Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 6

“Rầm” một tiếng lớn, cửa phòng bị đẩy bật tung.

Mạt Bạch một tay giữ lấy cánh tay còn lại, khoé miệng vương vệt máu tươi, loạng choạng lao vào, nhũn chân ngã khuỵu xuống đất.

Liêu đang thu dọn bát đĩa giật bắn mình. Cô bé cuống quýt chạy tới đỡ lấy Mạt Bạch, quay đầu vào trong nhà hét lớn:

– Sư phụ, sư phụ, chị Mạt Bạch bị thương rồi!

– Buông ra! – Mạt Bạch đẩy phắt nó ra, gắng gượng đứng dậy, cau mày nhìn thẳng vào Lương Vũ Đống đang vội vàng chạy ra, thều thào:

– Bọn chúng tìm đến rồi. Tôi đánh không lại chúng, dùng thần chú Thất tuyệt đặt ra kết giới, có thể chăn được bọn chúng trong ba ngày!

– Cái bọn xưng là chính đạo ấy giỏi nhất là thừa cơ đánh lén! – Lương Vũ Đống chán chường nhìn ra ngoài cửa – Cô bị thương không nhẹ đâu, vào trong nhà đắp thuốc!

– Đúng đấy, đúng đấy, chị Mạt Bạch, chị đang chảy máu kìa! – Liêu hấp tấp nói chen vào.

– Ngoài Trường Sinh Dẫn, mấy loại thuốc anh biết đều là trị ngọn mà không trị gốc! – Mạt Bạch chẳng thèm đếm xỉa tới Liêu, chụp lấy cánh tay Lương Vũ Đống, những móng tay giũa nhọn gần như cắm sâu vào thịt anh – Đại kiếp sắp đến gần, tôi và anh đều không còn thời gian nữa! Con chim yêu tu luyện năm trăm năm đã chết vì kiếp nạn. Kết cục của nó như thế nào, tôi và anh đều biết rõ. Anh còn thiếu bao nhiêu vị nữa thì mới thể hoàn thành Trường Sinh Dẫn?

Lương Vũ Đống suy ngẫm chốc lát, rồi nói:

– Còn thiếu một vị… hạt ngân hạnh!

– Ba ngày! – Mạt Bạch vịn vào bàn ngồi xuống, thở hổn hển – Trong ba ngày, nếu anh không lấy được hạt ngân hạnh chế thành Trường Sinh Dẫn, nhân hoạ còn có thể tránh qua, nhưng thiên tai sẽ thành kiếp nạn khó tránh.

– Tôi biết! – Lương Vũ Đống thu lại ánh mắt xa xăm, cười buồn ngồi xuống đối diện với Mạt Bạch – Con người luôn than thở cuộc sống không dễ dàng, chắc chắn họ không ngờ yêu quái cũng có cảm giác tương tự. – Anh gượng gạo nhếch mép – Ha ha, yêu quái chẳng qua cũng chỉ mong muốn được trời yêu gió lặng, năm tháng yên bình. Chỉ có vậy thôi mà cũng không được!

Mạt Bạch cụp mắt nhìn xuống, hàng mi tuyệt đẹp khẽ lay động.

Một chiếc bàn, hai con người, khoanh thành một thế giới quạng hiu.

Liêu không biết chữ, nhưng nó không ngốc nghếch.

Bọn họ vừa nói tới “yêu chim”, nói tới “chết vì kiếp nạn”, nó lập tức nhớ tới ông lão hiền từ mới gặp mặt có một lần mà lại có cảm giác như quen biết từ lâu. Con chim đã chết kia, đến nay nó vẫn không quên.

– Sư phụ… – Nó đứng giữa hai người họ – Người là yêu quái phải không?

Nó lúc nào cũng bình thản điềm tĩnh, và sáng suốt thấu tỏ như vậy, dường như tất cả mọi thứ không liên quan tới niếm vui đều không thể len được vào trái tim nó. Ngay cả khi hỏi tới “yêu quái” – một từ khiến cho rất nhiều người phàm nghe mà tái mặt.

Lương Vũ Đống nhìn chăm chăm vào đôi mắt trong veo như nước của cô bé, không nói lời nào.

– Còn cần thiết phải giữ bí mật nữa không? – Mạt Bạch liếc xéo anh một cái, rồi nói với Liêu – Dù sao ngươi cũng chẳng biết sợ là gì. Nói cho ngươi biết, ta và sư phụ ngươi đều không phải con người. Hắn là một yêu cây ngân hạnh. Trông hắn trẻ thế kia, nhưng thực tế đã là một lão lọm khọm già hơn một ngàn tuổi rồi đấy!

– Vậy còn chị? – Liêu tay chống cằm, chỉ thấy tò mò, không hề sợ hãi.

– Ta… – Mạt Bạch bĩu môi – Tại sao ta phải nói với ngươi?

Liêu đảo mắt, nói:

– Chị Mạt Bạch thích ăn cá thế kia, lẽ nào là một con mèo?

– Con ranh chết tiệt… – Mạt Bạch vẻ như muốn đánh cô bé.

– Những kẻ thực sự thích gây phiền phức, cứ giao cho tôi xử lý! – Lương Vũ Đống đứng dậy, cắt ngang cuộc cãi vã giữa hai người – Mạt Bạch, cô dẫn Liêu tới nơi khác trốn đi!

– Trốn? – Mạt Bạch như bị ai đâm trúng chỗ đau, đứng phắt dậy, nghiêm giọng nói – Chúng ta còn trốn đi đâu được? Sau ba ngày, nếu anh vẫn không tìm ra hạt ngân hạnh cho vào thuốc, thì dù tôi và anh ở chỗ nào, cũng sẽ chỉ có một kết cục!

– Tôi biết! – Lương Vũ Đống khẽ gật đầu.

– Anh biết? – Trong đáy mắt Mạt Bạch loé lên một tia sắc lẹm như dao. Cô ta hoàn toàn không đếm xỉa đến vết thương vẫn đang rỏ máu, nhảy vút lên, nhanh như chớp lao vọt vào phòng của Lương Vũ Đống, nháy mắt đã trở ra, trong tay kẹp lấy một cuốn sách cũ kỹ – Phương thuốc Trường Sinh Dẫn, anh đã xem bao nhiêu năm rồi, anh tưởng tôi không biết đọc sao? Anh tưởng rằng lời nguyền xoá ký ức của anh cũng có tác dụng với tôi sao? Tôi không phải con đần kia, tôi cũng là một yêu quái có tu hành! Tôi chẳng qua là đang chờ anh quyết định mà thôi!

– Cô quả nhiên có sự thông minh của yêu mèo! – Lương Vũ Đống nhìn cuốn sách bị cô ta vò đến nhăn nhúm, điềm đạm nói – Thế nhưng, chẳng phải là cô đã quyết định rồi sao?

– Tôi… – Mạt Bạch nhất thời cứng họng, vung ném cuốn sách đi, xông tới túm chặt lấy cổ áo Lương Vũ Đống, nghiến răng mà nói – Tôi không muốn chết chùm với anh!

– Ừ. Tôi biết! – Lương Vũ Đống không hề nhúc nhích.

– Tôi… – Cặp lông mày thanh tú của Mạt Bạch chau tít lại, đôi môi mịn màng mím chặt tới mức sắp bật máu. Đôi bên bất động hồi, rồi cô ta ủ rũ buông tay, đấm lên ngực Lương Vũ Đống, cúi đầu lẩm bẩm – Tôi chỉ muốn mặc những bộ quần áo đẹp, ăn các loại cá ngon, giống như một người con gái thực thụ, sống một cách vui vẻ…

– Tôi biết… – Lương Vũ Đống khẽ thở dài, ôm Mạt Bạch vào lòng – Xin lỗi…

Đôi vai Mạt Bạch rung lên, cô khẽ sụt sùi.

Đây là lần đầu tiên Liêu thấy Lương Vũ Đống nói lời xin lỗi, lần đầu tiên thấy Mạt Bạch khóc, lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ thân mật đến vậy.

Nhưng trong khoảnh khắc, nó mơ hồ cảm thấy cuộc sống bình lặng như nước của mình đã bị một thế lực khó lường nào đó cắt ngang.
Bình Luận (0)
Comment