đầu cô thành mảnh vụn.

Mọi thứ trước mắt bắt đầu đảo điên hỗn loạn, Quân Tụ Hàn ngã phịch xuống đất. Trong khoảnh khắc ý thức vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cảnh tượng cuối cùng mà cô nhìn thấy, là bộ áo cưới đang đứng im lìm trong tủ trưng bày bỗng thản nhiên xuyên qua lớp kính dày cộp, mang theo nụ cười mờ nhạt khó hiểu, chầm chậm bay tới chỗ mình…

Xiêm y cũng biết cười ư?!

Câu hỏi cuối cùng bật ra từ trong trí não Quân Tụ Hàn trước khi rơi vào hôn mê.

Sắc đỏ thạch lựu lộng lẫy, dễ dàng nuốt trọn toàn bộ ánh nhìn…
Bình Luận (0)
Comment