Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 42

Tuyết rơi. Toàn bộ núi Ngênh Nguyệt bao trùm một màu trắng bạc.

Bắt đầu từ mùa đông năm nay, sư phụ yêu cầu chúng tôi vào núi sâu tu hành. Bởi vì, người muốn chọn một sơn thần kế nhiệm từ trong đám đệ tử.

Tôi khi đó trẻ tuổi nhiệt huyết, rất hào hứng với cái danh xưng “thần”.

Sư phụ nói, mỗi một ngọn núi dòng sông, đều phải có một sơn thần đắc lực bảo vệ. Sư phụ già rồi, linh khí đang dần dần tiêu tán. Để tránh xảy ra tai họa thiên tàn địa khuyết, người yêu cầu chúng tôi phải khổ luyện chuyên cần hơn nữa, để có thể lựa chọn được một người kế nhiệm phù hợp nhất, bảo vệ vùng sông núi nơi đây.

Mùa đông năm ấy, tôi đã giao hẹn với Bất Ngữ, đợi đến khi tìm ra sơn thần mới, dù người giành được danh hiệu này có phải là tôi hay không, chúng tôi cũng sẽ thành thân.

Các sư huynh đệ đều giống như tôi, đều muốn từ một tiểu yêu vô danh trở thành sơn thần bảo vệ một cõi. Cuộc sống của chúng tôi không còn an nhàn vui vẻ như trước nữa, mà thay vào đó, mỗi người đều tự tu luyện riêng rẽ. Và mục đích cuối cùng của việc tu luyện chính là để thành tựu viên mãn nội đan của bản thân. Nguyên khí của tất các loài yêu quái đều nằm trong một viên nội đan… Nội đan càng hoàn hảo, sức mạnh của chúng tôi sẽ càng to lớn.

Những sư huynh yêu cá, yêu mèo, yêu sói của tôi lần lượt luyện xong nội đan. Nội đan của tộc hồ ly là loài khó tu luyện nhất. Khi các sư huynh đã thành tựu viên mãn, nội đan của tôi vẫn ở vào gia đoạn then chốt sắp sửa hoàn thành.

Thời gian đó, Bất Ngữ thường mang theo món gà quay mà tôi yêu thích tới trước sơn động nơi tôi tu luyện để động viên tôi. Hàng ngày, cô chỉ tĩnh tọa luyện khí qua loa đối phó, hoàn toàn không nghĩ tới việc tranh giành chức sơn thần. Việc duy nhất cô muốn, chỉ là làm nương tử của tôi.

Hồi ức vui vẻ nhất chính là những tháng ngày chúng tôi cùng nhau ở trong sơn động, nhóm một đống lửa ấm, vừa ăn món gà quay thơm lừng, vừa ngắm nhìn những bông tuyết rơi mịt mù ngoài cửa động.

Những năm tháng êm đềm là thứ đáng quý nhất.

Mùa đông năm ấy, chúng tôi rất hiếm khi nhìn thấy sư phụ. Chúng tôi biết được người đang chăm sóc đứa con trai duy nhất bị mắc phải căn bệnh quái lạ. Con trai của sư phụ, từ lúc sinh ra đã không biết nói năng, cũng không có ý thức, giống như một cái xác sống. Suốt nhiều năm nay, sư phụ đã dùng vô số biện pháp, nhưng vẫn không chữa khỏi được cho nó. Điều này cũng khiến cho đám đệ tử chúng tôi thấy rất buồn lòng.

Thế nhưng, dần dần, không khí trong núi trở nên quái lạ.

Những sư huynh đã luyện xong nội đan lần lượt mất tích. Trong khắp vùng rừng núi rộng lớn mênh mông, không có lấy một dấu vết của họ. Chỉ trong một đêm, sư phụ đã gầy sọm đi trông thấy, vừa sắc thuốc cho con trai, vừa than thở một mình:

Chẳng sao, chẳng sao! Đủ lông đủ cánh rồi, thì tự tìm đường vẫy vùng, núi Nghênh Nguyệt dù sao cũng quá nhỏ bé…

Tình cảm của chúng tôi với các sư huynh rất mực tốt đẹp, nên không hiểu tạo sao bọn họ lại không từ mà biệt. Lẽ nào trong lòng họ, cuộc sống vui vẻ đầm ấm với sư phụ và các sư huynh đệ vẫn không thể sánh bằng việc đơn độc “vẫy vùng” rất đỗi bất thường kia? Huống hồ, bọn họ trước đó chẳng phải còn hừng hực quyết tâm giành chức sơn thần ư?

Tuy rất đỗi nghi hoặc, nhưng tôi không thể quá phân tâm vào việc này. Bảy ngày nữa, nội đan của tôi sẽ viên mãn. Lúc này, nếu tâm trí không an định, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Bất Ngữ cách một hôm lại tới thăm tôi, mang tới toàn những tin tốt lành, nói rằng sư phụ mọi việc đều tốt, các tiểu sư đệ cũng rất nghe lời, sư huynh yêu cá mất tích đã báo tin về, nói rằng đã tới một thành phố phồn hoa, và còn gặp được một cô gái rất xinh đẹp.

Tôi biết Bất Ngữ không nói dối, nên yên tâm trở lại.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc Bất Ngữ quay người ra về, tôi lại nhìn thấy một cái chau mày rất khẽ.

Hồ ly trắng là loài quý tộc trong loài hồ ly, và tôi cũng là loài thông minh nhất, rất sở trường trong quan sát sắc mặt lời nói.

Tôi nhìn theo bóng cô xa dần trong ánh hoàng hôn, một hàng dấu chân chỗ sâu chỗ nông hằn trên mặt tuyết, giống như những vết sẹo trên khuôn mặt mỹ nhân. Tôi bỗng sực nhớ ra, bước chân của Bất Ngữ lúc nào cũng nhẹ nhàng như mây, lướt trên mặt nước cũng không gợn sóng. Cô thường nói, mặt tuyết trắng phau là cảnh tượng đẹp đẽ tuyệt vời, nếu để lại vết chân trên đó, khác nào hủy hoại, nên khi bước đi, cô không bao giờ để lại dấu chân trên mặt tuyết.

Tôi đứng ở cửa động, trái tim vừa mới nằm yên, lại bị một thứ sức mạnh quái đản giật ngược trở lên.
Bình Luận (0)
Comment