Chương 2: Thêm WeChat – Anh Tuyết Dương
*
Mười giờ rưỡi sáng, cuộc họp buổi sáng kết thúc.
Ở đây không có phòng họp chuyên dụng, Tô Đình dọn lại chiếc ghế mình vừa ngồi, tắt đèn rồi đi ra ngoài.
Lúc này nhân viên ca ngày đã bắt đầu làm việc, điểm danh xong, mọi người trong các bộ phận đều ra ngoài nhảy điệu thể dục buổi sáng.
Giống như bài thể dục giữa giờ thời còn đi học, cũng có mấy người lười biếng qua loa, mặt mày đầy vẻ miễn cưỡng.
Quay lại văn phòng, Tô Đình tranh thủ thời gian sắp xếp ghi chép buổi họp sáng, đến khoảng mười một giờ thì lác đác có nhân viên đến xử lý công việc.
Thật ra phần lớn đều là việc vặt, chẳng hạn như chấm công sót cần bổ sung, hoặc đổi nhãn dán bảng tên, mấy việc này giải quyết nhanh thôi, nhưng từng việc một cộng lại thì vẫn cần sự kiên nhẫn.
Chờ xử lý xong mọi chuyện trong tay, vừa khéo lúc ấy nhóm sinh viên làm thêm dịp hè cũng tới nơi.
Lứa sinh viên làm thêm này đều là học sinh từ vùng Tây Quảng Đông – Quảng Tây, tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với Tô Đình, ai nấy rất lễ phép, mở miệng ra là gọi cô bằng “chị.”
Sau khi xác nhận đủ số lượng cùng thầy dẫn đoàn, Tô Đình đưa các sinh viên đến ký túc xá cất đồ, rồi lại dẫn quay về nhà hàng dùng bữa. Bận tới bận lui, giữa trời nắng nóng, mồ hôi vã đầy người.
Chưa kịp lo cho bản thân, cô lại đi tìm Đới Ngọc Lan. Dù sao thầy dẫn đoàn vẫn còn ở đây, lại là lần đầu tiên hợp tác với trường học này, mối quan hệ vẫn cần phải duy trì.
Giờ ăn trưa khách đông, khắp nơi toàn là khách và nhân viên phục vụ qua lại tấp nập, Tô Đình tìm một lúc lâu, cuối cùng mới thấy được Đới Ngọc Lan ở tầng hai.
Bên cạnh bể hải sản, chị ấy đang trò chuyện cùng một người. Người đó bây giờ Tô Đình đã biết, chính là con trai ông chủ lớn.
“Chị Lan.” Tô Đình bước lại gọi một tiếng, cũng chào Chương Tuyết Dương: “Chào anh Chương.”
Chương Tuyết Dương liếc nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại hơi lâu.
Đới Ngọc Lan không nhịn được cười: “Lần sau nếu không tìm thấy chị, cứ bảo họ gọi bộ đàm là được, không cần phải chạy tới chạy lui.”
Nói rồi, chị lấy giấy ăn đưa cho cô: “Lau mồ hôi đi.”
Tô Đình lúng túng, vội vàng nhận lấy, chấm mồ hôi trên trán, biết chắc bộ dạng mình lúc này rất nhếch nhác.
Cô nhỏ giọng giải thích: “Em có tìm bên quầy thu ngân, các chị ấy gọi mấy lần, nói là không có hồi đáp.”
“Ồ, chắc lúc đó chị đang nghe điện thoại, tháo tai nghe xuống rồi.” Đới Ngọc Lan hỏi: “Sinh viên đều đến cả rồi phải không?”
“Dạ, ở phòng 108.”
“Được, chị biết rồi. Em về ăn cơm trước đi, chị với sếp Chương còn có chút việc, xong sẽ qua ngay.”
“Vâng.” Tô Đình gật đầu, quay người rời đi.
Đới Ngọc Lan nhìn theo, thấy cô dù đi có phần vội vã nhưng vẫn biết tránh đường khách, tự mình nép hẳn sang phía rìa.
Thu ánh mắt lại, chị thuận tiện giới thiệu với Chương Tuyết Dương: “Chắc cậu cũng gặp rồi, đây là trợ lý cửa hàng mới tuyển của chúng tôi.”
“Người ở đâu?”
“Phía Bắc Quảng Đông – Quảng Tây.”
“Tuyển trên mạng?”
“Trưởng bộ phận thu ngân giới thiệu, họ là đồng hương.”
Chương Tuyết Dương khẽ cau mày.
Anh không thích kiểu quan hệ nhờ vả này, dẫu sao trợ lý cửa hàng tuy giống như hành chính trong công ty, nhưng cũng phải tiếp xúc khá nhiều việc trong cửa hàng, liên quan đến cả người lẫn sự vụ.
Song đồng thời, Chương Tuyết Dương cũng hiểu chuyện tuyển dụng cho cửa hàng lâu năm vốn không dễ dàng, tính ổn định cũng là một yếu tố cần cân nhắc. Cho nên sự cau mày vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng, anh cũng không định can thiệp vào việc dùng người trong cửa hàng.
Nói thêm vài chuyện công việc khác, rồi mỗi người một ngả.
Xuống tới lầu một, thấy Chương Tuyết Dương định đi, Đới Ngọc Lan nửa đùa nửa thật: “Đi chơi sớm vậy sao?”
“Có việc.” Chương Tuyết Dương đáp gọn lỏn.
Đới Ngọc Lan làm bộ không tin, nhướng mày, rồi quay vào phòng riêng bận rộn công việc của mình.
Phòng 108 ở cuối hành lang, là phòng khá lớn, có thể bày hai bàn tròn.
Vừa thấy Đới Ngọc Lan, Tô Đình liền đứng dậy: “Chị Lan.”
Cô không giỏi xã giao, một mình đại diện cửa hàng ăn với nhiều người thế này, căng thẳng là điều không tránh khỏi. Bây giờ Đới Ngọc Lan đến, cô mới nhẹ nhõm thở ra.
Người làm quản lý cửa hàng tất nhiên phải rất giỏi giang.
Đới Ngọc Lan ra ngoài làm việc từ khi mười mấy tuổi, số năm trong nghề còn nhiều hơn cả tuổi của Tô Đình, khả năng giao tiếp mạnh đến mức mở miệng là có thể dẫn dắt câu chuyện, lại còn biết đùa với sinh viên, không khí trên bàn ăn lập tức trở nên sôi nổi.
Trong lúc ăn, có lúc rảnh tay, Đới Ngọc Lan cũng tranh thủ quan sát Tô Đình.
Xã giao có thể không khéo, nhưng cô trẻ trung xinh đẹp, lại rất có sức hút, hơn nữa làm việc tỉ mỉ chu đáo, thỉnh thoảng xoay mâm thức ăn, quan tâm sinh viên gắp món, hoặc rót thêm trà cho người bên cạnh.
Xem ra đúng là một mầm tốt, có thể bồi dưỡng lâu dài.
Hơn một tiếng sau, bữa ăn thuận lợi kết thúc.
Tô Đình trở về văn phòng, nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện rất lớn tiếng. Là kế toán Đường San, cô ta đang không kiên nhẫn quát mắng một bà dì.
Trong những nhà hàng kiểu Quảng như thế này, các dì các chú thường đảm nhận việc bưng bê truyền món, hoặc rửa rau rửa bát, làm tạp vụ trong quán, vì tuổi tác đều đã lớn, nên giao tiếp đòi hỏi sự kiên nhẫn nhiều hơn với những người khác.
Mà Đường San lại cực kỳ thiếu kiên nhẫn, thường chỉ cần nói vài câu là phát cáu.
Bà dì kia bị cô ta mắng vài lần, nói năng rụt rè, chỉ biết cười gượng để che giấu sự lúng túng, cũng cố gắng lấy lòng: “Cô gái xinh đẹp, tiền lương của tôi thật sự không đúng, tôi…”
Đường San bực bội bật tiếng: “Có phiền không vậy? Tôi đã nói rõ ràng với bà rồi, còn không hiểu thì đi tìm sếp của các người đi!”
Nói xong, cô ta đứng phắt dậy rời văn phòng, tiện thể liếc xéo Tô Đình đang đứng ngoài cửa.
Có lẽ đi nhà vệ sinh, “rầm” một tiếng, cô ta đóng cửa mạnh đến mức rung cả phòng, bà dì hỏi chuyện lương cũng đành ngượng ngùng bỏ đi.
Tô Đình bước vào, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Chức vụ của cô không có người bàn giao, người trước vì việc gia đình mà đột ngột nghỉ, cho nên có nhiều việc cô phải tự mày mò, thật sự không hiểu thì mới hỏi cửa hàng trưởng Đới Ngọc Lan, hoặc để lại tin nhắn hỏi người cũ.
Một lát sau, Đới Ngọc Lan cũng quay lại: “A Đình, em lấy bảng thành tích quý một ra, gửi một bản cho sếp Tuyết Dương.”
Tô Đình ngập ngừng: “Gửi qua WeChat ạ?”
“Đúng, gửi WeChat.”
“Vậy… phiền chị cho em xin WeChat của anh ấy nhé.”
“Sáng nay em chưa thêm cậu ấy à?” Đới Ngọc Lan liếc cô một cái, tìm được WeChat của Chương Tuyết Dương rồi chuyển qua: “À đúng rồi, vừa nãy chị nghe em gọi cậu ấy là sếp Chương?”
Tô Đình gật đầu.
Đới Ngọc Lan sửa lại: “Đừng gọi sếp Chương, dễ nhầm lẫn lắm.”
Nhà hàng này vốn là việc làm ăn gia đình, họ Chương cũng có mấy người, cứ gọi thế rất dễ lẫn lộn.
“Vậy em nên xưng hô thế nào?” Tô Đình cẩn thận hỏi.
“Sếp Tuyết Dương, hoặc gọi sếp Dương đều được.” Đới Ngọc Lan nhướng mày:
“Tất nhiên, em cũng có thể gọi là anh Tuyết Dương.”
Bị trêu, mặt Tô Đình hơi đỏ lên.
Đới Ngọc Lan bật cười: “Em sợ cậu ấy hả?”
Nghe hỏi vậy, Tô Đình liền nhớ đến dáng vẻ Chương Tuyết Dương hôm qua, nét mặt không chút biểu cảm, mà không biết có phải vì quá cao hay không, cứ như đang nửa hạ mi mắt để nhìn người.
Hơn nữa… cô cũng là lần đầu tiên thấy có người đi vệ sinh mà còn đeo kính râm.
Nghĩ tới đó, Tô Đình không nỡ nói dối: “Có hơi sợ một chút.”
Đứa nhỏ này thật thà quá, Đới Ngọc Lan nhịn cười: “Không sao, em đừng sợ cậu ấy, chỉ là mặt lạnh thôi, ngoài ra chẳng có gì cả.”
Mà nói ra cũng lạ, ông chủ lớn – chú Vinh thì cười nói vui vẻ, vợ ông – dì Quỳnh cũng rất hòa nhã, vậy mà sinh ra con trai lại lạnh lùng như băng.
“Em thêm cậu ấy rồi thì cứ nói chuyện bình thường là được.” Đới Ngọc Lan vươn tay, giúp Tô Đình vén sợi tóc mái rủ xuống trước trán.
Tô Đình gật đầu: “Vâng.”
Cô vốn tính thi hành nhanh, lập tức mở WeChat, bắt đầu soạn lời mời kết bạn.
Sau khi kiểm tra không có sai chữ, cô mới bấm gửi.
Yêu cầu tức khắc được chuyển đi.
Khi nhận được thông báo, Chương Tuyết Dương đang lái xe.
Đèn đỏ dừng lại, anh mở điện thoại, thấy ảnh đại diện quen mắt thì sững ra trong chốc lát. Nhưng rất nhanh liền phản ứng, không phải người anh nghĩ tới. Bởi vì bên dưới có dòng chữ: [Xin chào sếp Tuyết Dương, tôi là trợ lý cửa hàng chi nhánh Lệ Loan, Tô Đình.]
Tô Đình.
Chương Tuyết Dương cụp mi mắt, nhớ tới dáng vẻ cô trợ lý sáng nay khi tìm anh ký tên. Rất khuôn phép, đứng thẳng tắp mà gò bó, người còn vương lại nét ngây ngô của sinh viên.
Còn chiếc sơ mi trắng ống thẳng mà cô mặc, giống như nhân viên quầy giao dịch ngân hàng những năm chín mươi, trước ngực chỉ thiếu một dải nơ nữa mà thôi.
Nhưng đôi mắt ấy lại rất đẹp, trong veo long lanh.