Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 95

Người đàn ông với mái tóc màu xám trước mặt đã mang tới cho tôi một bức ảnh. Cũng không thể nói là ảnh, chính xác là một bức tranh vẽ tay trông giống như ảnh.

Trên bức vẽ là một cây dương cầm màu đen, trên phím đàn có một con chuột nhỏ lông xám.

Đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy Lục A Tàng, cũng là lần cuối cùng.

– Cô ấy nhờ tôi tới tìm cô, nhờ tôi tìm lại người vẽ lại cảnh tượng tôi đã nhìn thấy khi đó, coi như một bức ảnh. – Anh cười buồn – Nói rằng đây là món quà tặng cho cô.

– Cô ấy còn nói gì nữa không? – Tôi nhận lấy “bức ảnh”, sắc mặt không chút xao động.

– Cô ấy nói, trên đời này, răng của bất cứ ai cũng không thể ghê gớm bằng răng của một con yêu chuột. – Anh ta uống một ngụm trà, không phải Phù Sinh, chỉ là một tách trà Non Xanh Nước Biếc, nhưng hiển nhiên anh ta vẫn không thích vị đắng trong tách trà.

Tôi từng nói, Lục A Tàng là người duy nhất uống trà Phù Sinh không chau mày mà tôi từng gặp. Bởi vì để biến thành Vô Tướng, cô đã phải chịu quá nhiều, quá nhiều đắng cay. So với những thứ đó, vị đắng của trà Phù Sinh thật chẳng bõ bèn gì.

Tôi đã không thể nào suy đoán được, khi Lục A Tàng biến trở lại nguyên hình yêu chuột, dùng bộ răng ghê gớm nhất thiên hạ để nghiến đứt dây nguồn trong chiếc máy gia tốc hạt của Sean, trong lòng cô có suy nghĩ ra sao. Tôi chỉ biết rằng, loài người luôn tự hào là linh trưởng của vạn vật, đã được một con chuột hèn mọn dơ bẩn trong mắt họ cứu sống.

Đương nhiên, bọn họ mãi mãi không thể nào biết được, trước lúc không giờ của một ngày tháng năm nào đó, trong một khu vực dưới lòng đất Paris, có một cỗ máy kỳ quái đã nổ tung. Một thứ vật chất quái đản tên là Sao Hải Vương đã tan biến thành mây khói trong vụ nổ đó.

Họ càng không biết được rằng, một con chuột từng tu luyện thành Vô Tướng đã từ bỏ thân thể bất tử, chui vào bên trong cỗ máy, cắn đứt dây điện nguồn.

Tiễn người đàn ông ra về, tôi cầm lấy bức ảnh, đi ra vườn sau, chôn nó dưới một gốc cây ngân hạnh. Tại nơi chôn bức ảnh, có một con kiến thong dong bò qua.

Gã béo ở đằng kia đang ngoạc mồm gọi ăn cơm, nhưng tôi lại không hề cảm thấy đói. Trong bầu không khí của ngày hè hôm nay, có một thứ mùi khiến tối khó chịu.

Tôi không muốn bình luận lựa chọn cuối cùng của Lục A Tàng là đúng đắn hay ngốc nghếch. Dù thế nào đi nữa, đó là lựa chọn của bản thân cô. Tôi cũng không muốn tìm hiểu xem sự tồn tại của loại người như Sean là vấn đề của bản thân ông ta, hay là sai lầm của kẻ khác.

Song tôi hiểu rằng, một sinh mệnh dù nhỏ bé đến đâu, chỉ cần chúng không làm hại ai, không xấu xa đê tiện, đều đáng được tôn trọng.

Cho dù chỉ là một con kiến, một con thỏ, thậm chí là một con chuột.

Tôi mong rằng có nhiều người hơn nữa hiểu được điều này, thực sự!
Bình Luận (0)
Comment