Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 69

– Con cá này ta nhìn thấy trước! – Đinh Tiểu Thác mười tuổi, xúng xính váy áo màu hồng phấn, chống nạnh đứng bên bờ sông, hét toáng lên giận dữ với một cậu bé xem chừng sàn sàn tuổi cô.

– Nhưng người bắt được nó trước là ta! – Cậu bé giơ con cá màu sắc rực rỡ hiếm thấy trong tay lên, rồi bỏ vào trong giỏ.

– Ngươi thật là vô liêm sỉ! – Đinh Tiểu Thác nhảy tới trước mặt cậu bé, vênh mặt nhìn trừng trừng vào cậu bé cao hơn những nửa cái đầu, rồi tìm một hoàn đá giẫm chân lên, cho tới khi có thể nhìn cậu bé từ trên xuống, đanh giọng nói – Ai nhìn thấy thì là của người ấy!

Cậu bé hất giỏ cá lên lưng, lạnh lùng liếc nhìn cô bé:

– Thứ gì nhìn thấy là của cậu? Thế thì cậu còn nhìn thấy bầu trời, nhìn thấy mặt đất, lẽ nào trời và đất đều là của cậu sao?

– Ngươi… – Đinh Tiểu Thác cứng họng không nói được gì, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng như một trái cà chua. Cậu bé mặc kệ cô, cứ thế bước thẳng lên bờ.

– Đáng ghét, đáng ghét! – Đinh Tiểu Thác tức nghẹn, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, thầm niệm vài câu thần chú. Một vòng tròn ánh sáng màu hồng nhạt với huỳnh quang vấn vít hiện ra giữa lòng bàn tay cô, chỉ nghe cô quát khẽ một tiếng “Đi”, vầng sáng rực rỡ lập tức lao vụt đi như một mũi tên, xuyên qua lưng cậu bé không một dấu tích, rồi vọt ra từ vị trí trái tim, sau khi bay quanh cậu ta hai vòng, “vút” một tiếng lại bay trở về bàn tay Đinh Tiểu Thác. Hai bàn tay cô chắp lại, vầng sáng nhanh chóng biến mất. Cô mở mắt ra, nở một nụ cười tinh quái.

– Bắc Đường Khẩn! – Cô đứng dậy, hét về phía sau lưng cậu bé. Cậu bé ngẩn người, đứng khựng lại, quay người nghi hoặc nhìn cô bé. Họ mới găp nhau lần đầu tiên.

– Sao cậu biết tên tôi?

– Hi hi, ta không những biết tên ngươi, ta còn biết bát tự ngày sinh của ngươi, biết được tên của kẻ mà ngươi căm ghét nhất!

Sắc mặt cậu bé càng thêm kinh ngạc, cô lại càng thích thú. Bắc Đường Khẩn nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của cô, khẽ lắc đầu, quay người bỏ đi.

– Này này! Ngươi không được đi! Này! – Đinh Tiểu Thác nhảy xuống khỏi hòn đá, giậm chân hét lớn – Thằng nhóc xấu xa, thật chẳng bể mặt ta chút nào! Được thôi, Bắc Đường Khẩn, ta sẽ cho ngươi biết tay!

Thiên giới, cung Nguyệt Lão, phòng nhân duyên.

Đinh Tiểu Thác đứng trong gian phòng la liệt tượng đất sét, tìm kiếm lục lọi. Nam nữ trong nhân gian, hễ có tên trong cuốn sổ nhân duyên, đều sẽ có một tượng đất khắc tên tuổi, bát tự ngày sinh của họ ở đây. Nam bên trái, nữ bên phải, một sơi tơ hồng buộc từng đôi tượng đất lại với nhau, ngay ngắn trật tự, hàng lối chỉnh tề.

Nguyệt Lão phụ trách việc ghép đôi, các bà mai nhỏ dưới quyền ông phụ trách việc buộc sợi tơ hồng cho các đôi nam nữ theo sự sắp xếp của Nguyệt Lão, để tác thành duyên giai ngẫu. Các bà mai, ngoài thanh điểu ra, chính là linh tê. Thanh điểu giỏi bay lượn, đi lại truyền tin chính là chức trách của họ, thi thoảng cũng thực hiện những việc như hồng nhạn đưa thư cho các cặp tình nhân chốn nhân gian. Linh tê giỏi nghe ngóng, có thể lắng nghe suy nghĩ trong lòng của con người, sau đó tùy bệnh mà bốc thuốc, giúp họ giải tỏa nỗi lòng. Nghiêm túc mà nói, Đinh Tiểu Thác vẫn chưa phải là bà mai. Cô tuổi tác còn nhỏ, pháp lực còn kém, chỉ có thể “nghe” được tên tuổi và bát tự ngày sinh của con người, và đối tượng yêu ghét sâu sắc nhất của họ. Cô mới đang ở giai đoạn thực tập.

Tuy nhiên, việc cô cần làm ngày hôm nay, không cần đến kinh nghiệm, cũng chẳng cần mấy pháp lực. Trong tay trái cô là một tượng đất nam, sau lưng khắc rõ một hàng chữ “Bắc Đường Khẩn”. Tay phải cô cầm một bức tượng đất nữ, dòng tên sau lưng là Diệp Nghê Thường. Cô đặt hai bức tượng lên mặt đất, lấy ra sợi tơ hồng ăn trộm được từ chỗ Nguyệt Lão, lần lượt buộc hai đầu sợi tơ lên tay của Bắc Đường Khẩn và Diệp Nghê Thường, lại còn cố tình thắt thành nút chết. Làm xong, Đinh Tiểu Thác lấy ra cây kéo vàng mượn của một bà mai khác, cầm lấy sợi tơ hồng vồn dĩ đã được buộc trên tay của Bắc Đường Khẩn trước đó, nói:

– Cô nương ơi, cái tên Bắc Đường Khẩn này vô cùng đáng ghét, gả cho hắn chắc chắn không thể nào sống được vui vẻ, tôi đây sẽ giúp cô thoát khỏi vuốt quỷ, rồi tìm cho cô một lang quân khác tốt hơn nhiều.

Ánh vàng chợt lóe, sợi tơ hồng ban đầu đứt thành hai đoạn! Đúng lúc cô đang hỉ hả đắc chí, bên ngoài phòng nhân duyên chợt vọng lại tiếng ho của Nguyệt Lão, Đinh Tiểu Thác giật bắn mình, vội vàng vứt đại bức tượng xuống, chuồn đi thật nhanh. Sau đó, cậu bé từng gặp mặt khi lẻn trốn xuống trần, cùng trò nghịch ngợm trong phòng nhân duyên, đều đã bị Đinh Tiểu Thác ham chơi quên sạch sành sanh.

Khi đó, đối với cô, việc này chẳng qua chỉ là một trò đùa trẻ con không hề đáng nói. Phải rất lâu sau đó, Đinh Tiểu Thác mới biết được rằng, trò đùa cợt đối với người khác, cuối củng sẽ trở thành cơn ác mộng dành cho chính mình.
Bình Luận (0)
Comment